Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiết tử

Đó là một tang lễ vừa đơn giản vừa khiêm nhường.

Cũng không nhiều người đến viếng, người cha xưa nay cao lớn, vững vàng như núi, là cột chống cho cả gia đình giờ đây đang gục đầu, khom lưng mệt mỏi quỳ gối trước linh đường, bên cạnh là tàn thuốc rơi đầy đất. Vốn ông đã bỏ thuốc từ khi con gái lớn ra đời, mà hôm nay lại mặc kệ bản thân, một điếu tàn thì lại tiếp một điếu.

Bởi người luôn nhắc nhở ông, đã không còn trên đời.

Hai bên tóc mai bạc trắng, nỗi đau đớn mất vợ khiến ông biến thành thế này chỉ trong thời gian ngắn. Mới gần bốn mươi thôi, đã trông như một ông lão sắp tuổi xế chiều.

Khi đó, Tô Thế Hằng mới năm tuổi, không hề có khái niệm với sống và chết, bé con ngây thơ hỏi chị gái: "Sao mẹ lại nằm ngủ trong đó? Sao mẹ vẫn chưa thức dậy?"

Tô Kỳ Mộng lau nước mắt, cô đã mười hai tuổi, tuổi này đối với sống chết đã có thể hiểu. Cô kéo em trai sang một bên, nói: "Mẹ sẽ không tỉnh lại nữa."

Tô Thế Hằng lại hỏi, tại sao?

Tô Kỳ Mộng không trả lời, chỉ nói, nhà chúng ta sau này, chỉ có ba người.

Ba người, một gia đình. Không cần biết có muốn hay không, nhưng người đã chết không thể sống lại, thời gian cứ vậy trôi qua. Năm Tô Thế Hằng mười bảy tuổi, cha hút thuốc lá trở lại, dường như đã thực hiện được điều mình hằng mong ước, ông lâm bệnh nặng, ngay khi đứa con trai trưởng thành, theo bước chân vợ mình ra đi.

Gia đình ấy, chỉ còn lại hai người.

Nào ngờ Tô Kỳ Mộng còn chưa kết hôn, lại đột nhiên mang thai.

Tô Thế Hằng biết tin liền vội vàng hỏi: "Đứa bé này là con của ai? Cha nó đâu? Chị... Chị muốn sinh đứa bé này ra? Chỉ một mình?"

Người mẹ đơn thân. Cụm từ này nhanh chóng hiện lên trong đầu anh, với sự kì thị của xã hội, Tô Thế Hằng đã trải qua quá nhiều, anh không muốn chị gái mình cũng như vậy, trở thành người bên lề của xã hội.

Bản tính Tô Thế Hằng vốn yêu đàn ông, người ta gọi là đồng tính luyến ái, cho dù trong lòng đau đớn xót xa đến thế nào cũng không thể nói ra.

Với vấn đề mang thai, chị anh hơi chậm hiểu, bụng lớn chỉ cho rằng bị đầy hơi. Nôn mửa thì cho rằng dạ dày không tốt. Kinh nguyệt đến muộn, thì là bình thường. Bởi thường ngày áp lực công việc rất lớn, ba tháng mới được cùng ăn một bữa cơm gia đình.

Lúc phát hiện đã vô cùng cấp bách, muốn giữ hay muốn bỏ, gần như không còn thời gian kéo dài thêm.

"Ừ." Tô Kỳ Mộng mỉm cười, xoa xoa bụng mình, bình thản nói: "Về phần cha đứa bé là ai... Cũng không quan trọng, sai lầm trong tình yêu, chị không muốn nhắc lại."

Tô Thế Hằng: "..."

Tô Kỳ Mộng than: "Thế Hằng, em thích nam nhân, chị không ngại, nhưng chị sợ em phải cô đơn. Mặc kệ tương lai có như thế nào, đứa nhỏ này chị lưu lại cho em, ít nhất để em có thêm một người thân bên cạnh, ủng hộ em, giúp đỡ em."

"Chị..."

Tô Thế Hằng mười sáu tuổi đã phát hiện ra tính hướng của mình, tình cờ cha anh cũng nhận ra, cha con hai người đều buồn phiền không vui, anh vì vậy mà tức giận mà rời nhà đi. Thẳng đến lúc trước khi cha sắp qua đời, mới được chị gái tìm trở về, ở chung với nhau trong những ngày cuối cùng.

Trước khi nhắm mắt, cha nắm tay Tô Thế Hằng, thở dài nói, "Dù thế nào cha cũng không thể nhìn thấy mặt cháu trai, còn con như thế nào, cha cũng không quản được, càng không muốn quản, nhưng đừng để bản thân phải cô đơn, một thân một mình, sẽ chết sớm."

Tô Thế Hằng dở khóc dở cười, nhưng lệ vẫn rơi.

Thì ra cha, bấy lâu nay vẫn luôn cô đơn.

Cô đơn hao mòn cuộc đời ông, bọn họ phận làm con, lại quá bất hiếu.

Anh là đứa con thất bại, thân là con trai duy nhất, mà lại không giúp được gì cho cha, lúc này chị gái mang thai, lại nói muốn sinh con ra để giúp đỡ anh... Tô Thế Hằng không biết phải làm sao: "Sao vậy được? Em... Em cũng không thể chăm sóc trẻ con."

Tô Kỳ Mộng lườm hắn một cái "Ai cần em chăm sóc? Con chị đương nhiên do chị nuôi, chị muốn nó trở thành một người đàn ông đáng tin cậy, có thể bảo vệ người mẹ thông minh và người cậu ngu ngốc của nó... Mà hình như chị tính quá xa rồi, chị chỉ mong hai đứa đều khoẻ mạnh, vui vẻ mà sống..." Nói đến đây, ánh mắt cô thoáng xa xăm: "Huống hồ... Nếu chị có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nó chính là người thân duy nhất trên đời của em, đừng coi nhẹ huyết thống, có đôi khi nó rất tàn nhẫn, nhưng cũng có lúc sẽ tiếp thêm cho em rất nhiều sức mạnh.."

"Chị!" Tô Thế Hằng không muốn nghe tiếp, lên tiếng cắt ngang.

"Xin lỗi, xin lỗi, nhưng những lời này đều là nói thật." Sinh tử là một đề tài quá nặng nề với gia đình bọn họ, có thể nguyên nhân là vì đã trải qua chuyện của cha mẹ, nên mới khắc sâu vào lòng đến vậy, nhưng dù thế cũng không thể trốn tránh tiếp: "Hơn nữa sau này... Gia đình chúng ta lại là ba người."

Ba người, một gia đình.

Ký ức nhiều năm trước sống lại, trong lòng Tô Thế Hằng bỗng thấy ấm áp.

Trước kia, chị cũng là nắm lấy tay hắn, nói: "Nhà chúng ta sau này, chỉ có ba người."

Biết rõ một khi chị đã quyết định việc gì, tính tình liền trở nên kiên quyết, Tô Thế Hằng cũng không nói nữa. Đứa bé sinh ra đã là chuyện hiển nhiên, một khi đã như vậy, hắn thân là đàn ông họ Tô không thể không gánh vác, không thể để cho cháu trai tương lai phải thất vọng.

Hắn hỏi chị gái: "Tên của đứa bé, chị đã nghĩ chưa?"

Tô Kỳ Mộng trầm mặc một chút, sau đó đáp: "Nghĩ ra rồi."

Tô Thế Hằng: "Là gì?"

"...Tô Mộc Hi." Tô Kỳ Mộng trầm ngâm, tiếp sau mới nói: "Mộc trong mộc dục, Hi trong 'Chu hi thước hà đê'." (1)

(1): Tui không thấy từ nào hay nên lấy luôn thơ Lý Bạch vào, bài này là: "Đăng Hoàng sơn Lăng Hiêu đài tống tộc đệ Lật Dương uý Tế sung phiếm chu phó Hoa m"

"Tắm mình trong ánh nắng, quả là một cái tên đẹp."

"Đúng vậy." Tô Kỳ Mộng cong khoé môi, miễn cưỡng cười cười, cô liếc nhìn tướng mạo thanh tú của đứa em mình, quyết định không suy nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến đứa bé trong bụng nữa. Ba người một gia đình, hai chị em cùng nhau nuôi nấng đứa bé, cô không tin mình chống đỡ không được.

Nhà bọn họ, không thể thiếu thêm bất cứ ai nữa.

Cô hi vọng có thể cứ thế mà sống, nhưng không liệu đến, sáu năm sau, người rời đi lại chính là cô.

Cũng như mẹ năm đó, cô bị ung thư tuyến tụy.

Mang thai cũng cần đến ba tháng mới phát hiện, huống chi là loại bệnh lặng lẽ như ung thư? Lúc phát hiện, đã là giai đoạn cuối, Tô Thế Hằng biết người bệnh đến giai đoạn cuối sẽ buồn nôn, nhìn người chị nhanh chóng gầy đi, đau xót thương tâm trong lòng khó có thể diễn tả.

Tô Kỳ Mộng cũng không muốn, nhìn đứa em trai xinh đẹp trong một thời gian ngắn ngủi biến thành một ông chú lôi thôi: tóc tai hỗn loạn, cằm mọc đầy râu, gò má hõm vào, trong mắt phủ đầy tơ máu, toát lên vẻ tuyệt vọng...

Tô Kỳ Mộng chấn động, cô mới là người sắp chết, không phải đứa em này, cô nhớ lại bộ dáng của cha trước giường bệnh của mẹ, người Tô gia vẫn cứ cố chấp như vậy đấy... Chung tình đến mức hao mòn tính mạng. Không thể, cô ngàn vạn không thể khiến em trai bước theo vết xe đổ đó.

Nhân lúc vẫn còn sức lực, cô mở miệng: "Chị muốn nói với em, về chuyện... Cha của Tiểu Hi."

Tô Thế Hằng giương mắt, nhắc tới Tiểu Hi, rốt cuộc trong mắt anh cũng hiện lên một tia sáng.

Đúng vậy, anh sao có thể quên? Gia đình bọn họ, còn có cả Tiểu Hi, đứa bé mà chị gái đã liều lĩnh sinh ra.

Đó là cháu trai anh.

Tô Kỳ Mộng: "Thực ra, chị cũng không biết ai là cha của Tiểu Hi, chị vốn tưởng có thể tự lực nuôi nấng Tiểu Hi, sẽ không trở thành gánh nặng cho em, nhưng lại..."

Nói đến đây, cô không kiềm được nước mắt: "Xin lỗi, chị không thể chịu trách nhiệm đến cùng vì sự tuỳ hứng của mình, rốt cuộc vẫn trở thành phiền toái cho em, thật sự, thật sự xin lỗi em..."

Lòng Tô Thế Hằng vô cùng hoảng hốt, khóc là một cách biểu hiện cảm xúc rất bình thường, nhưng đối với bệnh nhân, khóc lại tiêu hao sức lực quá lớn, để phòng ngừa thân thể chị thương tổn thêm, anh vội vàng trấn an: "Chị, đừng như vậy, là em vẫn luôn tạo phiền toái cho chị..."

Tô Kỳ Mộng quát: "Người một nhà cả, nói phiền toái cái gì!"

Tô Thế Hằng nở nụ cười: "Cho nên Tiểu Hi cũng không phải phiền toái của em."

"Em..." Biết được lời mình nói có hiệu quả, Tô Kỳ Mộng thở phào, chuyện kế tiếp vốn không phải ước muốn của cô, nhưng đã tới nước này, cũng không còn biện pháp. Em trai cô tính tình hướng nội, ngay đến một người bạn để tâm sự cũng không có, có thể gặp được một người bảo vệ, không tổn thương anh hay không, là điều cô lo lắng.

Bây giờ, bất luận là nam hay là nữ, tình yêu chân thành vẫn rất khó tìm, giống như mẹ, cô đã quen lo lắng cho người thân, liền thở dài, nói: "Em còn trẻ, mới hai mươi tư tuổi, nuôi dưỡng một đứa trẻ đối với em vẫn là một gánh nặng quá lớn, Tiểu Hi cũng có quyền được biết cha của nó là ai, nếu có thể... Giúp chị tìm anh ta."

Cô sợ đứa bé này sẽ trở thành gánh nặng của em trai, càng sợ hơn sẽ trở thành trở ngại trong con đường hạnh phúc của anh. Tô Thế Hằng coi trọng người nhà, không có khả năng vứt bỏ đứa bé, vô luận là nữ hay là nam, bạn đời bình thường có thể tiếp nhận nửa kia mang theo con riêng, vốn rất ít, lúc sống cô tuỳ hứng đủ rồi, khi chết tuyệt đối không thể như vậy.

"Thế Hằng, em nhất định, nhất định phải giúp chị tìm được anh ta, đây là nguyện vọng cuối cùng của chị..."

Tô Kỳ Mộng không thể biết lựa chọn của mình có đúng hay không: Trước khi chết, cô lấy đứa bé ra nhắc nhở Tô Thế Hằng, nhất định phải sống tiếp, rồi lại nhắc cho hắn chuyện về cha của Tiểu Hi, cho hắn có cơ hội buông xuống trách nhiệm, sống vì tương lai của mình nhiều hơn, và cô rốt cuộc thấy được trong ánh mắt như tro tàn của em trai, đã lộ ra mong chờ đối với cuộc sống.

Tô Thế Hằng dứt khoát nhận lời: "Được."

Sống một đời này, anh chưa từng chắc chắn phải làm được chuyện gì như lần này.

Nguyện vọng trước khi chết chị gái đã giao cho, anh sẽ không tiếc bất cứ giá gì. Để, thực hiện nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro