23
Mặc dù Milla muốn tự khen ngợi bản thân vì đã không thấy hoảng sợ mỗi khi nhìn thấy bộ tứ đạo tặc, nhưng điều đó không thực sự đúng. Cô ấy sẽ đông cứng cả người như một con nai bị đèn pha chiếu vào bất cứ khi nào mà cô ấy nhìn thấy họ hoặc thậm chí khi mà chỉ nghe thấy giọng nói của họ. Thật trớ trêu khi vài ngày trước, cô ấy yêu cầu các chàng trai giải thích cho cô ấy biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nhưng giờ đây cô lại chạy trốn khỏi họ.
Trong số bốn người họ, thật ngạc nhiên là Sirius là người có vẻ kiên trì nhất với sự có mặt của cô ấy. Anh ta bắt gặp cô vào một buổi tối khi cô đang ở trong thư viện ăn bánh sandwich gà tây một mình giống như ngày trước. Cô gần như nhảy dựng lên khi cậu ta ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cô và nhìn cô một cái đủ cứng rắn để bắt cô ấy phải ở lại. Chàng trai thở dài, mở miệng nhưng không nói bất cứ điều gì trong một thời gian. Như thể điều anh sắp nói với cô là nỗi đau thể xác của anh vậy. Cô gật đầu thúc giục anh tiếp tục. Nhíu mày, anh lên tiếng.
"Remus bị người sói cắn khi còn là một cậu bé, Milla, vừa tròn 5 tuổi nếu tôi nhớ không lầm."
Anh lắc đầu, nhớ lại nỗi đau và sự tự ghê tởm bản thân trên khuôn mặt người bạn thân nhất của mình khi họ nói chuyện trực tiếp với nhau vào năm học thứ hai.
"James và tôi đã thắc mắc rằng tại sao cậu ấy lại luôn biến mất mỗi tháng một lần và chúng tôi không mất nhiều thời gian để tìm ra điều đó."
Milla đưa tay bịt miệng, sự thương xót lan tận xương tủy dành cho cậu bạn Remus. Thật dễ dàng để sợ hãi và ghê tởm người sói hay bất kỳ sinh vật bóng tối nào khác, nhưng ít người nghĩ rằng bên dưới vẻ ngoài quái dị của họ là một con người, giống như bất kỳ ai trong số họ; một người xứng đáng có được mọi thứ nhưng lại chẳng nhận được gì cả.
"Milla, cậu phải hiểu. Remus ghét khía cạnh này của cậu ấy. Cậu ấy cực kỳ ghét nó. Cậu không thể hành động khác đi với cậu ấy, tôi xin cậu đấy, bạn của tôi ," nếu có những giọt nước mắt đọng trên mắt Sirius Black, cô ấy cũng sẽ không biết vì tầm nhìn của cô cũng đã mờ đi vì nước mắt.
"James, Peter và tôi đã quyết định rằng việc trở thành hóa thú sư sẽ giúp Mộng Mơ trong những đêm biến đổi của cậu ấy. Chúng tôi thực sự không quan tâm liệu việc mình đang làm có vi phạm pháp luật hay không, tất cả những gì chúng tôi quan tâm là cậu ấy."
Khịt mũi, anh chàng vò rối mái tóc của mình.
"Cậu ấy vẫn là một Remus hóm hỉnh, thông minh, đôi khi cứng rắn nhưng luôn tốt bụng. Tôi hy vọng cậu sẽ không để sự việc này làm cậu xa lánh cậu ấy và học cách chấp nhận con người thật của cậu ấy,"
Milla lau nước mắt và nắm lấy bàn tay run rẩy của Sirius.
"Ngay từ đầu cậu không cần phải nói với mình điều này, Black. Dù sao thì mình cũng đã coi cậu ấy như một người anh em rồi,"
Anh chàng cười toe toét và ánh sáng quen thuộc đã quay trở lại trong mắt anh.
"Cám ơn nhé, Rosamund."
Chính khoảnh khắc đó Milla mới thực sự hiểu được bản chất mối quan hệ giữa các Marauder với nhau. Họ không chỉ đơn giản là bạn bè; họ là gia đình theo mọi nghĩa của từ này nếu không phải bằng huyết thống. Mức độ chân thành, quan tâm và tình yêu mà cô cảm nhận được từ Sirius dành cho Remus đêm đó là đủ bằng chứng cho điều đó. Và khi Sirius kéo cô vào một cái ôm rất cần thiết, an ủi lẫn nhau, cô phải dành một giây để cảm ơn ông trời khi mà cô có thể gọi bốn chàng trai đó là bạn của mình.
*******
Đã hơn mười giờ khi Milla trở về ký túc xá của mình. Một tiếng thịch lớn vang lên từ phòng James, và trong giây lát cô cho phép mình nghĩ rằng có lẽ Lily cũng ở trong đó. Có lẽ James đang bận với cô ấy. Nhưng cô biết Lily không phải là kiểu con gái thích lén lút.
Cô lắc mình khỏi những suy nghĩ cay đắng của mình. Chỉ sau hai bước, trước sự ngạc nhiên của cô, cô đã đứng trước cửa phòng anh và đang mở nó ra. Anh không cử động khi nghe thấy âm thanh đó và vẫn nằm yên trên giường, nằm ngửa và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ở bên phải anh, gần bàn học, có một cuốn sách trên sàn, giải thích về tiếng thịch mà cô nghe thấy. Cô thở dài và ngả lưng xuống cạnh anh.
"Bây giờ cậu đã thôi tránh mặt tôi chưa?" anh hỏi một cách cay đắng, hầu như không liếc nhìn cô lấy một cái. Cô nuốt nước bọt và hắng giọng.
"Mình không hề trốn tránh cậu, mình chỉ đơn giản là..."cô bỏ lửng câu nói. "-cần suy nghĩ thôi."
Anh không trả lời nhưng cũng không bắt cô rời đi nên cô coi đó là dấu hiệu để tiếp tục.
"Sirius và mình đã nói về... à, mọi thứ. Và mình muốn cậu biết rằng mình xin lỗi, vì đã giữ khoảng cách với các cậu. Mình chỉ là bị sốc và không biết cách xử lý thông tin mà mình chưa sẵn sàng tiếp nhận." Cô hít một hơi thật sâu, nghịch nghịch ngón tay cái. "Mình cũng cần các cậu biết rằng mình ngưỡng mộ các cậu vì đã làm những việc như vậy để giúp đỡ một người bạn. Và tôi rất vinh dự được gọi các cậu là bạn của mình, nếu các cậu vẫn coi mình là bạn."
Cô đợi một lúc im lặng trước khi thở dài và quay đầu lại nhìn anh. Ngay cả dưới ánh trắng nhợt nhạt, James trông vẫn đẹp trai một cách thoát tục. Đó là từ mà cô ấy dường như dùng để mô tả anh ấy rất nhiều ngày nay, khi cô ấy ngưỡng mộ anh ấy từ xa hoặc khi anh ấy cười vì điều gì đó mà các chàng trai vừa nói. Anh ấy luôn trông rất bảnh bao với cặp kính thường lệch xuống trên mũi và những lọn tóc xoăn màu nâu dày dặn. Milla nhớ những lúc cô có thể tự do đưa tay mình lướt qua chúng hoặc nắm lấy gáy anh bằng những ngón tay của mình trong những khoảnh khắc sung sướng tột cùng.
Mình nhớ James Potter, nhưng cậu ấy ở ngay bên cạnh mà.
Khi cô định đứng dậy với tâm trạng trĩu nặng, James bất ngờ nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống. Cô không gây ra tiếng động khi anh kéo cô lại gần, trong tư thế ôm từ phía sau và dụi mũi anh vào tóc cô.
"Cảm ơn cậu, Milla," anh thì thầm, hơi thở phả vào cổ cô và khiến cô rùng mình.
"Cảm ơn nhiều,"
Cô không dám để tâm trí mình lang thang nghĩ đến cô gái tóc đỏ, người sẽ không hài lòng khi thấy bạn trai mình trong tình cảnh như vậy.
Là bạn bè thôi mà phải không? Bạn bè có thể an ủi nhau.
Hãy tiếp tục lừa dối chính mình, tiềm thức của cô ấy sẽ hét vào mặt cô ấy khi giấc ngủ ập đến để chiếm lấy cô ấy. Có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, và cô chuyển người để đối mặt với anh. Cô quan sát đôi môi hé mở của anh và cách đôi lông mày rậm của anh nhíu lại, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Không, Potter, mình mới phải cảm ơn cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro