Chương 103: Đầu quả tim
Trần Hán Thăng mua một bọc lớn đồ ăn vặt chuẩn bị vào trạm, Thẩm Ấu Sở mới biết Trần Hán Thăng cũng muốn tới Xuyên Du, cô sững sờ đến mức không phản ứng lại.
"Nói chung rồi cũng phải đi, chậm một chút hay sớm một chút cũng không có liên quan gì."
Trần Hán Thăng kéo cô đi tới phía trước, sau khi lên xe Thẩm Ấu Sở mới phát hiện ra không phải là ghế ngồi cứng, cũng không phải giường cứng, mà là 4 người một phòng nằm mền.
Trước đây Thẩm Ấu Sở chưa từng được ngồi giường cứng, trực tiếp thăng cấp lên nằm mền trong lòng có chút kinh hãi.
Cô nhẹ nhàng sờ soạng giường chiếu trắng nõn bên dưới, chỉ dám cẩn thận ngồi nửa bên mông, còn muốn dùng hai tay chống ở hai bên.
Trần Hán Thăng không nhìn nổi: "Cậu lo ngồi lên làm sập xe lửa đấy à?"
"Không, không có."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, lo sợ bất an nói: "Đắt quá."
"Chớ có hoảng sợ, sau này còn phải đi máy bay nữa đấy." Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
Trần Hán Thăng liền không ngồi tư thế gì, hắn lẫm lẫm liệt liệt cởi giày ra nằm dưới phản, giữ chăn làm đệm, hai chân vểnh ở trên mép giường, nhàn nhã đọc báo.
Trước đây Vương Tử Bác cũng không ngồi xe quá mức, hành động của hắn vi phạm giới hạn của tỉnh Tô Đông, liền chạy ra bên ngoài chỗ chồng chất ghế trên hành lang, tập trung tinh thần nhìn phong cảnh dọc đường.
Thẩm Ấu Sở sau đó chậm rãi thích ứng, cô cũng cởi giày ra ngồi lên giường, hai tay ôm đầu gối, yên lặng đọc thuộc lòng sách giáo khoa tiếng Anh.
Trần Hán Thăng cảm thấy rất kỳ quái, Thẩm Ấu Sở thật giống như dùng thời gian đọc tiếng Anh đặc biệt nhiều.
"Sao cậu cứ đọc thứ đồ chơi đó vậy?"
"Tôi kém tiếng Anh."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Trần Hán Thăng đột nhiên hứng thú: "Cậu thi tiếng Anh đại học được bao nhiêu điểm thế?"
Thẩm Ấu Sở cúi thấp đầu không hề trả lời.
"Nói đi, coi xem là có phải điểm liệt không mà cũng không có người nhận ra."
Trần Hán Thăng thả tờ báo xuống hỏi.
"Chính là vậy, chính là điểm liệt đó."
Thẩm Ấu Sở ôm đầu gối của mình chặt hơn một chút: "Hôm đó thi tiếng Anh, ông tạ thế, tôi ở nhà chăm sóc bà."
Trong buồng xe đột nhiên yên tĩnh trở lại, Vương Tử Bác ở bên ngoài cũng nghe được đoạn đối thoại này, hắn lúng ta lúng túng nói: "Nếu như thêm cả tiếng Anh vào, có thể sẽ đậu Đông Đại."
Trần Hán Thăng xách đồ ăn vặt ra nói với Vương Tử Bác: "Cậu đi lấy nước, chế ba bát mì đi."
Sau khi Vương Tử Bác rời đi, Trần Hán Thăng đóng cửa chặn sương mù ngồi bên cạnh Thẩm Ấu Sở: "Có nhớ ông không?"
"Nhớ."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã, giống như những viên trân châu rơi xuống drap giường, vừa nhớ nhung hồi ức thân thiết, vừa bất lực không thể thay đổi vận mệnh lỡ mất cuộc thi tiếng Anh.
Trần Hán Thăng giúp cô lau khô những giọt nước mắt, nắm lấy bàn chân nhỏ của Thẩm Ấu Sở đặt vào lòng bàn tay, tất chân của cô có hơi mỏng, vị trí đầu ngón chân còn có dấu kim chỉ lít nha lít nhít, xem ra là đã trải qua không biết bao nhiêu lần thay sửa.
Thẩm Ấu Sở bất tiện muốn co lại, Trần Hán Thăng không cho, trái lại còn nhẹ nhàng xoa bóp mãi đến tận khi nhiệt độ của hai chân chậm rãi tăng lên, nương theo đó còn có một dòng nước ấm từ lòng bàn chân chui vào trong lòng Thẩm Ấu Sở.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Cảm, cảm ơn cậu."
Thẩm Ấu Sở ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.
"Đừng khách sáo."
Trần Hán Thăng làm bộ ghét bỏ xoa tay một chút: "Có điều cậu phải rửa chân nhiều hơn một chút, thối chết mất."
Thẩm Ấu Sở thẹn thùng co chân vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Không thối mà."
Sau khi mở cửa, Vương Tử Bác đã chuẩn bị mì kĩ càng, Trần Hán Thăng bắt Thẩm Ấu Sở ăn cơm.
Thẩm Ấu Sở vẫn không quên bản thân có mang theo bánh màn thầu, khí trời Kiến Nghiệp lạnh như vậy, bánh màn thầu cũng đã sớm trở nên vừa lạnh vừa cứng, cô gói thành từng nắm từng nắm một bỏ vào bên trong bánh mì, trang trí như một món ăn kèm.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đều nhìn mình chằm chằm, cô nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi muốn ăn bánh màn thầu."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, bản thân cũng cầm lấy hai chiếc bánh bao, cũng thuận tay đưa cho Vương Tử Bác hai cái: "Giải quyết hết trong một buổi trưa đi, càng lâu càng khó ăn hơn đấy."
Vương Tử Bác cũng không từ chối, cầm lấy bánh màn thầu cũng nhét vào trong bánh mì, sau khi ăn xong đến bội thực thở khò khè, Trần Hán Thăng lôi Vương Tử Bác tới khu vực được hút thuốc giữa toa tàu này với toa tàu tiếp theo.
"Không ngờ Tiểu Thẩm lại là một người đáng thương như vậy."
Vương Tử Bác lắc đầu một cái nói: "Chỉ là tính cách cũng quá tốt rồi, Tiểu Trần cậu toàn gặp được người phụ nữ tốt thôi."
Trần Hán Thăng cười hô hố một tiếng: "Phụ nữ xấu tôi cũng không có nói là tôi không muốn a."
……
Người ở trên xe lửa rất dễ ngủ, nghe âm thanh "ầm, ầm", hơn nữa còn có thuộc tính đung đưa theo quán tính, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác tán gẫu một chút về sự việc ở quê hương, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Mãi đến tận khi có người mở cửa toa tàu, Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, một nữ sinh viên đại học đang đi tới.
Chừng hai mươi tuổi, vóc dáng không cao cũng không lùn, khuôn mặt tuấn tú, tóc mái ngắn bị không khí chải ngược lên, sau khi đi vào cô liếc mắt nhìn, sau đó nhón chân lên liền muốn đặt túi vào trong giá hành lý phía trên.
Có điều giá hành lý có hơi cao, cô giơ mấy lần đều không tới, Thẩm Ấu Sở đặt quyển sách xuống muốn tới giúp đỡ, Trần Hán Thăng mang theo cơn buồn ngủ hô: "Tử Bác, tiến lên giúp đỡ đi."
Vương Tử Bác cũng đang ngủ, sau khi bị đánh thức hắn liền dụi dụi mắt, nhảy xuống giúp nữ sinh viên đại học đặt hành lý.
"Cảm ơn cậu nhé."
Nữ sinh viên đại học khách khí nói cảm ơn, không ngờ cũng là khẩu âm của Xuyên Du: "Các cậu học trường đại học nào vậy?"
Trần Hán Thăng đang ngủ không muốn phản ứng, Thẩm Ấu Sở lại không có gì gọi là năng lực giao tiếp, cuối cùng chỉ có thể là Vương Tử Bác lắp ba lắp bắp tiếp lời.
Không nghĩ tới hai người còn tán gẫu rất hợp ý, con mắt của Trần Hán Thăng vừa mở đã là chạng vạng, mặt trời chiều thâm trầm treo xa xa phía chân trời, ánh tà dương xuyên qua cửa sổ xe tràn vào hành lang, chính là nhất thời không có không khí nóng nực nào.
Xe lửa không ngừng chạy qua những thôn trang sơn dã ven đường và lên trên gò núi, trong lòng Trần Hán Thăng có một loại tiếc hận không tên gọi là khó có thể giữ lấy những khoảng thời gian đã trôi qua.
"Tiểu Trần, đây là Hoàng Tuệ, học sinh năm 4 của trường đại học Khoa học kỹ thuật Tô Đông, đã tìm được một công việc tốt ở Kiến Nghiệp."
Vương Tử Bác giới thiệu.
"Ừ."
Trần Hán Thăng rầu rĩ chào hỏi, súc sinh Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ lại mở cửa ra tán gẫu, toàn bộ khí lạnh chạy vào trong buồng xe, sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ mũi cũng có hơi tắc.
Hắn liếc nhìn Thẩm Ấu Sở, cô gái nhỏ này đắp chăn lên người chăm chú đọc sách tiếng Anh, lấy tính cách của cô nếu như không thực sự quá đáng quá thể, chỉ có thể yên lặng chịu đựng mà thôi.
"Muốn uống nước ấm không, tôi đi rót giúp cậu nhé."
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng đã tỉnh lại, nhỏ giọng hỏi.
Trần Hán Thăng không lên tiếng, "đùng" một tiếng nổi giận đùng đùng đóng cửa thùng xe lại, Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ đang ngồi tán gẫu trong hành lang bị doạ đến giật mình một cái.
"Tiểu Trần, động tác của cậu không thể nhỏ nhẹ hơn một chút à?"
Vương Tử Bác mở cửa lần thứ hai, bất mãn nói.
Trong lòng Trần Hán Thăng đang đặt trên lửa: "Con mẹ nó cậu muốn tán gái trong hành lang thì cứ việc tán, mở cửa để làm hiện trường trực tiếp à?"
Sau khi mắng xong, Trần Hán Thăng cầm bật lửa đi hút thuốc, thuận tay đóng cửa lại.
Hoàng Tuệ bị nói sắc mặt có chút khó coi, cô đã sớm chú ý tới dáng vẻ đại khái có chút lạnh nhạt của Thẩm Ấu Sở, thế nhưng đóng kín cửa tán gẫu có chút ngột ngạt, liền mở ra 1 chút.
"Bạn học này của em tính khí có hơi nóng a." Hoàng Tuệ nói.
Vương Tử Bác kỳ thực trong lòng có chút hoảng, nhưng hắn chết vì sĩ diện vung vung tay: "Tiểu Trần có tính khí của súc sinh ấy mà, để em tới xem thế nào."
"Được, cảm giác em rất sợ cậu ấy, nói chung là cần phải bình đẳng trong đám bạn học a."
Hoàng Tuệ đột nhiên nói ở sau lưng.
Vương Tử Bác dừng lại một chút, quay đầu thật lòng giải thích: "Em và nó không phải bạn học phổ thông đâu, từ lúc 4 tuổi đã là bạn bè thân quen rồi."
"Ồ ồ ồ, cái đó mau chóng đi đi." Hoàng Tuệ hoà hảo cười cợt.
Vương Tử Bác đi tới khu vực hút thuốc sát vách với WC, Trần Hán Thăng đã hút xong nửa điếu.
"Cậu không thể chừa lại cho tôi một chút mặt mũi nào à, hô to gọi nhỏ trước mặt người ngoài như vậy."
Vương Tử Bác giành lấy thuốc lá nói.
"Sao, cậu thích người bạn kia rồi sao?"
Trần Hán Thăng thuận tay đưa bật lửa tới.
"Cũng không phải, chính là cảm thấy cậu không tôn trọng tôi trước mặt nữ sinh đó."
Vương Tử Bác nện vào vai Trần Hán Thăng một cái.
"Chị ta chỉ là một người qua đường thôi mà, xuống xe lửa liền không có quan hệ gì nữa rồi."
Trần Hán Thăng chỉ về phía người vừa mới xuống tàu: "Có thể Thẩm Ấu Sở là đầu quả tim của lão tử đấy, cậu đông lạnh cô ấy thành như vậy, lão tử còn chưa tức giận đâu đấy?"
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro