Chương 1
Tác giả: Phi Thượng Phi Đích Lão Lang
Edit: Hạ Sương
"Phó Tinh Châu, ngươi bị ma khí quấn thân, ngươi còn giảo biện cái gì!"
"Phó Tinh Châu, ngươi đại nghịch bất đạo, nghiệp chướng nặng nề, uổng vì ta tiên tông đệ tử!"
"Phó Tinh Châu, ngày thường chúng ta kính ngươi hộ ngươi, nhưng ngươi.....Chịu yêu ma mê hoặc, lừa trên gạt dưới, nếu hôm nay không phải ta phát hiện, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào."
"Phó Tinh Châu ——"
"Phó Tinh Châu ——"
"Phó Tinh Châu!"
Không trung âm trầm, mây đen quay cuồng, phảng phất nặng trĩu ngay sau đó lên phải nghiêng lên mà xuống, sắc trời đen như ám dạ.
Một đạo sấm sét xé toạc cả không gian, sau đó là tia chớp đỏ rực
Thiên địa lặng tiếng
Ánh mắt dân chúng đều trói chặt trên một người! Người nọ đầy mình là vết thương, cả người là máu, nhưng không một ai khinh thường hắn.
Mây đen nồng đậm cuồn cuộn như đang gào thét, tiếng gió phần như muốn đâm xuyên màng nhĩ.
Ma văn màu đen dữ tợn từ cổ người nọ bắt đầu tràn ra, nhanh chống lan đến trên mặt, vài đạo chui vào trong. Lúc hắn ta trợn mắt, đã không tròng mắt trắng, toàn bộ hốc mắt đen nhanh một mảnh, tà tính đến đáng sợ.
"Nhập ma! Phó Tinh Châu nhập ma!"
Không biết là thanh âm của ai đột ngột vang lên làm bừng tỉnh mọi người.
"Hôm nay, ngươi không còn là người của môn phái Minh Châu, ta liền tại đây sẽ quét sạch dư nghiệt ma giới, rửa sạch môn đỉnh!"
Vừa dứt lời, người kia liền xuất một chưởng lên đỉnh đầu Phó Tinh Châu, bụi đất phi dương, thổ địa vỡ ra hình thành một dấu bàn tay thật lớn.
Người kia chưa kịp nở nụ cười, liền thấy bụi mù tan đi, người nọ chậm rãi ngẩng đầu, ma khí màu đen như đang bốc hơi không ngừng từ người của Phó Tinh Châu.
"Sư tôn, Phó Tinh Châu căn bản đã đâm sâu vào ma căn, không thể lại hạ thủ lưu tình"
Vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt của Phó Tinh Châu chuyển hướng về phía chính mình, sau lưng không khỏi phát lạnh, nhưng cũng chỉ tạm dừng trong nháy mắt, nói tiếp: "Sư tôn, không biết người có thể thỉnh thánh kiếm rời núi không?"
Người vừa xuất chưởng cũng đồng thanh phụ họa: "Chưởng môn sư huynh, ta vừa rồi đã dùng tám phần công lực, Phó Tinh Châu thế nhưng lại không tổn hao gì, hắn lại sắp sửa hoàn thành ma thể, mau mời ma kiếm xuống núi đi.
Chưởng môn Minh Châu mắt nhìn lôi điện không ngừng âm trầm không ngừng mây đen, nói:" Phó Tinh Châu, ngươi xem xét tình cảm thầy trò của chúng ta, ngươi tức khắc tan đi ma thể, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
" Tan đi ma thể, tha ta một mạng?"
Phó Tinh Châu nhìn về phía chưởng môn, cười rộ lên, khóe miệng còn lưu vài vết máu lan đến hoa văn màu đen ở phía trên.
Máu hắn tẩm ướt cả quần áo, còn không ngừng theo góc áo nhỏ giọt, quanh thân rải rác những đoạn kiếm. Phó Tinh Châu tưởng hồ như hướng tới chưởng môn đi tới, hắn giãy giụa một chút, dưới chân không chút sứt mẻ, vài đạo xuyên thấu bàn chân cùng cẳng chân hắn, khiến cho hắn chỉ có thể lưu lại tại chỗ, động cũng không động đậy.
"Không có tu vi, chỉ có thể nhằm các ngươi mà xâu xé!"
Theo lời của Phó Tinh Châu, ma văn trên mặt hắn ngày càng nhiều, trong phút chốc liền che kín toàn mặt.
"Chưởng môn sư huynh!"
"Sư tôn ——"
Chưởng môn Minh Châu khẽ nâng cằm, đáy mắt tràn ngập sự bài xích: "Phó Tinh Châu, ta đã cho ngươi cơ ."
Chưởng môn khởi tay lăng không, vẽ ra bí pháp, đồng thời giữa mày phụt ra một đạo kim quang, tại đây âm trầm trong bóng đêm đặc biệt thấy được, nhưng thực mau lôi điện ngay càng kịch liệt "Ong Ong" âm thanh từ trông núi vang lên.
Một đạo thanh thúy tạc nứt thanh âm, ở dưới mọi người chờ mong, một thanh trường kiếm cấp tốc bay tới.
Chưởng môn không dám trực tiếp dùng tay đi tiếp thánh kiếm, dùng linh lực điều thánh kiếm hướng Phó Tinh Châu đâm tới.
Mọi người bối rối khi ma khí ở trước thánh kiếm so với giấy còn giòn, thanh kiếm không hề bị ngăn cản mà đâm thủng ngực Phó Tinh Châu, máu tươi theo mũi kiếm chảy ra, thánh kiếm bị lây dính ma khí, kim quang không những không giảm ngược lại càng đâm sâu một ít.
Phó Tinh Châu đau đến khóe mắt muốn nứt ra, gân mạch cả người đều bị kim quang làm cho đau đớn, nhịn không được liền ngửa đâu lên rít một gào, một đạo bao hàm phẫn nộ cùng thống khổ rên rỉ vang vọng khắp đại địa.
Chưởng môn giơ tay muốn thu hồi thánh kiếm, nhưng Phó Tinh Châu chịu đựng đau nhức giơ tay cầm chuôi kiếm,
Chưởng môn nhíu mày: "Một khi đã như vây, ta liền thành toàn cho ngươi."
Dứt lời, liền đổi thủ thế, thân thánh kiếm tỏa ra kim quang ngày càng mạnh, cơ hồ bao phủ cả người Phó Tinh Châu, mọi người nghe thấy rõ ràng tiếng da thịt bị kim quang tinh lọc.
Trên bầu mây đen ép tới thấp, dường như nhấc tay liền có thể đụng vào.
"Ta hận!"
Âm thanh Phó Tinh Châu thống khổ.
Theo một đạo tiếng lớn nổ mạnh, Kim quang chói mắt, chưởng môn cũng không cách nào nhìn thẳng, nơi đó chỉ còn thanh kiếm vẫn duy trì nguyên dạng, trên mặt đất trừ bỏ một mảnh đên nhánh cùng mấy khối vải vụn, còn lại không còn gì.
"Phó Tinh Châu chết không toàn thây, hông phi phách tán!" Có người kinh hỉ mà nói.
Chưởng môn triệu hồi thánh kiếm, thánh kiếm lơ lửng trên lòng bàn tay của chưởng môn.
Chưởng môn không còn cảm tình gì mà gật đầu: " Đem tàn lưu ma khí ở đây xử lí sạch sẽ, môn phái Minh Châu ta không thể lại có một tia ma khí, cũng cùng ma nhân không có quan hệ."
" Tuân lệnh, chưởng môn." Mọi người cung kính lĩnh lệnh.
——————————
Tiêu Cốc bỗng nhiên mở to mắt!
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, ngươi làm thế nào mà trọng thương cũng không rên một tiếng." Luch Hi thấy hắn tỉnh, thở nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Cốc thở dốc từng ngụm từng ngụm một, trái tim bang bang nhảy lên không ngừng.
Lục Hi nóng nảy:" Không thể nào, đây là... Ta đi kêu y sư lại đây!"
Chờ y sư qua đây, hơi thở Tiêu Cốc dần trở nên ổn định, y sư xem qua liền kết luận:" Chân cắt ra thành thế này, sao lại không lên một tiếng, đây là đau."
Nói xong lại vội vàng rời đi, lần này gặp được xà yêu, đệ tử bị thương rất nhiều, hai vị y sư căn bản lo không hết việc.
Lục Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngồi một bên nhịn không được nói:" Ngươi quá liều mạng, cả mệnh đều từ bỏ?"
Tiêu Cốc nằm trên mặt đất, đầu vẫn hôn mê đến lợi hại.
Vừa rồi giống như đang gặp ác mộng.
Nhưng chớp mắt một cái liền không nhớ rõ, chỉ còn lưu lại sự tuyệt vọng cùng thống khổ.
Tiêu Cốc chuyển động tròng mắt, nhìn đến xà yêu dài năm trượng đã bị mổ bụng nằm dài trên mặt đất, mấy đệ tử môn phái đang phục người đem xác của xà yêu và yên đan thu hồi.
Ngày mùa hè nóng bức, trong không gian tràn ngập huyết khí.
Mang theo sự ăn mòn của vết máu của xà yêu còn lưu lại trên mặt đất, xèo xèo, một mảnh cỏ héo úa.
Đúng rồi, hắn đi theo đệ tử ngoại môn ra ngoài rèn luyện, còn chưa kịp tới mục đích, đã gặp một con xà yêu.
Lần rèn luyện này đối với Tiêu Cốc rất quan trọng, chỉ có một con đường duy nhất là thông nội môn.
"Ta không có việc gì, ngươi yên tâm." Tiêu Cốc đối Lục Hi nói.
"Sao rồi, đan điền có bị tổn thương không?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Tiêu Cốc vội vàng nghiêng đầu nhìn qua.
Thất sưu huynh môn phái Minh Châu, đỡ sư đệ bị thương vì đánh nhau với xà yêu, ép hắn nuốt đan dược.
Ánh mắt Tiêu Cốc dừng lại trên người Thất sư huynh, có chút ngây ngốc.
Sau khi đệ tử thương ăn xong đan dược, cổ mát lạnh, đan điền hội tụ chi khí, đền bù linh khí bị khô cạn trước đó, vạn phần thoải mái.
Sư đệ nói lời cảm tạ:" Đa tạ Thất sư huynh tặng dược."
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi." Thất sư huynh dứt lời, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp tầm mắt của Tiêu Cốc.
Tiêu Cốc cùng Thất sư huynh đối diện, trong lòng căng thẳng, hoảng loạn vội dời tầm mắt đi, trong đầu còn đang hoảng loạn thì Thất sư huynh đã đi tới.
Trong thời tiết khô nóng, một chút gió thôi cũng đã đủ trân quý.
Tiêu Cốc có thể cảm giác được vạt áo của Thất sư huynh mang theo gió, một hương vị hỗn loạn thuộc về Thất sư huynh, cùng với một chút đãng.
Càng thêm gần.
Tiêu Cốc ngừng hô hấp, động cũng không dám động.
Nôn nóng chờ đợi, khủng hoảng lại ẩn ẩn chờ mong.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Cốc đã ra mò hôi lạnh, cả người đều cứng đờ, thẳng đến thanh âm người bên cạnh Thất sưu huynh vang lên, hắn mới cứng đờ quay đầu lại.
"Thất sư huynh." Đệ tử nội môn Lục Hi ra tiếng vấn an, đơn giản giải thích một chút về tình hình của Tiêu Cốc, " Y sư vừa mới đến kiểm tra xương cốt."
Tiêu Cốc nằm thẳng trên mặt đất, quần khẩu loát đến đùi, xương đùi đứt gãy đâm thủng da thịt lộ ra những mảnh xương.
Vết máu đã lau khô, đoạn xương đùi rớt ra cũng đã được chữa trị, bên ngoài bao phủ bởi một tầng quy bạch cao rất dày.
Thất sư huynh nhìn thấy sắc mặt Tiêu Cốc tái nhợt cùng cái trán dày đặc mồ hôi, hỏi:" Không còn cách nào ngăn đau?"
Lục Hi:" Nếu dùng đan dược ngăn đau sẽ làm giảm dược hiệu của quy bạch cao."
Thất sư huynh lấy ra một mảnh lá cây:" Dùng cái này."
Lục Hi ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Phiến lá Vô Tay Áo Hoa?"
"Trùng hợp gặp được, hiệu quả ngăn đau không tồi." Thất sư huynh đang muốn đưa qua, liền thấy Tiêu Cốc duỗi tay qua, tầm mắt hắn rũ xuống, vừa lúc dừng lại trên tay của Tiêu Cốc.
Ngón tay thon dài, móng tay được cắt ngắn chỉnh tề, trong lòng bàn tay có có một cút mồ hôi.
Thất sư huynh đem phiến lá đặt trong lòng bàn tay Tiêu Cốc: "Hảo hảo dưỡng thương."
Tiêu Cốc nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, hơi không thể nghe thấy.
Chờ Thất sư huynh đi rồi, Tiêu Cốc nhìn bóng dáng hắn, trong lòng niệm tên của Thất sư huynh.
—— Phó Tinh Châu.
"Không hỗ là Thất sư huynh, vừa ra tay chính là phiến lá Vô Tay Áo Hoa!" Lục Hi thúc giục nói: " Ngươi mau ăn, ăn xong bảo đảm một chút cũng không đau."
Tiêu Cốc nhìn phiến lá trong tay, tinh tế vuốt ve diệp mạch ở trên lá.
Vô Tay Áo Hoa lớn lên trong địa phương cực kì âm, trăm năm trường một tấc, ba tấc sinh phiến lá.
Thấy chiều dài của phiến lá, liền đại biểu cho tuổi tác của cây này ít nhất là 300 năm.
Tiêu Cốc nắm chặt lòng bàn tay, chặt đến nỗi không có đủ không gian cho phiến lá.
—— đây chính là Thất sư huynh cấp.
Chân bị thương là ở đùi phải.
Tiêu Cốc hít sâu một hơi, chậm rãi đem đùi phải thả lỏng.
Hắn hơi rũ rũ đầu, vài sợi tóc theo gió thổi đến khóe mắt, Tiêu Cốc dùng ngón tay lấy ra.
Ngón tay xẹt qua đuôi lông mày, trải qua chóp mũi.
Tiêu Cốc nhịn không được liền thả nhẹ hô hấp, lại mặc niệm tên Thất sư huynh, Phó Tinh Châu.
Đầu có chút đau, Tiêu Cốc nhớ không rõ mình đã làm gì trong mộng, nhưng cảm giác tê tâm liệt phế vẫn còn động trong lồng ngực.
Tác giả có lời muốn nói: Lập đông lạp, khai tân văn lạp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro