Chương 8
26.
Cuối tháng chín, lần đầu tiên anh tách khỏi Lạc Vạc Tuấn, Triệu Gia Hào đã mua cho mình một miếng bánh sinh nhật nhỏ. Cheesecake việt quất đã bán hết, anh đành đổi sang dâu tây.
Đột nhiên tiếng chuông từ nhà thờ gần khu chung cư reo lên. Trong tiếng vang vô tận, Triệu Gia Hào ngồi một mình thổi ngọn nến nhỏ, cảm nhận được một phần cơ thể như đang chết dần theo nó.
Sau đó là mùa đông dài đẵng đẵng và cô đơn. Tuyết rơi dày đặc và yên tĩnh, như một giấc mộng bị vùi sâu. Gió lạnh đến ăn mòn vào xương tủy.
Không khí nặng trĩu của mùa đông đã bào mòn ý chí anh. Thời điểm đó Triệu Gia Hào đơn phương cắt đứt liên lạc với Lạc Văn Tuấn. Anh viện ra vô số lý do như bài tập ở trường, thực tập, máy lỗi. Dường như anh có thể tưởng tượng được khuôn mặt tiu nghỉu phía bên kia màn hình với đôi mắt háo hức mong được gặp anh cũng dần trở nên ảm đạm. Triệu Gia Hào cố gắng kìm nén bản thân.
Mỗi một giây phút anh giả vờ lạnh nhạt, nỗi đau của anh cũng dâng trào vô tận.
Vì tình trạng thể chất của mình mà Triệu Gia Hào sợ lạnh vô cùng, dù vậy, mỗi buổi chiều tháng mười hai, như thường lệ anh vẫn đến ngồi trước đài phun nước gần trường cũ của mình.
Thời điểm này trong năm, nước trong hồ đã đóng băng và phủ đầy tuyết. Hai bên đường là những nhành cây Hông đã khô, trải dài về phía bầu trời xám xịt. Mỗi khi Triệu Gia Hào nhìn những đường cong uốn lượn của chúng, chẳng hiểu sao anh luôn nghĩ đến bóng dáng mình đã cố gắng tránh né.
Lạc Văn Tuấn còn rất trẻ, tuổi trẻ của cậu như những đóa hoa nở vào ngày xuân. Hệt như những khúc quanh uốn lượn trên vân cây, tương lai đầy rẫy những ngã rẽ sẽ dẫn đến vô số cơ hội và sự lựa chọn. Triệu Gia Hào không thể ích kỷ giữ cậu bên mình, cũng không thể chịu được sự thay đổi nếu nó đột ngột ập đến lần nữa, một ngày nào đó tình cảm sẽ trở thành gánh nặng cho tương lai.
Nếu dòng chảy của số phận muốn cuốn đi tất cả, anh phải làm sao ngăn lại?
Cuối tháng chín, lần thứ hai anh tạm biệt Lạc Văn Tuấn, Triệu Gia Hào chủ động gọi video cho cậu.
Lạc Văn Tuấn vừa tắm xong, tóc vẫn ướt. Có một khoảng thời gian cậu không chăm sóc tóc, hiện tại nó ướt đẫm trước trán, che đi chân mày, từng giọt nước lướt qua yết hầu của cậu. Triệu Gia Hào nhìn chăm chú, sau khi nhận ra mình đang làm gì, anh mất tự nhiên dời mắt.
"Đi sấy tóc đi, đừng để bị cảm."
"Nói chuyện với anh xong rồi đi." Lạc Văn Tuấn kéo bừa một chiếc khăn, tùy tiện lau, trên môi là nụ cười dịu dàng.
"Anh mới từ công ty thực tập về, thấy cái bánh việt quất lúc trước em mua cho anh," Triệu Gia Hào nâng chiếc hộp trong suốt lên cho cậu xem, "Sao cái em mua có nhiều việt quất vậy?"
"Chắc là do em đẹp trai." Lạc Văn Tuấn không biết xấu hổ đáp.
Triệu Gia Hào bất mãn chọc chọc màn hình, điện thoại rung lắc vài cái, lúc này Lạc Văn Tuấn mới thấy anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng đi làm.
Triệu Gia Hào đứng lên lấy dụng cụ ăn, thân hình mảnh khảnh của anh hiện rõ trước ống kính, trông đẹp vô cùng dưới chiếc áo sơ mi rộng rãi.
Đợi đến khi anh quay lại, Lạc Văn Tuấn liếm môi, ẩn ý nói: "Anh cũng rất đẹp."
Như thể vẫn chưa đủ thẳng thắn, Lạc Văn Tuấn tiến lại gần hơn: "Anh đẹp trai hơn bất kỳ ai."
Triệu Gia Hào bị ánh mắt ám chỉ của cậu kích thích, trong nháy mắt mặt đã đỏ bừng. Da anh quá trắng, da mặt cũng mỏng, khi đỏ mặt sẽ trở nên nóng bừng, giận nhưng chỉ có thể chĩa nĩa vào màn hình:
"Học kiểu nói chuyện này từ lúc nào vậy? Hả?"
"Đừng giận, chỉ nói với mỗi anh thôi," Lạc Văn Tuấn nhướng mày, trông như một con mèo xấu xa đắc ý, "Sinh nhật vui vẻ, quà năm sau em tặng anh."
Triệu Gia Hào chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt đùa giỡn ban đầu đã nhạt dần, anh mím môi nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc trên màn hình, muốn nói tiếp đã bị ngắt lời.
"Em biết anh muốn nói gì." Lạc Văn Tuấn thấp giọng, không lau tóc nữa, nhìn anh thật chuyên chú.
"Em suy nghĩ xong lâu rồi, em sẽ qua đó."
Lạc Văn Tuấn sợ anh căng thẳng, cậu cười khẽ, thuận miệng đổi chủ đề, "Anh không cắt là bánh chảy đó."
Triệu Gia Hào như choàng tỉnh từ trong mơ, anh thắp nến, đứng lên tắt đèn. Ánh lửa chập chờn trong bóng tối, rọi lên gương mặt mờ mịt của Triệu Gia Hào khiến nó trở nên ấm áp hơn. Lạc Văn Tuấn nín thở, kìm đi cảm giác muốn hôn anh.
Gương mặt 'cậu không thể hôn' hiện lên nụ cười dịu dàng, "Hát mừng sinh nhật anh đi Âu Ân."
Triệu Gia Hào buộc phải nhịn cười vì tiếng hát của cậu. Khi bài hát kết thúc, anh nhắm mắt, thổi nến, nhưng dường như trong bóng tối đã có gì đó bừng sáng.
Khúc mắc trong những năm qua cuối cùng đã lắng xuống, trở thành một dòng nước sâu lắng và chậm rãi, cuối cùng anh cũng đã có thể trông đợi vào tương lai.
27.
Lạc Văn Tuấn nghĩ ba tháng họ sống cùng nhau ở Thượng Hải là khoảng thời gian không bao giờ quay trở lại. Cậu ước mình có thể nghiền nát từng giây phút để khảm sâu chúng vào tận xương tủy. Không ngờ rằng một năm sau cậu sẽ quay lại Paris bằng visa du học.
Cuộc đình công của hãng hàng không Air France khiến cổng hải quan chìm trong làn sóng người. Lạc Văn Tuấn buồn ngủ vật vờ, gắng gượng di chuyển trong hàng chờ với tốc độ con rùa. Cậu vô tình nhét sim vào hành lý ký gửi trước khi khởi hành, hiện tại điện thoại đã biến thành một khối sắt vụn, gọi trời không đáp đất không hay. Dòng người nhập cảnh cuốn cậu theo, buộc cậu phải đi về phía trước.
Cậu không liên lạc được với Triệu Gia Hào, biết anh đến đón nhưng không biết anh đợi ở đâu, lòng như lửa đốt lại đứng xếp hàng thêm một giờ đồng hồ. Sau đó, cậu tìm được số băng chuyền hành lý của mình trên bảng thông báo hỗn loạn, tìm mất một lúc mới thấy thẻ sim. Kích hoạt xong, thông báo tin nhắn đến liên tục như dây pháo nổ.
"Hạ cánh chưa?"
"Có biết nói gì với hải quan không?"
"Em làm lạc chính em luôn hả?"
"Âu Ân??"
Lạc Văn Tuấn nhìn bong bóng trò chuyện không ngừng nghỉ, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến chú chó con nóng lòng đợi người về nhà mà sủa không ngừng. Cậu chưa kịp đóng vali đã cảm thấy buồn cười vì tình huống này đến mức che miệng cười khúc khích, cười được một lúc mới nhớ ra việc cần làm là trả lời anh.
"Đến rồi đến rồi, em vừa cắm sim vào nên giờ mới thấy tin nhắn, xin lỗi anh TT"
Cậu gửi tin nhắn thoại cho anh, hỏi Triệu Gia Hào đang ở đâu. Sân bay Charles de Gaulle tựa một mê cung uốn lượn, cậu đẩy xe hành lý chất đầy đi qua vài khúc quanh tìm đường. Triệu Gia Hào gửi tin nhắn sang:
"Em đi theo hướng có tàu điện RER đi, anh tới 1A rồi."
Lạc Văn Tuấn trả lời anh: "Em tới 8A."
"Tới 2A rồi."
"7A."
Cả hai biết rất nhanh thôi sẽ gặp nhau nhưng vẫn đếm một cách vô nghĩa. Lạc Văn Tuấn vốn đang mơ mơ màng màng nhưng lúc này tim đã đập nhanh hơn, dòng người ồn ào hỗn loạn qua tai cậu lại nghe như tiếng ồn trắng.
Đôi mắt hỗn loạn nhưng trong trẻo, đôi mắt của người hơn ba trăm ngày đêm anh chờ đợi đã xuất hiện trong biển người. Đầu tiên là nheo mắt xác nhận, sau đó bước nhanh về phía cậu, càng đi càng nhanh, cuối cùng lao vào vòng tay vốn đã dang rộng chào đón anh.
Triệu Gia Hào thở dồn dập, hơi thở phà vào cổ đối phương. Như để xác nhận cậu thuộc về anh, Triệu Gia Hào ngửi hương trà xanh thoang thoảng từ cậu hết lần này đến lần khác. Lạc Văn Tuấn ôm anh thật chặt trong lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của anh, thở phào nhẹ nhõm.
"Bị anh tìm thấy rồi."
Triệu Gia Hào kìm nén lắm mới không kiễng chân lên cắn cậu trước ánh mắt của mọi người xung quanh.
Họ ngồi tàu điện từ sân bay về trung tâm thành phố. Trên đường, tàu đi qua vùng ngoại ô Paris, rậm rạp và hoang vu, bầu trời cũng tăm tối như vậy. Lạc Văn Tuấn trò chuyện với anh không ngừng nghỉ, từ chuyện bữa ăn trên máy bay cho đến hải quan Paris. Một lúc sau, giọng nói bên cạnh anh nhỏ dần, sau đó là hoàn toàn im lặng, bỗng đầu của đối phương tựa vào vai anh.
Lạc Văn Tuấn rơi vào hơi thở ngọt ngào và yên tâm của anh, không cưỡng được cơn buồn ngủ, gục đầu tựa vào người Triệu Gia Hào.
Triệu Gia Hào mỉm cười, chạm vào mái tóc rối bù của cậu, thầm nghĩ lại phải đưa cậu đi cắt tóc rồi. Anh đặt tay mình vào lòng bàn tay đang mở rộng của Lạc Văn Tuấn, dường như cậu cảm nhận được gì đó, một lúc sau nắm lại tay anh.
Cả mùa hè đã trôi qua ngoài ô cửa xe. Tháng chín lại đến, chậm rãi như cơn mưa đã tích tụ lâu ngày.
28.
Sau khi ổn định nơi ở, Lạc Văn Tuấn nói cậu muốn đến "Biếc" để gặp Trần Trạch Bân và mọi người.
"Không được rồi," Triệu Gia Hào nói với cậu, "Trần Trạch Bân mua lại căn trống bên cạnh rồi, mấy nay đang sửa sang lại."
"Hẹn nhau đi ăn đi, có một cửa tiệm đồ Nhật ăn ngon đó."
Xuất phát từ một nghi thức khó giải thích nào đó, đầu tiên Triệu Gia Hào đưa cậu đến tiệm cắt tóc để tỉa mỏng và uốn xoăn nhẹ. Sau đó đưa cậu đến Marais tìm vài nhãn hiệu phù hợp để thay đổi những chiếc áo phông thường ngày trong tủ quần áo của cậu. Cuối cùng, anh tìm được một loại nước hoa rất nhẹ trên đường Rue Saint-Honoré. Chải chuốt cho Lạc Văn Tuấn thật kỹ, sau đó đưa cậu đến gặp những người bạn cũ kia.
"Khụ, ừm thì, hiện tại anh và Lạc Văn Tuấn đang hẹn hò."
Lạc Văn Tuấn nghe thế thì hai mắt sáng lên, cúi đầu chạm vào người anh đang đỏ mặt của cậu.
"Ờ, chúc mừng nha, nhưng mà không phải hẹn hò đó giờ rồi hả?" Bành Lập Huân vừa nói vừa bóp mù tạt, vô tình làm văng vào đĩa của Trần Trạch Bân.
"Hey hey, cẩn thận chút đi," Trần Trạch Bân không buồn ngẩng đầu, "Còn tưởng là Âu Ân với Cựu Mộng không liên quan gì đến nhau."
Mỗi Tăng Kỳ còn lương tâm, ngẩng đầu cười nói, "Vậy tốt rồi, Âu Ân đến thuê nhà anh dài hạn thì thế nào?"
Họ có một sự bình thản nhất định, Triệu Gia Hào cảm thấy giữa họ và anh luôn có một khoảng cách nghiêm trọng đối với việc tiếp nhận thông tin nhưng cũng chẳng biết sai ở đâu. Lạc Văn Tuấn nhịn cười đến mức lông mày giật giật, quay sang kéo Triệu Gia Hào ngồi xuống: "Được rồi, gọi món đi."
Sau khi gọi thức ăn, họ trò chuyện cùng nhau. Tăng Kỳ hỏi Lạc Văn Tuấn đã nộp đơn vào trường nào.
"ESIEA, cũng ở quận 13."
"Gần trường Triệu Gia Hào ghê."
Lạc Văn Tuấn cười đáp: "Đúng rồi, chỉ cách một trạm tàu điện ngầm."
Trần Trạch Bân nghẹn vì câu trả lời của cậu, ngụm trà trong cổ họng phải nuốt xuống vài lần: "Đúng nè, đây là kiểu nói chuyện của Âu Ân trước khi bắt đầu hẹn hò."
"Còn xưng hô là anh nữa." Bành Lập Huân xuất ra chiêu cuối.
"Năm ngoái, lúc Âu Ân trả nhà, anh có nhờ người vào dọn dẹp, thấy hai cái bàn chải đánh răng." Tăng Kỳ cũng không chịu thua.
Triệu Gia Hào muốn nói năm trước ở Paris họ thật sự không hẹn hò, sau đó lại nghĩ đến 'chuyện tốt' mà họ đã làm trong căn hộ khi đó, nhất thời không nói nên lời. Lạc Văn Tuấn là người trong cuộc nhưng chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, thấy món cơm trứng Omurice của Triệu Gia Hào lại vờ nũng nịu: "Anh ơi, anh cho em một miếng được không."
Sau khi múc cho Lạc Văn Tuấn một bát nhỏ, Triệu Gia Hào phải đối mặt với sự buồn nôn đến từ phía mọi người.
Năm người bọn họ như bão lũ 'cuốn sạch' thuyền sushi. Tan tiệc, Bành Lập Huân dường như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, tuần sau là lễ kỷ niệm trường, Triệu Gia Hào..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Tăng Kỳ nhéo dưới gầm bàn, cậu ấy cười toe toét một lúc mới nhận ra có chuyện gì không ổn.
"Làm sao?" Triệu Gia Hào đặt bát canh miso xuống.
Không khí trên bàn rơi vào sự im lặng quỷ dị. Trần Trạch Bân không nhịn được, uống một ngụm sau đó nói thẳng: "Không phải là có Lâu Vận Phong nữa hả, nghỉ phép quay về Pháp."
"...Ò, còn tưởng là chuyện gì." Triệu Gia Hào cười.
Bành Lập Huân thấy thế nên đổi chủ đề ngay lập tức. Thanh toán xong, họ rêu rao ồn ào cho đến ngã tư sau đó tạm biệt nhau. Lạc Văn Tuấn im lặng nắm tay anh.
"Mình về nhà thôi."
Thanh âm của cậu dịu dàng lay động trong gió đêm. Lần này thật sự là cùng nhau về nhà.
Triệu Gia Hào gật đầu, để mặc cậu dắt anh đi. Ánh đèn từ quảng trường lờ mờ chiếu xuống đường, hệt như những hạt cát mịn. Triệu Gia Hào xoa xoa lòng bàn tay đối phương.
"Em không hỏi Lâu Vận Phong là ai hả?" Anh hỏi Lạc Văn Tuấn.
"Đoán ra được, em không ngốc." Lạc Văn Tuấn bĩu môi.
Triệu Gia Hào muốn cậu yên tâm hơn, anh nhích lại gần cậu hơn một chút. Khi quay trở lại chung cư, anh mở hộp thư. Vừa lấy thư mời từ hội cựu sinh viên xem một chút liền bị Lạc Văn Tuấn bế lên ép vào tường, anh không khỏi ôm chặt cổ cậu.
"Em đợi về phòng đã... a..."
Triệu Gia Hào bị nụ hôn sâu đầy chiếm hữu của cậu làm ngạt thở, ngơ ngác bị cậu hôn mất một lúc, đến khi tách ra hai mắt đã ngập nước, thở hổn hển lo lắng nhìn quanh.
Hành lang không một bóng người. Lạc Văn Tuấn rướn người muốn hôn lần nữa đã bị Triệu Gia Hào nghiêng đầu tránh đi.
"Em đi với anh đi," Triệu Gia Hào vuốt chân mày cậu, dưới lòng bàn tay anh là ánh mắt nóng rực, "Thư mời nói có thể dẫn theo một người."
Lạc Văn Tuấn nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt cậu lờ mờ trong bóng tối tựa như sương mù, như muốn xác nhận điều gì đó mà cắn môi anh.
"Được."
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro