Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

| 02 |


"Rồi đến thói quen sinh hoạt," Kudo Shinichi nói, "Ngay từ khẩu vị đã hoàn toàn không hợp nhau."

Mori Ran bưng cà phê lên uống một ngụm rồi lặng lẽ đặt xuống: "Khẩu vị không hợp là chuyện bình thường, ngay cả anh em sinh đôi cũng có thể có khẩu vị khác biệt rất lớn."

"Nhưng tại sao lại có người thích độ ngọt khủng khiếp đó," Kudo Shinichi khó hiểu nói, "Đó không còn có thể gọi là đồ ngọt nữa, mà chỉ có thể gọi là sự chồng chất của đường hóa học," Mori Ran nhận thấy có người đột nhiên nhìn họ, "Nó ngọt gắt đến mức ghê tởm."

"Cậu không ăn cậu ấy cũng không ép cậu ăn mà." Mori Ran nói.

"Nhưng tớ có thể nếm được cái vị ngọt khủng khiếp đó từ miệng cậu ấy." Kudo Shinichi lạnh lùng nói.

Mori Ran lịch sự xóa bỏ sự liên tưởng vô thức của mình.

"Và cách ăn mặc," Kudo Shinichi nói, "Rõ ràng mấy chục bộ quần áo giống hệt nhau đã đủ rồi, và cũng rất tiện lợi," anh cạn lời nói, "Cậu ấy nhất định phải mua quần áo khác, tự tay phối đồ cho tớ."

"Không trách được phong cách ăn mặc của cậu gần đây có vẻ tốt hơn." Mori Ran trầm ngâm nói.

"Nhưng cũng trở nên phiền phức hơn, mỗi lần ra ngoài cậu ấy nhất định phải tự tay chọn quần áo, xét về thời gian thì không thể không dậy sớm hơn. Nói cho cùng, hai cái cà vạt màu xanh lá cây mà mắt thường nhìn vào hoàn toàn giống nhau thì có gì mà phải so sánh?" Kudo Shinichi buồn bã phẫn nộ nói, "Tớ đã nghi ngờ từ lâu rồi, cậu ấy rốt cuộc thích con người tớ đây, hay là cái khuôn mặt rất giống cậu ấy của tớ!"

Mori Ran nhớ lại khi cô biết đối tượng của Kudo Shinichi, cô cũng cảm thấy Kudo Shinichi hơi tự luyến, nhưng lúc đó cô tử tế nên không nói ra.

-

"Điều đáng ghét hơn là, cậu ấy còn chê tư thế ngủ của tôi," Kuroba Kaito tức giận nói, "Một người hoàn hảo như tớ, có một chút khuyết điểm nhỏ, chẳng phải càng đáng yêu hơn sao?"

Nakamori Aoko rất muốn lắc mạnh cậu để cậu tỉnh táo một chút, đừng tự luyến nữa.

"Cậu ấy lại nói tớ ngủ như đang đánh quyền trên giường, thỉnh thoảng còn nhào lộn ra sau. Tư thế ngủ của tớ đâu có như cậu ấy nói!" Kuroba Kaito phẫn nộ nói, "Chẳng lẽ tư thế ngủ cứng nhắc như thanh gỗ thẳng đơ của cậu ấy thì tốt hơn tớ chỗ nào sao?"

"Kẻ tám lạng người nửa cân thôi hai ông tướng ơi." Nakamori Aoko đưa ra lời đánh giá này sau khi nghe xong.

Kuroba Kaito nhìn cô với ánh mắt không thể tin được và tổn thương.

"Hơn nữa, cái tên đó bộ bị bệnh hả!"

Nakamori Aoko nghe thấy câu nói kinh thiên động địa này không khỏi liếc mắt.

"Cậu ấy tối không ngủ được thì muốn người khác cũng không ngủ được, nửa đêm tớ bị anh ấy ép..." Kuroba Kaito khó nói nên bỏ qua từ đó, "Lúc tỉnh lại, tớ thực sự rất suy sụp. Xin lỗi, tớ buồn ngủ chết đi được chẳng muốn làm gì cả, kết quả cậu ấy nói với tớ, nhờ tớ mà cậu ấy giờ rất tỉnh táo, rồi cậu ấy làm..." Kuroba Kaito gần như nức nở hoàn toàn không nói tiếp được nữa, cậu che mặt chỉ để lộ vành tai đỏ bừng.

Nakamori Aoko vô cảm nói: "Tớ không có nhu cầu nghe chi tiết cụ thể về hoạt động ban đêm của hai cậu."

Đợi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Kuroba Kaito tiếp tục lẩm bẩm nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự đừng tưởng tớ không biết, cậu ấy muốn làm chuyện này từ lâu rồi, tư thế ngủ chỉ là cái cớ của cậu ấy thôi. Tên cậu ấy cũng tệ hại như tính cách lệch lạc kinh khủng của cậu ấy vậy!"

Nakamori Aoko an tĩnh nhắm mắt lại trong lòng.

-

"Điều khó chịu hơn là tư thế ngủ của cậu ấy," Kudo Shinichi chỉ ra, "Giấc ngủ ngon mới đảm bảo tư duy tỉnh táo bình tĩnh, nhưng tư thế ngủ của cậu ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của tớ."

Mori Ran có chút do dự không biết có nên nghe tiếp hay không.

"Trước đây đã biết tư thế ngủ của cậu ấy tồi tệ, nhưng ngủ chung giường mới phát hiện còn tồi tệ hơn tớ nghĩ," Kudo Shinichi nói, "Cậu ấy ngủ không phải là nghỉ ngơi, mà là đang thực hiện một môn thể thao kiểu mới."

Mori Ran rất khó mở lời đánh giá về chuyện này, thậm chí có ý muốn bỏ đi.

"Ba lần, tớ hoàn toàn bị cậu ấy đá văng khỏi giường ba lần, để không giẫm vào vết xe đổ nữa, tớ giữ chặt cậu ấy trong lòng ngủ, kết quả cậu ấy vẫn không yên, cựa quậy trong lòng tớ," Kudo Shinichi nói bằng giọng điệu bình tĩnh, "Thế là tớ hết chịu nổi liền ra tay với cậu ấy. Làm được nửa chừng, cậu ấy tỉnh dậy lại còn nói với tớ là cậu ấy rất buồn ngủ, rồi tớ tức quá hóa cười nói với cậu ấy, nhờ cậu ấy mà tớ giờ tỉnh táo hoàn toàn..."

"Khoan đã," Mori Ran không nhịn được ngắt lời anh, cô nói khéo: "Chuyện này nói với tớ không thích hợp lắm đâu."

Thế là Kudo Shinichi bỏ qua đoạn này, nói lại, lúc này vẻ mặt anh trở nên tươi tắn hơn một chút: "Vừa đúng lúc tớ cũng muốn làm chuyện này từ lâu rồi, tiếc là trước đây chưa tìm được cơ hội, bây giờ vừa hay hoàn thành, dù phải trả giá bằng giấc ngủ."

Mori Ran lườm một cái không hợp với tính cách của cô.

-

"Điều khó chịu nhất không phải là những điều trên, mà là cậu ấy đi mạo hiểm không nói cho tớ biết." Kuroba Kaito lúc này lại bình tĩnh lại.

Nakamori Aoko mở mắt ra thở hắt một hơi, mới bình tĩnh lại nói: "Cái này quả thực rất nghiêm trọng."

"Bây giờ cậu ấy luôn giấu tớ khi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, bề ngoài nói với tớ là đi chỉ huy ở hậu phương, sau đó tớ thấy không ổn truy tìm đến hiện trường, mới phát hiện," Kuroba Kaito giọng nói không chút cảm xúc nói, "Thực tế người đang ở tiền tuyến, vừa mới mặc áo chống đạn."

"Cái này sao có thể nhịn được." Nakamori Aoko nói với cảm xúc chân thật.

"Đúng không, điều quá đáng là tớ đến giúp cậu ấy, cậu ấy còn hỏi ngược lại tớ tại sao lại đến đây. Làm ơn đi, nếu không có tớ, cậu ấy vừa nãy đã bị đạn bắn trúng rồi," Kuroba Kaito nghiến răng nói, "Cậu ấy coi tớ là gì? Một đối tượng yếu đuối cần được bảo vệ, hay là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo dễ vỡ? Tớ đường đường là," cậu nuốt bốn chữ đó đi, "vẫn chưa từng chịu uất ức như vậy," cậu cười lạnh, "Năm đó danh tiếng của tớ vang danh thế giới thì cậu ấy còn chưa ra đời nữa."

Nakamori Aoko thành thật chỉ ra: "Lúc đó là ba cậu mà."

"Không quan trọng, dù sao cũng gần giống nhau." Kuroba Kaito dùng một câu để lướt qua.

"Chúng tớ đã kết hôn rồi, cậu ấy có nghĩ đến tâm trạng của tớ sau khi sự việc xảy ra không," Kuroba Kaito cúi đầu nói, "Tớ thực sự không thể nhắm mắt nhìn cậu ấy bị thương..."

Nakamori Aoko lắng nghe bên cạnh có chút xúc động.

-

"Điều khó chịu nhất không phải là những điều trên, mà là cậu ấy đến mạo hiểm không nói cho tớ biết," tâm trạng Kudo Shinichi trở nên trầm trọng, "Trước đây tớ đã cố ý không nói cho cậu ấy, cuối cùng cậu ấy vẫn tìm được đến chỗ tớ, tớ nên nói quả nhiên không hổ danh là," Kudo Shinichi lược bỏ danh xưng đó, "sao? Khi cậu ấy đột nhiên xuất hiện ở tiền tuyến, tim tớ suýt chút nữa ngừng đập, cậu ấy còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói cậu ấy đến giúp tớ, vừa nói vừa né một viên đạn đang bay về phía cậu ấy."

Mori Ran cảm thấy mình có quyền lên tiếng về mặt này: "Đây là lỗi của cậu rồi. Đừng nói là người yêu, ngay cả người thân cũng không nên giấu giếm mãi. Sống chung không chỉ là ở chung, mà còn có nghĩa là phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm, cùng nhau giải quyết khó khăn, chia sẻ nỗi đau."

"Tớ không phải không biết điều này. Những lần đối đầu hay hợp tác trước đây, mỗi lần đều khiến tớ hiểu rõ hơn về năng lực của cậu ấy," Kudo Shinichi thở dài nói, "Tớ biết rõ cậu ấy luôn có cách thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao, cũng biết cậu ấy có thể sống sót thần kỳ trong những tình huống mà người thường chắc chắn sẽ chết. Thậm chí, cậu ấy còn có thể lật ngược thế cục chỉ trong chớp mắt. Có lẽ, ít ai hiểu rõ điều này bằng tớ."

"Tớ không phải vì bảo vệ cậu ấy, mà là đang bảo vệ chính mình," Kudo Shinichi vùi sâu hai tay vào tóc, "Tớ chỉ là không thể nhìn thấy cậu ấy vô hồn nằm trên giường bệnh nữa, nếu không tớ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì vì điều đó..."

Mori Ran lắng nghe bên cạnh có chút cảm động.

-

"Cậu ấy trước đây đâu có như bây giờ, cậu ấy lúc đó bất kể là sự bình tĩnh tinh tế khi phá án, hay sự mưu mô ngầm khi thỉnh thoảng giở trò xấu, hoặc sự cố chấp nóng nảy và đôi lúc thiếu lãng mạn đều khiến người ta rung động không thôi, không như bây giờ..." Kuroba Kaito hối hận không kịp nói, "Biết thế, lẽ ra ngay từ đầu khi quyết định kết hôn, tớ nên thận trọng hơn một chút."

Nakamori Aoko hoang mang nghĩ, chẳng phải là hoàn toàn giống nhau sao?

Kuroba Kaito đột nhiên lấy điện thoại ra nhìn giờ, nói với Nakamori Aoko: "Aoko, tớ đi làm chút việc, đi ra ngoài một lát nhé."

Nakamori Aoko thấy Kuroba Kaito bước đến quầy và nói gì đó với nhân viên, sau đó cậu ấy quay lại với một chiếc túi giấy được đóng gói đẹp mắt trên tay. Cô tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"

Kuroba Kaito liếc nhìn chiếc túi giấy, tự nhiên mở lời: "Đây là cà phê mang về cho Shinichi. Cậu ấy trước đây nói cà phê ở quán này khá ngon, tớ tiện đường mang cho cậu ấy một phần."

Nakamori Aoko vô cùng hoang mang: "Vừa nãy cậu không phải còn nói muốn ly hôn với cậu ấy sao?"

"Đúng vậy, nhưng tớ và Meitantei đã hẹn chiều nay cùng đi xem phim," Kuroba Kaito thoải mái nói, "Chuyện ly hôn cứ để xem phim xong rồi nói."

Nakamori Aoko đột nhiên cảm thấy tấm lòng chân thành của mình đã bị quăng cho chó ăn.

-

"Cậu ấy trước đây đâu có như này, cậu ấy lúc đó bất kể là sự huyền bí sắc bén khi biểu diễn, hay sự hoạt bát đáng yêu khi ở bên ngoài, hoặc sự lãng mạn quá mức, đôi khi tự ý hành động, mọi hành động đều khuấy động lòng người, không như bây giờ..." Kudo Shinichi hối hận không kịp nói, "Biết thế, lẽ ra ngay từ đầu khi quyết định kết hôn tớ đã cẩn trọng hơn một chút rồi."

Mori Ran nghi ngờ nghĩ, chẳng phải là căn bản không thay đổi gì sao?

Kudo Shinichi đột nhiên giơ cổ tay lên xem đồng hồ, ra hiệu cho Mori Ran chờ một chút. Mori Ran thấy Kudo Shinichi đứng dậy đi đến quầy, nói gì đó với nhân viên, sau đó anh quay lại với một hộp giấy được đóng gói đẹp mắt trên tay.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Kudo Shinichi tự nhiên giải thích: "Đây là bánh kem mang về cho Kaito. Trước đây cậu ấy nói muốn thử món Black Forest ở tiệm này nhưng mãi không có thời gian, vừa hay tiện đường tớ mang cho cậu ấy một phần."

Mori Ran càng thêm hoang mang: "Vừa nãy cậu còn nói muốn ly hôn với cậu ấy."

"Đúng vậy, nhưng tớ và Kaito đã hẹn chiều nay cùng đi xem phim," Kudo Shinichi thoải mái nói, "Chuyện ly hôn cứ để sau khi hẹn hò rồi nói."

Mori Ran đột nhiên cảm thấy dưới nắm đấm của mình hình như thiếu một ít đồ.

end.

Rồi bay có thật sự là muốn ly hôn không =)))))))))))))))) Đề nghị hai bé Ran và Aoko cho mỗi thằng một đấm =)))))))))))))))) 

Coi như cưới bù bên ATNA nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro