• 34 •
Dường như yên tĩnh đến cực độ, nhưng lại như ồn ào đến cực độ, thời khắc này thời gian nguyên thủy của vụ trụ như ngưng đọng lại, trong vòng tay duy nhất này, Seulgi nghe thấy tiếng chấn động đến từ trái tim của đôi bên.
Nhìn anh, ánh mắt không thay đổi, trong lòng Seulgi chợt dậy lên một nỗi bất an.
Không thích thế này chút nào, giống như xem anh là công cụ để phản kích và khoe khoang ấy, nhất là trong tình hình anh không biết một tí gì.
Seungwan quan sát vẻ mặt của cô, căng thẳng nói: "Seulgi, cậu không đào thoát tại trận đó chứ!"
Cái gì mà đào thoát tại trận, có bao giờ cô muốn đánh nhau đâu!
Seulgi bực bội trừng mắt với bạn mình, trong lòng có phần buồn phiền. Rõ ràng là đi ăn uống với nhau, nhưng lại bị bạn mình làm thế, một bữa ăn đơn thuần cũng chẳng còn đơn thuần nữa rồi!
Thôi bỏ đi, xem như những người kia không tồn tại vậy, dù gì cũng chỉ cùng dùng cơm trong một nhà hàng thôi mà. Nghĩ như thế nên Seulgi nhắc nhở bạn mình: "Chút nữa các cậu ăn nhiều nói ít hộ tớ."
Nghĩ lại cũng không đúng, món Pháp rất đắt mà, vội vã bổ sung: "Cũng không được ăn nhiều!"
Lúc Jimin đến gần thì nghe thấy câu nói hung dữ này của Seulgi, lại nhìn thấy tướng tá ác bá tự nhiên mà có của cô thì đã nảy sinh ra một cảm giác thật-là-bất-lực.
Seungwan nhân cơ hội tố cáo: "Park sư huynh, anh xem Seulgi nhà anh kìa."
Câu nói này quả thực quá thuận tai, Jimin nghe thấy trong lòng thoải mái vui vẻ, quay sang nhìn Seungwan, chính thức ghi nhớ cô. Sau đó dạy dỗ Seulgi theo câu nói kia: "Có ai tiếp đãi khách khứa như em không."
Bọn Sooyoung cười phá lên.
Joohyun cũng bạo gan hẳn, nói với Jimin: "Nhưng mà sư huynh ơi, Seulgi nói như thế thì chúng em không dám chọn món ăn đâu."
Jimin ý nhị: "Không sao, hầu bao của anh tạm thời vẫn chưa phải do Seulgi quản."
Sooyoung cười hí hí: "Vậy bọn em phải nhân cơ hội này ăn nhanh mới được, muộn thêm nữa đến lúc Seulgi quản ví tiền của sư huynh rồi thì đến đồ hộp cũng không ăn được!"
Càng nói càng sôi nổi, Seulgi lại không chen vào, chỉ nhìn người đang đứng bên cạnh cô.
Giữa hàng lông mày và đôi mắt thanh tú của anh vẫn mang đến sự xa cách và ngạo mạn, nhưng khoảng cách giữa bạn cùng phòng của cô và anh dường như đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Seulgi không hề thấy lạ lùng, anh ấy là thế, chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi, thì sẽ dễ dàng khiến người ta thấy thoải mái nhẹ nhõm.
Vừa nãy ở trên xe chưa chú ý, Seulgi lúc này mới nhận ra anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất đứng đắn, dáng vẻ như vừa từ bàn đàm phán bước ra vậy, nghĩ lại cũng đúng, anh vừa xuống máy bay là đã đến đón họ đi ăn mà, thời gian thay quần áo chắc là cũng không có rồi.
Không biết vì sao, trong đầu Seulgi chợt thấy khó chịu.
Cô không dám nghĩ đến việc Đại Thần đã mang một tâm trạng thế nào để lái xe đến, nhưng mà, anh chắc chắn cho rằng đây là một bữa ăn đơn thuần rồi, làm sao lại nghĩ đến còn có mục đích khác cơ chứ.
Cảm giác khó chịu càng nặng nề hơn.
Họ vừa trò chuyện rôm rả vừa bước về phía nhà hàng, Seulgi đột ngột dừng bước, không nghĩ ngợi nhiều, nắm lấy ống tay áo của Jimin.
"Đừng vào đó nữa."
Câu nói này vừa thoát ra, trong lòng Seulgi nhẹ nhõm hẳn, như có gió mát thổi qua, cả những muộn phiền chất chồng trong mấy ngày qua và tâm trạng bực bội khi nhìn thấy Thôi Chấn Lợi lúc nãy cũng bị quét sạch.
Phải, cô không muốn vào đó, không muốn ăn uống vì sĩ diện gì cả, không muốn vào ăn chỉ vì muốn chọc tức ai đó, chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm cùng với bạn bè, và cả anh sau bao ngày không gặp gỡ.
Seungwan Sooyoung Joohyun sáu mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi, Seulgi ngẩng lên nhìn Jimin: "Chúng ta chọn chỗ khác đi, em không thích nơi này."
Ánh mắt Jimin lóe lên.
Một lúc sau.
Anh gật đầu: "Được, anh đi lái xe đến đây."
"Ừ." Đại Thần chịu khổ mà không oán trách, Seulgi cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cúi đầu xuống, "Phiền anh quá rồi..."
"Nếu thấy ngại thì theo anh đi lấy xe đi."
Hả? Seulgi ngẩng lên vẻ kinh ngạc, nhưng thấy rõ ràng trong mắt anh lóe lên nét gian tà.
>o
"...Anh đi nhanh về nhanh."
Nhìn theo bóng dáng cao ráo của anh đi xa, Seulgi xoay người lại nhìn bọn Seungwan. "Các cậu không trách tớ chứ?"
Joohyun lắc đầu: "Không đâu, không muốn ăn thì không ăn, cậu cũng không trách bọn tớ giấu cậu làm chuyện này mà. Dù gì cũng lượn qua trước mặt bọn họ rồi, tớ hài lòng rồi, ha ha."
Seungwan có vẻ thất vọng: "Seulgi thực ra cậu không cần để ý bọn họ làm gì."
"Không phải để ý." Seulgi nói nghiêm chỉnh, "Nếu đây là cửa hàng cá hấp, tớ muốn đến đó ăn, thì dù bên trong có mười Thôi Chấn Lợi, tớ cũng vào cho bằng được. Nhưng đây là nhà hàng món Pháp, các cậu cũng không thích, tớ không thích, vậy chúng ta cần gì phải ép buộc mình ăn thứ không thích chỉ để chọc tức họ."
Hoàn toàn không đáng mà, không chừng còn tiêu hóa không nổi, quan trọng nhất là, lại còn phải chia sẻ sắc đẹp của Đại Thần!!!
Làm ăn lỗ quá mà!
Seungwan thở dài buồn bã: "Vậy thôi, tớ hiểu rồi."
Seulgi vui mừng.
"Cậu muốn ăn cá hấp."
Seulgi: "..."
Seulgi: "Cơ bản là thế, không sai."
Sooyoung vẫn cảm thấy không cam tâm: "Cứ đi thế này, giống bỏ cuộc nửa chừng quá."
"Có sao đâu, như vậy cũng đủ rồi, người ngoài cuộc giải quyết tốt hơn người trong cuộc nhiều. Hơn nữa, Sooyoung à..."
Hai ánh mắt dán vào người cô đã rất lâu rồi, Seulgi ngẩng lên, nhìn thẳng không chút né tránh, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ nói: "Đối với kẻ địch ngầm thì biện pháp tốt nhất chính là, không để cho họ có cơ hội xuất đầu lộ diện."
Trên đường đi ăn cá hấp, Seungwan tuyên bố phải ăn món cá hấp cho bằng giá tiền món Pháp. Căn cứ vào giá tiền đáng yêu của món cá hấp và tính giết người không dao của món Pháp, Seulgi vốn nghĩ rằng đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Thế nhưng...
Tối nay các cô đã ăn hết bảy cân cá hấp...
Bảy cân đó...
Nhìn chiếc đĩa sứ cực to trống trải, chỉ còn lại vài cọng giá đỗ, Seulgi có phần không thể suy nghĩ nổi, Jimin vẫn bình thản như thường, Seulgi định thử cứu vãn hình tượng của các bạn và của mình nên nói rất ngượng ngùng: "Thực ra... bọn em bình thường không ăn nhiều như thế, nhiều nhất cũng chỉ bốn, năm cân thôi..."
Jimin gật đầu vẻ không quan tâm, đưa tay lên vẫy phục vụ: "Thực đơn."
Seulgi ú ớ, Đại Thần anh đang cho heo ăn đó hả...
Xong bữa, tất nhiên là Jimin lái xe đưa họ về trường rồi, khi đi ngang siêu thị lớn ở gần trường, Sooyoung gọi rối rít: "Em và Seungwan Joohyun đi siêu thị mua đồ, sư huynh, anh và Seulgi về trước đi."
Jimin nói: "Bọn anh ở đây chờ."
"Không cần đâu, lát nữa bọn em tự ngồi xe buýt về." Sooyoung vội vã chối từ.
Đùa à, họ làm người rất có quy tắc mà! Ăn miễn phí uống miễn phí rồi thì tuyệt đối không làm kẻ thừa! Cản trở cơ hội tình nhân ở bên nhau sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Các cô cười hí hí nhảy xuống xe, Seulgi theo phản xạ người cũng chếch về phía trước, hơi nhích ra ngoài một chút, thực ra cô không hề có ý định xuống xe, nhưng không biết vì sao, thân người lại theo quán tính làm động tác như sắp xuống xe đến nơi vậy.
Rồi một giây sau, cổ tay bị người ấy ấn chặt xuống chiếc ghế mềm mại.
Seulgi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Jimin, lại thấy anh đang chào tạm biệt với bọn Sooyoung bên ngoài, thái độ tự nhiên khó tả, như hoàn toàn không dùng một sức mạnh đến thế để giữ cô lại vậy.
Bọn Sooyoung hi hi ha ha đi xa rồi, cổ tay vẫn bị người ấy nắm thật chặt, Seulgi có vẻ khó xử. "Này."
Jimin hơi mỉm cười, buông ra rồi lái xe với vẻ như không có gì xảy ra. Đi được một đoạn, đèn đỏ, dừng lại, Jimin nhìn về phía trước và điềm tĩnh bảo: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra."
Seulgi nhất thời chưa phản ứng ra: "Hử?"
"Nhà hàng món Pháp." Jimin nhắc, "Tại sao đột ngột bỏ đi?"
"Ồ~"
"Đừng giả ngốc, trước giờ em không phải là người bướng bỉnh, tóm lại là có chuyện gì?"
>o
Seulgi thật thà khai báo: "Bên trong có người đáng ghét."
"Hử? Là ai?"
Seulgi bỗng choàng tỉnh, nói cho cùng, cái người trước mặt cô là kẻ đầu sỏ khiến cô bị mắng oan uổng, họa thủy mà!
Thế là bực bội đáp: "Không có ai, chắc là người muốn phát truyền đơn cho anh mà kết quả là không dám gửi ấy."
Xe anh thắng lại đột ngột, sau đó rẽ gấp, đi thẳng vào một ngõ nhỏ, rồi Jimin dừng xe, đưa mắt nhìn cô, trong đó lấp loáng ánh cười.
"Seulgi."
Seulgi bị động tác đột ngột của anh làm giật mình một phen: "Anh làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ cảm thấy dáng điệu này của em đúng là hiếm thấy, cho nên," Bàn tay vẫn đặt trên vô-lăng, ngón tay thon dài sờ sờ cằm, ánh mắt Jimin đảo nhanh: "Dừng lại để ngắm thêm một lát."
Seulgi trừng mắt với anh, gương mặt dần ửng đỏ, cảm thấy mình sắp tức chết đến nơi rồi >o
Tuy dáng vẻ cô tức giận đến nỗi mặt mày đỏ hồng lên quả thực rất đáng yêu, nhưng thấy cô thẹn quá hóa giận thật rồi, Jimin ngắm xong rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy người muốn phát truyền đơn ấy thì sao?"
Seulgi cố dằn lòng, quyết định không đùa với anh nữa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thực toàn bộ sự việc, tất nhiên, số liệu 34C cụ thể thì cô đã bỏ bớt = =
Theo sự trần thuật của cô, sắc mặt của Jimin mỗi lúc một lạnh, không khí mờ ám ban nãy còn lan tỏa trong xe giờ đã biến mất sạch, Seulgi cảm thấy bất thường nên dừng lại.
Jimin sắc mặt vô cảm nói: "Tiếp tục đi."
"Đại khái là thế thôi, vừa nãy họ ngồi ở nhà hàng kia, Seungwan biết trước họ sẽ đến đó nên mới đòi đi."
"Tên."
Seulgi trả lời như cái máy: "Thôi Chấn Lợi."
"Bốn người, còn nữa mà."
"... Còn nữa, nhưng không chắc lắm." Seulgi vẫn không chịu nói xấu người khác: "Thôi bỏ đi, anh lên mạng mà xem, có điều đừng nói gì cả, cứ kệ cô ta đi."
Hiện giờ người ta đã nghiêng về phía cô, vả lại Thôi Chấn Lợi cũng đủ khốn đốn rồi.
Kệ họ đi à? Jimin lạnh lùng bảo: "Anh sợ không độ lượng được thế."
Đại Thần... hình như tức giận thật, chuyện đã mấy ngày rồi, Seulgi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
"Thực ra những lời nói như thế từ nhỏ em đã nghe quen rồi, lúc đầu còn xem nó là động lực để tiến tới, về sau những lời này không đáng để trở thành động lực nữa." Trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin, Seulgi nhìn anh, nghiêm túc: "Động lực hiện giờ của em..."
Là anh.
Không khí ngưng đọng.
Đôi mắt ấy nhìn anh, ánh sáng lấp lánh, tỏa ra một thứ hào quang chói mắt, Jimin không nghĩ ra bất cứ lời so sánh nào để hình dung vẻ đẹp của cô lúc này, chỉ muốn đưa tay che đôi mắt cô lại, như thế, có lẽ sẽ khiến nhịp tim anh không còn đập loạn lên như bây giờ.
Seulgi bỗng thấy nghẹt thở.
Rõ ràng là một giây trước còn đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao đột nhiên lại rơi vào trạng thái này...
Cố gắng dời ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, Seulgi đằng hắng, cố nói với vẻ tự nhiên hết mức có thể: "Anh đừng dừng xe ở đây mãi thế, cản trở giao thông đó."
Là người nhà của giáo chức trong trường nên xe của Jimin dễ dàng vào trong, nhưng nếu chạy đến tòa nhà nữ sinh thì cũng không hợp lắm, thế là anh dừng xe lại ở nhà mình, sau đó đi bộ đưa Seulgi về ký túc xá.
Tám chín giờ tối vốn là thời khắc khá náo nhiệt của trường, nhưng vì đang trong kỳ thi nên khó tránh khỏi lạnh lẽo yên tĩnh hơn trước. Sánh vai bước trên con đường nhỏ không người, ánh sao sáng lấp lánh rải rác trên trời, học sinh khoa tự nhiên Seulgi đang nhẩm tính...
Vòng một đoạn... ba trăm mét...
Lại vòng thêm đoạn nữa, năm trăm mét...
Thêm nữa thì đã là tám trăm mét rồi, ừ, thêm mấy vòng nữa là cá hấp có vẻ đã tiêu hóa hết.
Jimin lên tiếng: "Thi xong thì ăn một bữa cơm với bạn cùng phòng anh nhé."
"A?" Seulgi thoát ra khỏi trạng thái suy nghĩ đơn giản, gật gật đầu, "Ồ."
"Không muốn?" Nghe có vẻ miễn cưỡng quá.
"Không phải, chỉ là..."
Seulgi tuy miệng đáp thế nhưng trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không chân thực.
Cứ luôn cảm thấy, mình và Đại Thần hiện giờ chắc là đến giai đoạn "chuẩn bị yêu đương", nhưng bị đám bạn cùng phòng quyết định thế thì xem ra danh phận bỗng chắc chắn là vậy rồi >_
Hơn nữa, lại phải ăn cơm với bạn anh...
Hơn nữa, anh là Jimin...
Cái tên này mang đến cảm giác không chân thực, thực ra luôn ám ảnh đến tận bây giờ.
"Hử?"
"Chỉ là, cảm thấy có chút không chân thực."
Bước chân Jimin chợt khựng lại, quay sang nhìn cô chăm chú.
Seulgi cũng dừng chân.
Sau đó, Seulgi bị anh cuốn vào trong lòng mà không chút phòng bị, mùi vị đàn ông mát lạnh thoáng chốc tràn vào mọi giác quan của cô. Bị hai tay anh giữ chặt, không động đậy nổi, đầu cô nép vào ngực anh, chẳng nhìn thấy được gì, chỉ nghe anh đang nói bên tai:
"Anh vốn không muốn nhanh như thế." Chất giọng vốn lành lạnh đang cố nén lại, mang theo một sự mê hoặc kỳ lạ, anh hỏi, "Thế này đã thấy chân thực chưa?"
Dường như yên tĩnh đến cực độ, nhưng lại như ồn ào đến cực độ, khoảnh khắc này, thời gian nguyên thủy của vũ trụ như ngưng đọng lại, trong vòng tay duy nhất này, Seulgi nghe thấy tiếng chấn động đến từ trái tim của đôi bên.
Chân thực rồi, nhưng cũng càng hư ảo hơn, nhưng thế thì có quan trọng gì đâu. Cho dù tất cả những điều này có không chân thực đi nữa, thì cũng là cái không chân thực mà chân thực nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro