Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: 1 đêm ở Xuyên Du (Phần cuối)

"Tiểu Trần, tôi đùa cậu đấy."

Vương Tử Bác đi nhanh tới ngăn cản Trần Hán Thăng, thật sự xé vé, mẹ nó không chừng phải báo cảnh sát đi tìm người đấy.

Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Quay về biết phải nói sao rồi chứ?"

"Biết rồi, biết rồi."

Vương Tử Bác lập tức gật đầu, thậm chí còn chủ động nói: "Chúng ta nghĩ xem có chỗ hở nào nữa không, Tiểu Ngư Nhi rất thông minh, có một số việc chỉ là cô ấy không muốn nói ra mà thôi."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm Tiểu Ngư Nhi thông minh hay không tôi còn không biết hay sao, cũng giống như Thẩm Ấu Sở thì tôi đã không mệt mỏi đến như thế này rồi.

Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng bị tiếng chó sủa ngoài cửa đánh thức.

Hắn còn muốn nằm ăn vạ trên giường, không ngờ "kẽo kẹt" một tiếng cửa đã đi đẩy ra, một cái đầu nhỏ luồn vào từ bên ngoài, lại là A Ninh.

"Trong sân có ai à?"

Trần Hán Thăng hỏi.

Trần Ninh Ninh lắc đầu một cái.

"Vậy tại sao lại ồn ào thế?"

"Con chó rượt con mèo ạ."

Nha đầu nhỏ thành thật nói.

Trần Hán Thăng không nhịn được mà nở một nụ cười, ai sinh ra ở đây đều ngốc như thế này à.

Hắn vừa mặc quần áo vừa đánh thức Vương Tử Bác, có điều lúc Trần Hán Thăng xuống giường xỏ giày, A Ninh lại nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô có chút ngạc nhiên về Trần Hán Thăng, lại có hơi sợ người lạ.

Tính hiếu kỳ muốn tiếp cận, sợ người lạ nên có chút sợ sệt, vì vậy biểu hiện chính là như vậy.

Trần Hán Thăng đi ra cửa, nhìn thấy Thẩm Ấu Sở chủ yếu đang làm điểm tâm, khuôn mặt trứng ngỗng dịu dàng bị ánh lửa ở kệ bếp chiếu thành một mảnh ửng đỏ, mái tóc uốn gợn thoáng tự nhiên rối thành một bó, đôi mắt hoa đào bị khói nước hun đến dịu dàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng che miệng hắng giọng một cái.

Chủ là cô mặc một chiếc áo bông lớn khá phô trương, lập tức phá hỏng mất ấn tượng.

Chiếc áo bông vừa nhìn đã biết là đồ thủ công, không chỉ có cô mặc, A Ninh cũng mặc loại đồ này, đại khái là rất ấm áp.

"Rời giường rồi à."

Thẩm Ấu Sở thẹn thùng chào hỏi, bây giờ cô cảm thấy rất kỳ quái, Trần Hán Thăng lại xuất hiện trong phòng nhỏ của nhà mình.

Trần Hán Thăng đi tới nói: "Không cần làm quá nhiều đâu, chúng tôi ăn xong sẽ đi ngay."

Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút.

"Rất nhanh nữa sẽ tới tết rồi, chen chúc nhiều trên đường không thoải mái, sau kì nghỉ đông tôi lại tới đón cậu." Trần Hán Thăng giải thích.

"Không, không cần đâu…"

Thẩm Ấu Sở không muốn Trần Hán Thăng phải vất vả như vậy, Trần Hán Thăng vung vung tay ngắt lời nói: "Mua vé hết cả rồi, lẽ nào lại lãng phí như vậy à?"

"Ác, ác, ác, vậy tôi sẽ ở nhà chờ cậu."

Thẩm Ấu Sở chỉ lo lại bị lớn tiếng nữa, cúi đầu sắp xếp cơm nước tươm tất.

Lúc hai người nói chuyện, bà của Thẩm Ấu Sở đang yên vị trong phòng nhỏ, Xuyên Du vốn có khá ít ánh nắng, bà lão cũng phơi nắng mặc dù không có một chút mặt trời nào.

Có điều bà vẫn yên lặng ngồi, A Ninh nằm nhoài trên đùi của bà.

Trần Hán Thăng gọi Vương Tử Bác ra ăn điểm tâm, hắn nhìn thấy trên bàn chỉ có hai cái bát, kỳ quái nói: "Của bà và Thẩm Ấu Sở đâu, còn cả nha đầu nhỏ nữa sao không ai tới ăn vậy?"

"Chúng ta chưa ăn xong, mọi người sẽ không ăn đâu, đừng nói nhảm nữa mà mau chóng động đũa đi."

Trần Hán Thăng không muốn nhiều lời về chuyện này.

Thẩm Ấu Sở nướng hai chiếc bánh trứng gà, đồ chơi này bình thường A Ninh rất ít khi được ăn, Vương Tử Bác liếc mắt nhìn, đôi mắt của nha đầu nhỏ nhìn bánh trứng gà, miệng cũng động đậy, đại khái là đang nuốt nước miếng.

Vương Tử Bác cũng không nhịn được nữa, móc toàn bộ 196 yên 3 xu còn sót lại trong túi tiền ra: "Bà ơi, lần đầu tiên cháu tới đây mà không mang theo lễ vật gì, trên người chỉ có chút tiền này thôi, có điều sau này nhất định cháu sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ mua, mua, mua nhẫn bạch kim cho bà!"

Trong lòng Trần Hán Thăng nở nụ cười, Vương Tử Bác không có chút kinh nghiệm xã hội nào, cuối cùng chỉ có thể rặn ra một câu quảng cáo nghe nhiều nên thuộc vậy thôi.

Bà của Thẩm Ấu Sở đương nhiên không nhận, Vương Tử Bác cũng rất kiên trì, lấy tiền ra nói gì cũng không chịu liền bỏ lại vào túi áo, Trần Hán Thăng cơm nước xong, đi tới vỗ vỗ vai Vương Tử Bác: "Đưa tiền đây cho tôi."

"Nhất định phải khiến bà nhận a."

Tâm tình của Vương Tử Bác đè nén sự kích động, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, đây là nguyên nhân Trần Hán Thăng nguyện ý làm bạn với Vương Tử Bác — — xích tử chi tâm*.

Trần Hán Thăng cầm lấy 196 yên 3 xu, hắn lại móc một xấp tiền từ trong túi tiền ra, cùng đặt chúng vào trong túi tiền để lên tay trái của A Ninh: "Có muốn ngày nào bà cũng ăn thịt không?"

A Ninh gật gù.

"Có muốn chị gái mua quần áo đẹp không."

A Ninh tiếp tục gật gù.

"Bản thân A Ninh có muốn mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập không."

A Ninh lại gật gù.

Trần Hán Thăng sờ sờ đầu tóc của nha đầu nhỏ một chút: "Vậy thì nhận lấy đi, có được không?"

A Ninh quay đầu nhìn bà và chị của mình, Thẩm Ấu Sở vừa định mở miệng lại bị Trần Hán Thăng trừng mắt một cái, cô oan ức không dám nói thêm một lời nào.

Bà của Thẩm Ấu Sở trầm mặc nửa ngày, nhìn Trần Hán Thăng kiêu căng khó thuần phục một chút, lại liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn đứng bên cạnh, rốt cục cũng gật gật đầu.

"Cảm ơn anh cả, em có thể mua túi sách rồi."

A Ninh vui vẻ nhất, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều tiến đến như vậy.

Vương Tử Bác đang dùng cơm nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau xót đột nhiên khóc oà lên.

Trần Hán Thăng tặng hắn một cái tát: "Đừng có sướt mướt nữa, đây là chuyện tốt, con mẹ nó cậu khóc vứt ra chuồng gà bây giờ!"

Ăn xong điểm tâm Trần Hán Thăng chuẩn bị rời đi, bà lão cầm một túi ớt lớn cho Trần Hán Thăng mang về nhà.

Vương Tử Bác nói với Trần Hán Thăng: "Người ta khổ cực như vậy, chúng ta đừng lấy thêm đồ gì nữa."

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn hắn: "Mẹ cậu và mẹ tôi đều biết chúng ta tới Xuyên Du, không mang theo một ít thổ sản về không bàn giao tốt được đâu."

"Yên tâm đi, những thứ đồ này không đáng giá đâu."

Trần Hán Thăng an ủi.

"Nhưng nhìn qua thực sự có hơi nặng."

Vương Tử Bác vẫn còn làm khó dễ một chút.

Trần Hán Thăng một không đáng kể: "Nặng thì nặng, dù sao cũng không phải tôi vác."

Vương Tử Bác đứng tại chỗ một hồi mới phản ứng được.

"Súc sinh suốt ngày chỉ biết sai vặt tôi!"

……

Sau khi Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ra cửa, Thẩm Ấu Sở nắm tay A Ninh  tiễn theo ra phía sau đường.

Trần Hán Thăng vừa nhìn đã không thể tiếp tục như vậy được nữa, hắn quay lại doạ nạt nói: "Cậu có phải muốn theo tôi về Cảng Thành không, vậy thì mau chóng thu dọn quần áo đi."

"Tôi, tôi, tôi không nỡ…"

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, trong mắt đều là nước mắt, cô vốn không biết nói dối, những lúc như thế này đều không có một chút che giấu.

Trần Hán Thăng giúp Thẩm Ấu Sở lau khô nước mắt, sau đó lại nhéo khuôn mặt cô một lát: "Tôi biết, tôi cũng không nỡ, ai trong chúng tôi cũng đều không nỡ."

Có điều, nói xong hắn liền cầm lấy cành cây trên mặt đất vẽ một đường kẻ ngang: "Cậu không được bước qua đường kẻ này, hiểu chưa?"

Thẩm Ấu Sở nghe lời gật gù.

Trần Hán Thăng phất tay rời đi lần thứ hai, Thẩm Ấu Sở quả nhiên không bước qua đường kẻ kia, chỉ ngơ ngác nhìn.

A Ninh ở bên cạnh có hơi lạnh, bỏ tay phải vào trong túi, lại lấy ra một xấp tiền giấy.

"Chị ơi."

Ễ Ninh đưa cho Thẩm Ấu Sở.

"Tiền không phải đã đưa hết cho bà rồi à?"

Thẩm Ấu Sở đếm, ít nhiều gì cũng phải 800 yên, cô đột nhiên phản ứng lại, vừa ngẩng đầu đã không nhìn thấy bóng dáng của Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đâu nữa.

Đối với Trần Hán Thăng mà nói, cha mẹ đương nhiên là to lớn nhất, ai cũng không thể vượt qua được tiêu chuẩn này, tuy nhiên bên dưới tiêu chuẩn này có hai phần nữa, cũng không tính là trái với nguyên tắc.

Không biết biến hoá, làm sao làm tên đàn ông cặn bã được?

……

______________________

(*) Xích tử chi tâm (Cái tâm của em bé sơ sinh): Mạnh Tử dạy "Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã" (Bậc đại nhân không được để mất cái tâm em bé của mình vậy) —------> Phương pháp dưỡng Tâm, luyện Khí của Mạnh Tử –  Mạnh Tử chi Tâm học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro