Chương 11: Trạm tàu hoả
Ăn cơm trưa ở một chỗ trong một quán nhậu ngay bên cạnh Hồ Trường Thọ, diện tích chỉ có chừng hai mươi mét vuông, bên trong phòng lớn có hai bộ bàn ghế tựa hơi tróc sơn làm từ gỗ tử đàn, phong cách trang trí cổ điển và tự nhiên.
Ở đây có một chỗ đẹp, vừa ngẩng đầu quang cảnh hồ nước Hồ Trường Thọ diễm lệ đã ở ngay trước mắt, làn nước nhẹ nhàng đánh hai bên bờ, "ào, ào" vô cùng thanh tĩnh.
— — —
(Trích thơ tả Tây Hồ - hồ nước diễm lệ chỉ thấy được vào trời sáng, miêu tả ánh nắng chiếu xuống mặt nước Tây Hồ: Bên dưới ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống, sóng nước Tây Hồ dập dờn, sóng lóng lánh, vô cùng mỹ lệ)
— — —
Tiêu Dung Ngư vốn còn thắc mắc tại sao Trần Hán Thăng lại đưa mình vòng xa đến như vậy, hiện tại lại cảm thấy nơi này thật yên tĩnh và tự tại, chỉ là không biết mùi vị cơm nước ra sao.
"Tiểu Trần, sao cậu biết ở đây có nhà hàng vậy?"
Vương Tử Bác cũng cảm thấy phong cảnh rất đẹp, lão bản không cảm thấy náo nhiệt chút nào, thấy khách hàng cũng không hiểu thực đơn, chỉ xem qua rồi trực tiếp bật lửa nấu ăn.
"Thật là một nhà hàng kỳ quái." Vương Tử Bác nói thầm một câu.
Hai người Tiêu Dung Ngư và Vương Tử Bác chưa từng thấy kiểu phong cách này, Trần Hán Thăng còn biết nơi này mười mấy năm sau sẽ trở thành một bếp tư có tiếng tăm bên cạnh Hồ Trường Thọ.
Cái gọi là "bếp tư", chính là mỗi buổi tối chỉ chiêu đãi đúng một bàn khách hàng, chí ít cũng cần phải xếp hàng hẹn trước 2 tháng.
Trần Hán Thăng chẳng buồn giải thích, hắn đứng lên đi tới đằng sau nhà bếp, lúc này ông chủ quán rượu vẫn chưa có ý tưởng sáng tạo ra bếp tư, chỗ nấu ăn là nơi có thể tuỳ ý ra vào.
"Hút thuốc không?"
Trần Hán Thăng đưa một điếu Hồng Kim Lăng, ông chủ trung niên vẫn đang nấu nướng, ông ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, im lặng không nói lời nào mà nhận lấy điếu thuốc, có điều không hút, mà đặt ở trên giá.
Ông chủ là người Ngô Trung, món ăn của Ngô Trung chú ý tới sự ôn hoà thanh tươi, chất lượng và hình dạng đều phải đẹp, vì vậy dùng quế hoa đường ngẫu, hạt khiếm thảo hồng lăng, cá sóc quế và gà dịch tạo hình trang trí sau đó mới bưng lên, thực sự là đầy đủ sắc hương vị.
Bụng của Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đã sớm kêu réo cồn cào, lập tức liền khởi động, Trần Hán Thăng và ông chủ lại ở cửa hút thuốc.
Hai người hầu như không tán gẫu chuyện gì cả, ông chủ vốn ít nói, hơn nữa ông cho rằng Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên đại học, vì vậy không có quá nhiều hứng thú đàm đạo.
Trần Hán Thăng cũng không để ý lắm, yên lặng hút thuốc xong ngồi vào bàn cơm nhưng có chút sửng sốt, ba món ăn trên bàn còn lại vô cùng ít ỏi, cá sóc quế cũng chỉ còn lại xương.
Vương Tử Bác suýt chút nữa thì nuốt luôn cả bát ăn cơm, Tiêu Dung Ngư tướng ăn cũng đã khá hơn một chút, nhưng miệng nhỏ cũng đã đầy đến căng tròn, ánh mắt tỏ ra vô tội đối diện với Trần Hán Thăng một lúc.
Cô cũng cảm thấy động tác của mình có hơi thô lỗ, nhưng thực sự không thể bỏ miếng thịt cá vừa bỏ vào miệng liền tan ra, thẳng thắn cúi đầu xuống, cũng học theo Vương Tử Bác làm bộ như không nhìn thấy gì.
"Có cần phải vậy không."
Trần Hán Thăng mau chóng ăn cơm lấp đầy cái bụng, ba món một canh trên bàn rất nhanh đã hoàn toàn bị tiêu diệt, bát sứ có thể làm gương soi được luôn.
Ăn cơm nước ngon miệng, giá cả cũng không rẻ, tổng cộng là 156 yên, Vương Tử Bác âm thầm tặc lưỡi, không nghĩ tới lại có thể đắt như vậy.
Vương Tử Bác muốn mở miệng ra trả giá, có điều bị Trần Hán Thăng ngăn cản, tiệm này xưa nay đều vào sổ vô cùng kĩ lưỡng, hơn nữa điểm từng đó món ăn cũng phải lên tới ngàn yên, hơn nữa có chút phong cách là không có cách nào cân nhắc chuyện tiền bạc được.
Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư Nhi đều không có cách nghĩ như vậy, năm 2002 cách xã giao quen thuộc này tương đối ít thấy, để bù lại họ sẽ chuẩn bị mời khách lần sau.
Với Trần Hán Thăng mà nói không bù lại cũng không ảnh hưởng gì, hắn kí gửi hành lí ở bên trong quán cơm, đi dạo cùng Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư ở công viên Hồ Trường Thọ một lúc.
Hồ Trường Thọ kỳ thực không lớn, có điều Vương Tử Bác đi rồi lập tức thấm mệt.
"Chỗ này cách trạm tàu hoả và trạm xe gần như vậy, lần sau trước khi về nhà chúng ta đi chơi một lúc là được rồi." Vương Tử Bác đề nghị.
"Không cần đòi hỏi nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hai người các cậu đi dạo Hồ Trường Thọ, nói không chừng cũng là lần cuối cùng." Trần Hán Thăng khẳng định nói.
Bởi hắn đã sớm được lĩnh hội, Trần Hán Thăng học ở Kiến Nghiệp bốn năm, công tác chừng mười năm, hắn hầu như đã đi thăm quan hết tất cả các địa điểm, chỉ có Hồ Trường Thọ là chưa đi chơi một lần hoàn chỉnh.
Ban đầu hắn gần như có cùng ý nghĩ với Vương Tử Bác, nghĩ rằng trước khi về nhà sẽ đi chơi một lúc, kết quả lần nào cũng vội vội vàng vàng bắt xe, nơi quen thuộc nhất vẫn là trạm trung chuyển hành khách đối diện với quảng trường Hồ Trường Thọ, đến ngay cả bếp tư cũng là do người khác dẫn hắn tới.
Nhưng Tiêu Dung Ngư lại cảm thấy không sai, Hồ Trường Thọ là một hồ nước nội địa nhỏ, bốn phía đều là mấy chục toà nhà cao tầng, còn hai nhà ga có lưu lượng khổng lồ.
Ở một nơi như thế này lại có một hồ nước trong suốt nhìn thấy cả đáy, cành dương liễu hai bên bờ lung lay lay động, thỉnh thoảng còn nổi lên vài bông hoa sen tươi tắn, phong cảnh ngoài xanh trong hồng phấn thế này khắp nơi đều lộ ra khí tức của nhân văn cố đô triều lục.
Có điều phong cảnh mộng mơ này rất nhanh sẽ bị hiện thực dập vùi, tới khoảng ba giờ chiều, bọn Trần Hán Thăng chuẩn bị tới trường báo danh, lúc đi ngang qua trạm tàu hoả Kiến Nghiệp có mấy người bắt đầu dây dưa.
"Anh chàng đẹp trai, cần nơi nghỉ chân à."
"Mỹ nữ muốn nghỉ ngơi sao?"
"Nơi này có đồ chơi rất thú vị, anh chàng đẹp trai có muốn tới xem một chút không."
……
Những cô gái đó không phải là xã hội đen, phương pháp trị an của Kiến Nghiệp tốt hơn rất nhiều so với bên Việt Đông, chỉ có mấy bà lão hơn 50 tuổi cầm biển "Dừng chân", lần lượt từng người hỏi dò từng người qua đường.
Trần Hán Thăng đi đầu tiên, bản thân lại đeo kính râm như đang đi du lịch, những người thanh niên trẻ tuổi độc thân lại là mục tiêu trọng yếu, vì vậy bà lão quả quyết suy đoán dồn hết hoả lực nhắm vào Trần Hán Thăng, nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Anh chàng đẹp trai, những cô gái của chúng tôi rất đẹp."
"Phục vụ cũng rất tốt."
Còn có người nói thẳng giá cả lên: "Một lần 80 yên bao phục vụ, bảo đảm không hối thúc khi hết giờ, nhìn thấy dung mạo của cậu đẹp trai như vậy, 60 yên có được không hả?"
Tiêu Dung Ngư đỏ mặt, gắt một cái liền bước nhanh qua chỗ này, Vương Tử Bác lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, bản thân hắn lại là một kẻ nhát gan, nhưng lại cũng hiếu kỳ.
Vương Tử Bác nghĩ là, tốt nhất Trần Hán Thăng nên đi thử một lần, sau đó nói cho hắn quá trình.
Nếu như Trần Hán Thăng biết Vương Tử Bác có ý nghĩ như vậy, khẳng định sẽ lột quần hắn rồi trực tiếp ném vào bên trong chuồng gà.
Trần Hán Thăng chỉ cười híp mắt từ chối: "Thật không tiện, chúng tôi không có thời gian, xin nhường đường một chút."
Mấy bác gái này thực sự không ngăn cản được nên cũng chỉ có thể từ bỏ, các bà còn không can tâm la lớn ở sau lưng: "Anh chàng đẹp trai, nếu có đi du lịch, phải lớn mật chơi lớn một chút nha."
Tiêu Dung Ngư càng ngày chạy càng nhanh, vất vả lắm mới dừng lại ở trạm xe buýt, xem ra trạm tàu hoả của Kiến Nghiệp không tính để lại ấn tượng đầu tiên quá tốt trong mắt cô, đương nhiên cũng do cô chưa có nhiều dịp để trải nghiệm xã hội.
Muốn phân biệt để đối mặt ở đây, khu đại học Quản lý Công nghiệp Kiến Nghiệp mà Vương Tử Bác học ở Tiên Ninh, hắn phải đi tuyến xe 97, trường đại học của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng đều ở thành phố Giang Lăng, tuyến 137 có thể tới thẳng nơi đó.
"Tiểu Trần, sau này tôi sẽ tới Giang Lăng tìm các cậu."
Vương Tử Bác phất tay một cái, trong mắt tỏ ra vô cùng lưu luyến.
"Được, được, chú ý an toàn."
Trần Hán Thăng ung dung nói, sớm muộn gì Vương Tử Bác cũng sẽ quen thuộc với thành phố này đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tiễn Vương Tử Bác đi, Trần Hán Thăng chuyển qua nói với Tiêu Dung Ngư: "Kỳ đà cản mũi đáng ghét rốt cuộc cũng đi rồi, chỉ còn sót lại hai người chúng ta trên thế giới này thôi."
"Đúng đắn một chút, đừng nói lung tung."
Tiêu Dung Ngư có chút khó chịu, nhìn thấy Trần Hán Thăng đang nhìn mình chằm chằm, tuy rằng không thể nhìn rõ được ánh mắt dưới cặp kính râm, nói chung là không quá tốt, cô lại nói thêm một câu: "Cũng đừng có nghĩ bậy!"
"Đầu còn đang suy nghĩ linh tinh, tôi có thể làm gì được đây." Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
"Cậu…"
Tiêu Dung Ngư nghẹn lời một lúc, bây giờ đúng là không có cách nào với Trần Hán Thăng, lúc xe 137 đi tới, nói cách khác cô: không chờ Trần Hán Thăng mà trực tiếp đi lên trước.
Trần Hán Thăng chậm rãi đem tất cả hành lý lên xe giao thông công cộng, lúc này mới phát hiện ra Tiêu Dung Ngư giúp hắn giữ chỗ, có điều mất nam sinh viên đại học nín nhịn đứng đầy xung quanh, nhìn tư thế dường như cũng muốn ngồi bên cạnh Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư căng thẳng ra mặt nhìn chằm chằm ra cửa, thấy Trần Hán Thăng lên sau, mau chóng vung vẩy tay nhỏ hưng phấn hô: "Tiểu Trần, qua bên này."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm lá gan của đám con trai kia cũng quá nhỏ rồi, hắn cười toe toét đi tới ngồi xuống, hành vi đánh dấu "lãnh thổ" này khiến nội tâm rục rịch trực trào của đám sinh đại học đều tắt ngúm, rất nhanh đã tản ra.
"Tiểu Trần, có phải nam sinh nào lên đại học đều có khát vọng như vậy không?"
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng hỏi
"Sao có khả năng đấy được, tôi không phải người như vậy."
Trần Hán Thăng danh chính ngôn thuận phản bác.
"Được rồi tôi tin cậu, nhưng trước hết cậu có thể lấy tay ra khỏi bả vai tôi có được không."
Tiêu Dung Ngư kiềm nén nỗi sầu khổ nói.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro