
Youngie
---
Hét mãi cũng chán, Seulgi cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi yên... Duy nhất có ánh mắt đối với anh trước sau như một, vẫn là chán ghét vô cùng... Cô không nhìn Jimin nữa, nhìn ra bên ngoài vui hơn!
Anh chau mày tỏ ý không hài lòng, Jimin không thích cô nhìn đi nơi khác khi đang ở cạnh anh... Đôi tay ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ mang theo sự chiếm hữu to lớn vô cùng, để cô đối mặt với anh, để môi chạm môi trong giây phút...
Anh tiến sâu hơn, tìm đến đôi môi anh đào xinh đẹp...
Anh mút mát, bắt cô hé môi phối hợp...
Một vòng khuấy đảo, anh lại muốn nhiều hơn...
Jimin cuốn lấy cô theo cách của riêng mình....
Tring cường hãn có chút dịu dàng, trong ôn nhu có chút mãnh liệt... Anh chính là như vậy, đây là cách Jimin yêu Seulgi... Anh muốn cô hiểu anh chỉ dịu dàng với mỗi cô, anh muốn cô hiểu anh đối với cô ngày càng không thể kiềm chế... Hôn đến khi lồng ngực réo gọi không khí, hôn đến khi Seulgi chỉ có thể uỷ khuất dựa vào anh...
Lúc này mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, chưa để Seulgi phản ứng đã vội bế cô ra sofa, tự mình mở hộp thức ăn đang cô độc ở trên bàn...
Seulgi khó nhọc nhìn anh, thầm trách kẻ này vì sao lại dài hơi như vậy? Báo hại cô bị hôn đến ngạt mất rồi! Đưa tay lên ngực điều tiết lại hơi thở, tầm mắt vẫn cứ vậy nhìn anh...
Jimin biết, nhưng giả vờ không để tâm đến... Tự mình xem xét từng món ăn cô nấu... Phải nói là rất ngon nha! Mùi thơm thoang thoảng trong không khí khiến kẻ khác muốn ăn ngay. Xem nào, có súp, có thịt, có cả gà chiên,... Đúng loại anh thích!
- " Ăn không?" - Jimin gắp một miếng gà nhỏ, đưa lên miệng cho cô...
Đáp lại là né tránh, thật sự thì... Seulgi không thích thứ này, càng không muốn đụng đến, nhưng biết là anh thích... Vì vậy nên mới chuẩn bị...
- " Không... "
Anh chau mày...
-" Không thích ăn sao ?"
- " Là không thể... "
Đôi đồng tử lại xoáy sâu, cô lại rơi vào nơi đó... Nhất thời không biết được anh đang nghĩ gì...
- " Tôi... Bị dị ứng, không ăn được... Ăn sẽ sốt, sẽ bị nổi mẫn đỏ..."
Jimin gật gù, nút thắt trong lòng được gỡ bỏ... Thảo nào trước giờ không thấy cô động đến gà, kể cả nấu ăn cũng rất ít... Hoá ra là dị ứng, nếu vậy... Từ nay về sau anh cũng không ăn gà nữa!
Lẳng lặng đóng nắp hộp gà, đẩy nó ra xa... Jimin tìm đến món súp, tỉ mẩn đút cho cô
-" Cái này không bị dị ứng phải không? Ăn được đúng không ?"
- " Nhưng là nấu cho anh mà, anh không ăn sẽ không làm việc được đâu..."
Là vô ý thôi... Chỉ là vô ý thôi... Là Seulgi vô ý thấy anh quan tâm cô nhiều như vậy, là tim cô vô ý đập mạnh liên hồi, là cô vô ý quan tâm anh thôi...
Đôi môi nào đó khẽ cong lên tạo thành điệu cười hoàn mĩ
- " Tôi nói em nấu nhiều một chút là muốn em ăn cùng, thường ngày thấy em ăn ít như vậy còn lo em không có nhiều sức khoẻ... Mà nếu không khoẻ thì.."
Jimin muốn nói gì đó, muốn quan tâm cô...
-" Thì sao ?"
Xem ra Seulgi rất hứng thú với câu trả lời của anh?
- " Nếu em không khoẻ thì... Thì sao tối đủ sức mà phục vụ tôi... " (Rầm ...Au ngã ngửa -.-)
- " ... "
Bao nhiêu mong chờ đều bị anh đẩy xa hết, chết thật! Jimin không có ý này...
- " À... Seul.."
- " Ăn đi, ăn mau đi để tôi còn về... "
Seulgi nhạt giọng, vậy là không vui sao ? anh vô ý làm cô không vui sao ?
Đành vậy, lúc này cô vẫn chưa thích anh, nếu tiến tới sẽ khiến cô hiểu lầm, đành vậy... Cứ như lúc này, như xa như gần... Còn hơn là ngày càng xa cách... Anh không muốn cô lo sợ, không muốn cô rời đi...
...
Kết thúc buổi trưa, Park tổng cao cao tại thượng nào đó tình nguyện làm tài xế riêng cho bà xã nhỏ, trực tiếp đưa cô về nhà... Trước khi về còn khoa trương nắm tay Seulgi đi dạo khắp công ty, triệu tập mọi nhân viên ra cúi chào Park phu nhân xinh đẹp... Seulgi lần đầu nhìn thấy mình được nhiều người chào đón như vậy, nhất thời chẳng biết làm gì, chỉ có thể nắm chặt tay anh, đi qua hàng người đông nghẹt...
---
Thời gian gần đây Jimin thường xuyên biến thành trẻ nhỏ, trưa nào cũng bắt cô nấu ăn mang đến công ty, còn nói cái gì muốn ăn cùng, bắt cô nấu nhiều một chút... Ăn xong lại đưa cô về, thỉnh thoảng lại kéo cô đi dạo khắp nơi, báo hại cô thường xuyên trễ giờ làm... Tính đến cũng đã hơn số lần trên đầu ngón tay, không khéo sẽ bị đuổi việc mất thôi!
Và bây giờ là buổi tối, hiện đã ăn xong, Jimin lại ra hồ bơi, Seulgi lại ở đó đánh đàn...
Theo một trình tự nào đó,Park phu nhân đang bị Park tổng đột ngột tấn công, chính là ôm từ phía sau, sau đó bế thốc lên...
Park phu nhân có vùng vẫy, nhưng vô ích...
Đôi môi hồng lại bị chiếm lấy mất rồi, Jimin bế cô... Hướng về phòng ngủ...
Cửa phòng đóng lại, dấu hiệu của một đêm nồng nhiệt lại sắp diễn ra...
Bên trong, áo quần của cô lại thảm thương rơi xuống đất... Đôi môi mềm tìm đến chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp...
"Kim Taehyung"
Không gian bị tiếng chuông điện thoại phá huỷ, buộc Jimin phải luyến tiếc rời ra...
- " Chuyện gì ?!" - Âm giọng tràn ngập mùi thuốc súng, có thể chắc chắn rằng nếu bây giờ Taehyung nói là vô ý bấm nhầm anh lập tức sẽ khiến Kim phó tổng kia chết thật khó coi...
Nhưng không phải vậy, đáp lại là giọng nói trẻ con trong trẻo...
- " Minee ~ Youngie đến rồi, Youngie đang ở dưới nhà, Mine mau xuống mở cửa cho connnn ~ "
---
U aaaaaa lâu rồi mới ngoi lên ~~
thật xin lỗi mấy bạn vì chap này tới trễ :<<
Thông cảm cho tui nha :"> mong các bạn vẫn ủng hộ nó ~
Cảm ơn đã đọc !~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro