Chương 105: 1 đêm ở Xuyên Du (Phần đầu)
Trần Hán Thăng kỳ thực cũng không ngờ Thẩm Ấu Sở thật sự có một người em họ, chỉ là có hơi nhỏ tuổi mà thôi.
"Bà đâu rồi?"
Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống xoa xoa mặt giúp cô bé.
Trần Hán Thăng dựa vào ánh trăng xem xét một chút, cơ thể của nha đầu nhỏ này có hơi gầy, cánh tay nhỏ chân cũng nhỏ, đôi mắt đúng là quá lớn, bây giờ cô vẫn chưa thể sử dụng "đẹp xấu" để hình dung, đáng yêu là lời chú thích tốt nhất.
"Bà đang ở đầu hẻm."
Nha đầu nhỏ chỉ chỉ về phía trước, lúc này cô mới nhìn thấy Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, bước chân hơi co lại về phía sau, trốn ở phía sau Thẩm Ấu Sở, hiếu kỳ đánh giá hai người này.
Thẩm Ấu Sở quay đầu nói: "Em họ của nhà cậu, các cậu cứ gọi em ấy là A Ninh."
"Em tên là Trần Ninh Ninh."
Nha đầu nhỏ chớp mắt, nhỏ giọng nói.
"A, vẫn là người trong họ a."
Trần Hán Thăng đi lên phía trước muốn chào hỏi, A Ninh có hơi sợ người lạ, liền quay đầu lại chạy về nhà.
"Nhìn cậu xấu như vậy, nhắm hai mắt lại giống như hoà vào bầu trời tối tăm vậy, doạ con người ta sợ rồi kìa."
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn Vương Tử Bác nói.
Vương Tử Bác rất bất mãn: "Một câu tôi cũng chưa nói đấy, rõ ràng cậu là người doạ mà."
Đi về phía trước hơn hai mươi bước nữa, quả thực có một bà lão một tay chống gậy, một tay cầm nến, đôi mắt vẩn đục nhưng hiền lành, sau khi nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió đột nhiên tràn đầy một nụ cười vui mừng.
"Bà ạ."
Thẩm Ấu Sở tiến tới đỡ lấy bà lão, trong thanh âm còn có chút nghẹn ngào, xem ra thật sự rất nhung nhớ.
"Về đến nhà là tốt rồi."
Bà lão dắt tay Thẩm Ấu Sở, liếc nhìn Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác.
"Bà ơi, cậu ấy là Trần, Trần, Trần…"
"Cháu tên là Trần Hán Thăng, nó tên là Vương Tử Bác, bọn cháu là bạn học của Thẩm Ấu Sở."
Thẩm Ấu Sở nói lắp mấy lần không ra, Trần Hán Thăng đơn giản tự giới thiệu bản thân.
Bà lão gật gù, không nói gì liền đi vào nhà.
Vương Tử Bác lặng lẽ nói: "Tiểu Trần, lần đầu tiên gặp phụ huynh tôi thật sự có hơi sốt sắng a."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn hắn: "Cậu căng thẳng cái con khỉ gì, có nửa xu quan hệ với cậu à?"
……
Sân nhà Thẩm Ấu Sở rất nhỏ, hầu như trong nhà chính là hai phòng ngủ, còn có một nhà kho và nhà bếp.
Đẩy cổng tre ra, bà của Thẩm Ấu Sở hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái.
"Cái đó nấu ít cơm cho các bạn học của con ăn trước đi đã." Bà lão nói.
Trong nhà bếp nhỏ không có bếp gas, cũng không có lò than, chỉ có gạch mộc* chồng chất thành kệ bếp, Thẩm Ấu Sở nói chuyện chậm rì rì, thế nhưng nấu cơm lại rất nhanh nhẹn, châm lửa bếp, liền một mạch bỏ mì sợi vào nồi.
Trần Hán Thăng khẽ đẩy Vương Tử Bác: "Trong mắt đàn ông phải có việc, tới giúp đỡ nhóm lửa đi."
Vương Tử Bác hì hục chạy xuống bếp chất củi lửa, Trần Hán Thăng liền ở bên cạnh vuốt ve mèo.
Trong nhà Thẩm Ấu Sở có một con chó con màu xám xịt và một con mèo màu vàng trắng nhà đối diện nhau, chạy xung quanh cạ cạ vào chân Trần Hán Thăng;
Bà lão rất ít nói, ngồi híp mắt trên ghế thật giống như đang ngủ vậy;
Tiểu A Ninh dựa vào lồng ngực của bà lão, mắt to chớp chớp lia lịa nhìn hai anh trai lớn đầy xa lạ.
"Bà ơi, trong sọt không có trứng gà."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
"Cháu vào bên trong chuồng gà xem một chút đi, chỗ đó chắc vẫn còn đấy." Bà của Thẩm Ấu Sở chậm rãi nói.
Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở: "Mì chay cũng được mà, không cần đi tìm trứng gà đâu."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu ăn không đủ no đâu."
"Không sao đâu, trong nhà cậu không phải có ớt sao, làm một ít ăn với cơm là được rồi."
Lúc hai người đang giằng co, A Ninh đột nhiên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau một góc tối nào đó trong sân liền truyền đến âm thanh gà gáy "bộp bộp bộp".
Sau khi A Ninh quay lại, trên đầu dính một hai chiếc lông gà hơi ố vàng, lòng bàn tay có hơi dơ, nhưng cẩn thận từng li từng tí một cầm hai quả trứng gà đất: "Chị ơi, cho chị này."
Thẩm Ấu Sở lấy hai quả trứng gà ra rán, Trần Hán Thăng nói với A Ninh: "Cảm ơn em nhé."
Nha đầu nhỏ được khen phát ngượng, lại chạy vào trong lồng ngực của bà lão, trốn trong khuỷu tay lén lút nhìn Trần Hán Thăng.
Rất nhanh ba bát mì sợi nóng hổi liền được bưng lên, một bát kia của Thẩm Ấu Sở không có trứng gà, cô lấy một ít dầu ớt đổ vào trong mì, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ một.
Vương Tử Bác nuốt không trôi: "Tiểu Trần…"
Trần Hán Thăng phất tay một cái: "Cậu ăn phần của cậu đi, đây là tâm ý của người ta."
Hắn chia trứng gà trong bát của mình ra làm hai nửa, gắp một nửa qua cho Thẩm Ấu Sở: "Đừng có nhường nhịn, tôi thấy khá phiền với mấy thứ này đấy."
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng có chút nghiêm túc, quả thực cũng không dám từ chối, chỉ là cô lại chia nửa quả trứng gà rán ra làm hai nửa non, gọi A Ninh qua cho ăn: "Thơm không?"
Con mắt của Tiểu A Ninh cười cong cong: "Chị cho ăn thơm quá."
Thẩm Ấu Sở cũng cười theo, loại dung mạo tình cờ nhoẻn miệng cười của cô, Vương Tử Bác đều có thể hiểu được tại sao Chu U Vương đồng ý vì Bao Tự mà phóng hoả chọc chư hầu.
Chỉ là nhớ tới vừa nãy một quả trứng gà bị chia cho ba người, Vương Tử Bác lại cảm thấy lòng chua xót, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng ở bên cạnh.
Trần Hán Thăng mặt trầm như nước, vẻ mặt không có quá nhiều biến hoá.
……
Vây quanh lò lửa cơm nước xong, Thẩm Ấu Sở tới giúp Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác trải giường chiếu.
Đêm nay hai người bọn họ ngủ trong nhà kho, cũng may là không bị gió lùa, sau khi tất cả mọi thứ đã ổn định, Vương Tử Bác thu mình trong chăn hỏi: "Tiểu Trần, khi nào chúng ta mới đi?"
"Ngày mai."
Trần Hán Thăng đáp.
"Sao gấp vậy?"
Vương Tử Bác vẫn đúng là muốn đi dạo một vòng ở chỗ này.
Trần Hán Thăng nở một nụ cười "ha hả": "Cậu không phải đến đây vì em họ của Thẩm Ấu Sở sao, ngược lại là đã gặp mặt rồi đấy."
"Cái con khỉ!"
Vương Tử Bác vừa nhớ tới đã nổi giận: "Rõ ràng là cậu muốn đưa Thẩm Ấu Sở về nhà, còn gạt tôi là đi du lịch Xuyên Du nữa."
Có điều bạn bè trong lúc đó sẽ không tính toán nhiều như vậy, huống hồ trong nhóm hai người Trần Hán Thăng đảm nhiệm nhân vật chỉ huy và quân sư quạt mo.
Chỉ chốc lát sau Vương Tử Bác liền quên mất việc này, hắn tới thương lượng với Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, trước khi đi tôi muốn lấy hết tất cả tiền trên người mình móc ra cho A Ninh, tuy rằng chỉ có hơn 100 thôi, nhưng có thể có trứng gà cho gia đình bồi bổ sức khoẻ, tôi đã suy nghĩ từ lúc ăn rồi."
Trần Hán Thăng gật gù: "Cậu cho là được, nói chung vé về Cảng Thành đều mua cả rồi, đến lúc đó tôi cũng chừa lại một chút cho bà lão."
"Cậu định cho bao nhiêu tiền?"
Vương Tử Bác có chút ngạc nhiên.
"800."
Trần Hán Thăng đáp.
Vương Tử Bác sửng sốt một chút: "Theo tính cách của cậu, tôi cứ cho rằng cậu sẽ cho 2000 hoặc 3000 cơ đấy."
"Tôi phát tiền lương cho Thẩm Ấu Sở, cô ấy đồng ý cho bao nhiêu tôi cũng lười hỏi, nhưng ở đây tôi chỉ có 800 thôi."
Trần Hán Thăng kéo chăn lên che lấp cơ thể: "Năm nay tôi hiếu kính cha mẹ mỗi người 1000, Chúa trời cũng không thể vượt qua tiêu chuẩn này được!"
Vương Tử Bác yên lặng gật đầu: "Từ nhỏ cậu đã rất có nguyên tắc rồi,bất kể là gặp phải chuyện gì luôn ấy."
Trong phòng lại yên tĩnh một chút, Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tử Bác, ngủ chưa?"
Vương Tử Bác đáp: "Chưa."
Trần Hán Thăng hắng giọng một cái: "Sau khi về Cảng Thành, Tiểu Ngư Nhi hỏi chúng ta mấy bữa nay làm gì, cậu biết nên nói như thế nào không đấy."
"Không biết."
Vương Tử Bác vất vả lắm mới có cơ hội có thể "uy hiếp" một tên bắt nạt như Trần Hán Thăng, nhân cơ hội này muốn cố làm ra vẻ một đợt: "Tôi sẽ nói với Tiểu Ngư Nhi, cậu đưa một cô gái xinh đẹp gần giống với cô ấy về nhà."
Trần Hán Thăng nghe xong, không nói tiếng nào liền vén chăn lên lật ví tiền.
"Cậu làm gì cơ?"
Vương Tử Bác đột nhiên có một tia dự cảm không lành.
"Không có gì đâu, cậu trang bức đi."
Trần Hán Thăng cúi đầu nói: "Lão tử xé vé xe lửa của cậu, xem cậu quay về mách lẻo như thế nào được!"
……
_______________________
(*) Gạch mộc: loại gạch thông thường hình hộp chữ nhật đơn giản, không có họa tiết hoa văn trang trí mà ta thường thấy. Gạch được cố định với nhau bằng lớp vữa. Chính vì vậy, mẫu nhà này mang đến cảm giác đơn giản, mộc mạc nhưng lại không kém phần tinh tế, có giá trị thẩm mĩ cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro