2
Mùa Quidditch không thể đến đủ gần với James Fleamont Potter. Đây là năm học cuối cùng của anh, và anh đã lên kế hoạch cho những cuộc vui chơi thật hoành tráng như một trò chơi khăm lớn với bạn bè của mình và mang chiếc cúp nhà về cho Gryffindor. Hai tuần nữa mới đến buổi tuyển chọn thêm hai vị trí còn trống trong đội- đội còn đang thiếu tầm thủ- có những lần James đã phải chơi ở vị trí đó dù anh là một truy thủ. Và làm sao anh có thể quên được đêm trăng tròn sắp tới? Mặc dù đã được cấp giấy phép độn thổ nhưng nhóm đạo tặc vẫn chưa đăng ký animagi. Đây hẳn là một năm căng thẳng.
Hai huynh trưởng năm bảy cuối cùng- Remus và một cô gái nhà Ravenclaw mà anh đã quá buồn ngủ để nhớ tên- đi vào văn phòng của Thủ lĩnh nam sinh của anh để báo cáo công việc mỗi đêm đúng lúc chiếc đồng hồ sau bàn làm việc điểm 11 giờ. Sự mệt mỏi kéo sụp mi mắt che đi đôi mắt màu hạt dẻ nhưng anh vẫn cố nở một nụ cười. Rõ ràng là những huynh trưởng năm cuối đã có khoảng thời gian bận rộn và vất vả hơn những huynh trưởng ít tuổi hơn. Các trận thi đấu Quidditch diễn ra muộn hơn, và trên hết là kì thi NEWs, họ cần ngủ bất cứ khi nào có thể. Tuy nhiên, công việc của các huynh trưởng vẫn dễ dàng hơn so với các thủ lĩnh. Các thủ lĩnh phải viết báo cáo và nộp cho hiệu trưởng vào mỗi buổi sáng, điều này đã làm rối loạn thời gian ngủ của họ.
"...nhưng chúng tôi đã hộ tống cô gái tội nghiệp đến bệnh thất ngay lập tức. Cho đến giờ, đó là trò tai quái duy nhất bị bắt tối nay." Cô gái tên Rowan, James nhớ lại, đã hoàn thành công việc.
"Được rồi, bạn hãy quay về ký túc xá của mình đi, Rowan. Đã muộn rồi," anh quay sang trêu chọc. "Mộng mơ, chỉ một từ thôi nhé?"Cặp đôi đợi cô gái bước ra ngoài hoàn toàn trước khi tiếp tục cuộc nói chuyện của họ. Remus ngồi xuống bàn trước khi cau mày.
"Mọi chuyện ổn cả chứ, anh bạn?"
James thở dài. "Ừ, chỉ mệt thôi. Mày làm gì khi không có tao vậy? Chắc là tệ lắm."
"Chắc chắn là tao đỡ đau mông hơn rồi." Anh chàng có những vết sẹo chế nhạo. "Mà màymuốn nói về chuyện gì vậy?"Thủ lĩnh nam tháo cặp kính gọng đen ra và lau đôi mắt ngái ngủ của mình."Không có gì, chỉ muốn gặp lại mọi người thôi. Tao nhớ cả bọn lắm, ở một mình trong ký túc xá không giống như vậy đâu.""Đừng gây ấn tượng mạnh với tao nữa, Gạc nai. Hơn cả, bọn tao cũng nhớ mày. Sirius đã đánh thức nửa kí túc bằng cách khóc nức nở tên mày mỗi đêm trong tuần đầu tiên.""Còn bông hoa Lily của tao thì sao? Cô ấy có nói gì về việc nhớ tao không?"Mặc dù mệt mỏi, anh chàng vẫn cố gắng phấn chấn lên với ý nghĩ đó, nhưng đôi vai anh rũ xuống trước cái lắc đầu của người bạn thân nhất. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh cau mày.
"Mày nên đi đi, Rem. Còn gần nửa tiếng nữa mới đến nửa đêm, hơn nữa trăng tròn cũng sắp đến. Bọn mày nên nghỉ ngơi đi. Ngày mai mình sẽ gặp nhau ở đại sảnh để ăn sáng."
James không thể giải thích được cảm giác nhẹ nhõm khi cuối cùng lưng anh cũng chạm vào chiếc giường êm ái mới. Anh cho rằng một trong những lợi ích khi có ký túc xá riêng là chiếc giường lớn hơn và chắc chắn là êm ái hơn.
Anh ấy không phải lúc nào cũng là một người bạn biết quan tâm. Anh ấy là một người thíchchơi khăm và chọn cách nói đùa trong những tình huống nghiêm túc. Nhưng không thể dành thời gian với ba người bạn thân nhất của mình mỗi đêm, trên hết là những nghĩa vụ mới và việc Lily từ chối mọi nỗ lực hẹn hò với cô ấy của anh đã khiến anh trưởng thành hơn một chút. Chỉ một chút. Thêm vào đó, sẽ thật xấu hổ cho cụ Dumbledore khi bắt thủ lĩnh nam sinh của mình bị phạt cấm túc hàng tuần vì những trò đùa khét tiếng của mình. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh ấy chưa lên kế hoạch gì cả. Thực ra, điều đó chỉ làm những trò chơi khăm của anh ít đi và rời rạc hơn chứ nhất định không dừng lại hoàn toàn. Rốt cuộc, anh ấy phải sống xứng đáng để trở thành một trong những Đạo tặc của Hogwarts, đúng chứ?
Anh thoáng tự hỏi liệu mình có đủ năng lượng để ép mình ra khỏi giường và tắm vào thời điểm này trong đêm không. Sự thật là lần cuối cùng anh tắm có lẽ là ngày hôm qua và cậu vẫn đang mặc áo chùng đi học. Cố nén một tiếng rên rỉ, anh nhấc cơ thể đang phản đối của mình lên. Quăng quần áo quanh phòng, anh cởi quần áo cho đến khi trần trụi và chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo khi ý nghĩ về việc khỏa thân gặp lão Filch thoáng qua trong đầu anh. Anh rùng mình. Một cách uể oải, chàng trai 17 tuổi bước vào phòng tắm của Huynh trưởng.
Anh thường tự hào về thân hình của mình sau nhiều năm chơi Quidditch. Cái bụng săn chắc của anh đã cố gắng giữ được vóc dáng cân đối mặc dù có rất nhiều đồ ăn vặt mà anh không thể không nhai mỗi khi có Peter ở bên. Cánh tay của anh đặc biệt phồng lên với các cơ bắp do anh ấy là một truy thủ, và đôi chân của anh khỏe mạnh nhờ khả năng kiểm soát khi cưỡi chổi. Trên hết, James nhận thức được mức độ phù hợp thực sự của mình với các câu lạc bộ người hâm mộ và tất cả những thứ đó. Anh có thể không phải là "chàng trai nóng bỏng nhất" của Hogwarts hay bất cứ điều gì mà các cô gái thích gọi nó (không, danh hiệu đó không ai khác ngoài anh trai anh ấy,Sirius) nhưng anh là một nhân vật khá quan trọng trong lâu đài. Việc diễu hành chỉ với một chiếc khăn tắm không thực sự nằm trong danh sách vấn đề của anh. Tất nhiên đó chỉ là điều anh nghĩ.
Hóa ra rất khó để che giấu sự cương cứng chỉ bằng một chiếc khăn tắm. Chính xác thì tên ngốc đó đã quên như thế nào vậy? Làm sao James Potter lại quên rằng trên thực tế, anh không phải là người duy nhất phải thức đến cái giờ kinh khủng này để được vào phòng tắm?
Lúc đầu anh không nhìn thấy cũng không nghe thấy cô. Anh chỉ được nhận ra khi vừa bước đến gần chiếc bồn tắm khổng lồ trong khi chỉnh lại chiếc khăn của mình, các vòi lần lượt bật lên. Anh đứng khựng lại, cứng đờ bởi cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt anh dõi theo chiếc áo choàng lụa rơi xuống dưới chân cô nàng thủ lĩnh nữ sinh và anh nuốt một cục nghẹn mà anh không biết nó đã hình thành trong cổ họng mình.Có thực sự là lỗi của anh khi thằng em của mình quyết định cựa quậy khi nhìn tấm lưng trần của Milla Rosamund ngay trước mắt mình?Có lẽ tắm nước lạnh sẽ phù hợp với anh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro