Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bị phạt

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Ra khỏi Định Quốc Công phủ , Phó Trạm vẫn chưa trực tiếp hồi phủ Kỳ Vương, mà đi một chuyến vào trong cung.

Di hoa cung là tẩm điện của Oản phi- sủng phi của Gia Nguyên Đế , giờ phút này Minh Nguyệt công chúa đang ở cùng mẫu phi đánh cờ. Minh Nguyệt công chúa từ nhỏ cơ linh thông tuệ, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại bị nuông chiều quen, do đó tâm tính có phần nóng nảy , cùng với Oản phi nhu tĩnh như nước tính tình hoàn toàn bất đồng.

Minh Nguyệt công chúa đánh xuống một quân cờ, sau đó lại nhíu mày tùy tiện đem quân cờ ném sang một bên, thần sắc uể oải nói: "Lại thua rồi, nhi thần không chơi."

"Nhìn tính tình ngươi thế này, hấp tấp bộp chộp." Oản Phi mặt mày nhiễm cười, môi đỏ khẽ mở nói.

Oản Phi bảo dưỡng đúng cách, hơn ba mươi tuổi xuân xanh vẫn cứ kiều diễm bắt mắt chói lọi, gương mặt làn da kiều nộn, căng mịn như quả vải mới lột, chính bởi vì dung mạo này, mới có thể ở hậu cung thịnh sủng hai mươi năm không suy. Nâng mười ngón tay ngọc ngà trăng nõn , nàng đem quân cờ gác ở một bên, hơi ngẩng đầu, một đôi mắt phượng nhìn về phía nữ nhi.

Minh Nguyệt công chúa mắt hạnh ngập nước nhìn Oản Phi, ngữ khí yêu kiều nói: "Nhi thần thích cưỡi ngựa bắn tên, những việc đọc sách chơi cờ chính là nửa điểm hứng thú đều không có, ngày khác sẽ cho mẫu phi thưởng thức một chút tài nghệ cưỡi ngựa."

Oản Phi xuất thân thư hương dòng dõi, trên người đều có một cổ dịu dàng nhã nhặn lịch sự thư hương ý nhị, mà nữ nhi này, lại nửa điểm không giống nàng, ngược lại thật quá hoang dã. Oản Phi thở dài một hơi, cong cong mày lá liễu một lúc, liền nghĩ tới đứa con trai nàng, đối với Minh Nguyệt công chúa nói: "Thời gian gần đây, bên người hoàng huynh ngươi đã có cô nương nào?"

Minh Nguyệt công chúa cùng hoàng huynh cảm tình cực tốt, lâu lâu liền hướng Kỳ Vương phủ chạy tới. Oản Phi mắt nhìn nhi tử đã mười tám, nhưng bên người còn không có nữ nhân, sao nàng có thể không nhọc lòng?

Minh nguyệt công chúa một gương mặt quả táo tròn tròn ngẩn người, sau đó mới chớp chớp mắt dựa vào cạnh mẫu phi nhà mình, cười hì hì nói: "Nhi thần chỗ nào biết a, bất quá...... Đừng nói cô nương, hoàng huynh trong phủ liền một nha hoàn đẹp đều không có."

Dứt lời, Oản Phi lại nhăn nhăn mày.

Xuất thân hoàng gia nam tử, như thế nào có thể tới mười tám tuổi đều không khai trai? Nàng tuy rằng không hy vọng nhi tử cùng Đại hoàng tử Ngụy Vương giống nhau trầm mê nữ sắc, nhưng nay đã đến tuổi, việc nam nữ là thập phần bình thường.

Bất quá, Oản Phi hôm nay cũng không thể ra tay.Tỷ như lúc Phó Trạm mười bốn tuổi . Khi đó Phó Trạm còn ở trong cung, nàng liền an bài bên người Phó Trạm những cung nữ dung mạo tú lệ dáng người quyến rũ. Hai cung nữ kia đã được trải qua dạy dỗ tỉ mỉ, hiểu được như thế nào hầu hạ chủ tử, nhưng đêm đầu tiên vào hầu hạ Phó Trạm liền bị đuổi ra tất. Từ đó, Oản Phi không bao giờ dám tự chủ trương nữa

Thời điểm Phó Trạm mười sáu tuổi, được phong làm Kỳ Vương, dọn đi Kỳ Vương phủ. Bởi vậy, Oản Phi càng thêm quản không được.

Hai nhi tử cùng nữ nhi, đều là không cho nàng bớt lo. Oản Phi trong lòng thầm than.

Mới nhắc tới Phó Trạm, Phó Trạm liền tới rồi.

Oản Phi nhìn nhi tử mặt mày tuấn lãng như họa , trong lòng liền sinh ra một cổ tự hào —— bộ dạng nhi tử của nàng, chính là xuất sắc nhất trong chúng hoàng tử . Phó Trạm ngồi xuống, Oản Phi sai đại cung nữ Phẩm Hương rót trà, hắn nhìn mẫu phi cùng muội muội lại chơi

cờ, đôi mắt phượng nhìn qua bàn cờ, khóe miệng thoáng qua ý cười.

Minh Nguyệt công chúa ngọt ngào gọi một tiếng "Hoàng huynh", lại thấy hắn hôm nay tâm tình cực tốt, liền theo bản năng hỏi: "Hoàng huynh chính là mới vừa đi Định Quốc Công phủ?"

Phó Trạm đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, chung trà trong tay dừng một chút, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua Minh Nguyệt công chúa. Minh Nguyệt công chúa có chút hậu tri hậu giác, cứng đơ cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng bóc, sau đó cố ý lớn tiếng nói: "Phẩm Hương cô cô, ta cũng khát."

Phẩm Hương là nha hoàn bên người Oản Phi , hiện giờ đã ba mươi lăm tuổi, nhưng vẫn hầu hạ ở bên người Oản Phi không chịu ra cung, cho nên thân phận với người khác cũng là không giống nhau. Phẩm Hương vội cười thay Minh Nguyệt công chúa đổ một ly trà, nhẹ nhàng nói nói: "Tiểu công chúa chỉ nhanh miệng."

"Cảm ơn Phẩm Hương cô cô, ta hiểu được." Minh Nguyệt công chúa cười nói.

Nhưng Oản Phi là nữ tử thông minh cỡ nào, nàng nhìn về phía nhi tử, liền không nhanh không chậm hỏi: "Lần trước mẫu phi cùng ngươi đề cập qua việc hôn nhân, ngươi đã có ý tưởng gì?"

Vốn tưởng rằng nhi tử lại muốn lấy cớ, lại nghe Phó Trạm nói: "Nhi tử trong lòng đã có quyết định. Nhiều nhất...... Nhiều nhất hai năm thôi, nhi tử nhất định thành thân."

Oản Phi tức khắc lộ vẻ vui mừng, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn , nàng cũng thấy hôm nay nhi tử tâm tình không tồi, liền tiếp tục hỏi: "Chính là Định Quốc Công phủ cô nương?" Mới vừa nghe Minh Nguyệt nha đầu này nói lỡ miệng, nàng liền đã có chút rõ ràng. Nhi tử xưa nay không thích xã giao, như thế nào hôm nay lại vô duyên vô cớ đi Định Quốc Công phủ?

Phó Trạm nhấp môi mỏng, không nói gì, lại cũng không có phủ nhận.

Mắt phượng Oản phi càng thêm lộ ra vui mừng. Định Quốc Công phủ thân phận không thấp, mà trong triều lại không có thực quyền, nếu nhi tử nàng muốn cưới Định Quốc Công phủ cô nương, Hoàng Thượng tự nhiên cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa nàng cũng không nghĩ tới cho nhi tử cưới cô nương có thể trợ lực cho hắn —— về sau thế nào, chỉ cần nhi tử thích là được.

Lúc trước nàng còn nghĩ nhi tử đối với nữ tử không có hứng thú, trong lòng đã có chút phát sầu. Hiện giờ thấy nhi tử trong lòng có chủ ý, kêu nàng sao có thể không vui?

Định Quốc Công phủ Thẩm Ngũ cô nương chính là Yến Thành xuất chúng quý nữ, mà Thẩm tứ cô nương cũng là tài nữ nổi danh. Oản Phi trong lòng đương nhiên là vừa lòng với Thẩm Ngũ cô nương, dù sao Thẩm tứ cô nương chỉ là thứ nữ, thân phận có chút cách xa. Nàng nhìn về phía nhi tử, cười nói: "Kia Thẩm Ngũ cô nương mẫu phi cũng đã gặp qua một lần, nhìn có vẻ tri thư đạt lý, dung mạo đoan chính, là không thể tốt hơn."

Phó Trạm nghiêng đầu, nhấp một ngụm trà xanh, nhàn nhạt nói: "Không phải nàng."

Gì? Oản Phi ngẩn người, mắt đẹp có chút kinh ngạc, sau đó mới nói: "Chẳng lẽ là...... Thẩm tứ cô nương?" Tuy nói Thẩm tứ cô nương là thứ nữ, nhưng nếu nhi tử thật thích, mẫu phi nàng tất nhiên cũng sẽ làm hắn như nguyện.

Phó Trạm mặt mày ôn hòa, chỉ nói một câu: "Cũng không phải." Hắn nhớ tới tiểu cô nương lúc khóc lúc cười, tâm tư đơn thuần, thanh âm ôn hoà hiền hậu đúng sự thật nói, "Là Thẩm lục cô nương."

"Thẩm lục cô nương?" Oản Phi cực kỳ giật mình. Bởi vì Thẩm tứ cô nương cùng Thẩm Ngũ cô nương ở bên ngoài thanh danh cực tốt, cho nên đối với vị Thẩm lục cô nương nàng cũng là có chút biết đến, chẳng qua Thẩm lục cô nương tư chất bình thường, tài nghệ không tinh, thêm phía trước có hai vị tỷ tỷ xuất sắc như vậy, càng có vẻ không trội.

Bất quá xem bộ dáng này, nhi tử là thật lòng yêu thích. Oản Phi tự nhiên cũng không dám nói gì, chỉ cười cười nói: "Ngày khác mẫu phi sẽ ở trước mặt phụ hoàng ngươi đề cập việc này. Nếu ngươi thích, liền tứ hôn trước, chờ Thẩm lục cô nương cập kê, sau đó thành thân cũng không muộn."

Nghe xong Oản Phi nói, Phó Trạm cũng không cảm thấy vui mừng, chỉ nói: "Chuyện này mẫu phi không cần nhọc lòng, nhi thần trong lòng sớm đã có tính toán."

Oản Phi ngơ ngẩn nhìn nhi tử, thấy gương mặt thanh tuấn thần sắc nhàn nhạt, lời nói phong thanh tự phụ. Nhi tử làm việc, nàng đương nhiên yên tâm, chỉ là điều nàng tò mò —— Thẩm lục cô nương rốt cuộc có bản lĩnh gì , thế nhưng làm nhi tử nàng không gần nữ sắc lại để tâm như thế?

Oản Phi trong lòng thầm nhủ: Ngày khác nhất định phải nghĩ biện pháp trông thấy Thẩm lục cô nương mới được.

********😍😍😍

Mà bên này, Thẩm Vũ lại ủy khuất cực kỳ.

Thẩm Tường bị nàng chọc tức đến tật cũ phát tác lại là sự thật, Hàn thị tuy rằng đau lòng nữ nhi, nhưng chuyện này đã kinh động quốc công gia, bọn họ là nhất định phải cấp cho tam phòng một công đạo, miễn cho hạ nhân không rõ chân tương khua môi múa mép.

Ngày thường Hàn thị xem thường tam phòng, nhưng chuyện tới giờ, nàng cũng chỉ có thể mang nữ nhi đến chỗ tam phòng .

Thẩm Tường ở trong viện. Nói lên việc này, vẫn mang ý giống với Thẩm Diệu. Ngày thường Thẩm Tường mọi chuyện đều cùng Thẩm Diệu so đo, ngay cả chỗ ở, cũng muốn cùng Thẩm Diệu ganh đua cao thấp. Bình thường Thẩm Vũ không cùng Thẩm Tường lui tới, chỉ thường xuyên đi đến viện Thẩm Diệu , hiện giờ đến đây, lại phát hiện bên trong bài trí so với viện của Thẩm Diệu cực giống. Chẳng qua tam phòng dù sao cũng là thứ xuất, bài trí của Thẩm Tường làm sao có thể so sánh được với phòng Thẩm Diệu .Hơn nữa viện này so với Minh Lan Tiểu trúc của nàng ước chừng còn nhỏ một nửa.

Chỉ là, dù sao cũng là tỷ muội. Nếu không phải Thẩm Tường vẫn luôn đối với nàng có thành kiến, quan hệ hai người cũng sẽ không nháo ra nông nỗi này.

Vào phòng ngủ, sau giá gường chính là chiếc đàn thạch trang trí. Ở trên giừơng, gương mặt thanh lệ của Thẩm Tường có vẻ nhu nhược suy yếu, ngay cả bờ môi đỏ thắm ngày thường giờ phút này cũng trở nên tái nhợt. Bất quá bây giờ Thẩm Tường đã tỉnh, nhìn các nàng tiến vào, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, hiển nhiên vẫn còn tức giận.

Không thể không nói, Thẩm Tường cũng là một giai nhân thanh tú . Trên người nàng và Thẩm Diệu khí chất khác nhau, đáng tiếc nàng một mặt bắt chước Thẩm Diệu, ngược lại che mất đi ưu điểm chính mình .

Mẫu thân Thẩm Tường- Lưu thị giờ phút này đang ngồi ở cạnh giừơng.

Lưu thị trên người mặc một chiếc áo đỏ, trên búi tóc là một cây ngọc trâm san hô , nhìn hào phóng khéo léo, có vài phần giống với một quý phu nhân nhà giàu có. Lưu thị dung mạo thanh lệ, cùng với mẫu thân Thẩm Vũ - Hàn thị bằng tuổi, nhưng sớm đã không còn mỹ mạo được như Hàn thị .

Bởi vì nhan sắc suy giảm, tam thúc mấy năm nay lại nạp thêm hai di nương kiều mị .

Hàn thị tóc đen sơ thành búi , trâm vàng bảo ngọc lộng lẫy bắt mắt, bộ dáng trẻ trung, quần áo tha thướt, nhìn trông phú quý ung dung, vinh hoa sung sướng. Hàn thị nhìn thoáng qua Thẩm Tường trên giường suy yếu , rồi sau đó mới đối với với Lưu thị nói: " Sự tình Tường nhi, ta đều đã nghe A Miên nói. Việc này thật là A Miên sai, hôm nay ta mang theo A Miên hướng muội muội cùng Tường nhi nhận lỗi."

Lưu thị sửng sốt, vội nói: "Là Tường nhi thân mình không tốt, như thế nào có thể liên quan tới A Miên?" Nàng lại nhìn Hàn thị đưa tới hai cuộn cẩm phù dung cùng một ít tổ yến, "Tỷ tỷ ngươi đây là quá khách khí, mấy thứ này chúng ta không thể nhận."

Hàn thị nắm tay Lưu thị, thái độ chân thành, nói: "Đây là nói, ngày thường Tường nhi đối A Miên chúng ta cũng là chiếu cố, sự việc hôm nay, dù có liên quan A Miên không, chúng ta cũng phải lại đây nhìn xem. A Miên nha đầu này bị ta chiều hư, ta đương nhiên sẽ cho Tường nhi một công đạo."

Thẩm Vũ cúi đầu đứng ở phía sai mẫu thân nhà mình. Dù sao cũng tâm tính tiểu cô nương , giờ phút này này dẩu miệng nhỏ lên thật cao, cơ hồ có thể treo được cả chai dầu.

Nói xong, thấy Hàn thị từ trong tay áo lấy ra một cây thước lớn, nghiêng đầu lộ vẻ nghiêm khắc, đối với Thẩm Vũ nói: "Đưa tay ra."

"Nương......" Nhìn cây thước rắn chắc kia, Thẩm Vũ sợ tới mức hốc mắt ửng đỏ, đôi mắt đào hoa thoáng chốc lệ nóng khoanh tròng, thật đáng thương. Nàng vốn nghĩ chỉ lại đây thăm hỏi bồi tội, không nghĩ rằng nương sẽ trước mặt tam thẩm cùng Thẩm Tường đánh nàng.

Hàn thị ngày thường tuy rằng đối với Thẩm Vũ nghiêm khắc chút ít, nhưng bất quá chỉ nhắc mãi vài câu. Mà cha Thẩm Vũ luôn đem nàng coi như hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ đối với nàng quá dữ. Thẩm Vũ trời sinh thông minh lanh lợi, khi còn nhỏ lại bệnh tật ốm yếu, am hiểu nhất là làm nũng đáng thương, có chuyện gì chỉ cần rớt vài giọt nước mắt, Hàn thị liền nhịn không được đem bảo bối nữ nhi ôm chặt trong lòng ngực an ủi, cho nên chưa từng động thủ đánh nàng.

Hàn thị nhìn nữ nhi nhút nhát sợ sệt , trong lòng cũng cực kỳ không đành. Nhưng hôm nay nếu là không hảo hảo khiển trách A Miên một chút , quốc công gia bên kia cũng không thể ăn nói được. Hiện giờ nàng trước mặt tam phòng tự mình đánh A Miên, Thẩm Tường trong lòng tự nhiên cũng sẽ dễ chịu, chuyện này cũng liền như vậy đi qua.

"Nương, không cần." Còn chưa động thủ, Thẩm Vũ đã bắt đầu khóc.

"Ngày thường nương chính là đem ngươi chiều hư, hiện giờ làm hại tứ tỷ tỷ bị thương thân mình, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi." Nói, liền hướng bàn tay Thẩm Vũ cầm thước hung hăng đánh xuống.

Lưu thị cũng không nghĩ tới Hàn thị cư nhiên sẽ nhẫn tâm như vậy.

Nàng biết Hàn thị đau lòng nữ nhi nhất, chỉ là...... Nếu không phải bởi vì chuyện này bị quốc công gia biết, Hàn thị mới sẽ không phải đánh nữ nhi như vậy. Lưu thị một bên nhìn, một bên nói: "A Miên còn nhỏ, tỷ tỷ làm gì vậy?" Nhưng nàng biết Hàn thị ngày thường luôn xem thường mình, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội nhìn Hàn thị cúi đầu, trong lòng tự nhiên là vui mừng, cũng không có đi lên ngăn trở.

Mà Thẩm Tường nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Vũ khóc như hoa lê đái vũ, nghe từng tiếng thước rơi xuống , khóe miệng cũng nhịn không được cong cong.

Được hai mươi cái, Lưu thị mới đứng dậy ngăn trở, vội vàng đoạt lấy cây thước trong tay Hàn thị , sau đó đem Thẩm Vũ bảo hộ ở trong ngực. Nàng cúi đầu nhìn Thẩm Vũ đôi tay trời sinh trắng nõn kiều nộn , mà nay, lòng bàn tay lại sưng đỏ một mảnh , nhìn có chút nhìn ghê người, có thể thấy được Hàn thị xuống tay nặng bao nhiêu .

Thẩm Vũ chưa từng chịu qua như vậy, giờ phút này đau đến nước mắt chảy ròng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát , giống như không còn là của nàng.

Hàn thị sao lại không đau lòng? Chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể để nữ nhi chịu ủy khuất trước. Nàng túm lấy cánh tay Thẩm Vũ , đem đến bên giừơng Thẩm Tường , nói: "Hôm nay phạt qua, chính là mong tứ tỷ tỷ ngươi tha thứ cho ngươi, ngươi trước tiên hướng tứ tỷ tỷ xin lỗi."

...... Đem nàng xin lỗi Thẩm Tường ?

Thẩm Vũ làm sao có thể mở miệng, Thẩm Vũ hai mắt đã khóc đến hồng hồng, bả vai rưng rưng, nhìn muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Nàng không ngốc, biết nương đây là vì tốt cho nàng, hôm nay thái độ đại bá nàng cũng thấy được, nếu như tam phòng không hài lòng, nàng bị phạt không đơn giản chỉ là đánh lòng bàn tay.

Thẩm Vũ nhìn Thẩm Tường trên giừơng, tay run run xoa xoa nước mắt, sau đó hấp môi nói: "Tứ tỷ tỷ, thực xin lỗi, là...... Là muội sai rồi."

Ở trong mắt Thẩm Tường , cả nhà này trên dưới đều đem Thẩm Vũ trở thành bảo bối, khi nào gặp qua nàng ăn nói khép nép như vậy? Giờ phút này Thẩm Tường tự nhiên là trong lòng đắc ý, sau đó mới ra vẻ lo lắng nói: "Là tứ tỷ tỷ không phải, làm hại Lục muội muội bị trách phạt."

Thẩm Vũ nghe thấy, cũng không có nói thêm câu nữa , chỉ quật cường cắn môi dưới không để rơi lệ thêm.

Thẩm Tường mới vừa tỉnh lại, đương nhiên là muốn tĩnh dưỡng, hơn nữa nhìn hai mẹ con tam phòng cũng vừa lòng, Hàn thị liền mang theo Thẩm Vũ đi về. Dọc theo đường đi, Thẩm Vũ đều không có nói một lời. Nếu là ngày thường, nàng chỉ đau một chút liền hướng trong ngực mẫu thân nhà mình khóc lóc kể lể, giờ phút này lại cực kỳ an tĩnh.

Hàn thị trong lòng rối thành một đoàn, cũng không nói gì.

Chờ Thẩm Vũ về Minh Lan viện, Hàn thị lúc này mới vội vàng lệnh nha hoàn đi chuẩn bị thuốc, sau đó thật cẩn thận nâng tay nữ nhi, hai tròng mắt rưng rưng , nói: "A Miên, là nương không tốt, có đau hay không? Là nương không tốt......"

Thẩm Vũ nghe xong, vội nhào vào trong lòng mẫu thân , rốt cuộc nhịn không được "Oa" một tiếng khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro