Chương 108: Cách sinh hoạt của tên đàn ông cặn bã
Ngày thứ hai mở mắt ra đã là 11h, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đều không ở nhà, phòng khách trống rỗng yên tĩnh đến phi thường.
Trần Hán Thăng mang theo một chút hi vọng đi vào trong bếp nhìn một chút, hic, nồi còn sạch hơn cả mặt nữa, mẹ vẫn thẳng thắn trước sau như một.
Hắn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tiêu Dung Ngư: "Tôi tới đưa vòng tay cho em nhé."
Tiêu Dung Ngư rất nhanh đã trả lời lại: "Được a, có điều hơn 11h anh hẵng tới nhé, buổi trưa ở lại nhà ăn cơm trưa đi, cha em cũng ở đây đấy."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm giờ này tôi qua nói rõ là muốn ăn chực mà, còn cố ý nói ra nữa.
Hai nhà cách nhau không xa, đi bộ cũng chỉ hơn 20 phút mà thôi, Trần Hán Thăng lễ vật gì cũng không mang theo, ra mắt với quan hệ bạn học tạm thời cũng không cần thiết.
Tết xuân sắp bắt đầu, một mảnh trên đường vui mừng, dán câu đối xuân, quầy hàng bán chữ Phúc chen chúc hai bên đường, xe chậm chậm rì rì chen chúc trong đám người, tình cờ ấn vào kèn đồng lập tức gây nên sự bất mãn của những người chung quanh.
Cảng Thành nhỏ như vậy, mấy bác trai bác gái trên tay mang theo vài món ăn còn có thể nhận ra tài xế là ai, nói thầm muốn tới cáo trạng với gia đình hắn, tài xế chỉ có thể đàng hoàng chấp nhận sự sợ hãi.
Ánh mặt trời là ánh mặt trời điển hình của ngày đông, không đuổi được những cái buốt giá nhưng lại chiếu lên trên cơ thể khiến tâm tình của con người vô cùng khoan khoái, Trần Hán Thăng cười híp mắt đi trên đường, những đoạn sinh hoạt này có mùi vị vô cùng nồng nặc.
Nhà của Tiêu Dung Ngư là một trong những tiểu khu tốt nhất của Cảng Thành, đối diện là công viên và hồ nhân tạo, trong tiểu khu còn có siêu thị và trường mầm non.
Sau khi nhấn chuông cửa vang vài tiếng, Tiêu Hoành Vĩ tới mở cửa: "Hán Thăng đến rồi."
"Chú Tiêu, dì Lữ chúc mừng năm mới a." Trần Hán Thăng cười nói.
Lữ Ngọc Thanh cũng gật gù: "Hán Thăng đã lâu không tới nhà rồi, lần trước bọn ta và ba mẹ cháu ăn cơm với nhau đấy."
Lữ Ngọc Thanh chờ khá lâu trong cơ quan, hơn nữa điều kiện gia đình hậu đãi, từ xưa tới nay đã nuôi dưỡng một loại khí chất lành lạnh, khách khí rõ ràng chào hỏi, có điều biểu hiện ra một loại cảm giác xa cách.
Cảm giác này thường xuyên xuất hiện trên người các nữ cán bộ trong cơ quan, nói trắng ra, có khả năng chỉ có Tiêu Dung Ngư trong số những người thân này có thể làm cho bà thân thiện hơn mà thôi.
Trần Hán Thăng ở cửa nửa ngày tìm dép cũng không thấy, Tiêu Dung Ngư ở trong phòng khách cười nói: "Dép chỉ cho khách mang thôi, Trần Hán Thăng anh còn để ý cái gì vậy, sàn gỗ không có ngáng chân đâu."
Trong nhà Tiểu Ngư Nhi là một sàn nhà lát gỗ hạch đào, nhìn qua trong vắt long lanh, Trần Hán Thăng nở nụ cười "ha hả", nghĩ thầm cũng tốt hôm nay không mặc quần tất vận động.
Chỗ ngón cái của quần tất vận động của Trần Hán Thăng đều là chỗ rách, Lương Mỹ Quyên có mua nhiều hơn nữa, cũng không đủ để Trần Hán Thăng phá hỏng.
Trần Hán Thăng "tùng tùng tùng" đi đến phòng khách, Tiêu Dung Ngư chủ yếu đang cười khanh khách nhìn hắn, trong phòng khách mở điều hoà, cô liền cởi áo lông ra, bên trong mặc một bộ áo nhung da dê trắng bó sát người.
Chất lượng của chiếc áo nhung da dê rất tốt, phác hoạ vóc dáng cao gầy mê người của Tiểu Ngư Nhi, mái tóc đen thanh tú được buộc thành đuôi ngựa xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan tinh xảo và quyến rũ, lúm đồng tiền hai bên so với rượu ngon còn say lòng người hơn.
Trong phòng khách còn có một đôi vợ chồng trung niên, Trần Hán Thăng chưa từng gặp, nhưng cũng lễ phép gật đầu.
Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh giới thiệu: "Con của Trần Triệu Quân, tôi và mẹ thằng bé là bạn tốt của nhau."
"Ừm, hoá ra là nhóc con nhà lão Trần, tôi đang nói sao lại nhìn quen mắt như thế đấy." Người đàn ông trung niên cười nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm lão Trần không phải quan lớn gì, mặt mũi đúng là bán được một vòng lớn.
Đôi vợ chồng trung niên còn mang theo một người con trai, dáng vẻ trên sơ trung, riêng thằng nhóc tóc húi cua đó là không biết kêu lên một tiếng "Chào anh ạ", hì hục nằm nhoài trên khay trà làm bài tập nghỉ đông.
Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh chỉ bảo cho thằng nhóc tóc húi cua, cuộn đôi chân nhỏ tinh tế vào ngồi trên sàn gỗ, ngón chân bọc trong chiếc tất chân đen dày cộp, thoạt nhìn qua đúng lúc dáng vẻ đang lung linh.
Trần Hán Thăng cũng cuộn chân lại ngồi ở bên cạnh, Tiêu Dung Ngư đưa chân ra đá hắn một cái: "Tự mình đi rót nước uống đi, không ai hầu hạ anh ở đây đâu."
Lữ Ngọc Thanh chỉ xem Trần Hán Thăng là hậu bối, đôi vợ chồng trung niên kia cũng gần như là như vậy, vì lẽ đó đều không cảm thấy điều gì dị thường, trừ Tiêu Hoành Vĩ biết một chút về tình huống thực tế.
Lão Tiêu có chút để ý, lập tức phát hiện ra áo lông của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư có kiểu dáng giống nhau y như đúc, hơn nữa loại thái độ không chút khách khí nào của con gái mình như thế này, trong lòng thở dài ra một hơi.
Trần Hán Thăng nghe xong một hồi cảm giác sắp phát chán, cầm lấy điều khiển từ xa để mở ti vi, không nghĩ tới thằng nhóc tóc húi cua rất bất mãn: "Mở ti vi sẽ quấy rối việc em học tập đấy."
"A, cây cải dầu màu đỏ còn có thể vô cùng trang bức nữa, xem ra chú chưa từng thấy thủ đoạn của thằng anh này rồi."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm nhóc nha đầu mập Quách Giai Tuệ ở Kiến Nghiệp, thế mà lúc trước còn ôm một thùng tư liệu phụ đạo, vừa khóc vừa nói cảm ơn.
Lập tức hắn đẩy Tiêu Dung Ngư một cái: "Môi trường ở chỗ này ồn quá, đưa em trai này tới thư phòng làm bài tập đi, hiệu suất như vậy mới cao được."
Tiêu Dung Ngư vừa nghe cũng thấy có đạo lý: "Em tới thư phòng học bài không?"
Thằng nhóc tóc húi cua lập tức thành thật: "Không cần đâu, cảm ơn chị, nhiệm vụ trưa nay của em cũng xong rồi."
Trần Hán Thăng nở nụ cười, tự mình mở ti vi lên xem NBA.
Thằng nhóc tóc húi cua cũng thơm lây, thỉnh thoảng vẫn giải thích với Tiêu Dung Ngư: "Chị ơi, đây là bộ đi, chị à, đó là bộ tay chân, chị…"
Lúc này cửa phòng bếp mở ra, có người bưng một bàn món ăn đặt lên bàn, Trần Hán Thăng hỏi: "Ai vậy?"
"Bà dì đó, trước đây anh cũng từng gặp rồi đó, bây giờ thính lực của bà ấy không được tốt lắm."
Tiêu Dung Ngư chỉ chỉ lỗ tai nói.
"Vậy tôi phải tới chào hỏi mới được."
Trần Hán Thăng bò về phía nhà bếp: "Bà dì ơi, tết đến rồi."
Bà dì đã mấy năm chưa thấy Trần Hán Thăng, cẩn thận nhìn dò xét: "Triệu Quân à, hoá ra còn công tác ở đơn vị sao, vợ đâu mà sao không mang tới đây?"
"Đó là cha của cháu, cháu là con trai của ông ấy."
Trần Hán Thăng giải thích: "Cháu vẫn còn đang là cẩu độc thân, chưa có vợ."
Bà dì nhỏ bé nhìn một chút phía sau hắn: "Cậu còn dẫn theo chó tới nữa à, ở đâu vậy?"
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Lúc nào mới ăn cơm ạ, bà à, cháu đói lắm rồi."
Sau lưng truyền đến một trận tiếng cười lanh lảnh, Tiêu Dung Ngư không biết cũng tới nhà bếp từ khi nào.
Trần Hán Thăng chỉ vào Tiêu Dung Ngư đùa giỡn: "Bà à, vợ tương lai của cháu ở đây này."
Tiêu Dung Ngư giơ nắm đấm trắng như tuyết lên, dựng đứng lên giống như thị uy một chút.
Bà Tiêu lần này lại nghe được, nghiêm túc đánh giá Trần Hán Thăng một chút: "Cậu vẫn chưa được, chưa đủ soái, còn cần nỗ lực nhiều hơn nữa."
……
Lúc ăn cơm trưa, Trần Hán Thăng ngồi sát bên cạnh Tiêu Dung Ngư, đề tài cũng không biết làm sao lại nhảy lên ngũ quan, đôi vợ chồng trung niên liền khen nhan sắc của Tiêu Dung Ngư.
"Tiểu Ngư Nhi cao hơn và xinh đẹp hơn minh tinh nhiều."
"Then chốt là thành tích cũng tốt, nhưng lại là một viên minh châu của anh rể nhà các em a."
"Trong đại học nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi a."
Lữ Ngọc Thanh rất hài lòng với con gái của mình, kiêu ngạo nói: "Khuê nữ nhà chúng tôi đã nói rồi, trong đại học không chuẩn bị cho việc yêu đương, sau khi tốt nghiệp mới xem có đứa con trai nào có vận may để có thể cùng con bé đàm luận chuyện bạn bè hay không."
Tiêu Hoành Vĩ khó chịu cúi đầu ăn cơm không nói một lời nào.
Trần Hán Thăng ngồi sát bên Tiêu Dung Ngư, nghĩ thầm câu nói "Đại học không nói đến chuyện yêu đương" này là nhắm tới một người nào đó rồi, nếu như mình đã muốn xác định mối quan hệ, Tiểu Ngư Nhi một giây sau liền có bạn trai.
Nghĩ như vậy, hắn liền nhẹ nhàng giẫm lên chân Tiêu Dung Ngư một cái.
Tiêu Dung Ngư cho rằng Trần Hán Thăng chọc cô, cũng đạp lại chân Trần Hán Thăng một cái.
Nào có biết Trần Hán Thăng cảm thấy không đủ ghiền, lại giơ chân lên tới mắt cá chân của Tiêu Dung Ngư, nhẹ nhàng cọ lên phía trên, sau đó mài tới mài lui trên bắp chân của cô.
"Leng keng".
Một khuê nữ hoa cúc dại như Tiêu Dung Ngư làm sao nhận được cái này chứ, tay run lên, đũa liền vứt trên mặt bàn.
"Sao vậy?"
Lữ Ngọc Thanh hỏi.
Một bàn người đều nhìn về phía Tiêu Dung Ngư, cô nhẹ nhàng đặt bát xuống: "Con ăn no rồi ạ."
Sau đó Tiêu Dung Ngư yên lặng đi lên phòng ngủ.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm nguy rồi, Tiểu Ngư Nhi không phải là Thương Nghiên Nghiên, không thể chơi như vậy được, hắn mau chóng ăn hai miếng rồi đi theo lên phòng ngủ.
"Em sao vậy, chỉ là đùa một chút thôi mà."
Trần Hán Thăng nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi gục xuống bàn, vai run lên từng đợt từng đợt một, thật giống như đang khóc vậy.
"Ai muốn cùng anh mở một câu chuyện cười như vậy chứ!"
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, đầy mặt đều là nước mắt.
Trong lòng Trần Hán Thăng có chút áy náy, móc vòng tay ra giúp cô đeo vào: "Cái này để nhận lỗi nhé."
Lữ Ngọc Thanh ở trong phòng khách thấy không yên lòng: "Tiểu Ngư Nhi, con không sao chứ."
Bà còn muốn đi xem, Tiêu Hoành Vĩ ngăn cản: "Hán Thăng đã tới rồi, em cũng đừng gây thêm phiền phức nữa."
Lữ Ngọc Thanh sửng sốt một chút, nghĩ thầm mình là mẹ của con bé, sao mình có thể gây thêm phiền phức được chứ.
Có điều bởi vì đang có khách, Lữ Ngọc Thanh không nói gì lại ngồi xuống.
Tiêu Dung Ngư nghe được câu hỏi của Lữ Ngọc Thanh, lau nước mắt đi trả lời bằng âm lượng bình thường: "Không có gì đâu ạ, mẹ ăn cơm trước đi."
Trần Hán Thăng cũng khuyên nhủ: "Mau đi ra ngoài đi, cô nam quả nữ ở cùng một phòng không được tốt cho lắm."
Nhìn Trần Hán Thăng hiện tại đang làm bộ chính phái, tính khí nhỏ bé của Tiêu Dung Ngư nổi lên: "Vậy anh cho em cắn một cái đi."
Trần Hán Thăng sợ đau, liền nói: "Bây giờ đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo như vậy, có thể nợ tới mùa hè rồi trả được không."
Tính cách nho nhỏ của Tiêu Dung Ngư là đùa giỡn, không cắn một cái cũng không có dự định đi ra ngoài.
Trần Hán Thăng hết cách, đơn giản là le lưỡi ra: "Đây là chỗ mềm nhất rồi, cho em cắn đấy."
"Toả nhiệt ~"
Tiêu Dung Ngư nhìn dáng vẻ của Trần Hán Thăng, rốt cuộc cũng không nhịn được nín khóc mà mỉm cười.
"Lưu manh!"
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro