
Chương 29: Nghỉ Đông
Ba Hạ vừa ngồi xuống bàn ăn, trước mặt đặt một ly sữa bò cùng với bữa sáng. Bảo mẫu sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền đến gõ cửa phòng Hạ Thanh Nịnh. Gõ vài lần vẫn không có ai trả lời. Trước đây mỗi khi Hạ Thanh Nịnh ở nhà, chỉ cần gõ cửa hai lần là có người đáp lại ngay. Nhớ lại hôm qua Hạ Thanh Nịnh đã đưa về một vị khách, bảo mẫu do dự không biết có nên tiếp tục gõ cửa không, rồi lưỡng lự xuống lầu hỏi ý kiến ba Hạ.
Hạ Kính Chi cầm ly sữa bò trước mặt nhấp một ngụm nhỏ. "Không cần."
Bảo mẫu nghe vậy liền quay người đi làm việc khác.
Hai người ngủ đến tận trưa mới xuống lầu. Sở Hi trên mặt lộ vẻ xấu hổ, khi nhìn thấy ba Hạ đã ngồi sẵn ở bàn ăn chờ đợi, cô càng cảm thấy ngượng ngùng hơn. Cô lo ba Hạ sẽ nghĩ rằng mình đã làm hư Hạ Thanh Nịnh, vì trước đây Hạ Thanh Nịnh vốn rất tự giác.
Tất cả là do Hạ Thanh Nịnh kéo cô thức quá khuya tối hôm qua. Cô nhớ rõ mình đã cài đồng hồ báo thức, nhưng sáng nay đồng hồ không hề reo. Khi tỉnh dậy lúc hơn mười một giờ, cô còn tưởng rằng trời còn sớm. Kết quả khi nhìn đồng hồ, cô hoảng hốt vội vàng xuống giường, vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Hạ Thanh Nịnh thì hoàn toàn bình tĩnh bên cạnh.
Cô không biết rằng tối hôm qua trước khi ngủ, chính Hạ Thanh Nịnh đã tắt đồng hồ báo thức và chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Sáng nay khi bảo mẫu đến gọi, cô ấy đã lấy chăn trùm lên đầu Sở Hi để không làm cô thức giấc. Vừa định xuống giường nói với bảo mẫu rằng không ăn sáng thì bảo mẫu đã đi mất.
Hai người đến bàn ăn ngồi xuống, Sở Hi ngượng ngùng chào một tiếng "thúc thúc". Ba Hạ nhìn quần áo Sở Hi đang mặc vài lần. Tuy Hạ Thanh Nịnh không về nhà nhiều, nhưng là một người cha, ông biết rõ quần áo Sở Hi đang mặc thuộc về ai. Ông vẫn giữ vẻ mặt bình thản như hôm qua và gật đầu.
Vừa ngồi xuống, không khí lại trở nên ngượng ngập như tối qua. Sở Hi im lặng xới cơm, Hạ Thanh Nịnh thông báo với ba Hạ rằng chiều nay họ sẽ về, ba Hạ gật đầu, rồi mọi thứ lại chìm vào yên lặng.
Một lúc sau, ba Hạ đặt đũa xuống. "Không có việc gì thì về nhà ở vài ngày." Ngừng một chút rồi thêm, "Hai đứa cùng nhau về."
Sở Hi nghe vậy không kịp phản ứng, sững người lại như không tin vào tai mình, vội vàng gật đầu nói "vâng, cảm ơn chú".
Hạ Kính Chi không giỏi giao tiếp với người trẻ, gật đầu rồi quay người lên lầu.
Khi ba Hạ đi khỏi, Sở Hi không kìm được niềm vui, lay cánh tay Hạ Thanh Nịnh. "Hạ Thanh Nịnh, ba chị chủ động mời em đến nhà chị kìa."
Sở Hi vui đến nỗi khóe miệng như muốn ngoác đến tận sau tai. Hạ Thanh Nịnh cũng bị lây niềm vui, khẽ cười. "Giờ em cười giống hệt đứa ngốc."
"Đáng ghét." Sở Hi tức giận đấm nhẹ vào người kia. Lúc vui vẻ thế này mà Hạ Thanh Nịnh lại phải nói những lời chán ghét.
Sau khi được ba Hạ đồng ý, Sở Hi như trút được tảng đá lớn trong lòng.
Đêm đó sau khi về, cô nhiệt tình quấn quýt bên Hạ Thanh Nịnh đòi hỏi nhiều lần.
Trải qua một mùa hè, hai người ân ái suốt mấy tháng liền.
Theo thời gian trôi đi, thời tiết dần trở nên lạnh, mùa đông ở thành phố T rất giá rét, người đi đường đều đã khoác áo bông dày.
Sở Hi đang thu dọn hành lý cho kỳ nghỉ đông. Để được ở bên Hạ Thanh Nịnh, cô đã ở lại thành phố T rất nhiều ngày. Mắt thấy sắp đến Tết, hai ngày trước mẹ Sở gọi điện thúc giục Sở Hi mau về nhà. Dù Sở Hi cố nán lại thêm vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn khiến ba mẹ Sở đích thân đến đón.
Vì vậy Sở Hi đành phải miễn cưỡng tạm biệt Hạ Thanh Nịnh.
Sau khi thu dọn xong hành lý, Sở Hi luyến tiếc ôm lấy người bên cạnh. "Hạ Thanh Nịnh, em không nỡ xa chị." Từ sau lần gặp ba Hạ, hai người liền trải qua những ngày ngọt ngào, nhưng thời gian trôi quá nhanh, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ. Sở Hi ngày càng phụ thuộc vào Hạ Thanh Nịnh, ước gì mình có thể trở thành đồ trang sức trên người cô ấy. Từ khi về nhà đến lúc khai giảng còn phải hơn hai mươi ngày nữa, kỳ nghỉ của Đại học T còn dài hơn các trường khác vài ngày. Cô thật sự ước kỳ nghỉ ngắn lại, không biết phải làm sao để chịu đựng hơn hai mươi ngày không có Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh nhẹ nhàng quấn khăn quàng cổ cho Sở Hi, hôn nhẹ lên má cô. "Được rồi, đừng để thúc thúc và a di xót ruột."
Sở Hi ủ rũ trong lòng Hạ Thanh Nịnh không chịu đứng lên, nghe người kia nói vậy, ngẩng đầu cắn mạnh vào môi Hạ Thanh Nịnh. "Chị không tiếc nuối khi phải xa em sao." Trong lúc cô đang buồn bã vì phải xa nhau, Hạ Thanh Nịnh lại thúc giục cô mau ra cửa, nghĩ vậy Sở Hi cảm thấy ủy khuất.
Cô cắn hơi mạnh khiến khóe miệng Hạ Thanh Nịnh bị xước da, mùi máu thoang thoảng bay vào miệng Sở Hi. Cô giật mình, hoảng hốt ngậm vết thương vào miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ, giọng ủy khuất như sắp khóc. "Có đau không?" Cô hối hận vô cùng.
Vừa nổi giận là cô, vừa đau lòng cũng là cô. Hạ Thanh Nịnh buồn cười xoa đầu Sở Hi. "Không đau đâu. Chị cũng nhớ em. Hai mươi mấy ngày sẽ qua nhanh thôi, chúng ta có thể call video mà." Hơn nữa, cô còn có thể đến thăm Sở Hi. Đợi khi công việc bận rộn này qua đi, cô sẽ đến tìm Sở Hi, tạo cho cô một bất ngờ.
Sở Hi biết Hạ Thanh Nịnh vừa lập một văn phòng, hiện tại công việc mới bắt đầu, có nhiều việc phải lo, ban ngày chắc chắn không có thời gian nhìn điện thoại. Nghĩ đến việc mình không ở thành phố T không thể luôn ở bên người kia, cô lại luyến tiếc chạm vào môi Hạ Thanh Nịnh.
Hai người quấn quýt nửa tiếng đồng hồ rồi cuối cùng cũng ra cửa.
Ba mẹ Sở đã đợi sẵn trên xe, Hạ Thanh Nịnh chào hỏi hai người.
"Tiểu Hạ, sao môi cháu bị thương vậy?" Ánh mắt mẹ Sở nhận ra vết thương ở môi Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh đưa tay mở cửa xe cho mọi người, cười nhẹ không để tâm. "Thành phố T lạnh quá, khóe miệng bị nứt nẻ."
Hạ Thanh Nịnh mặc chiếc áo khoác lông dài màu đen, vốn đã cao ráo, mặc áo này càng tôn lên vóc dáng thon dài, toát lên vẻ lạnh lùng quý phái, dù xinh đẹp nhưng trong tiết trời lạnh giá này trông có vẻ hơi mỏng manh.
Sở Hi thò đầu ra, mắt đẫm lệ luyến tiếc. "Cậu mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Hạ Thanh Nịnh gật đầu đáp. "Mình sẽ nhìn cậu đi."
Ba mẹ Sở nói lời tạm biệt với Hạ Thanh Nịnh rồi khởi động xe. Sở Hi ghé vào cửa sổ xe vẫy tay mạnh mẽ với Hạ Thanh Nịnh.
"Đừng thò đầu ra ngoài." Ba Sở nhìn qua gương chiếu hậu, quát lớn.
Sở Hi chu môi, quay người nhìn qua cửa kính xe, thấy bóng dáng Hạ Thanh Nịnh dần biến mất. Ba Sở ở ghế lái sững sờ cảm thấy con gái mình dính Hạ Thanh Nịnh quá mức, ông chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu.
Sở Hi hoàn toàn không nhận ra ánh mắt quan sát của người cha ở phía trước, cúi đầu cầm điện thoại soạn tin nhắn và gửi đi.
Tiếng chuông báo tin nhắn riêng vang lên, Hạ Thanh Nịnh dùng đầu ngón tay đã lạnh đỏ cầm điện thoại, mở tin nhắn.
"Mau về đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Hạ Thanh Nịnh, vừa mới xa chị một chút em đã bắt đầu nhớ chị rồi."
Đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào nơi chiếc xe đã biến mất, Hạ Thanh Nịnh cũng nở nụ cười, xoay người chậm rãi trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro