Chương 101: Không muốn làm một tên đàn ông cặn bã
"Đồng chí Tử Bác quá khách khí rồi, biết tay mình không tới nơi, còn biểu diễn ảo thuật phun nước bằng lỗ mũi để khuấy động bầu không khí nữa."
Trần Hán Thăng chế nhạo một chút cũng không lưu tình.
Con người tên Vương Tử Bác này, chiều cao của bản thân thì cũng bình thường thôi, còn có vài hiệp hội bên ngoài, biểu hiện cụ thể ở:
Lúc đối diện với nữ sinh có dung mạo bình thường, hắn liền rất tự tin, nói năng bốc phét, chỉ điểm giang sơn;
Nếu như gặp phải nữ sinh rộng rãi tự tin, hoặc là ngũ quan xuất chúng, hắn căng thẳng nói không nên lời.
Trước đây ở trường cũng như vậy, Vương Tử Bác vừa nói chuyện trước mặt Tiêu Dung Ngư liền đỏ mặt, thế nhưng ở trước mặt những nữ sinh trầm mặc hướng nội kia, hắn đều là thích biểu hiện một chút.
Thẩm Ấu Sở vừa cúi đầu, Vương Tử Bác còn tưởng rằng là nhân vật hạng A qua đường, có điều sau khi thấy rõ các loại dáng vẻ của Thẩm Ấu Sở, Vương Tử Bác lại cảm thấy cả người không dễ chịu gì.
Trần Hán Thăng đúng lúc giới thiệu ở bên cạnh: "Cậu ấy là Thẩm Ấu Sở, đây mới là người tôi muốn dẫn cậu tới gặp."
"A, a, a…"
Vương Tử Bác ân a nửa ngày, ấp úng nói: "Cái đó, cái đó, tôi là bạn học của Tiểu Trần, chúng tôi đã có nhận thức với nhau từ khi còn chưa sinh ra rồi."
Trần Hán Thăng liếc hắn một cái: "Cậu là Na Tra à, không sinh ra thì sao mà biết được."
"Không, không phải."
Cổ của Vương Tử Bác đỏ hết lên: "Mới vừa được sinh ra không lây đã có nhận thức rồi, là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Trong lòng Thẩm Ấu Sở có chút kỳ quái, nhưng cô bất tiện mỉm cười, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi lại yên lặng cúi đầu tính sổ sách.
Vương Tử Bác nhân cơ hội kéo Trần Hán Thăng một cái, ra hiệu hai người đi ra bên ngoài nói chuyện.
"Súc sinh, cậu lúc nào cũng thích thấy tôi bị xấu mặt nhỉ!"
Vương Tử Bác tức giận nói.
Trần Hán Thăng nở nụ cười "ha hả": "Cô ấy không phải là người ngoài, chớ để ở trong lòng."
"Không phải là người ngoài…"
Vương Tử Bác lặp lại trong miệng một lần, sau đó đè ngón cái tay trái lên ngón cái tay phải: "Bây giờ các cậu là thế này sao?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Còn chưa tới mức độ đó."
Đối mặt với Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng không có ý định nói dối, bởi nếu đưa Thẩm Ấu Sở về nhà cần Vương Tử Bác làm bằng chứng phụ, sau đó cho hắn cơ hội đánh yểm trợ cũng không thiếu.
"Tiểu Ngư Nhi thì sao?" Vương Tử Bác lại hỏi.
Trần Hán Thăng nhún nhún vai, không hề trả lời.
Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy người bạn này có chút quá đáng, tại sao lại có thể một chân đạp hai thuyền được chứ.
"Tiểu Trần, chúng ta cố gắng nói chuyện một chút đi."
Căn cứ vào tấm lòng chân thật vì bạn tốt mà tâm tư do dự, Vương Tử Bác quyết định khuyên.
Thẩm Ấu Sở quả thực rất đẹp, có thể Tiểu Ngư Nhi cũng là mỹ nhân hàng đầu a, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Trần Hán Thăng biết Vương Tử Bác muốn nói gì, giành nói trước: "Lần này tới Xuyên Du, chúng ta thuận tiện tới thăm quan nhà Thẩm Ấu Sở."
"Sau đó thì sao?"
Vương Tử Bác nhất thời không hiểu rõ.
"Thẩm Ấu Sở có một người em họ, hai người gần như là lớn lên cùng nhau, nếu như cậu không phí lời nữa, đến lúc đó tôi giới thiệu cho hai người làm quen; nếu như cậu cảm thấy lương tâm cắn rứt, hôm nay ở một đêm, ngày mai tự mình về Cảng Thành."
Trần Hán Thăng lại đang dao động, hắn thực sự không muốn nghe Vương Tử Bác lắp ba lắp bắp giảng đạo lý một chút nào.
Cho tới sự việc "em họ", đến lúc đó tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ là được, nói thí dụ như người em họ đó năm nay không đón tết ở quê nhà a.
Vương Tử Bác đứng sững sờ một lúc, quay đầu nhìn Thẩm Ấu Sở một chút, lại nhìn Trần Hán Thăng, sờ sờ đầu nói: "Kỳ thực, em họ hay không có em họ cũng không có gì đáng kể, chủ yếu là tôi muốn ngắm nhìn phong cảnh động lòng người của Xuyên Du thôi."
Trần Hán Thăng nở nụ cười thành tiếng, đưa tới một điếu thuốc, lúc hai người hít mây nhả khói, Thẩm Ấu Sở tới gần nhỏ giọng cáo từ rồi rời đi.
"Buổi tối không ăn cơm cùng nhau à?"
Vương Tử Bác có chút buồn bực.
"Buổi tối ăn với Tiểu Ngư Nhi."
Trần Hán Thăng vẽ một đường thẳng ngang trong không khí, dùng hình tượng để giải thích: "Biết tại sao Thiên xứng vững chắc không, cũng là bởi vỉ hai đầu đều cân bằng nhau, mấy ngày nữa tôi đều muốn ở bên Thẩm Ấu Sở, vì lẽ đó bây giờ phải phục vụ Tiểu Ngư Nhi nhiều chút, duy trì hai đầu cân bằng mới không bị lật xe."
Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng thành thạo giảng giải kỹ xảo, có chút tỉnh ngộ nói: "Như vậy kỳ thực cũng rất mệt a, rõ ràng hình tam giác mới là vững chắc nhất."
Trần Hán Thăng hơi kinh ngạc đánh giá Vương Tử Bác, mãi đến tận khi soi đến từng cọng lông của hắn, Trần Hán Thăng mới vỗ vỗ vào vai Vương Tử Bác: "Không ngờ tiểu tử cậu cũng là người trong nghề của chúng tôi."
……
Ăn cơm tối ngay trong nhà ăn của Đông Đại, Tiêu Dung Ngư vừa dùng cơm, vừa căn dặn Trần Hán Thăng ngày mai phải mang theo đầy đủ hành lý, bởi ba của cô sẽ tới đón cô.
Trần Hán Thăng làm bộ ăn cơm nên không nghe thấy, trong lòng Vương Tử Bác rất hổ thẹn, thật giống như chính bản thân mình cũng phản bội Tiểu Ngư Nhi vậy, đầu cũng khó chịu nên không nói một lời nào.
"Có điều ngày mai có tương đối nhiều người, Cao Gia Lương gọi điện nói muốn đi qua nhờ xe, hai người Uyển Thu và Tiểu Manh cũng vậy."
Tiêu Dung Ngư cau mày nói.
Uyển Thu và Tiểu Manh chính là các bạn học cao trung, Trần Hán Thăng một mặt không đáng kể: "Không sao, mùa đông chen chúc một chút cũng khá là ấm áp."
Tiêu Dung Ngư ngọt ngào nở nụ cười: "Cái đó phải đến lúc anh ngồi đằng sau cùng em, vị trí phía trước nhường cho người khác ngồi."
Vương Tử Bác muốn xem Trần Hán Thăng trả lời ra làm sao, không nghĩ tới hắn vừa không đáp ứng cũng không thừa nhận gì: "Em nói gì cơ, là cái gì cơ."
Vương Tử Bác bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Trần Hán Thăng biết tán gái đến như vậy, không cần nói tới loại tài nguyên mỹ nữ địa phương giàu có và phong phú ở học viện Tài chính Kinh tế, nếu ở bên trong loại trường hoà thượng như Quản lý công nghiệp Kiến Nghiệp, hắn cũng sẽ không độc thân.
Buổi sáng ngày mai Tiêu Dung Ngư còn có một kỳ thi của khoa nữa, ăn xong trước khi đi ôn tập, cô cho biết ngày mai thi xong sẽ có một lượng lớn thời gian có thể ở cùng nhau.
Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác trở lại ký túc xá của học viện Tài chính Kinh tế, những người khác trong 602 đều đã đi hết, vì lẽ đó có rất nhiều giường chiếu có thể ngủ được.
"Tiểu Trần, hai trường cách nhau gần như thế, cậu không lo sẽ gặp sự cố à?"
Vương Tử Bác rất muốn biết trận địa trong chuyện này.
"Sao lại phải lo lắng chứ, còn không ít vấn đề mà."
Trần Hán Thăng tùy ý chọn một số chuyện để nói nhằm thoả mãn lòng hiếu kỳ của Vương Tử Bác một chút.
"Có một hôm xế chiều, Tiểu Ngư Nhi kể có một nữ sinh mặc cùng một bộ áo lông màu xanh ngọc ở trước cổng trường, cơn buồn ngủ của tôi trực tiếp bị doạ đến mức tiêu tan luôn."
……
"Trên màn hình máy tính của Tiểu Ngư Nhi có phần nhật ký liên quan đến tôi, tôi không biết còn đưa máy vi tính cho Thẩm Ấu Sở mượn để luyện tập excel, cuối cùng tôi nhiều lần nghiệm chứng bằng những lời nói khách sáo, mới xác nhận Thẩm Ấu Sở chưa từng xem nhật ký hôm đó, nếu không khẳng định sẽ nổ tung."
……
"Một tháng ngay trước giáng sinh, tôi ăn hai bữa lẩu lận, bây giờ buồn nôn đến mức nhìn thấy nồi lẩu đã nghĩ tới chuyện nôn mửa."
……
Trò chuyện một lúc, đề tài lại chuyển tới chủ đề gây dựng sự nghiệp, Trần Hán Thăng lại tỉ mỉ giải thích làm thế nào mình làm quen được Chung Kiến Thành, làm thế nào phối hợp được với căn cứ gây dựng sự nghiệp, làm thế nào mở rộng được sự nổi tiếng trong bốn trường xung quanh.
Trần Hán Thăng càng nói âm thanh lại càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe được tiếng ngáy.
Vương Tử Bác làm thế nào cũng không ngủ được, cũng không phải do không quen giường, mà là nhớ tới lúc trước cãi nhau với mẹ của hắn, mẹ hắn liền nói đứa nhỏ nhà người ta có bao nhiêu là tiền đồ, có một lần còn nhắc tới Trần Hán Thăng.
Lúc đó Vương Tử Bác không phục lắm: "Thành tích của Tiểu Trần còn không bằng con nữa."
Mẹ hắn cười lạnh một tiếng: "Cảng Thành là một địa phương lớn đến như vậy sao, con cho rằng chuyện trong trường bậc phụ huynh như chúng ta không biết hay sao?"
"Mẹ cả ngày cứ đi theo sau Trần Hán Thăng, phát hiện được ưu điểm gì trên người của nó hay sao?"
"Ta giảng giải cho con hiểu này, Trần Hán Thăng coi như chỉ tới được trường hạng 2, 3, thậm chí là cao đẳng, như vậy cũng vẫn có thể toả sáng được!"
Đúng như dự đoán, ánh mắt của người lớn một chút cũng không sai, sau khi lên đại học Vương Tử Bác chỉ là một cá thể bên trong đông đảo sinh viên đại học, Trần Hán Thăng đã trở thành một nhân vật nổi tiếng vào năm 1.
"Làm thế nào để tôi học tập được, chẳng lẽ phải làm tên đàn ông cặn bã sao?"
Vương Tử Bác lật người, yên lặng suy nghĩ.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro