Chương 4
Tác giả: Phi Thượng Phi Đích Lão Lang
Edit: Hạ Sương
Từ hai ngàn năm trước, đại chiến tiên ma diễn ra.
Mười tám bộ bạch cốt hóa thành ma đã bị những ngườ tu tiên chôn xuống nền đất, dánh thượng vạn phong ấn, lại khó gặp thiên nhật.
Những đồ vật có qua hệ tới ma giới hầu như bị tiêu hủy không còn.
Vô luận là người tu ma, vẫn là cùng ma có quan hệ pháp khí.
Ngẫu nhiên dưới nên đất tiết lộ một chút ma khí mỏng manh mà ra đời tà ma, đều là một chút tà ma cấp thấp không đáng nói, thậm chí thần chí liền không có.
Bất quá mấy ngày nay đã bị linh khí thiên địa tinh lọc.
Lúc dưới chân núi trấn trưởng có nói tà ma này có thể bám vào người nhưng nó sẽ không làm ra chuyện gì gây sóng gió, phàm nhân cũng có thể xử lí tốt.
Theo như lời trấn trưởng nói, có thể tìm một chỗ thưa thớt dân cư để phong ấn tà ma.
Nhưng nơi này bất đồng.
Nhưng tinh khí hỗn loạn kia không phải chỉ có một sợi.
Tiêu Cốc nhìn quanh bốn phía, vừa rồi cảm giác nguy hiểm kia vẫn còn tồn tại trong hắn.
Chỉ sợ nơi này sẽ sớm tràn ngập, đầy khắp núi đồi, không còn cách nào để hắn dùng mắt để phân biệt ma khí. Ma khí này kẹp khóa lại tinh khí, tích tiểu thành đại, đến giờ chắc cũng được một số lượng lớn.
Ở sơn ngoại nhìn thấy khói đen nồng đậm, có lẽ đó mới là mặt thật của ma khí, chỉ là không biết tại sao nó lại bị tiểu sơn vô danh này giam cầm, không khuếch tán ra bên ngoài.
Ý thức được sự nghiêm trong của vấn đề, Tiêu Cốc đặt pháp lệnh pháo hoa bên hông.
Pháp lệnh pháo hoa chia làm hai loại, loại của hắn là thả ra trên không trung một thời gian rồi dừng lại, thuộc về pháo hoa vị trí.
Nếu dùng pháo hoa này trong lúc rèn luyện, đồng nghĩa với bỏ quyền.
Đệ tử nội môn sẽ để hắn đi ra ngoài, hắn có thể báo phát hiện của hắn cho môn phái, đối với ma khí như này, một đệ tử ngoại môn như hắn không có khả năng xử lí.
Nhưng cũng có nghĩa, lần rèn luyện của hắn sẽ kết thúc.
Không, có lẽ sẽ không kết thúc, có lẽ ma khí loại này vượt qua phạm vi năng lực nên cho bọn hắn một cơ hội rèn luyện.
Nhưng.....
Bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn.
Môn phái sẽ không kì vọng bọn họ ở nơi này thể hiện ra tài năng đặc biệt gì, ngay cả cơ hội lần này....
Tiêu Cốc đứng thẳng tắp, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cả người căng thẳng.
Nếu như không vào được nội môn, hắn cũng chỉ giống như ba năm trước, cách hơn nửa năm thậm chí một năm mới có co hội được nhìn đám người Phó Tinh Châu từ xa xa.
Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như thất bại....
Tiêu Cốc chậm rãi thở ra một hơi, hắn không thể chờ đến cơ hội rèn luyệ thứ hai.
Tiêu Cốc chậm rãi nâng tầm mắt, nhìn về nơi mà thah y năm tử từng xuất hiện.
Môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói ra hai chữ.
"Ma khí."
Quả nhiên, thanh y nam tử lần nữa xuáta hiện.
Lúc này đây, Tiêu Cốc đã biết mình suy nghĩ đúng, đồng thời cũng chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt với những khó khăn sắp tới.
Thanh y nam tử không đồng thời xuất hiện trước mặt các đệ tử ngoại môn, mà là chỉ xuất hiện trước mặt Tiêu Cốc.
Sơn ngoai, Lục Hi kích động, nhất định Tiêu Cốc đã làm cái gì nên mới dẫn đầu các đệ tử khác một bước.
Vừa mới nãy, trên mặt thủy kính hiện lên hiện ảnh Tiêu Cốc đang đưa lưng về phía họ, nhưng không nhìn thấy khẩu hình.
Trong mắt thanh y nam tử hiện lên nụ cười:"Ngươi đã biết."
Tiêu Cốc còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy thanh y nam tử phiêu phiêu nhay dựng lên, hướng về chính mình đánh tới.
Còn chưa kịp cảm giác, trước mắt đã bị đánh ngã.
Ý thức được mình phải chống tay đễ đỡ, nhưng vừa mới đụng tới mặt đất, bàn tay liền bị lún xuống, theo sau cả người đều rơi xuống.
Không bao lâu, cả thân thể tiếp xúc mặt đất, trước mắt là một mảnh hắc ám.
Chờ cho đôi mắt thích nghi với bong tối, Tiêu Cốc cẩn thận nhìn rõ, phát hiện nơi này giống như một cái hang động ngầm, ước chừng cao tầm hai người, mặt đất gập ghềnh, cách đó không xa liền thấy trên mặt đất có một cái khe hình chữ thập.
Không lớn, tầm cỡ bàn tay.
Ở đây cùng sơn ngoại có thể nhìn thấy khói đen cùng ma khí giống nhau như đúc, đang từ cái khe không trung kéo dài ra bên ngoài.
Thanh y nam tử ngồi bên cạnh cái khe, dựa vào quan tài, ngón tay vô lực chỉ vào cái khe.
"Tu tiên, ta đoán ngươi sẽ dùng lá bùa, dán lá bùa lên nơi này để phong ấn."
Tiêu Cốc dừng mắt ở quan tài sau lưng hắn, ăn ngay nói thât:" Ta tu hành còn thấp, chỉ biết muốn chút về phù thuật, không biết cách nào để phong ấn ma khí."
Ánh mắt thanh y nam tử đỏ rực lên, theo sau áp xuống:" Vậy ngươi kêu ta mang ngươi đến đây làm gì?"
Tiêu Cốc ngóng nhìn cái khe:"Phong ấn cái này không chỉ có một loại phù thuật."
"Nga." Thanh y hứng thú lại gần, cổ áo rộng ra, lộ rõ xương quai xanh:" Nói ta nghe chút."
Tiêu Cốc thở ra một hơi, cảm thấy nơi lồng ngực, trái tim đang vội vàng nhảy lên.
Hắn cởi bỏ thắt lưng, đem y phục của đệ tử ngoại môn cởi ra, đem áo ngoài thả trên mặt đất, lại xếp bằng ngồi xuống.
"Ta tư chất giống nhau, học khởi công pháp, tiến độ thông thả, cho dù có tu luyện ngày đem không ngừng, cũng kém với đệ tử môn kém một canh giờ, loại đồ vaatj như thiên phú, ta sinh ra liền không có, chỉ có nỗ lực."
" Chính là, nỗ lực nào cũng có điểm cuối, chỉ có học phức tạp hơn một chút."
Thanh y nam tử:" Ta từng thấy ngươi xếp hạc giấy chỉ thiên, không tồi, là 【 ngự thú đồng tâm 】bản giản thể.
Tiêu Cốc có chút kinh ngạc đánh giá thanh y nam tử:" Ngươi là ai, tại sao lại biết 【 ngự thú đồng tâm 】của Minh Châu môn phái."
Trên mặt thanh y nam tử lộ ra tia mê mang:"Ta cũng không biết, ta vẫn luôn nằm ở chỗ này, từng đi qua chân núi một lần."
Tiêu Cốc liền nghĩ đến tà ma bị phong ấn trong quan tài mà trấn trưởng từng kể, hỏi:" Là ngươi đem ma khí từ nơi này tràn vào trong núi?"
Thanh y nam tử"Ân" một tiếng:" Băng không những người dưới chân núi sẽ bị thương, ma khí có thể đả thương tâm trí người....."
Nói xong trên vẻ mặt hắn mê mang:" Vì sao ta lại biết ma khí có thể đả thương tâm trí...."
Tiêu Cốc liếc nhìn hắn, thấy hắn tựa hồ như lâm vào trong suy nghĩ của chính mình, tiếp tục cởi áo, lộ ra bộ ngực.
Tay bám vào mặt trên, có thể cảm giác được nhịp đập mạnh mẽ dưới da thịt ấm áp.
Thanh y nam tử:" Nghĩ không ra, ta đã quên."
Tiêu Cốc giảo phá đầu ngón tay, dùng tim huyết vẽ hoa văn lên lá bùa.
Hắn không có túi giới tử, trừ bỏ nội kiếm, trên người hắn chỉ mang theo lá bùa, cùng một ít tiểu pháp khí, nhưng nơi này không có bút lông cùng chu sa.
Bất quá, thi thuật bản nhân huyết so với chu sa dùng càng tốt.
Tiêu Cốc không họa đầu ngón tay, đầu ngón tay huyết lưu không ra.
Hắn bất đắc dĩ, xem ra trong thoại bản nói giảo phá đầu ngón tay viết một mẫu đơn kiện đều là lừa gạt, này huyết lượng một chữ đều viết không ra.
Thanh y nam tử:" Ta đã quên rất nhiều đồ vật, cũng quên mất ngày mưa phải cầm dù."
Tiêu Cốc không biết từ nơi nào lấy ra một thanh chủy thủ, đầu tiên hắn định đặt ở cổ tay khoa tay múa chân một chút.
Không được, cắt nơi này mình sẽ chết.
Hắn cởi tay áo bên trái ra, ở cánh tay chém một đao, nháy mắt máu tươi ứa ra.
Thanh y nam tử:" Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất ta xuống núi, bầu trời xám xịt, ta đi vào thị trấn thì bỗng nhiên trời đổ mưa. Mới đầu ta thực sự sợ hãi với những người xa lạ, nhưng hôm đó trời mưa quá lớn, bọn họ đều hoang mang rối loạn chạy về nhà, không ái chú ý tới ta."
Tiêu Cốc không dám tạm dừng, ngón trỏ dính máu, ở ngực vẽ ra phù văn.
Thanh y nam tử:" Thực mau trên đường liền vắng bóng, ngẫu nhiên đi qua mấy người bung dù, nhưng cũng vội vàng đi nhanh. Mưa quá lớn, rơi vào trên mặt có chút đau, đôi mắt không thể mở ra được."
Tiêu Cốc vẽ huyết văn ở ngực hắn, quay chung quanh trái tim một tầng mạn khai.
Hoa văn rườm rà lộ ra vẻ quỷ dị, ma khí như bị đêof vật kia kinh động, đem chỗ ngồi của Tiêu Cốc tránh đi.
Khóe miệng thanh y nam tử lộ ra ý cười:" Liền ở ngay lúc này, một chiếc dù xuất hiện ở trên đầu ta, nàng nói' Trời mưa sao không bung dù', ta vừa mới bùng tỉnh, a, thì ra trời mưa cần phải bung dù."
Mồ hôi Tiêu Cốc từ trán thấm ra, hắn cau mày, không rảnh lau mồ hôi.
Phù văn này rườm ra, một bước sai đều phải làm lại từ đầu.
Nhưng hắn không có đủ máu để làm lại.
Có lẽ là bởi vì lúc trước hắn ăn đan dược chữa thương nên giờ hắn còn hiệu quả, vết thương nơi cánh tay dần khép lại, Tiêu Cốc nắm chặt tay, cánh tay nổi lên cơ bắp, miệng vết thương lần nữa vỡ ra.
Vẽ phù văn cần rất nhiều máu.
Thực mau, phù văn đã trải rộng nửa bên ngực Tiêu Cốc.
Thanh y nam tử:" Nàng đem dù trong tay đưa cho ta, ở một bên có người lên tiếng 'phu nhân chầm chậm một chút' vài bước liền chạy tới trước của phủ, nguyên lai ta bất tri bất giác đi tới nhà nàng, chặn đường vào cửa nhà nàng."
Một bút cuối cùng, phù văn liền hoàn thành, trái tim Tiêu Cốc nhảy lên:" Bang bang" âm thanh vang đến lỗ tai hắn.
Thanh y nam tử cười rộ lên:" Ta đem cây dù rời thị trấn lên núi, dọc theo đường đi ta không bị ước mưa xối đến, bởi vì ta có dù."
Tiêu Cốc nhấp miệng, nhặt lên chủy thủ, tim đập ngày một kịch liệt, bước chân hướng tới mặt đất chỉ cách cái khe.
Ma khí giống như sợ hãi, tự động tránh đi hắn.
Thanh y nam tử dừng lại tiếng cười, mặt vô biểu tình:" Cũng là ngày đó, ta thấy ma khí thoát ra từ cái khe."
Trước mắt Tiêu Cốc tối sầm, không biết là do tim đập quá nhanh hay do mất máu quá nhiều, quỳ rạp xuống cái khe bên cạnh.
Hắn chớp chớp mắt, khôi phục tầm nhìn, tay nâng chủy thủ cắt một dao ở vị trí phù văn, vứt bỏ chủy thủ, năm ngón tay thành trảo, đem trái tim lấy ra.
Trái tim đỏ như máu vẫn còn đập lên, nguyên bản phù văn vẽ ở nơi trái tim, như vô số xiềng xích từ bốn phương tám hướng đem nó khóa lên.
Những phù văn còn lại như xà xuyên qua miệng vết thương để tiến vào lồng ngực trống rỗng, đảm đương chức năng của trái tim.
Thanh y nam tử:" Ta sợ ma khí phiêu ra từ nơi này ảnh hưởng tới vị kia dưới chân núi, liền đem ma khí hút vào trong cơ thể, nhưng ma khí quá nhiều, cuồn cuộn thoát ra từ không trung, thẳng đến khi ta dùng hết linh khí trong núi cũng không thể thu nạp hết ma khí."
Tay Tiêu Cốc phóng trái tim tới khe hở hình chữ thập.
Thanh y nam tử:"Ta chỉ có thể đem ngọn núi này phong lên, bên ngoài linh khí không vào được, bên trong ma khí không thể thoát ra."
Việc duy trì tầng quan hệ này khá yếu ớt, đó là lí do Tiêu Cốc có thể phát hiện ra tia ma khí mỏng manh. Cả toà sơn này chứa linh khí khổng lồ, nguyên bản cái này có thể tạo ra tai nạn ma khí, làm cho chúng nó như thành khí hậu của ngọn núi.
Trái tim rời Tiêu Cốc được một lúc, một lúc đập lên từng chút một.
Đôi tay Tiêu Cốc dính đầy máu, cơ hồ là mười ngón đều sử dụng, nhanh chóng điên cuồng dùng hoa văn lấp đầy khe hở.
Thanh y nam tử:"Ma khí quá nhiều, ta muốn cản cũng không được, ta muốn chết, may mắn có các ngươi tới, trên người các ngươi có linh lực, cùng phàm nhân bất đồng,có thể cứu nàng ấy."
Tiêu Cốc đem huyết bút cuối cùng kết thúc trên tim.
Bên trên huyết văn nổi lên hồng quang, về sau ảm đạm, huyết văn theo hồng quang thu vào trái tim, trái tim lại nhảy lên lần nữa.
Chân Tiêu Cốc mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, nhìn ma khí không còn thoát ra từ cái khe.
Nơi đó lúc này bị máu đỏ lấp đầy, đồng thời máu cũng thong thả thấm xuống, khi máu mất đi đi một nửa, theo cái khe giữa trái tim nhảy lên, trái tim bơm ra máu một lần nữa lại đem khe hở lấp lại.
Chỉ cần tim đập không ngừng, dựa vào trái tim có vẽ 【 cấm thuật 】phong ấn, liền vĩnh viễn tồn tại.
Thanh y nam tử dường như phản ứng chậm một phách, lúc này mới nhìn về người kia máu chảy đầm đìa, đối với Tiêu Cốc dùng chính mình thi triển 【 cấm thuật 】,lộ ra nụ cười.
"Đủ tàn nhẫn, đủ điên, ngươi thích hợp tu ma."
Khi nói chuyện, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi trên.
Tiêu Cốc lau sạch mu bàn tay, lau mồ hôi chảy khắp mặt.
"Ta cũng nhất kiến chung tình với một người, hắn là một người lòng mang đại ái thiện lương."
Thanh y nam tử lộ ra thần sắc quái dị, nghe vậy ngẩn ra, thần sắc khôi phục bình thường, ngữ khí tiêu điều:"Ta yêu từ khi bắt đầu gặp nàng, cũng từ đó kết thúc."
Kia một tiếng phu nhân, hắn liền đoạn tuyệt niệm tưởng của chính mình.
Nhất nhãn vạn năm, thức quân đã muộn.
Tiêu Cốc có chút run run đứng lên, hắn dùng áo trong láu máu trên người.
"Ta không phải, lần này kết thúc, ta lại có thể càng gần hắn."
Thanh y nam tử lộ ra thần sắc hâm mộ:" Chúc mừng ngươi."
Tiêu Cốc ném áo trong dính đầy máu xuống đất, cẩn thận lấy áo ngoài lúc nãy vất ở môtk bên mang vào:" Cảm ơn."
Thanh y nam tử đem chút linh lực còn sót lại của mình đưa Tiêu Cốc trở về, lúc sau thở phì phò trên mặt đất.
Hắn có chút mệt nhọc.
Hắn không biết chính mình là ai, cũng không biết tại sao mình lại tỉnh dậy ở đây.
Hiện giờ, hắn chỉ biết, chính mình muốn chết.
Nhưng hắn vẫn còn một việc cuối cùng, hắn muốn đem ma khí ở trong núi thu hồi tới, giam cầm trong bản thân mình.
Không lâu sau thi thể vủa mình sẽ vĩnh viễn lưu lại trong núi, ngày đêm chịu đựng núi non tinh lọc.
Rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ tiêu tán hầu nhhuw không còn.
Đúng rồi, vì sao ta sẽ biết, linh khí trong núi có thể xua tan chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro