Chương 1
Thánh phố S, tháng chín.
Mùa hạ khô nóng rốt cuộc cũng đón trận mưa đầu thu, không khí nhè nhẹ tươi mát choán lấy cái nóng bức nặng nề.
Trên quốc lộ, một đoàn xe chậm rãi nhích về phía trước, nơi này là nghĩa trang tư nhân lớn nhất thành phố S, địa thế dựa núi gần sông, xét về phong thủy chính là vô cùng tốt. Chỉ là mưa ngày càng nặng hạt, bầu trời đen kịt vần vũ khiến đội xe càng ngày càng đi chậm. Trong màn mưa, đi thêm một lát rồi dừng lại.
Một đám người mặc tây trang chỉnh tề bước xuống, Từng người một cầm chiếc ô đen, mở sẵn cửa, đợi những người trong xe bước ra.
Ở ghế sau, một người phụ nữ mặc chiếc váy đen dài, mũ đội đầu cũng một màu đen, khuôn mặt nhợt nhạt, thân hình gầy ốm, eo tưởng chừng như một cánh tay có thể ôm hết, giống như một đóa hoa nhu nhu nhược nhược được bảo vệ dưới chiếc ô đen; khiến mọi người nảy sinh ảo tưởng rằng chỉ một trận gió lớn có thể cuốn cô đi mất.
"Phó phu nhân, người làm ơn bảo trọng thân thể, nén bi thương." Một nhân viên công tác cầm ô trấn an.
Úc Đóa yếu ớt ngước mắt, vành mắt phiếm hồng, sắc mặt trắng bệch, lộ ra cái vẻ kiên cường mỉm cươi.
"Cám ơn anh."
Cô lớn lên xinh đẹp, đôi mắt long lanh, âm thanh nhỏ nhẹ ôn nhuyễn, bộ dạng rụt rè; mang lại cho nam nhân cái cảm giác muốn bảo hộ cùng chinh phục.
Nhân viên công tác tại nghĩa trang quen nhìn sinh tử, vậy mà có chút chứng kiến người on gái tận mắt thấy chồng mình hạ táng.
Vợ chồng ân ái được ba năm đã âm dương cách biệt, quá tàn nhẫn!
"Phó phu nhân vui lòng theo tôi đi tới phía trước."
Úc Đóa cũng hướng phía trước mà đi.
Phó Tư Niên lúc sinh thời là người trọng thể diện, sau khi chết lễ tang đương nhiên cũng làm vẻ vẻ vang vang, huyệt mộ cũng không thể tầm thường, là huyệt mộ phong thủy tốt nhất chỗ này, quần áo và di vật của hắn cũng được chôn tại đây,
Tuy nói không tìm được di thể, nhưng khi đó du thuyền mà Phó Tư Niên đi cũng bị nổ tới chia năm xẻ bảy, ánh lửa ngút trời, đội cứu viện đã tìm kiếm trong vòng 20km suốt ba ngày ba đêm cũng không thấy người đâu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đứng trước bia mộ Phó Tư Niên, lại nhìn di ảnh đen trắng, Úc Đóa cổ họng nghẹn ngào, quay đầu đi không đành lòng nhìn thẳng.
Hạ quan tài, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Úc Đóa đi về phía đám người tới phúng viếng, nghe được loáng thoáng tiếng nghị luận.
"Tôi nghe nói lúc sinh thời Phó tiên sinh và Phó phu nhân mười phần yêu nhau, hiện tại Phó tiên sinh đi rồi, sao Phó phu nhân đến một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống?"
"Cô không biết, Phó phu nhân ở linh đường đã khóc suốt ba ngày, vài lần ngất đi, nước mắt phỏng chừng đã rơi đến cạn kiệt."
"Ai nha, thật đáng thương, Phó phu nhân còn trẻ như vậy mà đã trở thành quả phụ."
"Bất quá cô ấy có thể kế thừa tài sản trị giá mấy chục tỷ của Phó tiên sinh, coi như sinh hoạt không cần lo lắng."
"Người không còn nữa, tài sản lưu lại cũng ích gì đâu?"
"Nói cũng đúng."
Vài câu như có như không kèm tiếng thở dài, Úc Đóa cúi đầu, xoa xoa giọt nước mắt ở khóe mi.
Một chiếc áo khóa choàng lên người cô ở phía sau.
Úc Đóa quay đầu.
"Chị dâu, người bảo trọng thân thể." Là cái người trẻ tuổi tóc húi cua, ngũ quan sắc bén, là một người không dễ ở chung, nhưng đáy mắt lại lơ đãng lưu lại một tia ôn nhu.
Úc Đóa nhìn hắn, vô lực mỉm cười.
"A Tề, cám ơn."
Khoác xong áo, A Tề sốt ruột lo lắng bước sang một bên.
Lễ tang cử hành xong, Úc Đóa tự mình đến phòng phúng viếng tiễn mọi người, nhận được vô số ánh mắt trấn án và thương cảm.
Úc Đóa mệt nhọc một ngày, buổi tối trở lại biệt thử của Phó Tư Niên đã bắt gặp bố gã luật sư mặc tây trang đã sớm chỉnh tề đứng đợi.
"Phó phu nhân,đây là Phó tiên sinh để lại cho người di sản hai trăm năm mươi triệu tệ, mời ngài xem qua."
Úc Đóa thấp giọng, cầm lấy văn kiện luật sư đưa, tùy ý ngó qua, không lưu lại chút chăm chú.
Làm vợ của Phó Tư Niên, Úc Đóa có quyền thừa kế đầu tiên mà không cần chỉ định, theo pháp luật.
Phó Tư Niên phỏng chừng cũng không nghĩ mình lại chết ở độ tuổi tráng niên, lại ở trong một vụ nổ, nên di chúc cũng không có viết.
"Phó phu nhân, người nhìn kĩ xem, nếu nói không sai tài sản này sau ba tháng sẽ chia đến tận tay người trên danh nghĩa." Luật sư giải thích. "Bởi vì di thể của Phó tiên sinh chưa tìm thấy được, căn cứ theo luật pháp mà nói, Phó tiên sinh chỉ là mất tích, không phải chính thức qua đời, ba tháng sau nếu vẫn không tìm được di thể của Phó tiên sinh, người liền có thể đề nghị tòa tuyên cáo Phó tiên sinh đã tử vong."
Úc Đóa biểu tình uể oải, hiển nhiên đối với chuyện văn kiện tài sản không có hứng thú.
"Cám ơn ngài, Hoàng luật sư. Ngài toàn quyền quyết định đi."
Hoàng luật sư đáy lòng thở dài, ngoài kia nghe đồn Phó tiên sinh Phó phu nhân yêu nhau, quả nhiên là sự thật.
Ngẫm lại cũng thấy, người mình yêu không còn, có tiền bạc cũng ích lợi gì?
Bổ khuyết được vật chất sung túc, lại không đền bù được tinh thần trống rỗng.
Từ chuyện này, Hoàng luật sư biểu tình nghiêm túc nói.
"Phó phu nhân yên tâm, văn phòng luật sư của chúng ta nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng cho người."
"Vậy phiền ngài."
Tiễn xong luật sư, Úc Đóa xin miễn ăn tối, một thân lên lầu, về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mới vừa đẩy cửa ra, cổ bắt gặp một luồng khí lạnh, Úc Đóa khẽ rùng mình.
Cô chậm rãi đóng cửa phòng, đem cửa khóa trái, một mình một không gian, lúc này mới thở phào.
Đem mũ trên đầu gỡ xuống, ngồi trước gương tháo trang sức.
Làn da cô trắng nõn không chút tì vết, lại cố tình dùng phấn nền dặm đến trắng bệch, còn không đánh một chút phấn hồng, cả người nhìn trông có chút hăng hái. Tinh thần tốt, ăn ngủ tốt, làn da căng mịn sáng bóng, chỉ có đôi mắt sưng đỏ là kết quả của việc khóc trước linh đường Phó Tư Niên suốt ba ngày.
Tẩy trang xong, Úc Đóa bước vào phòng tắm, tự rót cho mình một ly rượu mạnh mà Phó Tư Niên vô cùng trân quý, mở nước nóng tắm.
Hôm nay mệt mỏi cả ngày, mưa to xối xả, trút không ít nước, tứ chi đau nhức ngâm trong nước nóng thực thoải mái, khiến Úc Đóa bất giác thở dài thỏa mãn.
Cẩn thận tính toán, cho tới hôm nay, nàng vừa vặn xuyên tới đây được ba năm.
Ba năm trước, cô bị mờ mắt, thế mà lấy về một người chồng. Úc Đóa biết, Phó Tư Niên không thích mình, nhưng nàng lại biết Phó Tư Niên thích cái dạng nữ nhân gì.
Phó Tư Niên thích loại nữ nhân nhu nhược tinh tế, dựa vào hắn mà sống, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hkhoong có chủ kiến cùng tính cách.
Ở điểm này, Úc Đóa diễn xuất rất khá, thành công làm Phó Tư Niên nuôi dưỡng cô thành chim hoàng yến, còn làm biểu tình thích hắn đến chết đi sống lại.
Tại sao cô phải làm vậy?
Vì cốt truyện cùng thiết lập nhân vật bắt buộc, không theo cốt truyện, muốn chết?
Vả lại, Phó Tư Niên hắn là vai đại ác, tính tình thô bạo, quyền thế ngập trời. Cùng hắn đối nghịch, không chết ắt bị thương.
Phó Tư Niên từng có hai người vợ, nhưng trong đêm tân hôn, không mất tích thì là sắp chết.
Ngày cô vừa xuyên qua, suýt nữa bị Phó Tư Niên tên tâm thần ấy hù chết.
Biệt thư âm u có tầng hầm ngầm truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hành lang vấy máu, đây là loại nhà người bình thường sẽ ở sao?
Cùng Phó Tư Niên chung sống ba năm, Úc Đóa nơm nớp lo sợ viễn cảnh Phó đại gia không hài lòng, trực tiếp kéo cô xuống tầng hầm.
Bất quá cũng may, Phó Tư Niên theo cốt truyện, chết khi một du thuyền phát nổ, hà cốt tiêu tan.
Mọi sự đều đã qua.
Cô không còn phải dùng từng giây từng phút lo lắng cho mạng nhỏ của mình, càng không cần ngụy trang thành một đóa hoa nhu nhu nhược nhược bám lấy hắn kiếm ăn.
Úc Đóa vừa nhắm mắt vừa thở dài, đột nhiên muốn ca vang.
"Bầu trời thái dương đỏ rực..... a... nhân dân xoay người làm chủ a..... nhân dân xoay người làm chủ..."
Đứng bên cạnh bồn tắm, Phó Tư Niên, không, là hồn ma Phó Tư Niên mới đúng, nghe Úc Đóa ngâm nga làn điệu quỷ dị, lại nhìn bộ dạng đong đưa mũi chân, ném cho cô ánh nhìn khó hiểu.
Kết hôn ba năm, hắn không biết vợ hắn lại là cái loại hình này, hơn nữa lại xướng cái loại ca khúc này.
Một tháng trước, khi Phó Tư Niên đứng trên du thuyền, trò chuyện cùng mọi người, chiế thuyền đột nhiên phát nổ, làm hắn mất đi ý thức. Có lẽ là một âm mưu được lên kế hoạch từ lâu, hòng khiến hắn bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, hắn đã ở trong tang lễ của chính mình.
Trạng thái của hắn có chút huyền diệu, hắn nhìn thấy người khác, nhưng lại không đụng được vào người họ; cũng như người khác không thấy hắn và không đụng được vào người hắn.
Cái loại này, chúng sinh vẫn thường gọi là "hồn ma".
Phó Tư Niên có bằng cấp văn hóa, trước nay theo thuyết vô thần. Nhưng trước tình cảnh tận mắt chứng kiến, lại tự mình trai nghiệm, không khỏi hoài nghi mình đã biến thành một con ma thật sự.
Bất quá, điều hắn càng không thể tin được chính là, người mấy hôm trước ở linh đường khóc ngất, do hắn chết mà đau thương quá độ, buồn bực không vui, ăn uống không ngon; nữ nhân Úc Đóa này ấy vậy mà làn da tốt căng mịn đến trắng hồng, tinh thần tốt đến hận không thể ca vang một khúc, thoải mái dễ chịu nằm trong bồn tắm đắp mặt nạ, uống rượu vang đỏ, hưởng thụ sinh hoạt?
Hắn nhìn tất cả đều là sung sướng, ở nơi nào có chút dáng vẻ khổ sở như ban sáng?
Phó Tư Niên ấn đường nhíu chặt, ở trong trí nhớ của hắn, Úc Đóa ở trước mặt mình đều là cẩn thận lấy lòng, e sợ làm sai chọc cho mình tức giận, lúc tức giận cũng chỉ như con mèo nhỏ, nhưng ở dáng vẻ này làm gì có nửa điểm giống với mèo nhỏ,rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt, sau khi hắn chết liền lộ đuôi cáo.
Khi Phó Tư Niên lại gần, Úc Đóa rùng mình một cái, cảm nhận được tia lạnh lẽo, rượu mạnh trong tầm tay lên nhấp một ngụm, thiếu chút nữa nhổ ra, cay chết mất.
Cô lẩm bẩm hai câu:"Thứ gì Phó Tư Niên yêu thích đều khó uống chết."
Nói xong, nàng đứng dậy, đem thân thể đầy bọt biển dội nước sạch sẽ.
Mới vừa tắm xong, liền nghe tiếng dì Liên ở ngoài gõ cửa, thanh âm mang theo lo lắng: "Phu nhân, người cả tối không ăn gì, tôi làm cho người chút đồ ăn khuya, người tốt xấu gì ăn một chút đi, cứ như vậy đi ngủ, thân thể người làm sao chịu được?"
Úc Đóa nhón chân tới cửa, bóp mũi hướng ra ngoài cửa chậm rãi thấp giọng:"Dì Liên, tôi không đói, chính là có điểm mệt, tưởng.... Nghỉ ngơi một chút liền đỡ, người cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Thanh âm này mang theo vẻ nghẹn ngào, giọng điệu vừa phải, nghe như một nữ nhân đau buồn sầu thảm không thể nào khống chế nổi tâm tình.
Phó Tư Niên bằng lợi thế về trạng thái, xuyên qua tường mà đi.
Dì Liên tay bưng đồ ăn khuya thở dài, hốc mắt thoáng đỏ, khó nhịn nghẹn ngào:"Phu nhân, người nghỉ ngơi sớm đi."
Phó Tư Niên nhìn dì Liên đi xa, lại nhìn Úc Đoá ở trong phòng, không khỏi trẹo quai hàm, gãy răng.
Nếu như hồn ma cũng có răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro