Chương 3
Tác giả: Phi Thượng Phi Đích Lão Lang
Edit: Hạ Sương
Sau khi nghỉ ngơi, Tiêu Cốc lấy ra từ trong ngực một lá bùa, loay hoay một lúc liền gấp thành con hạc giấy.
"Đi." Tiêu Cốc buông tay, hạc giấy phe phẩy cánh nhấp nháy nhấp nháy bay lên trời, hướng tớ phía Đông Nam giữa sườn núi.
Sơn ngoại, Phó Tinh Châu khen ngợi:" Không tồi, Tiêu Cốc là đệ tử ngoại môn duy nhất hiểu được lá bùa tìm vật chi thuật, thêm điểm!"
Phối Hợp Văn liền để bụng:" Tiểu thuật pháp đơn giản như vậy, ta nhập môn nửa tháng liền biết."
Phó Tinh Châu:" Sư đệ."
Phối Hợp Văn không nói nữa, thành thật lấy giấy bút từ trong túi ra, viết Tiêu Cốc lên mặt sau chỗ cộng thêm điểm.
Phó Tinh Châu thấy Phối Hợp Văn không phục, một bên xem mấy đội khác xử lí tình huống, một bên giải thích:" Ngoại môn không thể so với nội môn, bản thân bọn họ thiên phú có hạn, tại ngoại môn có rất nhiều việc vặt vãnh, nên thành ra họ phải làm hết tất cả, bằng không đệ tử nội môn chúng ta có thể chuyên tâm tu luyện, không để ý tới phàm trần tạp vật, chính là bởi vì có đệ tử ngoại môn, không thể vì chúng ta có chu vi cao mà coi thường họ. Tu hành không dễ, sánh vai đồng hành."
Phối Hợp Văn cúi đầu, thành thật lên tiếng:" Vâng, Thất sư huynh."
Lục Hi nghe Thất sư huynh nói, hơi hơi cúi đầu.
Hắn tuy cùng Tiêu Cốc giao hảo, nhưng lại thấy đệ tử ngoại môn quá mức chướng mắt, cảm thấy họ quá ngu dốt. Rõ ràng khi nhập môn cần phải học công pháp ba năm, nhưng bọn họ quá lười biếng, không giống như Tiêu Cốc dành thời gian nghỉ ngơi để rèn luyện.
Nhưng nghĩ lại chính mình, ban ngày tu luyện xong, buổi tối có thể ngủ, không giống như Tiêu Cốc thức trắng đêm để học công pháp.
Chính mình còn không làm được, làm sao có thể yêu cầu người khác làm được chứ.
Khi Tiêu Cốc đi đến sườn núi phía Đông Nam, đùi phải khẽ khẽ run.
Chỉ là nhìn bên ngoài không thể phát hiện ra, thậm chí biểu tình của hắn liền không có biến hóa một chút nào, cùng ngày thường không khác bao nhiêu.
Thời tiết mùa hạ, ngày lên tới tối cao, nhiệt tâm phân hoảng.
Tiêu Cốc kéo cổ áo ra một chút, để một ít gió chui vào.
Mồ hôi ướt đẫm cả áo trong, có rất nhiều đệ tử khác phải cởi áo ngoài ra, để gió nhẹ thổi khô qua mặt quần áo, mang theo một chút khí lạnh.
Tiêu Cốc trừ bỏ kéo cổ áo ra một ít, ngoài ra không có động tác gì, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nếu không phải cái trán hắn ướt đẫm mồ hôi cùng gương mặt ửng đỏ, thì một chút cũng không nhìn ra người này nóng bức bên trong.
Tiêu Cốc không cởi quần áo, không phải vì tư tưởng lão thủ, mà là vì ăn mặc không hoàn chỉnh làm cho hắn có cảm giác không an toàn.
Hạc giấy lúc nãy thả ra đã trở về, ngừng ở trước mặt Tiêu Cốc. Lúc sau Tiêu Cốc giải lệnh, hạc giấy mở ra trở thành một lá bùa bình thường, mặt trên vẽ ra hoa văn chu sa phi vào giữa mày Tiêu Cốc.
Tiêu Cốc theo bản năng nhắm mắt.
Giữa mày hiện ra một không gian mờ ám, đó là những gì mà hạc giấy nhìn thấy.
Tiêu Cốc dường như phiêu bạt đến giữa không trung, xuyên qua phiến lá sàn sạt, một vài chiếc lá bị gió quật qua, suýt nữa bị lệch ra khỏi lộ tuyến.
Phía dưới sơn thể xuất hiện một vùng nham thạch, bên cạnh là những bụi cây thấp bé.
Không bao lâu, Tiêu Cốc khẽ run lên, phục hồi tinh thần lại.
Trước mặt hạc giấy đã biến thành một mảnh giấy trắng, chậm rì rì rơi xuống trước mặt Tiêu Cốc, sau đó hắn nhặt lên bỏ vào ngực.
Đôi mắt Tiêu Cốc rũ xuống, cùng phỏng đoán của hắn có chút bất đồng. Nguyên bản hắn cho rằng không từ mặt đất hướng lên trên mà là từ trên nhìn xuống sẽ có thể phát hiện được điều gì đó.
Nhưng hoàn toàn không có, những đám khói đó bắt đầu từ trong núi nhưng lại biến mất ngay trước mắt.
Không chỉ là khói đen mà tòa nhà trên núi cùng dã thú đều hiếm thấy.
Ánh mắt Tiêu Cốc hỗn độn.
Chờ một chút, dã thú?
Hắn phát hiện trên núi có vài chỗ không thích hợp.
Trấn trưởng có nói qua, ngày xưa vẫn có thợ săn lên núi. Nếu như nói ở đây có thợ săn tì chứng minh rằng dã thú ở đây không ít.
Nhưng một đường đi tới chỗ này, đừng nói là dã thú, ngay cả thỏ cũng không thấy một con.
Tiêu Cốc nhìn quanh bốn phía, tinh tế nghe qua, trừ bỏ thời tiết nóng bức mang theo âm thanh cũng phiến lá, thì âm thanh của côn trùng đều không thể nghe thấy.
Tính cảnh giác của côn rùng dã thú có khi còn cao hơn con người, ban ngày trời quang hạ thế đều ẩn núp vào.
Tiêu Cốc nghĩ nghĩ, ngồi xếp bằng vận chuyện công pháp, hắn phải dùng linh khí cảm quan để tiếp cận côn trùng.
Ít có người ở trong núi, linh cơ tự nhiên trong sáng, sinh cơ dồi dào.
Mắt của phàm nhân không thể nhìn thấy dòng xoáy linh khí từ trên người Tiêu Cốc dâng lên, thổi bay sợi tóc, lộ ra cái trán trơn bóng.
Giác quan thứ sáu như cảm thấy được nguy hiểm, Không phải ở một địa phương nào đó, mà là một chỗ không có người ở.
Sơn ngoại, Phối Hợp Văn xem không hiểu:" Tại sao không đi tìm nơi khói đen, mà vị sư đệ này lại ngồi đây tu luyện."
Bởi vì mới bị Thất sư huynh giáo dục qua, nên không dám nói nhiều, sợ chọc đến Thất sư huynh.
Phó Tinh Châu đang xem biểu hiện của Tiêu Cốc nên đối với lời của Phối Hợp Văn không để ý.
Lúc này sự chú ý của hắn đang ở trên đỉnh núi. Đứng ở ngoại sơn, hắn có thể nhìn thấy khói đen so với trước ngày càng đậm.
Dự cảm bất hảo làm cho trong lòng Phó Tinh Châu không yên.
Nguyên bản, các sư môn đều phỏng đoán đây là do thận yêu làm ra.
Thận yêu, ở bên trong là yêu quái, thuộc về dàng người ôn hòa. Lợi dụng chi gian phun ra nuốt vào nơi nước để chế tạo ra ảo cảnh, tâm trí không kiên định thường sẽ khố đốn trong đó.
Ảo cảnh của thận yêu sẽ làm người bị lạc, nhưng lại không ảnh hưởng đến tính mạng.
Đối với đệ tử nhập môn ba năm mà nói, đây chính là cơ hội rèn luyện tốt.
Tới gần nơi đây mới có thể xác định, khói đen ở đây không phải do thận yêu gây ra.
Phó Tinh Châu có chút do dự, hắn định tự mình đến điều tra, nhưng nếu như chính mình đi, sẽ bỏ dở rèn luyện, chặt đứt cơ hội tiến vào nội môn của các sư đệ.
Tiêu Cốc không đem linh khí hấp thụ được nạp vào đan điền, mà là ở linh khí cảm giác được nguy hiểm vô hình kia làm cho lông tơ của hắn dựng đứng lên.
Thế gian vạn vật, thiên sinh địa trưởng.
Tiêu Cốc cảm giác được, ở trong bụi cây đằng kia có giấu một con dế mèn, linh khí thon dài mang theo màu lục xanh tươi, như bị thanh phong đưa tới, chứa đầy mùi hương thảo mộc.
Linh khí tuy có thể kém hơn trên núi Thanh Minh, nhưng linh khí ở trong núi này nồng đậm, không có tu sĩ đặt chân đến, nên không khí ở đây rất mát lạnh.
Giữa mày Tiêu Cốc dần dần giãn ra, cơ hồ muốn chìm đắm trong hơi thở.
Cũng may Tiêu Cốc tâm tư nội liễm, bất quá một lát liền cưỡng mình hoàn hồn.
Tiêu Cốc trầm tư, cẩn thận dò thám liền biết trong linh khí bao hàm những gì.
Một chút cũng không dám xem nhẹ.
Cái gì cũng xem qua một chút, sợ có cái gì thiếu sót, còn muốn xem lại thêm một lần.
Loại chuyện này so với tu luyện còn tốn nhiều sức hơn.
Rất nhanh Tiêu Cốc liền cảm thấy đau đầu.
Đau đớn không làm hắn cảm thấy nôn nóng, mà ngược lại nó càng làm cho hắn thấy đắm chìm, tinh thần căng thẳng.
Một sợi thon dài như sợi tóc như đang hỗn loạn giữa dòng linh khí, mắt thấy liền phải lưu đi, Tiêu Cốc nháy mắt liền chộp nó vào lồng bàn tay.
Tiêu Cốc nhìn bàn tay đang nắm chặt, có thể cảm giác được bên trong như có nhiều con cá đang giãy giụa.
Những thứ màu đen này rốt cuộc là cái gì, cùng với đám khói ở sơn ngoại cuối cùng có quan hệ gì.
"Các ngươi đang tìm cái gì?"
Một đạo âm thanh đột ngột vang lên, ngay cả lời nói cũng đông bộ tiến hành.
Thanh âm lọt vào tai, đầu lưỡi có chút không chịu khống chế.
Trước ao hồ, đỉnh núi, thác nước, các đệ tử không hẹn mà báo lên:" Khói đen."
Trừ bỏ Tiêu Cốc.
Tiêu Cốc ngăn chặn cảm xúc muốn trả lời "khói đen", quan sát lai lịch của thanh y nam tử.
Tiêu Cốc nắm chặt linh khí hắc ti trong bàn tay không buông, hắn đứng dậy, cẩn thân hành lễ:" Ta là đệ tử Minh Châu, được cư dân dưới núi gửi gắm lên đây để xem sự khác thường trên núi."
Thanh y nam tử thay dổi tư thế, chống tay lên tảng đá, ống tay áo rơi ra lộ ra cánh tay trắng nõn, như một tầng da mỏng bám vào xương cốt.
Nam tử nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy khói đen của Tiêu Cốc:"Hửm, trong núi này có gì khác thường?"
Tiêu Cốc nhìn cánh tay hắn, sợ cánh tay hắn dùng sức quá lớn, xương cốt liền vỡ nát.
Tiêu Cốc:" Không biết các hạ là...."
Thanh y nam tử cười một chút, đem Tiêu Cốc tâm thần nhoáng lên.
Ngay sau đó, đột nhiên tán không thấy.
May mắn thay, Tiêu Cốc luôn chăm chú nhìn hành động của hắn, ở trước mặt hắn nháy mắt tiến lên một bước, bắt lấy một mảnh góc áo.
Cùng lúc đó, mấy đội đệ tử ngoại môn nhìn thanh y nam tử hỏi một đằng trả lời một nẻo:" Nga, trong núi này có gì khác thường?"
Ngữ lạc hậu tiêu tán không thấy.
" Có thể là linh vật trong núi, ta không cảm giác được hơi thở yêu tú trên người hắn, cả người hắn đều là linh khí thổi bay tới, cùng cả toà sơn này hợp nhất một thể."
Mấy đệ tử tìm kiếm manh mối ở xung quanh núi, nghị luận nói:" Chúng ta đây là yêu cầu thăm viếng sao?"
Không bao lâu, mấy người dọn xong bàn thờ giản dị, mang lên một ít trái cây, cung kính dập đầu ba cái.
Mặt khác, mấy đệ tử đi xa nhất, vừa lúc mới tới đỉnh núi, còn chưa kịp nghỉ ngơi liền gặp thấy cảnh này.
"Hắn giống như đang nhắc nhở cái gì."
" Là muốn chúng ta không những không để ý tới khói đen mà còn phải chú ý cái gì đó khác thường."
Mấy người đăng cao lãm hạ, tinh tế suy tư.
"Quá an tĩnh. "
"Ngọn núi này là ngủ rồi. "
"Bởi vì khói đen này, dẫn tới ngủ say!"
Mấy đệ tử ở gần thác nước đem thanh y nam tử vây quanh.
Bày ra trận pháp muốn bắt lấy con người khả nghi này, ai ngờ còn chưa động thủ thì người đã không thấy.
"Nhất định phải bắt được hắn."
Tiêu Cốc nắm chặt tay trong góc áo, lúc nam tử biến mất, liền hóa thành một sợi linh khí.
Cũng may Tiêu Cốc sớm có chuẩn bị, nhân cơ hội bỏ linh khí vào bình sứ, dùng lá bùa bọc lại bình sứ.
Hắn quơ quơ bình sứ.
Bọn họ thiếu chút nữa bị tin tức sai lừa, đem lực chú ý ở sơn ngoại có thể thấy rằng ở sơn nội không thấy khói đen.
Bị quan giao mê hoặc, chỉ sở đây là ảo ảnh.
Kỳ thật không phải.
Sắc mặt Tiêu Cốc trầm tĩnh xuống dưới, như là nghĩ tới cai gì, hắn do dự một chút, từ trong ngực lấy ra một lá bùa, mặc dù cũng là hoa văn phù sa, nhưng lá bùa này so với cái trước hắn dùng đều khác nhau.
Loại này bất đồng, không phải là lá bùa quý trọng, mà chỉ là râu ria.
Râu ria hiện giờ có rất ít người dùng đến.
Không ai sử dụng, cũng không ai mua, cho nên môn phái không có bán, trên lớp cũng chưa từng dạy.
Tiêu Cốc này vẫn là tư chất có hạn, nên học tập nhiều, ngay cả một quyển sách cũng tự học,
Trong tay hắn là lá bùa duy nhất hắn vẽ thành công.
Tiêu Cốc dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lá bùa run lên, lá bùa bốc cháy, nó bay lên rồi rơi vào trong tay hắn, nắm tay mở ra, bên trong là linh khí bị hắn thiêu đốt.
Nguyên bản hỏa hồng liền hóa thành màu đen dày đặc.
Tiêu Cốc trong lòng hoảng hốt.
Lá bùa này không có tác dụng gì đặc biệt.
Nhưng chỉ có một tác dụng duy nhất.
-------phân biệt ma khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro