Chương 5
Tác giả: Phi Thượng Phi Đích Lão Lang
Edit: Hạ Sương
Sơn ngoại, vài vị đệ tử ngoại môn thấy Tiêu Cốc biến mất trên thủy kính.
Lục Hi chờ mãi chờ mãi, sốt ruột muốn hỏi Thất sư huynh, liền thấy khói đen trên núi biến mất.
"Thất sư huynh....." Lục Hi vừa mở miệng liền thấy Tiêu Cốc xuất hiện tại địa phương mà hắn biến mất lúc trước," Nhất định là Tiêu Cốc đã hoàn thành rèn luyện!"
"Các ngươi đi cùng ta." Phó Tinh Châu vung tay lên, thu hồi tủy kính, đồng thời ngón tay phất lên lần nữa, liền xuất hiện ở vị trí của Tiêu Cốc.
Tiêu Cốc thấy bọn họ đột ngột xuất hiện, có chút kinh ngạc, liền chắp tay:" Đệ tử ngoại môn Tiêu Cốc may mắn hoàn thành nhiệm vụ."
"Tiêu Cốc, ngươi là người nhanh nhất."
Lục Hi cao hứng muốn ôm Tiêu Cốc một cái, liền bị Phó Tinh Chau bắt lấy sau cổ, không thể động đậy.
Phó Tinh Châu nhìn vị sư đệ trước mặt này, quần áo sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có môi mang theo sắc mệt mỏi tái nhợt, còn lại không có gì không ổn.
Hắn tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng không thể ngăn được huyết khí khắp người.
Phó Tinh Châu theo bản năng nhíu mày, huyết khí này so với bình thường không giống.
Hắn đối với Lục Hi cùng Phối Hợp Văn phân phó nói:" Nếu sự tình nơi này đã kết thúc, hai người các ngươi triệu tập các sư đệ còn lại, đi xuống chân núi chờ ta, ta cùng Tiêu sư đệ còn có chút chuyện cần xử lí."
Lục Hi không dám phi phạm mệnh lệnh của Phó Tinh Châu, ngoan ngoãn trả lời:" Tuân lệnh, Thất sư huynh."
Phó Tinh Châu chờ Lục Hi cùng Phối Hợp Văn đi rồi mới đối với Tiêu Cốc nói:"Nói đi."
Tiêu Cốc vốn rũ đầu, thấp đến càng thấp:" Thất sư huynh."
Phó Tinh Châu:"Vừa rồi ở sơn ngoại ta chỉ là suy đoán, nhưng khi vào đây liền chắc chắn khói đen đó là ma khí, không biết sư đệ làm cách nào có thể xua tan ma khí, thậm chí còn tìm đến nơi ma khí thoát ra, rồi một mình đem nơi này phong thượng?"
Tiêu Cốc cảm giác được giọng nói nghiêm túc của Phó Tinh Châu, tức khắc có chút hoảnh loạn.
Vừa rồi moi tim liền dứt khoát lưu loát, lúc này trong đầu liền hoảng loạn một mảnh, định ngẩng đầu định giải thích, lại sợ thấy biểu tình lạnh nhạt cuat Thất sư huynh.
"Ta...... Ta ta......"
Tiêu Cốc nói lắp nửa ngày, cái gì cũng chưa nói ra, nhưng thật ra đôi mắt nghẹn đỏ, ngực đau đớn nhất trừu nhất trừu.
Phó Tinh Châu than nhẹ một tiếng: "Sư đệ, ta không phải trách cứ ngươi."
Tiêu Cốc nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc Phó Tinh Châu tràn đầy sự đau lòng, một chút tức giận như trong phán đoán liền không có.
Phó Tinh Châu thấy đôi mắt Tiêu Cốc đỏ bừng, tiến lên một bước, phóng nhẹ thanh âm.
"Nói cho sư huynh biết, đã xảy ra cái gì."
Tiêu Cốc nhìn Thanh y nam tử ở trước mắt, nháy mắt sụp đổ.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, lại không nghĩ sẽ lừa gạt người này, hơi hơi chếch đi ánh mắt, đem sự tình nói lại.
Lúc trước làm những việc này, Tiêu Cốc tưởng rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tiến vào nội môn. Nhưng ki nói ra việc này, tâm trạng hắn liền trầm xuống.
Giống như nhìn lại một lần khẩu thuật trung.
Hắn đều làm cái gì.........
Đối mặt với ma khí, không biết lượng sức đi phong ấn, còn dùng 【 cấm thuật 】.
Nói xong lời cuối cùng, đầu Tiêu Cốc choáng váng tới lợi hại, cơ hồ có chút lay động.
Thấy thế nào, chính mình tự ý làm bậy.
Tiêu Cốc nhấp khóe miệng, dùng hết sức lực để không té xỉu trước mặt Phó Tinh Châu.
Phó Tinh Châu đưa một mảnh phiến lá Vô Tay Áo Hoa:" Rất đau đi."
Moi tim rất đau đi.
Tiêu Cốc mờ mịt nhìn phiến lá, đại não trì độn không phản ứng kịp.
Phó Tinh Châu giơ tay, đem phiến lá đưa tới miệng Tiêu Cốc:"Ăn."
Tiêu Cốc theo bản năng ngậm lấy, linh khí ôn hòa mát lạnh trong miệng không ngừng vọt vào lòng ngực trống rỗng, những đau đớn kia liền bị ngan lại.
Nguyên lai hiệu quả của phiến lá rất tốt như trong thượng thư nói.
Phó Tinh Châu thấy cảm xúc Tiêu Cốc hoà hoãn chút, đi qua ôm lấy bờ vai của hắn, dẫn hắn thuấn di đến hang động dưới mặt đất.
Loạn thạch lẫn lộn trên mặt đất, Thanh y nam tử vẫn còn nằm ở chỗ cũ, thân hình gầy gò so với áo quần còn muốn đơn bạc hơn, trong tay giữ một cây dù.
Lúc này đang nhắm mắt lại, giống như đã chết.
Cách Thanh y nam tử không xa, chính là cái lhe hình chữ thập như trong lời của Tiêu Cốc.
Cái khe lớn bằng bàn tay, khảm một viên sinh lực tràn đầy trái tim, không ngừng đền bù phong ấn huyết sắc.
Phó Tinh Châu nhịn không được quay đầu lại nhìn Tiêu Cốc.
Tiêu Cốc vội vàng cúi đầu.
Phó Tinh Châu không nói gì thêm, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét phong ấn【 cấm thuật 】.
【 cấm thuật 】sỡ dĩ gọi là 【 cấm thuật 】vì nó bị cấm sử dụng, thuật pháp này phải dùng một bộ phận trong cơ thể làm đối tượng phong ấn.
Càng là bộ phận quan trọng, pháp thuật thi triển ra càng lớn.
Giống như phong ấn mà Tiêu Cốc sử dụng.
Thông thường nói, với chút linh lực mỏng manh của Tiêu Cốc, căn bản không thể phong ấn được ma khí từ cái khe, cho dù cái khe chỉ lớn bằng bàn tay.
Nhưng Tiêu Cốc lấy bộ phận quan trọng nhất là trái tim, kéo linh lực của hắn lên gấp trăm lần.
Đồng nghĩa với việc, nếu không dùng trái tim, mà dùng những bộ phận khác, thì cũng không thể làm được phong ấn hoàn mỹ như vậy.
Lấy trái tim làm đối tượng thi thuật, lẽ ra người này đã chết.
Nhưng Tiêu Cốc thông minh ở chỗ, lấy ra trái tim, không chỉ dùng nó để thi triển một đạo ma pháp, mà là lưỡng đạo.
Lưỡng đạo phong ấn.
Một đạo phong ấn ma khí từ cái khe, một đạo phong ấn chỗ thiếu hụt của trái tim.
Phó Tinh Châu nhìn kĩ xong, huyết văn hoàn chỉnh, hoa văn thông thuận, không tìm được một tia sai lầm.
Ngay cả hắn cũng nhịn không được muốn cảm thán một tiếng, vẽ thực hảo.
Trừ bỏ ——
"Không cần lấy tính mình ra giỡn, đông thời thi triển phong ấn lưỡng đạo, ngươi thiết kế thực hảo, nhưng nếu thất bại....." Vừa rồi bộ dáng Tiêu Cốc vẫn còn ở trước mắt, Phó Tinh Châu sợ kích thích đến Tiêu Cốc, nôc lực giảm nhẹ ngữ khí:"Chỉ là rèn luyện mà thôi, không phải sinh tử chiến, kông cần phải đặt cược lớn như vậy."
"Vâng, Thất sư huynh."
Tiêu Cốc rũ mắt, đối với hắn mà nói, lần này chính là sinh tử chiến.
Phó Tinh Châu đi đến trước mặt Thanh y nam tử:"Ta giúp ngươi hoàn thành việc cuối cùng, như vậy ngươi có thể sống thêm mấy ngày."
Thanh y nam tử lao lực gật đầu.
Phó Tinh Châu tay không kết ấn, một bộ thuật pháp đồ xuất hiện trước mặt hắn, dưới sự chie dẫn của hắn rơi xuống người Thanh y nam tử.
Thanh y nam tử thở dài một hơi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều:" Đa tạ."
Phó Tinh Châu nhìn về phía quan tài phía sau hắn:" Vì để đảm bảo sự an toàn của phàm nhân dưới núi, ta cần đem hang động này cùng phong ấn, mong thứ lỗi."
Thanh y nam tử:"Không có việc gì, ta đã ở đây trong nhiều năm."
Phó Tinh Châu lấy ra một kiện pháp khí, không biết hắn làm cái gì liền hóa thành hình dáng cái bát, bị hắn đảo khấu trên mặt đất phong ấn, đem ma khí kia cùng cái khe mà Tiêu Cốc phong ấn đồng thời kết ấn lại, đem trái tim yếu ớt bảo vệ tới.
"Phong ấn này tạm thời chưa có cách giải, chỉ có thể tạm thời như vậy, chờ ta tìm được cách giải, sẽ cùng các sư đệ tới đây." Phó Tinh Châu cùng Tiêu Cốc giải thích.
Trước khi đi, Thanh y nam tử dùng hết sức lực dựa vào quan tài ngồi dậy, hướng về phía Tiêu Cốc gật đầu:"Ánh mắt không tồi."
Tiêu Cốc chớp chớp mắt rồi lộ ra nụ cười tươi, nhưng nghĩ đến cho dù hắn có là nữ tử thì cũng không có khả năng, chỉ yên lặng nói lời từ biệt cùng hắn, nhìn Phó Tin Châu đem nơi này phong ấn lên.
Thời điểm Tiêu Cốc vào núi, là thời điểm buổi trưa nắng gắt, hiện giờ ngày đã dần dần tây lạc, sắc cam vàng chiếu lên núi, chiếu lên một bên sương mặt Phó Tinh Châu, mang theo vẻ ôn nhu.
Phó Tinh Châu quay lại, Tiêu Cốc cảm thấy chột dạ khi nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
"Đem áo kéo lên, ta nhìn xem."
Tiêu Cốc có chút do dự, miệng vết thương bị phong ấn đã phong bế, đã không còn việc gì.
Nhưng nó như vậy, Phó Tinh Châu sẽ nói mặt khác.
Cứ như vậy một hồi, cuối cùng mình vẫn phải cởi bỏ.
Trong đầu Tiêu Cốc hiện lên cuộc đối thoại của hai người, cuối cùng vẫn đành cởi áo.
Phó Tinh Châu thấy vị sư đệ ngốc lăng một hồi liền tự cởi áo trên, tiến lên hai bước, cẩn thận xem huyết văn trên ngực hắn.
Phía trước hang động, có người ở ngoài, Phó Tinh Châu chỉ nhìn lên mặt đất phong ấn, không thấy chỗ khác nhau. Hiện nay xem ra, cái này cùng với mặt đất kia giống nhau, vẽ gần như hoàn mỹ.
Vết thương trên ngực dài gần ba tấc, dữ tợn đến vạn phần.
"Sư đệ với phù thuật rất có tạo nghệ, sau này có thể học thêm chút."
Tiêu Cốc kéo quần áo lên, do dự mà nói." Ta lần này....."
Đôi mắt Phó Tinh Châu làm nư bị mặt trời chiếu lên, híp lại:"Hiện tại đã biết sợ? Nếu như sư môn không để ta cùng các ngươi tới nơi rèn luyện, chính là để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nếu ngươi phát hiện ra ma khí, vì sao lại không nói cho ta, loại phong ấn này, nếu ta tới thì ngươi không cần phải trả giá lớn như vậy."
Nói xong lời cuối cùng, Phó Tinh Châu toát lên vẻ nghiêm khắc.
Tiêu Cốc rũ mắt:" Ta muốn vào nội môn."
Phó Tinh Châu ngẩn ra, là do hắn không có đứng trên lập trường của sư đệ để suy xét chu toàn."
Cơ hội để ngoại môn tiến vào nội môn, đích xác chỉ có lúc này đây, sư môn sẽ không vì đệ tử ngoại môn khác mà khai trường hợp đặc biệt.
Phó Tinh Châu không tiếng động thở dài, vượt qua Tiêu Cốc đi trước:" Xuống núi đi."
Đi chưa được mấy bước, Phó Tinh Châu ý thức được trên người Tiêu Cốc còn mang vết thương, dừng lại bước chân, ôm lấy hắn thuấn di rời núi, về tới vị trí sơn ngoại.
Một đạo truyền âm lưu tới.
Là Lục Hi cùng Pối hợp văn, hai người bọn họ mang theo đệ tử ngoại môn đi trước một bước, trở về trấn tử.
Tiêu Cốc quay đầu lại.
Lúc này sắc trời đang dần buông xuống, mặt trời vừa mới lặn, đêm tối còn chưa buông xuống, nơi xa mông lung một màu xanh dương, toát ra hình dáng tiểu sơn.
Những làn khói đen trước đó đã không thấy, nói như vậy không lâu sau này trùng điểu dã thú sẽ quay lại bình thường.
Tiêu Cốc nhịn không được dò hỏi:" Sư huynh, vị kia ở trong núi, là người mà trấn trưởng nói là ác nhân sao, hắn thoạt nhìn sẽ không giống như giết người vô tội."
Phó Tinh Châu:" Ta xem tướng mạo hắn, sinh trời đã là người tu hành, không biết tại sao bị tà ma mê hoặc, xâm chiếm thân thể. Người này cùng với tà ma bị chôn sâu trong núi, trăm năm qua đi, tà ma bị đuổi tản ra, chỉ còn lại một chút thần khí."
"Hắn làm ra những việc này, không phải xuất phát từ tâm, mà là do ác hành tạo thành, chết trong tay hắn sẽ không thể trở về, lần này hắn hy sinh bản thân để cứu những người ở trấn tử, ước là có thể lưu lại một hồn nhị phách tiến vào luân hồi."
Tiêu Cốc lặng im, do dự mà nói:"Hắn thật sự sẽ sống không lâu sao?"
Phó Tinh Châu: "Chỉ còn hai ngày."
Phó Tinh Châu phát hiện thần sắc Tiêu Cốc hoang mang lọ sợ không yên, vẫn là nói: "Ngươi lần này vì tiến nội môn, thi triển 【 cấm thuật 】 hành vi quá mức cấp tiến, nếu này trên núi còn có tà ma còn sót lại, ngươi rất dễ dàng bị tà ma mê hoặc."
Tiêu Cốc hoàn hồn: "Ta ——"
Phó Tinh Châu:" Ta muốn ngươi trên đường tu hành có thể đi xa hơn, sự tình lần này ta sẽ không hướng nội môn báo, mong rằng ngươi ghi nhớ việc này, bảo trì bản tâm."
Tiêu Cốc lập tức gật đầu:"Văng, Thất sư huynh."
Phó Tinh Châu đi ở phía trước, Tiêu Cốc vài bước theo sau, khoản cách giữa hai người càng ngày càng gần, thẳng đến khi bị hắn ôm lấy bả vai, thuấn di đi vào trước cửa khách điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro