Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155: Chiêu Mới

“Đây là đâu vậy?” Tôi bị kẹp đầy thiết bị y tế, đè đến mức không thể cử động nổi.

Diệp Thu Mặc dịu dàng nói: “Bệnh viện. Yên tâm, em không sao cả.”

“Tôi… công ty… cháy…” Tôi lắp bắp, không biết phải diễn tả thế nào. 

Tôi không rõ Diệp thiếu gia biết được bao nhiêu, tại sao anh lại có mặt ở đây, ai đã cứu tôi ra khỏi đó?

Diệp Thu Mặc không giải thích nhiều, vì ngay sau khi nói xong, tôi đã thiếp đi.

Thật ra tôi cũng không rõ là ngủ hay ngất, rõ ràng sau khi tỉnh lại tôi thấy mình ổn, nhưng tinh thần lại như bị ai đó điều khiển.

“Diệp thiếu gia, mọi việc đã xử lý xong.” 

“Tốt. Bên lão phu nhân…”

“Ngài yên tâm. Nhưng đây không phải kế lâu dài, ngài biết lão phu nhân vốn thiên vị… Tô Ly tiểu thư tỉnh rồi.”

Rõ ràng Diệp Thu Mặc và Lôi Phi đang bàn chuyện gì đó, tôi vô thức tỉnh lại và cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

Lôi Phi rất tinh ý, vừa thấy tôi mở mắt đã lập tức ngừng cuộc trò chuyện mà họ không muốn tôi nghe.

Diệp Thu Mặc không biết từ lúc nào đã thay bộ vest khác, tóc cũng được chải gọn gàng, anh gật đầu với Lôi Phi, người kia liền rời đi.

Các thiết bị y tế trên người tôi cũng được tháo bỏ, tôi được chuyển sang phòng bệnh thường.

Có lẽ là phòng bệnh cao cấp riêng, trông như khách sạn năm sao, đầy đủ tiện nghi. Nếu không phải vì mùi thuốc sát trùng nồng nặc, và giá thuốc, cồn, bông gạc chất đầy bên giường, tôi còn tưởng mình đã được chuyển sang nơi khác.

Diệp Thu Mặc ấn nút bên giường, giường nâng tôi lên thành tư thế nửa ngồi. Anh kéo bàn trượt từ đầu giường ra, đẩy đến trước mặt tôi.

Dù làm bao nhiêu động tác, thứ đặt trước mặt tôi chỉ là một bát cháo kê loãng, gần như chỉ có nước.

“Em bị ngạt khói khá nặng, mấy ngày tới tốt nhất không ăn gì, chỉ uống cháo thôi.” Diệp Thu Mặc giải thích nhẹ nhàng, còn định tự tay đút cho tôi ăn.

Tôi giơ tay ngăn lại, phát hiện mu bàn tay đầy vết bầm do kim tiêm.

Tôi bĩu môi không hài lòng, nhưng đúng là đang khát, nên bưng bát cháo lên uống một hơi hết sạch.

“Có vài chuyện anh thấy rất thú vị.” Diệp Thu Mặc cất bát đi, đắp lại chăn cho tôi, mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh: “Tại sao em lại ngất xỉu ở tầng 18 công ty anh?”

Tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn anh đầy nghi hoặc: “Gần đây công ty Diệp thị đầu tư lớn cho một bộ phim truyền hình, là tổng tài thì anh phải biết chứ. Biết rồi thì cũng biết tôi nhận làm ngoài để kiếm thêm tiền.”

“Haha.” Nghe tôi nói vậy, anh lại cười.

Dường như tôi nói gì, dùng giọng điệu nào, anh cũng chỉ dịu dàng chiều chuộng.

Anh cười nhẹ, rồi hạ giường xuống một chút, giữ góc nghiêng 30 độ để tôi thoải mái hơn, rồi nói: “Chẳng lẽ vì lần tụ họp trên núi hôm đó, những lời anh nói khiến em để bụng? Anh nhớ Tô Ly trước đây đâu phải người nóng tính như vậy.”

“Xin lỗi nếu khiến anh thất vọng, tôi vốn đã như vậy.” 

Trước đây tôi lười giao tiếp, nếu có thì chỉ là với giáo viên hoặc học sinh, vì muốn làm gương nên tôi cố tỏ ra là giáo viên tốt.

Trời biết mỗi lần lên lớp, nhìn đám học sinh dưới bục, trong đầu tôi nghĩ đủ thứ linh tinh.

Nói vậy thì tôi cũng là… mặt nạ kép?

Xong rồi, không còn lý do gì để cười nhạo Lý Ương đạo sĩ thối nữa, chúng tôi đúng là cùng một loại người.

“Em sai rồi, anh lại thấy vui.” Diệp Thu Mặc ngồi trên ghế sofa cạnh giường, lưng tựa vào cửa sổ siêu lớn, bên ngoài là vườn hoa rộng mênh mông, đầy hoa hồng, hoa ly, hoa baby.

Ghế sofa kiểu châu Âu, anh ngồi vắt chân, tay đặt hờ lên tay vịn, trông chẳng khác gì hoàng tử hoa.

“Ít nhất em chịu đối diện với anh bằng con người thật, chứng tỏ em bắt đầu chấp nhận anh rồi, đúng không?”

Trên bàn trắng cạnh anh, có khay bạc đặt bộ ấm chén sứ trắng, trong tách sứ còn bốc hơi nghi ngút, không rõ là trà gì.

Tôi thật sự muốn đối mặt với anh ta, cắn chết anh ta ngay trước mặt, sao tôi lại không phải là một nhân vật lợi hại kiểu zombie gì đó, mà cứ phải là người bị ma quỷ bắt nạt. Bị ma bắt nạt xong lại bị người bắt nạt.

Thấy sắc mặt tôi không tốt, Diệp Thu Mặc bất đắc dĩ nói: “Buổi tiệc trà lần trước mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cả bà cô cũng đến. Em đúng là đã ăn món rất đắt tiền. Nếu anh không lên tiếng để em rời đi trước mặt mọi người, thì khi bà cô đến, em sẽ càng rắc rối hơn.”

“Nói vậy thì tôi phải cảm ơn anh à?” Tôi không quên cuối cùng anh đã lạnh mặt định gọi bảo vệ đuổi tôi đi.

Nhưng tôi cũng không giận, dù sao tôi đã ăn món đó, uống ly nước trái cây đó, mà còn thấy ngon tuyệt nữa là.

“Không cần cảm ơn đâu, em luôn khiến anh bất ngờ.” Diệp Thu Mặc tao nhã nâng tách sứ trắng lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống đầy phong thái, không làm vương tôn quý tộc thì đúng là phí phạm cái dáng vẻ này.

Anh hơi nghiêng người, giơ tay phải chống đầu, nhìn tôi không chút ngại ngần: “Tối qua anh làm thêm muộn, đi ngang qua tầng trệt thì thấy ánh sáng mạnh phát ra từ tầng 18, không giống ánh đèn. Tưởng ai đó đang cầu cứu, anh lên xem thì thấy cửa sổ phòng bị vỡ, em nằm bất tỉnh ở đó. Em có thể giải thích không? Sau vụ mèo ăn vụng lần trước, em lại bày trò gì mới đây?”

Giọng điệu của Diệp Thu Mặc như thể tôi là thú cưng anh nuôi trong lầu son, cứ bày trò để gây chú ý, giành lấy sự quan tâm của anh.

Mà nghĩ lại thì cả hai vụ đều xoay quanh công ty Diệp thị, anh nghĩ vậy cũng không sai.

“Ý anh là, trong phòng không thấy gì khác sao?” Tôi hỏi.

Diệp Thu Mặc cười, lông mày cong thành đường nét đẹp mắt, môi mỏng nhếch lên một bên, vừa tà vừa quyến rũ: “Chẳng lẽ anh nên thấy gì đó sao?”

Không đúng rồi, chuyện tối qua rầm rộ như vậy, mà theo lời anh thì như thể tôi tự diễn một vở kịch một mình.

“Anh vẫn đang chờ em giải thích đây. Rõ ràng không có cháy, mà em lại ngạt khói đến ngất xỉu, làm sao vậy?” Tổng tài Diệp không quên châm chọc một câu, nhấn mạnh… trí tuệ của tôi.

Lần trước vụ của Cù Lâm Tử, anh tỏ ra biết hết mọi chuyện, giờ lại giả ngốc, tổng tài các người cứ thay đổi như vậy sao? Tôi thấy lòng anh giống hòn sỏi dưới đáy biển, sâu và khó đoán.

“À đúng rồi, người đàn ông ngất cùng em đang nghỉ ở phòng bên cạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro