chương 6 Ẩn nhẫn
Editor: Thỏ bíu
Chu phủ bị xét nhàp, quan binh như thổ phỉ nhanh chóng kê biên tài sản các viện, chủ viện Chu phủ cũng bị bao vây.
Linh đường cũng không thể ngăn cản được quan binh, trừ bỏ không lật đổ quan tài, toàn bộ linh đường bị lật lung tung rối loạn, tro giấy bị lật lên , đối lập với khăn trắng rõ ràng.
Chu Ngọc gắt gao mà nhắm mắt lại, cho dù trải qua lần nữa,hắn vẫn muống xông lên, nhưng mà hắn không thể động.
Dương Hề hồng đem nước mắt trào ra khỏi hốc mắt nhịn xuống, nàng không thể khóc, nàng muốn mở to hai mắt nhớ kỹ những gì xảy ra trước mắt, đôi tay gắt gao ôm nhi tử, tiểu nhi tử đã khóc thở hổn hển.
Gia gia ở trong lòng Tử Hằng tồn tại giống như trời, những người này ở đây làm nhục gia gia.
Chu Ngọc đột nhiên dập đầu hướng quan tài , một tiếng lại một tiếng, khiến binh lính đang mở quan tài sửng sốt, trong viện giống như ấn xuống nút tạm dừng, chỉ có âm thanh dập đầu bang bang rung động.
Dương Hề cố nén nước mắt nhắm mắt lại, lại lần nữa trải qua như vạn tiễn xuyên tim, tướng công mang theo ký ức chuyển thế ngày ngày dày vò, nàng đau lòng tướng công!
Quan binh liếc nhau nhìn vết máu gạch xanh, rốt cuộc cũng không làm quad , bọn họ biết Chu thị lang là một vị quan, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế mới có ngày hôm nay, quan tốt mạng đều không dài.
Dương Hề đỡ tướng công, Chu Ngọc không cảm thấy trán đau, hắn chỉ biết bảo toàn cho cha an bình lần cuối cùng.
Thời gian trôi qua một chút , Chu Ngọc lẳng lặng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, rõ ràng trong lòng đã đau thấu tâm can, nhưng lại muốn ẩn nhẫn miễn lại lần nữa bị đánh gãy chân.
Tiền bạc của Chu gia toàn bộ đều mạng mang ra , ngay cả vòng tay bạch ngọc trên tay tiểu cô cũng bị tịch thu, cái nào có thể đem theo đều bị quan binh kiểm kê mang đi.
Hôm nay phụ trách xét nhà chính là thân tín của Từ đại nhân, thân tín là như thế nào? Biết suy nghĩ của chủ tử vì chủ tử phân ưu vì chính la thân tín, Vương đại nhân lấy những đồ vật cùng tranh chữ của Chu gia đều tịch thu hết chuẩn bị đưa đi Từ gia.
Chờ Chu gia không có tài vật gì trên người, Vương đại nhân đứng lên to giọng nói, “Từ đại nhân niệm tình không đành lòng nhìn Chu gia gặp nạn, hôm nay có một biện pháp giúp đỡ Chu gia.”
Đáp lại chính là một mảnh trầm mặc.
Vương đại nhân cũng không quản chỉ nói: “con trai độc nhất Giang Thiên Tuế thích mỹ nhân, Chu tiểu thư mắt thấy sắp cập kê sao không đưa cho Giang công tử làm thiếp?”
Dương Hề đột nhiên mở to mắt, đời trước không có việc này, nàng biết con trai độc nhất của Giang Thiên Tuế, Giang Thiên Tuế nhận nuôi con nối dõi trong tộc, Hoàng Thượng tín nhiệm Giang Thiên Tuế, con trai độc nhất của hắn ta càng là ương ngạnh, mấy năm nay cường đoạt không ít nữ tử? Nghe nói Giang gia có cái hồ nước bên trong nuôi cá sấu lấy thịt người chăn nuôi.
Chu Ngọc trong lòng lộp bộp, là biểu hiện hôm qua của hắn nên mới có sự việc của hôm nay?
Vương đại nhân vui tươi hớn hở, “Đây là chuyện tốt, bao nhiêu người cầu còn không được."
Chu tiểu muội cả người phát run, nàng không cần, nàng tình nguyện chết theo cha, nàng không muốn đi nơi ăn thịt người kia!
Chu Ngọc rũ đầu, “ ta đưa đưa phụ thân hồi hương an táng giữ đạo hiếu ba năm, sợ là tiểu muội không có phúc khí.”
Vương đại nhân nhìn chằm chằm Chu Ngọc, hôm nay không trêu chọc giận Chu Ngọc, hắn ta cũng không muốn tính kế Chu Ngọc, hiện tại lấy nữ nhi Chu gia làm cớ Chu Ngọc trầm ổn như cũ , Vương đại nhân híp mắt nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể nhẫn,nhưng không thể thả người này rời đi.
Dương Hề không chờ được đáp lời của Vương đại nhân
Giang công tử cũng không có coi trọng tiểu cô, Vương đại nhân nhằm vào trước sau đều là tướng công, đời trước tướng công bị chọc giận ngăn cản quan binh bị đánh gãy một chân, lần này tướng công nhịn xuống mới có thể lấy tiểu muội làm cớ.
Vương đại nhân tất nhiên không muốn Chu tiểu thư cùng Giang công tử có quan hệ, không sợ Giang công tử ương ngạnh tàn bạo, nhưng hắn rõ ràng Giang công tử đối với nữ nhân ở thời điểm mới mẻ rất tốt, vạn nhất Chu gia xoay người thì sao?
Vương đại nhân thầm nghĩ đáng tiếc a, Chu Hoài đã chết con nối dõi Chu gia thoát khỏi quân hộ, Chu Hoài khi còn nhậm chức làm không ít chuyện tốt rất được lòng dân, Hoàng Thượng dù bực bội cũng chỉ hạ chỉ xét nhà, đáng tiếc!
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro