Chương 11: Ban thưởng
Edit: Vô Tình Vô Tâm
——
A Miên là nhũ danh Thẩm Vũ, chỉ người thân cận mới có thể gọi. Nàng cùng Kỳ Vương bất quá chỉ gặp vài lần, hắn như vậy quen thuộc gọi nhũ danh của mình, rốt cuộc là có ý gì đây?
Tóm lại chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hơn nữa vì sao Kỳ vương lại xuất hiện ở đây?
Thẩm Vũ không ngốc, trong lòng tự nhiên có suy đoán. Chuyện tới giờ, nàng cũng bất chấp có hay không đắc tội hắn, chỉ nắm chặt hà bao trong tay tính xuống lầu, mấy ngày này ở trong phủ sẽ tương đối an toàn. Nhưng Phó Trạm lại không cho nàng như nguyện. Hắn ra tay cực nhanh, duỗi tay cầm cổ tay nàng, sau đó liền đem nàng áp lên trên tường. Đáng tiếc cổ tay nàng đang bị khống chế, dường như nhẹ nhàng gập lại sẽ có thể bẻ gãy .
Phó Trạm ngẩn người, theo bản năng thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn khiến nàng đau, thấy nàng cong mày hơi nhăn lại, nhu nhược đáng yêu nói không nên lời.
"Ngươi......" Thẩm Vũ mở to hai mắt, thật không nghĩ tới hắn sẽ làm ra hành động như vậy.
Nàng muốn kêu lên, nhưng đối mặt với đôi mắt gợn sóng bất kinh này, nghĩ tới cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đúng rồi, bây giờ nàng có kêu người người tới, như vậy mặc kệ nàng giải thích thế nào, thanh danh cũng xem như xong rồi. Với nàng thì không nói, nếu như liên luỵ đến các tiểu thư Định Quốc Công phủ khác, đó là sai lầm của nàng.
Nhưng nói không sợ hãi là giả.
Phó Trạm thân hình to lớn , so Thẩm Vũ cao hơn rất nhiều, hơn nữa động tác như thế, càng làm nàng có cảm giác áp bách. Giờ phút này sắc mặt Phó Trạm điềm nhiên, mi mắt lạnh lẽo, hiển nhiên là một bộ tâm tình không được tốt. Thẩm Vũ cắn cắn môi, nỗ lực làm cảm xúc bình tĩnh trở lại, rồi sau đó mới hít sâu một hơi, đối diện với đôi mắt hắn nói: "Vương gia làm gì vậy?"
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương trước mặt sợ hãi lại quật cường , nhất thời có chút buồn cười. Chính là hắn lại không nghĩ ra nửa câu nói gì . Nàng mỗi khi gặp đều tránh hắn như hồng thủy mãnh thú, nhưng lại đối với nam tử khác khuôn mặt tươi cười chào đón, lại thân mật gọi nhũ danh.
Phó Trạm trong lòng có chút hụt hẫng.
Thẩm Vũ không dám nhìn hắn, khoảng cách quá gần, nàng có thể ngửi được rõ ràng hương vị trên người hắn. Chắc là do là hàng năm uống dược nên trên người hắn luôn có mùi thuốc nhàn nhạt, nàng trước giờ luôn chán ghét hương vị kia, giờ phút này lại cảm thấy không khó ngửi như vậy.
"A Miên, quả thật là vừa mềm vừa miên." Phó Trạm thanh âm ôn hoà hiền hậu, trong giọng nói hàm chứa ý cười, cực kỳ dễ nghe.
Thẩm Vũ thoáng chốc đỏ bừng mặt, vừa ở trong lòng tức giận nhưng nhiều hơn là thẹn thùng. Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trước mắt Phó Trạm rõ ràng là nghĩ...... nghĩ không ra biện pháp.
Phó Trạm cúi đầu, nhìn tiểu cô nương đôi mắt ngập nước, nàng cắn môi, đôi môi kia lại quá nở nang no đủ. Hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó —— tiểu cô nương hôm nay phạm lỗi, hắn tất nhiên nên trừng phạt một chút. Hắn nhìn chằm chằm môi nàng, sau đó chậm rãi cúi người, làm như nghĩ tới cái gì, dừng một chút, đặt môi lên trán của nàng.
Hắn cảm giác được thân mình tiểu cô nương run một chút, nhưng mà hắn không tính buông tha như vậy, hôn thêm hai cái nữa, lúc này mới vừa lòng cong môi.
Hắn...... Hắn thế nhưng......
Thẩm Vũ nhất thời trống rỗng, chỉ theo bản năng ngẩng đầu, nhưng hai người cách quá gần, chóp mũi càng không cẩn thận đụng vào cằm của đối phương. Thẩm Vũ đau đến lập tức đỏ hốc mắt, vẻ mặt Phó Trạm bất đắc dĩ, duỗi tay xoa xoa chóp mũi nàng, cười nhẹ nói: "Hấp tấp bộp chộp......"
Người này thật là...... Khinh bạc nàng, cư nhiên được tiện nghi còn khoe mẽ?
Chưa chờ Thẩm Vũ lấy lại tinh thần, nàng liền cảm giác được lực đạo trên tay mình không còn. Nàng theo bản năng nghiêng đầu, phát hiện hà bao trong tay đã bị hắn lấy đi. Giờ phút này Thẩm Vũ còn quản cái gì nữa, cảm thấy Kỳ Vương Phó Trạm thật là kẻ vô sỉ lại tiểu nhân, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Trả lại cho ta."
Nhưng cố tình nàng chỉ là một tiểu cô nương non nớt, khuôn mặt nhỏ đẹp như đào hoa, sinh đến kiều kiều nhược nhược, ra vẻ hung ác nhưng thanh âm lại mềm mại, nghe tới chỉ cảm thấy đáng yêu đến cực điểm, nơi nào còn nửa điểm uy hiếp?
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt ngẩn ra, thầm nghĩ: May mắn mới vừa rồi lưu lại một tia lý trí, nếu thật sự hôn môi nàng, nói không chừng tiểu cô nương sẽ trực tiếp khóc cho hắn nhìn.
Phó Trạm có muội muội, đương nhiên biết tiểu cô nương tính tình mỏng manh yếu đuối. Nhưng mà hắn lại không biết như thế nào, lại cố tình thích chọc nàng khóc, bộ dáng ủy khuất, rất giống với tiểu sủng vật. Hắn nhìn vành tai nàng đỏ rực, mở miệng nhàn nhạt nói: "Đây không phải hà bao ngày ấy nàng cố tình lưu lại sao? Hiện giờ nào có lý trả lại?"
Thẩm Vũ cảm thấy mình đã xem nhẹ sự vô sỉ của Phó Trạm .
Các cô nương Đại Tề có tập tục may tặng hà bao cho người trong lòng, vì vậy hà bao này đối với nữ tử cực kỳ quan trọng. Bất quá cũng may nàng vẫn chưa thêu đầy đủ sinh thần bát tự của mình, hà bao kia so với túi tiền bình thường cũng không khác lắm. Chẳng qua, rốt cuộc là do chính tay nàng làm, phía trên còn có nhũ danh, tuyệt đối không thể lưu lạc đến tay nam nhân khác, hơn nữa Phó Trạm lại là người không dễ chọc, nếu lỡ một ngày hắn cầm hà bao của mình đi Định Quốc Công phủ......
Đến lúc đó nàng nói như thế nào đều nói không rõ.
Thẩm Vũ cố gắng áp chế lửa giận, thấp giọng nói: "Vương gia, thỉnh ngươi đem hào bao trả lại cho ta."
Nàng mỹ mạo lại mảnh mai, nói ra lời này càng làm cho người ta nhịn không được mềm lòng, chỉ cảm thấy đem tâm của mình móc ra cũng đều nguyện ý. Phó Trạm lòng đã mềm nhũn, nhưng sắc mặt vẫn thong dong đem hà bao kia bỏ vào trong ngực mình, sau đó nhìn Thẩm Vũ nói: "Hà bao của nàng, bổn vương nhận lấy."
Thẩm Vũ bực bội, ngẩng đầu liếc xéo hắn một cái.
Phó Trạm lại cười cười, sau đó tiện tay từ trên kệ sách cầm một quyển nhét vào trong tay nàng, nhàn nhạt nói: "Mau đi xuống đi, bằng không chờ lát nữa bị người ta nhìn thấy, phải ủy khuất nàng làm thiếp thất của bổn vương."
Thẩm Vũ giờ phút này là tức giận đến cực điểm, nhưng mình lại không còn cách nào khác, hắn là Vương gia, nếu nàng cứng đối cứng, bị hại vẫn là nàng. Nàng không do dự nữa, sửa sang quần áo lại một chút, sau đó mang thư tịch trong lòng ngực, hoang mang rối loạn đi xuống lầu.
Dung Sâm nhìn Thẩm Vũ từ trên lầu đi xuống , hỏi: "A Miên, muội làm sao vậy?"
Thẩm Vũ trong lòng còn sợ hãi, lưng đã thoát ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng chuyện này nàng không thể nói cho bất kì kẻ nào, ngay cả nương, nàng cũng phải gạt, huống chi là Dung Sâm? Hơn nữa Kỳ Vương thân phận quá tôn quý, Định Quốc Công phủ bọn họ không thể trêu vào. Thẩm Vũ hận cực kỳ loại cảm giác này, trong lòng hung hăng mắng Kỳ Vương một trận, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dung Sâm nói: "Ta không có việc gì."
Tuy Thẩm Vũ ra vẻ bình tĩnh, nhưng gương mặt tái nhợt cùng cái trán mồ hôi, vẫn làm Dung Sâm có chút lo lắng.
Dung Sâm nhìn Thẩm Vũ, thu thu mi, chỉ cảm thấy giống như ở trên người Thẩm Vũ nghe thấy được một cổ nhàn nhạt dược vị. Thẩm Vũ vẫn luôn thích dùng hương quả cùng mùi hoa, là loại hơi thở thanh đạm thơm ngọt, xưa nay lại là ghét nhất mùi thuốc, mà mấy ngày này nàng lại không uống qua thuốc, như thế có chút kỳ quái.
Dung Sâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo hướng trên lầu, nhưng lầu thang lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
*********😍😍😍
Mấy người đều đã chọn sách tốt, vốn định đi quán trà uống một chút, nhưng Dung Sâm nhìn thấy Thẩm Vũ thần sắc không thích hợp, liền sớm chút đưa các nàng trở về.
Thẩm Vũ cùng Thẩm Diệu ở trên xe ngựa phía trước, Dung Sâm cùng Dung Anh ngồi ở chiếc phía sau.
Lần này Thẩm Diệu chọn đươc thư tịch mình tâm niệm đã lâu, tâm tình đương nhiên là rất tốt. Bất quá nàng nhìn Thẩm Vũ sắc mặt có chút không thích hợp, liền quan tâm hỏi: "Lục muội muội, như thế nào lại thất thần?"
Thẩm Vũ lấy lại tinh thần nhìn Thẩm Diệu, tất nhiên sẽ không đem việc hôm nay nói cho nàng. Trong mắt mọi người ở Yến Thành , Kỳ Vương là thiên nhân chi tư, lại khiêm nhiên ôn nhuận, thân phận tôn quý, quả thực là kim ngọc thành chủ, nhưng ở trong mắt nàng, Kỳ Vương cùng mấy kẻ hạ lưu không có gì khác biệt.
Tưởng tượng đến một ngày chân tướng rõ ràng, nàng sẽ đi lên xé rớt lớp ngụy trang của hắn.
Thẩm Vũ không suy nghĩ chuyện này nữa, lắc lắc đầu, cùng Thẩm Diệu nói về Dung Sâm và Dung Anh. Vừa lúc Thẩm Diệu không có cơ hội nói, trước mắt thấy Thẩm Vũ chủ động nói đến, mới nắm tay nàng đem sự tình nói rõ ràng.
Thẩm Vũ nghe xong lúc sau ngẩn người, sau đó sắc mặt mới nóng lên nói: "Ngũ tỷ tỷ, thực xin lỗi, ta...... Ta cho rằng......" Nàng cho rằng Dung Sâm một lòng ái mộ Thẩm Diệu, mà Thẩm Diệu chưa từng cự tuyệt ý tốt của Dung Sâm, cho rằng hai người đều là có ý với nhau. Hiện giờ lại mới biết chính mình tạo thành cục diện bối rối như vậy. Thẩm Vũ cúi đầu, thầm mắng nàng tự cho mình thông minh —— Thẩm Diệu nếu thật sự thích Dung Sâm, cũng không cần đến lượt nàng bận việc.
Nàng lại không phải không biết tính tình Thẩm Diệu, hiện giờ phải nói rõ ràng như vậy, hiển nhiên là đã nhịn rất lâu.
Nhưng cố tình nàng lại......
"Thực xin lỗi, ngũ tỷ tỷ." Thẩm Vũ nói. Nàng thật sự không có nghĩ tới Thẩm Diệu đối với Dung Sâm một chút ý tứ đều không có, mà mình lại ở trước mặt nàng nhảy nhót như vai hề tác hợp, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Thẩm Diệu sao không biết Thẩm Vũ chỉ là có ý tốt, nàng nhìn Thẩm Vũ cười nói: "Ta cùng với Lục muội muội luôn thân thiết, lúc nãy mới không kiêng dè nói thẳng, Lục muội muội không cần tự trách như vậy."
Thẩm Diệu rộng lượng như thế, sắc mặt Thẩm Vũ càng thẹn thùng không thôi.
Thẩm Diệu nói như thế nào cũng là một cô nương gia, lại bị nàng năm lần bảy lượt cùng Dung Sâm tác hợp, hơn nữa chính mình lại ngây ngốc rất hăng say. Thẩm Vũ trong lòng tội lỗi càng sâu, thầm nghĩ: Cũng may Thẩm Diệu lòng dạ rộng rãi không cùng nàng so đo.
Thẩm Diệu biết Thẩm Vũ trong lòng khó chịu, bèn an ủi nói: "Chuyện này liền tính là qua đi, Lục muội muội đừng suy nghĩ nhiều."
Thẩm Vũ gật gật đầu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, hỏi: "Vậy Dung biểu ca hắn......" Thẩm Vũ lập tức im tiếng, không có nói thêm gì nữa. Dung Sâm thích Thẩm Diệu, nàng cũng thích Dung Sâm cùng Thẩm Diệu có thể ở bên nhau, nhưng chuyện này phải hai người cam tâm tình nguyện mới được, hơn nữa cho dù hai người thật sự tình đầu ý hợp, nàng làm như vậy cũng là không hợp lễ nghĩa.
Cũng may Thẩm Diệu đúng lúc nhắc nhở, mới làm nàng không tiếp tục ngớ ngẩn.
Xuống xe ngựa, Thẩm Vũ từ biệt hai huynh muội Dung Sâm . Thẩm Vũ nhìn Dung Sâm, liền nhớ tới lời Thẩm Diệu nói với nàng ở trên xe ngựa, nhất thời trong lòng nghẹn muốn chết, liền không nhìn hắn, chỉ cười đối với Dung Anh nói: "Ta xưa nay không ra khỏi cửa, Anh tỷ tỷ có rảnh cần phải thường tới đây chơi nhé."
Dung Anh cũng mỉm cười gật gật đầu.
Dung Anh nhìn theo hai người vào phủ, sau đó nghiêng đầu nhìn huynh trưởng nhà mình lưu luyến không rời mắt, nhất thời đột nhiên có chút tức giận, rầu rĩ nói: "Người đều đi rồi, ca ca còn nhìn cái gì ."
Dung Sâm khụ một tiếng, sau đó mới rũ mắt.
Ngày thường tiểu biểu muội luôn tươi cười, nhưng mới vừa rồi lại đối với hắn một câu cáo biệt cũng không có. Tâm tư tiểu cô nương hắn không nắm bắt được, tự nhiên không biết đây là vì sao, chỉ bất đắc dĩ than một tiếng.
Qua vài ngày nữa đem tiểu cẩu đưa tới, hi vọng nàng sẽ vui vẻ trở lại.
Nghĩ đến đây, Dung Sâm sắc mặt lại ôn hòa, khóe miệng cũng không nhịn được giơ lên.
******😍😍😍
Bên này ,Thẩm Vũ ngồi một hồi ở Minh Lan Tiểu trúc liền la hét muốn tắm gội.
Ban ngày ban mặt, tắm cái gì mà tắm a, nhưng bốn nha hoàn đều biết tiểu thư thích sạch sẽ, cũng không nói gì nhiều , nhanh chân chuẩn bị. Thẩm Vũ ngồi ở thau tắm, lấy khăn trong tay Cốc Vũ , nhíu mi xoa trán liên tiếp. Nàng nên cảm thấy may mắn vì Kỳ Vương không có được nước làm tới hơn nữa, nhưng mà đây cũng coi như có da thịt chi hôn.
Thẩm Vũ trong lòng ủy khuất, nàng lớn như vậy, còn không có bị một nam nhân xa lạ thân cận...... đừng nói là hôn trán.
Thẩm Vũ ở thau tắm hồi lâu, thời điểm đi ra cái trán đã bị nàng chà đến đỏ bừng một mảnh. Cốc Vũ nhìn đau lòng vô cùng, chẳng qua các nàng hầu hạ Thẩm Vũ thời gian lâu rồi, biết nàng tâm tình không tốt tự nhiên không dám hỏi nhiều. Ba tiểu nha hoàn nghiêng đầu nhìn về phía Lập Hạ hôm nay đi theo ra cửa, nhưng Lập Hạ lại là vẻ mặt mờ mịt, tỏ vẻ nàng cũng không rõ ràng lắm.
Thẩm Vũ làn da kiều nộn, sao chịu được dùng sức như vậy? Nhưng nàng tưởng tượng đến sự mềm mại in trán của nàng kia, nàng liền cả người khó chịu.
Kỳ Vương, Kỳ Vương...... Giống như là âm hồn không tan.
Buổi tối Thẩm Vũ khó ngủ, sáng sớm hôm sau lại bị mẫu thân đánh thức. Thẩm Vũ mặc xiêm y ra tới, nhìn giữa phòng khách có một cái rương gỗ hồng sơn tơ vàng, bên cạnh còn có một rương gỗ tử đàn nhỏ.
"Nương, đây là......" Thẩm Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Hàn thị trên mặt lộ vẻ vui mừng, mặt mày hớn hở, chỉ mỉm cười đối với Thẩm Vũ nói: "Là trong cung đưa tới, nói là Oản Phi nương nương ban thưởng."
Oản Phi?
Thẩm Vũ thật ra cảm thấy có chút kỳ quái. Ngày ấy ở bữa tiệc sinh nhật Minh Nguyệt công chúa, Oản Phi cùng nàng một câu đều không có nói. Hôm nay như thế nào đột phát ý tưởng ban thưởng đồ vật cho nàng?
Thẩm Vũ đi qua duỗi tay đem cái rương mở ra, nàng nhìn đồ vật bên trong, càng nghi hoặc hơn nữa. Đây cũng không phải như bình thường ban thưởng châu báu tơ lụa, mà là...... Mấy chồng thư tịch thật dày. Nàng tiện tay cầm lấy một quyển, nhìn thư danh phía trên, chờ khi nhìn đến ba chữ "Tần Mậu Dung" thì ngẩn ra, đôi mắt nhập nhèm muốn ứa nước mắt.
Trang sách này đã ố vàng, hơn nữa lại là Oản Phi ban tặng, đương nhiên là bút tích thật.
Nhưng mà một rương lớn như vậy......
Tần Mậu Dung chính là tác giả nổi tiếng của Đại Tề, chẳng những thi họa lưỡng toàn, mà mười sáu tuổi đã nổi danh tứ phương, đi qua rất nhiều nơi,bút tích chân chính của hắn có thể so với châu báu tơ lụa còn trân quý hơn, ngay cả Tuyên Bình Hầu dù là mọt sách cũng hiếm khi có thư tịch của Tần Mậu Dung, đủ để thấy có bao nhiêu trân quý.
Nhưng mà Thẩm Vũ cũng chưa nghĩ đến, đây căn bản là không phải Oản Phi ban tặng.
Nàng buông sách trong tay, lại nghi hoặc mở ra cái rương nhỏ khác. Nào biết mới vừa mở ra, liền nghe được "meo" một tiếng. Thẩm Vũ cúi đầu nhìn lại, thấy một con mèo béo nhỏ thân mình tuyết trắng hai tròng mắt xanh lam, hiện giờ đang ngoan ngoãn ngồi xổm trong rương, ngửa đầu hướng về phía nàng kêu.
________
Kế hoạch theo đuổi thê tử đầu tiên.
Phó Trạm: Hắn muốn tặng gì thì ta sẽ tặng trước
Oản phi: còn rất vô sỉ lợi dụng cả ta.
😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro