Chương 2
Tác giả: Phi Thượng Phi Đích Lão Lang
Edit: Hạ Sương
Trải qua một ngày tu chỉnh, đoàn người môn phái Minh Châu tiếp tục tới.
Lần này bọn họ tới một nơi cách Minh Châu cả trăm dặm. Dưới chân núi là một thị trấn nhỏ, dân cư quá vạn.
Một khoảng thời gian trước, trên núi đột nhiên toát ra luồng khói đen cuồn cuộn.
Mới đầu mọi người tưởng ngọn núi bị cháy, liền tập kết mọi người cùng đi dập lửa. Nhưng đi khắp cả núi đều không thấy nơi bị cháy.
"Việc này quái gỡ ở điểm, không chỉ không tìm được địa điểm nổi lửa, đi khắp núi liền không thể nhìn thấy khói, nhưng khi rời núi, lại có thể nhìn thấy khói đen từ đỉnh núi toát ra. Khói đen ngày một càng nhiều. Mắt thấy liền tràn vào thị trấn, trấn trưởng hoảng sợ, liền chạy đi cầu cứu Minh Châu."
Lục Hi thấy Tiêu Cốc đi một mình ở hàng ngũ cuối cùng, liền thò lại gần nói chuyện phiếm. Cái này không yêu cầu phải bảo mật nội dung.
Tiêu Cốc gật đầu, đây là thị trấn mà môn phái ra lệnh phải bảo vệ tốt.
Môn phái cho che chở, phàm nhân ra sức tôn sùng.
" Ngươi có muốn ta tìm cho ngươi tọa kị?" Lục Hi thấy chân của Tiêu Cốc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không yên tâm hỏi.
"Không cần, thuốc của y sư rất tốt, không cần tìm tọa kỵ, chân ta vẫn còn tốt. Tiêu Cốc lấy một nhánh cây làm trượng, đi thẳng tắp, chân bị thương tựa hồ như nghe lời hắn, không quan trọng.
Khóe mắt Tiêu Cốc mang theo điểm ý cười, ý bảo Lục Hi về lại nơi đệ tử nội môn ở đó.
"Ta không quay về, Thất sư huynh dẫn đường phía trước, ta không muốn trở thành phiền phức, lại càng không muốn phải cãi nhau."
Lục Hi thấy Tiêu Cốc không muốn, cũng không nhắc đến chuyện tọa kỵ nữa.
Lần này là đệ tử ngoại môn ra ngoài làm nhiệm vụ, dẫn đầu chính là ba vị đệ tử nội môn, phân biệt là chưởng môn dưới tòa vị, đệ tử thân truyền Phó Tinh Châu, đệ tử chân nhân thần mộng Lục Hi, cùng đệ tử chân nhân nguyên cơ phối hợp.
Đối với đệ tử ngoại môn mới tới, nhập môn ba năm là một đạo khảm.
Đến năm thứ ba liền sẽ trải qua tiểu khảo, có lúc là khảo hạch nội môn phái, cũng có lúc là ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ.
Lần này có hơn hai mươi vị đệ tử ngoại môn, bao gồm cả Tiêu Cốc. Tiểu khảo lần này là ra ngoài nhận nhiệm vụ.
Nếu như biểu hiện rèn luyện tốt, liền có khả năng tấn chức thành đệ tử nội môn.
Nội môn cùng ngoại môn là khác nhau, không phải chung mỗi chữ môn đã là giống, nó có sự khác biệt rất lớn.
Cho nên khi đi tập kích xà yêu, tất cả mọi người đều tranh nhau thể hiện chính mình.
Đoàn người còn chưa đi đến chân núi, chỉ nhìn từ xa, đã thấy bầu trời tràn ngập khói đen, cơ hồ đem cả tòa sơn bao phủ trong đó.
Trấn trưởng cùng mọi người đến đây đã lâu ngày, khi nhìn thấy đám người Phó Tinh Châu giống như gặp được người thân, vội vàng tiến lên đón.
"Mọi người đi đường vất vả." Trấn trưởng lau lau mồ hôi trên trán, mắt trong mong nhìn chủ sự là Phó Tinh Châu, "Ngài xem hay là mọi người nghỉ ngơi trước để chỉnh đốn đội ngũ...."
Chóp mũi Phó Tinh Châu khẽ nhúc nhích, ngửi trong không khí thấy mùi kì lạ, ánh mắt hơi ám.
Nguyên bản cho rằng nơi này có việc gì kì lạ, hiện nay xem ra, tình hình cùng trong tưởng tượng đều có điều bất đồng.
Phó Tinh Châu xoay người, ánh mắt đảo qua các sư đệ phía sau, phiến lá Vô Tay Áo Hoa đúng là thứ tốt, ngay cả thương thế nặng như Tiêu Cốc, chân bị thương cơ bản cũng không có việc gì.
"Sự từ khẩn cấp, trước tiên chúng ta sẽ đi lên núi xem xét, nếu trong thời gian ngắn mà vẫn không có cách nào giải quyết, chúng ta lại xuống núi nghỉ ngơi chỉnh đốn."
"Hảo hảo hảo." Trấn trưởng vội vàng đồng ý, hiển nhiên hắn cũng muốn các vị đạo trưởng nhanh nhanh giải quyết vấn đề dị thường trên núi.
Khi khoảng cách đến chân núi chỉ còn một dặm, Phó Tinh Châu đột nhiên dừng bước, đối diện với vẻ mặt khó hiểu của trấn trưởng cùng đoàn người, mở miệng nói:" Thỉnh các vị dừng bước tại đây."
"Này ——" Trấn trưởng nhìn trước nhìn sau, vẻ mặt thấp thỏm.
Đối với hiện tưởng khói đột nhiên bốc lên từ đỉnh núi, nói không sợ là không có khả năng, nhưng người là hắn mời đến, nếu như không đi cùng nhau, hảo tưởng cũng không thể nào nói nổi, vẫn cắn răng mà nói:" Bảo bọn họ trở về, ta cùng các vị tiên trưởng đi trước, trong núi này ta quen thuộc đường đi vẫn nên để ta dẫn đường."
Phó Tinh Châu uyển cự, đưa cho trấn trưởng mấy lá bùa hình tam giác:" Trên đường trở về trấn tử có thể gặp chuyện nguy hiểm, thỉnh các vị mang theo."
Trấn trưởng liên thanh nói lời cảm tạ, rồi phát cho bọn họ mỗi người một cái.
Mắt thấy bọn họ muốn tiếp tục đi về phía trước, trấn trưởng đi nhanh hai bước tới trước mặt Phó Tinh Châu:" Tiên trưởng dừng bước, ta còn mấy chuyện muốn nói cùng ngài."
Phó Tinh Châu xoay người, lẳng lặng chờ đợi trấn trưởng nói tiếp.
Trấn trưởng làm như đang đấu tranh tâm lý, tròng mắt tả hữu lắc lư, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói:"500 năm trước, chúng ta từ phí nam dọn đến nơi đây, trên gia phả viết là nhân thiên tai, kì thật là nhân họa."
"Vốn không nên loạn nghị tổ tiên, nhưng ta thật sự lo lắng tình hình hiện nay, nên ta mới mời tiên trưởng đến hỗ trợ, nếu ta không báo đúng sự thật, ta sẽ thẹn......"
"Năm đó tổ tiên chúng ta xuất hiện một quái nhân, hắn đã tàn sát nhiều người trong tộc, mọi người vất vả đê đền tội, nhưng làm cách nào cũng không thể giết chết, trong sách viết lại huyết nhục của hắn cực kì giống bùn lầy, khi chém đứt cũng sẽ nối lại. Sau này tộc trưởng thỉnh cao nhân đến nơi này, đem hắn phong ấn vào trong núi. Tổ tiên vì tránh cho hậu nhân tìm được, nên không có lưu lại vị trí cụ thể, chỉ biết là ở trên núi, nhất tộc chúng ta dời đến tận đây, ngầm thủ nơi này."
"Nói là thủ, mấy trăm năm qua cũng không phát sinh sự tình gì, dần dần chúng ta cũng đem việc này quên đi, ngẫu nhiên cũng có thợ săn lên núi, nhưng cũng không có chuyện gì phát sinh."
"Kia là vị trí phong ấn, vài ngày trước khói từ chỗ này mà đến, tìm khắp thư tịch cũng không tìm thấy manh mối."
"Các vị tiên trưởng, nhất định phải là....."
Phó Tinh Châu nghiêm túc lắng nghe, gật đầu:" Đa tạ, tin tức này dối với chúng rất hữu dụng."
Trấn trưởng nghe thấy, trong lòng cũng an yên một chút:" Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Sau khi cáo biệt đám người trấn trưởng, Lục Hi nghi hoặc hỏi Thất sư huynh:" Nghe rất giống chuyện xưa, cái này sẽ cùng khói đen có quan hệ sao?"
"Quan hệ không lớn, trấn trưởng nói người kia là quái nhân, chắc hẳn là ác tính trêu chọc tà ma bám vào người. Phong ấn hắn ta là cách làm đúng, tổ nhưỡng trung tự mang linh khí, đặc biệt tiểu sơn này có rất ít người tới, linh khí mãn mà không tiêu tan, rất thích hợp để phong ấn tà ma. Nếu giống như lời trấn trưởng nói, hẳn là ma khí không nhiều lắm, chỉ cần trăm năm là có thể đem nơi này xua tan."
Phó Tinh Châu ngẩng đầu nhìn khói đen giữa không trung, khói đen nhìn rất dọa người, nhưng một chút cũng không rời khỏi phạm vi tiểu sơn, giống như có một bàn tay vô hình cố định chúng lại.
"Hiện giờ, chỉ sợ là tà ma kia đã tản ra không ít."
Lục Hi liếc mắt nhìn Thất sư huynh một cái, lúc nãy Thất sư huynh đối với trấn trưởng nói tin tức đó hữu dụng nhưng thật ra là để trấn an để người kia an tâm.
Đối với những lời trấn trưởng nói, hẳn là cố lấy rất nhiều dũng khí nên mới dám nói với hắn, thị trấn này mấy năm qua có rất nhiều bí mật không thể báo với người ngoài, nếu như những chuyện đó vô dụng, sợ rằng trấn trưởng sẽ hối hận.
Bọn họ tuy rằng đều thuộc về đệ tử nội môn, nhưng vị này chính là đệ tử thân truyền, còn mình chỉ là đệ tử kí danh của một vị trưởng lão, địa vị cách xa vạn trời, ngày thường cũng hiếm khi gặp được.
Nếu không phải vì quan hệ với Tiêu Cốc, chỉ rằng mình cũng không thể theo tới, nhưng cũng không hiểu tại sao Thất sư huynh lại tự mình đến mang đội.
Mắt thấy liền phải tới vào địa giới của tiểu sơn.
Lục Hi đi đằng sau Phó Tinh Châu, ba vị đệ tử cùng hai vị y sư bước chân hơi chậm, đứng ở cuối đội ngũ.
Phó Tinh Châu:" Chư vị sư đệ, từ giờ trở đi, trừ khi mọi người gặp nguy hiểm ta sẽ không ra tay, thí luyện bắt đầu, thiên hành có nói hãy trân trọng từng người."
Tiêu Cốc cùng đệ tử ngoại môn cúi đầu bái tạ Phó Tinh Châu, ngay sau đó liền bước vào vùng bị khói đen bao phủ.
Ngọn núi kia phảng phất khói đen hư rừng bị cháy, biến mất không thấy.
Tiêu Cốc nhịn không được quay đầu lại, nhìn Phó Tinh Châu cùng đám người Lục Hi đứng phía xa.
Phó Tinh Châu cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Cốc, gật đầu cổ vũ.
Tiêu Cốc ngẩn ra, vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi vào trong núi,
Này là tòa núi vô danh, giống như lời mà họ nói, lúc đi vào trong núi một chút khói đen đều không thấy, nhưng khi đứng ở sơn ngoại liền thấy khói đen cuồn cuộn như hải thị lận lâu.
"Có khi nào nơi này có thận yêu không?" Có đệ tử mở miệng suy đoán, " Ta từng đọc trong sách, người ta nói thận yêu phun ra hơi nước sẽ tạo thành ảnh ngược cảnh sắc, nhìn đến khói đen kia kì thật là tòa sơn khởi hỏa."
"Có đạo lí, thận yêu hỉ thủy, chúng ta hãy đến những nơi có ao hồ tìm đi, có lẽ sẽ có manh mối." Một người khác lấy ra la bàn tìm thủy, phụ họa nói,
Hơn phân nửa người ở đây đều suy đoán là thận yêu.
Tiêu Cốc không tin đây là thận yêu:" Hơi nước của thận yêu không thể duy trì trong một thời gian quá dài, nhưng khói đen ở đây đã có hơn nửa tháng."
"Tiêu sư đệ đã từng gặp qua thận yêu?" Có người hỏi.
"Ta chỉ từng xem qua trong sách."
"Thượng thư đa số chỉ ghi lại tập tính của thận yêu, nói không chừng liền có một con đặc biệt có thể phun ra hơi nước duy trì trong khoảng thời gian dài." Người nọ còn chưa phản bác xong đã thấy mọi người cầm la bàn chỉ thủy đi trước một bước, không còn cùng Tiêu Cốc thảo luận, vội vàng chạy theo.
" Ta nghĩ chúng ta nên lên đỉnh núi xem sao."
Lại có một người lên tiếng, những người có cùng ý tưởng liền kết bạn cùng nhau lên đường.
Không bao lâu, hơn hai mươi đệ tử chia ra làm ba đội, đi theo nhiều hướng khác nhau.
Tiêu Cốc nhìn đám người rời đi, chỉ còn lại mình hắn, cũng không có cảm giác đơn độc khổ sở, bởi lẽ hắn từ trước tới nay luôn độc lai độc vãng.
Hắn lấy ra la bàn của mình, la bàn này là hắn tích tụ điểm khi làm nhiệm vụ để mua được, giá cả vô cùng xa xỉ, chế tác hoàn mỹ, xem như đó là đồ vật mà hắn quý trọng nhất.
Lúc sau, hắn cẩn thận phân rõ phương hướng, sau đó liền hướng phía Đông Nam mà đi.
Vừa rồi ở sơn ngoại, Tiêu Cốc đã để ý một vài thứ.
Biên sườn núi phía Đông Nam, khói đen tựa hồ mãnh liệt không ít.
Dọc đường hắn đi rất chậm, ở đùi phải hắn từng bị gãy xương, thương thế cũng đã tốt hơn, nhưng cũng không thể đi quá nhanh.
Tiêu Cốc đi được nửa canh giờ, tìm tảng đá nhồi xuống nghỉ ngơi, mơn trớn cẳng chân, xoa xoa:" Lần này vất vả cho ngươi rồi, trở về ta sẽ hầm canh bồi bổ cho ngươi."
Sơn ngoại, Phó Tinh Châu đứng trước lập tứ thủy kính, nhìn các đệ tử mỗi người một vị trí.
Một chỗ là nhân số nhiều nhất, đội ngũ đi đến ao hồ, có mười người.
Một chỗ là đội ngũ đi đến thác nước, có bảy tám người.
Đội khác là hướng đến núi, có sáu bảy người.
Cuối cùng còn một đội lẻ loi là Tiêu Cốc.
Phó Tinh Châu đang nhìn về phía Lục Hi đang khẩn trương:" Người bạn tốt này của ngươi rất có ý tứ, lại cùng chân bị thương của mình nói chuyện,"
Lục Hi có chút xấu hổ giải thích:" Hắn là có chút độc, nhưng tính cách không tồi, chúng ta khi còn nhỏ ở Thiện Đường, hắn đối với ta chiếu cố, chúng ta là huynh đệ với nhau."
"Người không tồi, chính là đầu óc không tốt." Có người lên tiếng.
"Ngươi có ý gì?" Lục Hi tiến lên một bước muốn cùng hắn cãi nhau.
"Sư đệ." Phó Tinh Châu xem tướng thành văn liếc mắt nhìn một cái:" Nói cẩn thận, mỗi người đều có tính cách khác nhau, ý ta muốn nói, nói chuyện cùng với chân bị thương của mình không có gì không tốt, ngược lại còn rất thú vị."
Lục Hi thấy Phó Tinh Châu đứng về phía mình, có chút cao hứng:" Nếu Tiêu Cốc nghe thấy Thất sư huynh khen hắn, nhất định sẽ vui vẻ, hắn từ trước tới nay luôn lấy Thất sư huynh làm tấm gương, lần này nỗ lực phân nửa cũng là vì Thất sư huynh."
Phó Tinh Châu nghe vậy cũng không để trong lòng, cũng không tự mãn.
Lần này đi cùng đệ tử ngoại môn, nếu hỏi bọn hắn, chỉ sợ hai mươi người sẽ có mười lăm người lấy Thất sư huynh làm tấm gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro