
Chương 2
Link chương 2: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1ccff35e6
và https://www.asianfanfics.com/story/view/1491082/02-
—
Hyunjung không nhớ mình đã cúi xuống nhặt ô như thế nào, không nhớ mình đã đưa ô cho Jiyeon như thế nào, cũng không nhớ mình vào nhà bằng cách nào.
Ngoài cửa sổ mưa suốt đêm, bầu trời nổi sấm sét, thỉnh thoảng kèm theo tia chớp. Hyunjung đang nằm trên giường, và mỗi khi nhắm mắt lại, cô sẽ nhớ về nàng, Jiyeon mà cô vô tình hôn, Jiyeon mà cô hằng mong được gặp trong hai tháng qua, Jiyeon người đã mang đến cho cô niềm vui và nỗi nhớ. Đối với Hyunjung, người vừa trưởng thành, tất cả mọi thứ đều là lần đầu tiên. Mọi chuyện xảy ra tối nay đều rất khó quên.
Jiyeon không bày tỏ nhiều, nhưng nó vẫn tốt hơn hàng ngàn lời nói mà cô đã nhận được.
Những hạt mưa rơi xuống đất, rơi vào hoa cỏ trong luống hoa, tạo ra âm thanh lộp bộp. Jiyeon không lớn tiếng, Hyunjung phải nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng mới có thể nghe rõ Jiyeon đang nói gì với mình. Đêm đó, cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Jiyeon, khi cơ thể và môi họ vô tình chạm vào nhau trong phòng ngủ.
Cổ họng Hyunjung khô khốc, nhìn thấy khuôn mặt Jiyeon càng ngày càng gần, cô muốn nói, nhưng đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì. Cô đã làm sai, mấy ngày nay cô thậm chí còn không trả lời tin nhắn của Jiyeon, và không còn chủ động đi tìm nàng dù chỉ một lần.
Hyunjung cũng thích Jiyeon, giống như Jiyeon, cô đã quen với việc ở bên nàng mỗi ngày và muốn tiếp tục đến trường của Jiyeon để gặp nàng. Nếu không phải anh trai cô mỗi ngày đều chán nản vì chuyện tình cảm, Hyunjung đã đi tìm nàng từ lâu.
Tóc của Jiyeon ướt vì mưa, mái tóc đen rũ xuống một bên mặt, một số dính vào cổ. Đôi mắt của Jiyeon đỏ hoe, khiến Hyunjung nhớ về hình ảnh chú mèo con được nhặt về nhà lúc nhỏ, chạy về dưới cơn mưa, khiến người ta không nỡ, khiến người ta muốn yêu.
Nhìn đôi vai và xương quai xanh ướt đẫm của Jiyeon, trái tim Hyunjung như tê dại. Và khi Jiyeon nói ra tình yêu của mình dành cho cô, trái tim Hyunjung lại chấn động không hiểu nổi. Cảm giác này không hề xa lạ, ngay từ lần đầu tiên Jiyeon nắm tay cô, Hyunjung đã rung động.
Nàng thích cô và cô cũng thích nàng.
Hyunjung tan chảy vì ánh mắt yêu thương của Jiyeon, cô cảm thấy như mình đang yêu. Đây là cảm giác mà cô chưa từng có.
Hyunjung nhìn bờ vai Jiyeon hơi run lên, cuối cùng cô cũng đưa tay vén tóc ra khỏi mặt Jiyeon, cảm giác chạm nhẹ trên đầu ngón tay khiến Hyunjung nghĩ về việc ôm nàng thật chặt như đêm đó trên núi, không phải Jiyeon sợ sấm sét sao?
Nhưng khi ngón tay cô chạm vào má Jiyeon, người trước mặt đột nhiên biến mất, trong lòng Hyunjung tràn đầy hối tiếc và hụt hẫng.
"Jiyeon, Kim Jiyeon!"
Giấc mơ tưởng chừng như thật này dài đến nỗi Hyunjung choáng váng tỉnh dậy vào buổi chiều ngày hôm sau. Mọi thứ trước mắt cô đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù, trần nhà là màu trắng, ga trải giường cũng là màu trắng, và cô còn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Trận mưa đó khiến Hyunjung đổ bệnh. Như thể đó là hình phạt của cô vì đã khiến Jiyeon khóc suốt đêm, Hyunjung sốt cao suốt cả đêm. Cô muốn dụi mắt, nhưng khi giơ tay phải lên, vô tình kéo vết thương nơi kim truyền vào tĩnh mạch.
"Này, cẩn thận, đừng cử động."
Lúc này Hyunjung mới nhận ra bên trái cô luôn có một cô gái ở bên cạnh chăm sóc cô, giọng nói này rất quen thuộc. Cô quay mặt sang một bên và nhìn thấy cô gái đang hướng lưng về phía cửa sổ, ánh nắng chiều tà bao quanh cô gái, tóc của cô ấy đã trở thành màu vàng rất đẹp. Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng Hyunjung biết, nhất định đó chính là người cô thấy trong giấc mơ.
"Chị... sao chị lại nằm ở đây?"
"Chị bị sốt phải nhập viện, đồ ngốc! Từ nhỏ chị đã sợ mắc mưa, sao còn bất cẩn như vậy?"
Lời trách móc tràn đầy ân cần và quan tâm, giống như tiếng nói thường xuất hiện trong giấc mơ của cô, làm cho hốc mắt Hyunjung nóng hổi, và trước mắt lại mờ mịt bởi lớp sương mù. Cô nắm lấy tay "Kim Jiyeon" và nhẹ nhàng nói:
"Thực xin lỗi, thực ra..."
Lời nói còn dang dở, cô liền nghẹn ngào. Chỉ cần nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Jiyeon khi khóc, trong lòng Hyunjung đã tràn đầy xót xa.
"Chị định nói gì?" Cô gái hỏi.
"Thật ra chị cũng thích em, chị cũng thích em."
Cảm giác khi nói ra dễ chịu hơn rất nhiều. Người trước mặt thực sự đang ở trước mắt cô, ít nhất không phải như trong giấc mơ khiến người ta không thể chạm đến. Tuy nhiên, cổ tay của "Kim Jiyeon" ngày hôm nay đã trống rỗng, Hyunjung lại cảm thấy thất vọng. Cô sợ "Kim Jiyeon" sẽ không muốn cô nữa và sẽ hối hận nên tiếp tục nói với cô gái trước mặt:
"Bởi vì chị thích em, nên chị muốn mỗi ngày đều ở bên em. Trái tim chị cũng giống như trái tim em."
"Chị... nghiêm túc thật sao?"
"Đêm qua chị luôn mơ thấy em, em cứ khóc trong giấc mơ của chị. Chị không nỡ, em đừng khóc như vậy nữa, được không?"
Cô gái thực sự cảm động, tiến tới hôn lên những giọt nước mắt từ khóe mắt Hyunjung, cô ấy chạm vào mặt Hyunjung và thì thầm vào tai cô: "Ngốc, em sẽ không bao giờ nói chuyện với chị như vậy nữa, cũng sẽ không rời xa chị nữa. Chị biết không, khi Hyunbin oppa vừa nói qua điện thoại rằng chị ngất xỉu không tỉnh dậy, em đã lo lắng cho chị rất nhiều."
Cửa phòng bệnh hé mở, hai nữ sinh khác đang mặc đồng phục nhìn về phía Hyunjung với vẻ mặt kinh ngạc.
Mijoo đứng phía sau Jiyeon, Cô kiễng chân lên và nhìn thấy cảnh cô gái dường như đang hôn Hyunjung qua đôi vai của Jiyeon. Cô mở to mắt và che miệng, dùng tay trái nắm chặt tay Jiyeon.
"Trời ơi, hóa ra nữ sinh trung học ngày nay mạnh dạn quá!"
Nhưng dù Mijoo có nói bao nhiêu lời, Jiyeon dường như không thể nghe thấy. Một phần trái tim nàng bỗng nhiên sụp đổ, tất cả tình yêu trong lòng đều tan biến trong nháy mắt, trở thành hư không. Jiyeon đứng bất động ngoài phòng bệnh, trong đầu nàng lặp đi lặp lại hình ảnh cô gái hôn Hyunjung. Jiyeon đã gặp cô gái đó một lần. Cô ấy chính là cô gái đã nắm lấy cặp sách của mình và ném những lá thư vào người Hyunjung.
Sửng sốt hồi lâu, nàng quay người dúi bó hoa trên tay cho Mijoo. Hai người cũng không vào làm phiền họ và quay về, con đường trở về trường của Jiyeon trở nên dài vô cùng.
Sau khi Jiyeon về nhà tối qua, nàng đã tự trách mình rất nhiều lần. Hoàn cảnh đêm đó khiến người ta vô tình nói ra sự thật. Jiyeon là một người rất sáng suốt trong cách xử lý mọi việc và chưa bao giờ làm điều gì khiến mình hối hận kể từ khi còn nhỏ. Nàng thực sự thích Hyunjung, nhưng khi nhìn thấy Hyunjung trông có vẻ sợ hãi dưới mưa, Jiyeon đã hoảng sợ. Mục tiêu hẹn hò không có trong kế hoạch cuộc đời nàng trước khi 20 tuổi. Việc thú nhận những điều đó với cô ấy có ý nghĩa gì chăng.
— ["Chị có thích con gái không?"]
— ["Rõ ràng là người khác thích chị mà ~"]
Nàng nhớ lại cô gái đã bị Hyunjung từ chối vào tối qua, sau đó, Hyunjung vẫn giữ gìn những lá thư của cô gái đó, thậm chí đặc biệt chuẩn bị quà tặng cho cô gái đó. Cái cách cô ấy xử lý mối quan hệ giữa các cô gái mà không có ranh giới rõ ràng, đó là tính cách khiến Jiyeon quyết đoán rất khó chịu.
Và Jiyeon, người từng rất kiêu hãnh, dường như đang khóc và cần được yêu thương vào đêm đó, thật xấu hổ. Nếu Hyunjung từ chối thì nàng cũng sẽ chịu chung số phận với cô gái đó. Jiyeon không muốn bị tra tấn trong một mối quan hệ không rõ ràng. Nàng trằn trọc suốt đêm, suy nghĩ xem ngày hôm sau có nên đến gặp Hyunjung và xóa bỏ mọi thứ trong đầu hay không, nhưng lại lo lắng khi nhìn thấy ánh mắt của Hyunjung thì nàng sẽ không nỡ buông tay.
Kết quả là trước khi tan trường vào ngày hôm sau, nàng đã nghe thấy Hyunbin nói trong phòng phát sóng rằng em gái anh ấy bị sốt và phải nhập viện. Anh bận quá không thể rời đi và nhờ bạn của Hyunjung đến chăm sóc cô ấy. Jiyeon trốn tiết thể dục buổi chiều và đến bệnh viện thăm cô, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy cô ấy hôn một cô gái khác trên giường.
Jiyeon phải đến lớp vào buổi chiều, nàng luôn kìm nén cảm xúc trong lòng, cố không để bản thân thấy buồn bã. Nàng tự lừa dối mình rằng đó chắc chắn là hiểu lầm. Làm sao Hyunjung có thể đột ngột thân mật với người khác như vậy, hoàn toàn không giống với cô ấy. Cả buổi chiều, nàng cắn răng chịu đựng, cố gắng hết sức để đến lớp như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối, Mijoo và Jiyeon sẽ học lớp ngoại ngữ, trong lớp luyện thi còn có học sinh trường khác. Một số bạn cùng lớp ở trường trung học nữ sinh đã vô tình nhắc đến tên của Hyunjung trong giờ giải lao.
"Cậu có biết hai ngày nay Kim Hyunjung sẽ không đến lớp không?"
"Kim Hyunjung? Sao đột nhiên lại nhập viện thế? Tớ còn tưởng do lần trước gian lận nên bị đuổi học chứ."
"Cô ấy gian lận hả?"
"Đúng vậy, cô ấy bị nghi ngờ gian lận và phải thi lại! Nhưng nhà trường đã bảo vệ cô ấy và nói rằng cô ấy không có gì đáng nghi."
"Tớ nghe nói mẹ cô ấy là bạn cùng lớp với hiệu trưởng trường chúng ta."
"Không phải có người nói trên đường có người nhìn thấy mẹ Kim Hyunjung thân thiết với một người trông giống như hiệu trưởng sao? Họ từng hẹn hò hả ta?"
"Trời ơi, chuyện lớn quá!"
Cô gái vừa lên tiếng nhìn các bạn học xung quanh đều giật mình và kinh ngạc, nhưng cũng không vội vàng giải thích rằng những gì mình nói chỉ là "nghe nói" và "đoán". Khi một nhóm các cô gái tụ tập lại, che miệng và nghe những thông tin đáng kinh ngạc, không ai quan tâm đến tính chính xác của những sự thật đằng sau. Có người thậm chí còn nhân cơ hội này bày tỏ sự bất mãn cá nhân trong quá khứ với Hyunjung.
"Tớ thực sự không biết Kim Hyunjung có điểm gì tốt. Cô ấy không đạt điểm cao và còn gian lận. Tại sao mọi người vẫn thích cô ấy chứ?"
Mijoo có vẻ rất khó chịu. Sự thật hoàn toàn không giống với lời họ đồn thổi. Vì tất cả đều là tin đồn nên không nên lan truyền một cách vô trách nhiệm ở nơi công cộng như vậy. Thậm chí còn có một số người thực sự tin vào những tin đồn này.
Dù biết hôm nay Jiyeon từ bệnh viện về đã có tâm trạng không tốt, nhưng cô vẫn quay người lại muốn đánh thức Jiyeon đang nằm ngủ trên bàn. Không ngờ khi cô quay lại, chỗ ngồi của Jiyeon đã trống rỗng.
"Kim Hyunjung cũng không biết cậu là ai, cô ấy làm gì mà liên quan đến cậu!"
Jiyeon vừa dứt lời, Mijoo đã nghe thấy những chiếc bàn phía sau cô rơi xuống đất ầm ầm, cùng với tiếng la hét của các cô gái, lớp học bỗng trở nên ầm ĩ huyên náo.
Mijoo luôn nghĩ Jiyeon là một cô gái yếu đuối. Thật không ngờ, phải mất hai năm quen biết cô mới phát hiện ra nàng đã từng học Taekwondo khi còn nhỏ. Dù cuối cùng Jiyeon chỉ cảnh cáo họ bằng lời nói nhưng Mijoo đã nhìn thấy trong mắt Jiyeon lúc đó tràn ngập sự tức giận, và nàng đã suýt nữa nắm chặt tay cô gái đó đến mức gần như làm gãy cổ tay của cô ấy.
Buổi tối trên đường về nhà, Mijoo vẫn cầm bó hoa mà hai người mua trước khi đến bệnh viện vào sáng nay: "Jiyeon, cứ mặc kệ bọn họ đi, sẽ không có ai tin những tin đồn vậy đâu. Hôm nay sao lại nổi cáu thế kia? Cậu là biểu tượng của trường chúng ta, nếu hiệu trưởng biết được..."
"Được rồi, tớ sẽ không làm thế nữa. Hôm nay tâm trạng tớ không tốt."
"Sau khi cậu trở về từ bệnh viện, đã có chuyện gì đó không ổn rồi. Cậu..." Mijoo thận trọng hỏi: "Cậu không thể chấp nhận việc Kim Hyunjung hẹn hò với một cô gái à?"
Đột nhiên bị chạm vào chỗ đau, lớp phòng ngự của Jiyeon bị phá vỡ. Tầm nhìn trước mắt bị mờ đi bởi nước mắt, nàng cố gắng nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng làm sao có thể để tâm đến việc Hyunjung thích gì? Nàng chỉ là để tâm đến việc Hyunjung không thích nàng.
Trong đêm tối, Mijoo không phát hiện ra có gì không ổn, tiếp tục nói: "À mà sáng nay cậu kể cho tớ nghe, đêm qua có một người bạn của cậu tỏ tình với người mình thích, tớ còn tưởng cậu đang nói về chính mình, chẳng lẽ là đang nói về Hyunjung hả?"
Jiyeon cảm thấy trong lòng đau nhói, đột nhiên dừng bước. Nàng chợt nhớ tới ngày đó Hyunjung muốn đuổi theo cô gái ấy nhưng lại dừng lại, nhớ đến Hyunjung tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất nhặt lá thư của cô gái lên, nhớ tới Hyunjung cẩn thận phủi nhẹ lớp bụi trên lá thư rồi kẹp chúng vào trong các trang của cuốn sách. Và còn chiếc vòng nàng vẫn đeo trên tay...
Cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt vẫn không thể kiềm chế, từng giọt từ từ lăn xuống từ khóe mắt.
Sự chú ý của Mijoo vẫn đổ dồn vào bó hoa trên tay, cô ấy nói tiếp:
"Chỉ là, chắc chắn cậu không ngờ rằng người mà cô ấy tỏ tình là một cô gái." Mijoo lại nghĩ, "Nhưng nếu là Kim Hyunjung, cho dù đối phương là con gái, cũng không có khả năng thất bại được. Vì vậy, cậu không cần lo lắng nhiều về cô ấy đâu."
Nói xong, cô nhận ra mình không còn nghe thấy câu trả lời của Jiyeon nữa, cô quay lại thì thấy Jiyeon đang ngồi xổm ở một bên, ôm đầu gối và đột nhiên bật khóc.
Bó hoa rơi xuống đất, cánh hoa vương vãi khắp nơi. Mijoo hoảng sợ chạy tới ôm chặt Jiyeon, nhưng Jiyeon vẫn khóc và dù cô có an ủi thế nào cũng không thể dừng lại.
"Đó là lý do tại sao cô ấy không thể chịu đựng được việc làm mất lá thư!"
"Jiyeon, cậu sao vậy? Cậu đang nói gì thế?"
"Cho dù phải học đến nửa đêm, cô ấy cũng sẽ bí mật chuẩn bị quà cho cô ấy để cô ấy vui, đơn giản là cô ấy thích cô gái đó mà thôi!"
Jiyeon níu áo của Mijoo như thể nàng đang níu giữ cọng rơm cứu mạng, nhưng trái tim nàng vẫn tiếp tục rơi xuống trong sự thất vọng, dù thế nào cũng không vực dậy được: "Mijoo, cô ấy nói chỉ coi cô gái đó như một người bạn! Cô ấy nói không thích cô gái đó! Sao cô ấy có thể nói dối tớ như vậy! Cô ấy là đồ nói dối!"
Sau đêm đó, Jiyeon không bao giờ xuất hiện trước mặt Hyunjung nữa, và cố tình xa lánh Hyunjung. Mijoo không biết chuyện giữa họ nên cũng không nói nhiều. Cuối cùng, dưới sự thẩm vấn của Hyunjung, cô ấy đã kể cho Hyunjung tất cả những gì hai người họ nhìn thấy ở bệnh viện ngày hôm đó.
Hyunjung tạm thời giữ kín sự thật trong lòng rằng mình đã nhận nhầm người, cho dù lúc đó có giải thích với Jiyeon, cô cũng không thể thay đổi mọi chuyện và chỉ làm đau lòng một cô gái khác.
Mùa hè năm đó, khi Hyunbin đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học và chuẩn bị đi du học, Hyunjung đã bí mật có một "tình yêu" bất ngờ.
"Hyunjung ~ Chị thấy cái này đẹp hơn hay cái kia đẹp hơn?"
"Chị thấy cả hai đều khá ổn. À, mà này, Jiyeon à..."
"Jiyeon?"
"... Xin lỗi."
Tuy nhiên mối tình này chỉ kéo dài được 1 tháng rồi kết thúc.
Khi học kỳ mới đến gần, Hyunjung cùng gia đình đưa anh trai đến sân bay. Trước khi chia tay, Hyunbin luôn có điều muốn nói nhưng lại im lặng, cuối cùng, trước khi rời đi, anh đã nói một số lời với Hyunjung.
"Jiyeon sẽ quay lại Daegu để tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học địa phương vào năm tới, nhưng cách đây không lâu, cô ấy đột nhiên nói rằng sẽ phải về Daegu sớm trong suốt năm cuối trung học. Anh đã gặp cô ấy tại buổi lễ tri ân giáo viên của trường cách đây vài ngày, anh biết cô ấy đã hoàn tất thủ tục chuyển trường trong hè này, cô ấy sẽ rời Seoul vào sáng nay. Nhưng hôm đó cô ấy đặc biệt yêu cầu anh không được nói cho em biết. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa các em trong vài tháng qua, nhưng anh nghĩ em vẫn nên đến tiễn cô ấy đi, có thể thấy trước đây cô ấy rất quan tâm đến em đúng chứ."
Hyunjung vội vã bắt taxi trở lại khu dân cư. Khi đến ngoài cửa nhà Jiyeon, đã là buổi trưa và nhà nàng đã chuyển đi từ lâu. Nhưng cửa nhà vẫn mở, người môi giới mặc trang phục lịch sự nói rằng chủ nhà đã bán căn nhà và đang tìm người dọn dẹp.
Nhìn Hyunjung giống như học sinh, anh ta cũng không để ý tới, chỉ yêu cầu cô tạm thời không vào phòng bếp.
Hyunjung tiến lên vài bước, liền thấy cảnh tượng hỗn loạn trên sàn nhà bếp. Những chiếc chén và ly quý giá từng được gói gọn gàng trong tờ báo đã bị ai đó cố ý đập vỡ trên sàn nhà.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, vô thức muốn nhặt nó lên nhưng ngón tay cô bị cắt khi chạm vào.
Trong đầu Hyunjung hiện lên hình ảnh Jiyeon nắm tay cô và nói đùa: "Vậy nếu làm vỡ hết bát đĩa trong nhà, chị sẽ tốt với em đến hết đời chứ?"
"A? Làm sao chị có thể làm thế được?"
"Chị là không muốn mất em, hay là chị không muốn mất cái bát?"
Tất nhiên là chị không nỡ rời xa em, tại sao chị lại có thể không đối xử tốt với em được?
Nhưng khi đó, Hyunjung không dám nói ra sự thật trong lòng mình. Cô không thể đối mặt với sự thật rằng mình đã yêu người con gái mà anh trai mình yêu, và cô càng sợ Jiyeon sẽ trở thành người xa lạ với cô giống như nàng đã từ chối Hyunbin. Vì thế cô đè nén cảm giác này vào sâu trong tim.
Cô lên lầu và đi đến phòng ngủ của Jiyeon, bên trong dường như không có gì thay đổi nhưng cũng có vẻ như mọi thứ đã thay đổi. Thùng rác rất sạch sẽ, sạch đến mức có thể nhìn thấy chiếc vòng tay mà Jiyeon đã vứt đi. Thoạt nhìn có vẻ như nó đã được vứt vào đó sau khi đã dọn dẹp.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Jiyeon quyết định không mang nó đi cùng mình.
Bố mẹ của Hyunjung đang kinh doanh hai nhà hàng ở Seoul. thường xuyên đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, thường không thể dành thời gian bên cạnh Hyunjung và Hyunbin, nhưng nhà hàng luôn được duy trì tốt. Sau khi Jiyeon rời đi, Hyunjung đã rơi vào giai đoạn chán nản một thời gian. Cô không thích ra khỏi nhà, không thích giao tiếp và trở lại những ngày mất hứng thú với mọi thứ. Sau khi bắt đầu năm học, cô tự nguyện đề xuất giúp đỡ trong nhà hàng của gia đình. Mặc dù bố mẹ khuyên cô hãy tập trung học tại nhà, nhưng cô vẫn không muốn ở một mình trong nhà với suy nghĩ lung tung.
Vào năm cuối trung học, Hyunjung gặp lại mẹ của Jiyeon trong nhà hàng gia đình. Bà ấy và mẹ của Hyunjung đã trò chuyện rất lâu và đó là khi Hyunjung biết rằng Jiyeon đang chuẩn bị thi vào Đại học Seoul Chung-Ang và sau khi kết thúc kỳ thi, nàng sẽ chuyển về Seoul ngay lập tức.
Từ đó, Hyunjung không bao giờ đến nhà hàng nữa.
— "Chị sắp học năm cuối rồi, Chị thực sự nên học tập chăm chỉ như anh trai mình, đúng không?"
Những gì Jiyeon từng nói vẫn văng vẳng bên tai. Hyunjung đã chủ động đăng ký vào một số lớp luyện thi và chăm chỉ học tập mỗi ngày để nâng cao thành tích lên hàng đầu.
Khi điền đơn, các học sinh đều đang nghĩ xem sẽ vào trường nào. Chỉ có Hyunjung bắt đầu đoán xem Jiyeon sẽ đăng ký khoa nào và chuyên ngành nào tại Đại học Seoul Chung-Ang, cô còn nhờ mẹ điều tra giúp mình khi gặp mẹ Jiyeon. Cuối cùng, một cách trùng hợp, dù biết rằng Jiyeon sẽ chọn khoa Khoa học Xã hội của Đại học Seoul Chung-Ang, nhưng chỉ vào ngày gặp gỡ tân sinh viên, Hyunjung mới biết rằng Jiyeon học chuyên ngành Báo chí trong khoa Khoa học Xã hội, còn cô học chuyên ngành Truyền thông cũng trong khoa Khoa học Xã hội.
Các khóa học đại cương dành cho sinh viên năm nhất sẽ được chia thành nhiều lớp lớn dựa theo mỗi khoa. Và giáo sư luôn nói rằng "Báo chí" và "Truyền thông" là cùng một khoa nên không thể tách rời. Mỗi lần đến tiết học đại cương, các sinh viên từ hai khoa này thường ngồi chung lớp với nhau.
Jiyeon là thủ khoa ngành Báo chí. Và bức ảnh nhập học của nàng, với ngoại hình giống như một nghệ sĩ, đã thu hút sự chú ý của nhiều người khi được treo trên bức tường danh dự dành cho tân sinh viên. Khi hai chuyên ngành có cùng một lớp đại cương, Hyunjung là người duy nhất đến muộn, và ngay lập tức, diện mạo của cô ấy đã thu hút sự quan tâm từ giáo sư và các sinh viên cùng khóa.
Chính vì như vậy, trong năm học đó, thông tin về hai tân sinh viên có ngoại hình nổi bật này lập tức lan truyền trong cộng đồng sinh viên, một người là "Kim Jiyeon" ở ngành Báo chí và người còn lại là "Kim Hyunjung" ở ngành Truyền thông. Do cả hai đều họ Kim nên các giáo sư lớn tuổi không thể phân biệt được ai là Kim Jiyeon và ai là Kim Hyunjung.
"Tại sao ngành Truyền thông lại thiếu một người? Kim Jiyeon có ở đây không?"
Sojung ngồi bên dưới mỗi lần nghe giáo sư hỏi câu này đều toát mồ hôi lạnh. Cho dù không cần nhìn, cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc này Jiyeon nhất định có vẻ mặt bất lực và chán nản. Là bạn cùng phòng của nàng, Sojung sẽ ngay lập tức giúp Jiyeon làm rõ:
"Thầy ơi, Kim Jiyeon là sinh viên ngành Báo chí của chúng em. Vừa nãy mới điểm danh rồi ạ."
"Bạn học Kim Jiyeon đang ở đây, vậy bạn học Kim Hyunjung đâu?"
Khi nhầm lẫn giữa hai tên người, đôi khi có cảm giác như họ đã quen biết hoặc thậm chí quen thân với nhau. Không chỉ có giáo sư, mà ngay cả cố vấn cũng hiểu nhầm như vậy.
Bởi vì giáo sư luôn ghi sai tên của họ, Jiyeon bị trách vì đến muộn và về sớm một cách khó hiểu.
Nghe nói Hyunjung có một người anh trai đang du học ở Mỹ, có ngoại hình điển trai, đã đến thăm cô ấy tại trường đại học một lần. Sau một tuần lan truyền tin đồn, câu chuyện đã biến thành Jiyeon có bạn trai đang du học ở Mỹ, hai người họ rất hợp nhau và tình cảm rất ổn định.
Sojung cho rằng việc Jiyeon không thích Hyunjung có lẽ bắt đầu từ đây.
Jiyeon tưởng rằng số phận của mình và Hyunjung đã kết thúc vào khoảnh khắc nàng ném chiếc vòng tay đi, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng một năm sau trong khuôn viên trường đại học, khi nàng nhìn lên, nàng sẽ thấy gương mặt Hyunjung đang ngủ gật trên bàn.
Nàng đã hơn một lần nhìn thấy Hyunjung ngủ trên bàn. Khi đó hai người mới học năm thứ hai trung học, Hyunjung đang mặc đồng phục học sinh và nằm trên bàn học của nàng. Jiyeon cũng nằm ngửa trên bàn, cẩn thận nhìn vào mắt, mũi và môi của Hyunjung, khắc sâu các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy vào trí nhớ. Không giống bây giờ, nàng chỉ cảm thấy phiền lòng khi nhìn thấy Hyunjung lười biếng như vậy, nàng không thể tưởng tượng được làm sao cô ấy có thể đậu Đại học Chung-Ang với thái độ học tập như vậy.
Khoảng thời gian tươi đẹp để hai ngành "chung sống hòa thuận" không kéo dài được lâu. Cũng giống như năm trước, vì luôn tranh giành những chủ đề nóng hổi trên mạng xã hội nên nên cuối cùng vẫn biến thành mối quan hệ cạnh tranh, mối quan hệ không mấy dễ chịu. Bốn tháng sau khi bắt đầu năm thứ nhất, hai chuyên ngành đã lần lượt ngồi ở bên trái và bên phải giảng đường trong lớp học đại cương mà họ học cùng nhau. Kể từ đó, Jiyeon không bao giờ nhìn thấy Hyunjung nằm trên bàn ngủ vì Hyunjung luôn đến muộn nên cô ấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Lớp học đại cương duy nhất được tổ chức hai lần một tuần này cuối cùng đã biến thành một lớp học mà Hyunjung chỉ ngẩn ngơ nhìn theo tấm lưng của Jiyeon.
Nhiều lần sau khi hết tiết, Hyunjung cố ý hay vô ý luôn đứng ở cửa chờ người, mặc dù hai người từ khi vào trường chưa từng nói một lời, cũng không có thông tin liên lạc với nhau, nhưng đến cả Sojung cũng có thể cảm nhận được Hyunjung từ ngành Truyền thông dường như đang đợi Jiyeon, làm sao Jiyeon có thể không nhận ra.
Nhưng Jiyeon lần nào cũng nhắm mắt làm ngơ và không cho Hyunjung cơ hội nói chuyện với mình. Thời gian trôi qua, Hyunjung trở nên thân thiết với bạn cùng phòng khác của Jiyeon, Soobin có tính cách hoạt bát và hai người có thể trò chuyện dễ dàng.
Vào năm thứ hai đại học, Soobin đã nhắc đến việc Jiyeon đang hẹn hò với đàn anh năm ba cùng ngành. Ngày đó là đêm trước sinh nhật của Jiyeon, lúc đó Hyunjung đang bận viết gì đó, nhưng rồi cô lại mặc áo và lao xuống ký túc xá tầng dưới của Jiyeon. Trên bàn trong ký túc xá có chiếc bánh lớn mà Sojung đã đặt, nhưng Jiyeon không có ở đó.
Hyunjung ở lại ký túc xá của nàng, nhưng Jiyeon đi vắng cả đêm, còn Hyunjung thì thức cả đêm.
Sang hôm sau là sinh nhật của Jiyeon, Jiyeon chạy vội về ký túc xá từ sáng sớm, đã rất bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Hyunjung.
"Kim Hyunjung? Tại sao chị lại ở đây?"
Hyunjung chỉ đồng hồ, hỏi nàng: "Đã mấy giờ rồi? Sao bây giờ mới về?"
Jiyeon liếc nhìn chiếc bánh trong tay cô, nghĩ rằng đêm qua Hyunjung ở đây đang đợi sinh nhật nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy gợn sóng. Tuy nhiên, trên khuôn mặt vẫn hiện rõ cảm xúc không hài lòng, nàng lạnh lùng nói:
"Chị đang tìm em à?"
"Tối qua em đã ở cùng anh ta à? Hai người mới quen nhau được vài ngày! Em hiểu rõ anh ta đến đâu mà đã hẹn hò với anh ta?"
Jiyeon quả thực đang hẹn hò với một đàn anh năm ba vào thời điểm đó, nhưng họ chỉ mới tìm hiểu nhau và thậm chí còn chưa nắm tay nhau. Đêm qua, nàng không trở về vì đã dành thời gian đón sinh nhật với mẹ, và nàng chỉ về nhà có một đêm. Vừa mở cửa ký túc xá, nhìn thấy Hyunjung cùng chiếc bánh kem trên bàn, lúc đó nàng liền cảm thấy mềm lòng. Nhưng cuối cùng, Hyunjung thực sự đã không làm nàng thất vọng, dường như Hyunjung sinh ra là để chọc tức nàng. Jiyeon tức giận nói:
"Tại sao em phải giải thích với chị? Chị là gì của em?"
"Chị!..."
Chẳng phải trước đây em đã nói thích chị sao? Hyunjung đã nhiều lần muốn nói ra lời này một cách trực tiếp, nhưng da mặt vẫn mỏng, lời nói nuốt lại ngay đầu môi.
Thấy cô ngập ngừng không nói nên lời, Jiyeon thả túi xách xuống, chỉ về phía cửa ký túc xá: "Mời chị ra ngoài!"
"Jiyeon à, em đừng hẹn hò với anh ấy, được không?"
Hyunjung bước tới chỗ nàng và nói rất nhỏ, thậm chí còn dè dặt. Vẻ mặt cô khi nói điều này giống như ngày tan trường vài năm trước, khi mặt trời lặn và Hyunjung đang nắm lấy con búp bê nhỏ treo trên cặp của Jiyeon. Khi đó, cô cũng nói với vẻ mặt ủy khuất: "Nhưng nhìn em xuống lầu mà không mấy vui vẻ, chị sợ mình không thể an ủi em nên mới nói Mijoo ăn mừng cùng chúng ta, em đừng giận nữa được không?"
Trong giây lát Jiyeon chìm đắm trong ánh mắt của cô, nhưng khi nàng nhìn thấy đôi môi của Hyunjung, nàng nhớ lại ngày mình chứng kiến cô bị một cô gái khác hôn. Sự ấm áp lóe lên trong mắt nàng lập tức trở nên lạnh lùng:
"Em nói chị ra ngoài!!!"
Jiyeon vẫn kiên quyết trả lời, giống như ngày hôm đó nàng không chấp nhận đi lên núi cùng Hyunjung, sau đó lại có một tiếng "rầm" vang lên, Hyunjung bị nàng đuổi ra ngoài cửa.
Khi đó, nhiều người đang chuẩn bị thức dậy nhưng toàn bộ khu ký túc xá vẫn khá yên tĩnh. Chỉ có âm thanh cãi vã mơ hồ của hai người xuyên qua cả tòa nhà. Sau đó, có tin đồn lan truyền rằng Jiyeon và Hyunjung không hợp nhau, Jiyeon và Hyunjung cùng yêu một người đàn ông, Jiyeon đuổi Hyunjung ra khỏi cửa, Hyunjung đã cướp bạn trai của Jiyeon, v.v.
Jiyeon hiếm khi để ý đến những tin đồn đó. Đàn anh này là người hiếm hoi mà nàng sẵn sàng mở lòng và chấp nhận, cảm thấy có thể phát triển mối quan hệ. Nàng không muốn bị những tin đồn vô căn cứ làm xao lạc tình cảm của mình.
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ, đàn anh mỗi ngày đều sẽ đợi nàng ở bên ngoài tòa nhà giảng dạy, nắm tay nàng đi dạo trong khuôn viên trường và trên đường khi gió thổi qua, anh ấy sẽ ân cần giúp Jiyeon vén những sợi tóc bên tai.
Đàn anh có rất nhiều bạn bè, anh ấy luôn tự nhiên mà không thông báo trước đã giới thiệu bạn bè cho Jiyeon gặp mặt, ngay cả lần hai người đi xem phim hẹn hò riêng với nhau, anh ấy cũng không ngại để bạn bè đột ngột tham gia cùng mình.
Jiyeon đã mất bình tĩnh vào ngày hôm đó, và nàng nhận ra rằng đàn anh dường như đang cố tình khoe khoang với người khác rằng anh ấy đang hẹn hò với Jiyeon ở chuyên ngành Báo chí. Đàn anh cúi đầu, kéo dây treo trên túi Jiyeon và dỗ dành nàng trong một thời gian dài. Anh ấy nói sẽ không làm như vậy nữa. Mỗi khi mắc lỗi, anh ấy sẽ làm cử chỉ nhỏ này và cố tình che giấu sự ngượng ngùng bằng một "nụ cười giả vờ". Jiyeon luôn bị anh ấy chọc cười như thế này, nàng nói cách đàn anh năm ba kéo dây trên túi nàng rất đáng yêu và khi anh ấy cười lên cũng rất đẹp. Nói xong, nàng luôn có thể nhìn thấy đàn anh đang nhìn mình và mỉm cười.
Có lần, Jiyeon nhìn thấy anh ấy đang ngủ trong thư viện, nàng nhẹ nhàng ngồi cạnh để không làm phiền anh ấy, thấy lông mi anh ấy hơi run, nàng chống cằm nhìn chăm chú một lúc lâu. Dòng chảy thời gian có lẽ không thực vào lúc đó, Jiyeon dường như cảm thấy mình đang ngồi trên bàn học ở nhà, thậm chí còn nghe thấy tiếng chim hót từ ngoài cửa sổ. Nàng không thể kiềm chế mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm của đàn anh năm ba.
— "Jiyeon à, bánh mẹ em làm ngon lắm, buổi tối chị có thể đến nhà em làm bài tập được không? Nhà chị không có ai nấu ăn cả."
— "Được rồi. Nhưng chị có thể ăn bánh mì từ từ được không? Đừng nhét hết vào như thế, nếu không sẽ bị nghẹn đấy."
— "Ăn từng miếng cũng phiền quá, dù sao cũng vào hết trong bụng thôi."
Jiyeon cười khúc khích.
Đàn anh tỉnh dậy, mở mắt ra, nắm lấy tay Jiyeon và nói: "Em cười gì thế? Lúc ngủ trông anh có đẹp không?"
— "Kim Jiyeon, trước khi em đến đây, chị là cô gái xinh đẹp nhất quận Mapo!"
— "Vậy thì em sẽ quay lại Daegu và trả lại danh hiệu cho chị."
— "Không, không, không, em mà đi, bầu trời của chị sẽ sụp đổ, em không được đi."
Giọng nói của người trước mặt thô ráp và trầm thấp, ngay lập tức phá vỡ giấc mơ trước mặt Jiyeon. Đôi mắt của anh ấy không phải của cô ấy, và giọng nói của anh ấy cũng không phải của cô ấy. Thời gian chảy ngược về thư viện của Đại học Chung-Ang. Jiyeon ngạc nhiên buông tay, hóa ra vừa rồi nàng lại nghĩ đến cô ấy.
Mối tình đầu thực sự khó quên sao? Lúc đó nàng và Hyunjung mới ở bên nhau được hai tháng, chàng trai trước mặt đã sắp ở bên nàng cả trăm ngày, nhưng lúc này nàng vẫn nghĩ đến cô ấy.
Nàng bắt đầu nghĩ xem tại sao mình lại đồng ý hẹn hò với đàn anh, và nàng thích điều gì ở anh ấy? Jiyeon từ từ tỉnh dậy từ trong sương mù, bỏ qua vẻ ngoài đẹp trai, chàng trai vẫn thường xuyên kiểm tra điện thoại khi nàng không chú ý. Anh ấy thậm chí làm vậy ngay cả khi hai người đang xem phim. Trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, nàng không thích một người hai lòng như vậy, nhưng không hiểu sao nàng lại bước vào vòng xoáy của tình yêu và trở nên không tỉnh táo.
Chàng trai sẽ tựa vào gốc cây lớn đợi nàng bên ngoài tòa nhà giảng dạy, nhưng anh ấy lại thích sự chú ý của những người xung quanh và thậm chí còn cố ý ăn diện. Anh ấy không giống như Hyunjung chỉ nghĩ đến việc đợi nàng; Anh ấy sẽ nắm tay nàng khi đi lên xe buýt, sẽ giúp nàng chỉnh lại mái tóc bên tai, nhưng tay anh ấy luôn mang theo mùi hương khác nhau, Jiyeon không ngửi thấy mùi hương riêng chỉ thuộc về mình như Hyunjung.
Cảm giác bất an nhen nhóm trong lòng. Những lúc thế này, nàng thường mơ thấy Hyunjung trong những giấc mơ đêm, rõ ràng là bản thân đã bị cô ấy làm tổn thương, nhưng sâu trong lòng cô ấy lại mang đến một cảm giác an toàn khó tả, như là không có gì quan trọng cả, ít nhất là vẫn có Hyunjung bên cạnh mình.
Ban ngày, Jiyeon chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học. Nhìn thấy Hyunjung đứng một mình ở tầng dưới trong tòa nhà giảng dạy. Cô ấy đã đứng ở đó bao lâu, và Jiyeon đã sao nhãng trong lớp học bao lâu.
Hyunjung cầm sách, cúi đầu nghịch sỏi dưới chân, không để ý tới ánh mắt của người ngoài giống như trước kia. Mãi cho đến khi Jiyeon nhìn thấy một cô gái bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Hyunjung mới ngẩng đầu lên và mỉm cười. Hyunjung tự nhiên đi ở phía sau cô gái, Jiyeon không biết cô ấy đang nói gì với cô gái, cô gái ấy đột nhiên tức giận quay người lại, giơ cuốn sách lên, giả vờ gõ đầu cô ấy.
Jiyeon nắm chặt cây bút trong tay, trái tim nàng thắt lại không hiểu vì sao.
Vẻ mặt Hyunjung bình tĩnh, không hề lo lắng cô gái này sẽ đánh mình thật, ngược lại còn mỉm cười nói gì đó tựa như đang xin lỗi. Cô gái đó nhăn mặt, gập lại cuốn sách trong tay, sau đó lấy một tập tài liệu từ trong túi xách và đưa cho Hyunjung ký tên. Hyunjung có lẽ đã ký một lúc ba bốn trang, sau đó cảm kích cảm ơn cô gái, đưa cho cô gái đồ uống giấu trong túi, và hai người rời khỏi tầm mắt của Jiyeon.
Nhìn bóng lưng với tâm trạng vô cùng vui vẻ của cô ấy, Jiyeon nhớ lại ánh mắt van xin của Hyunjung sáng hôm đó: "Jiyeon à, em đừng hẹn hò với anh ấy, được không?"
Nàng lấy điện thoại ra, mở ra một tin nhắn ẩn danh:
[Anh ta không phải là người tốt.]
Chỉ là bảy từ đơn giản, nhưng Jiyeon luôn cảm thấy nó đến từ Hyunjung.
Đàn anh đã mua một đôi vòng tay bạc đắt tiền khi hai người ở bên nhau 100 ngày, đáng giá rất nhiều tiền nhưng không còn khiến người ta cảm động. Anh ấy muốn tự mình đeo nó cho Jiyeon. Anh ấy nói rằng đeo chiếc vòng này vào, hai người sẽ bị trói buộc trong tình yêu và ràng buộc lẫn nhau. Tuy nhiên, lúc đó, Jiyeon bắt đầu hối hận, nàng không hối hận khi hẹn hò với anh ấy, mà hối tiếc vì nếu vài năm trước đó, nếu nàng làm một chiếc vòng tay tương tự để đeo lên tay Hyunjung, phải chăng Hyunjung sẽ không ở bên cô gái kia. Nhưng rốt cuộc chỉ có mình nàng bị trói.
Tại sao nàng vẫn nghĩ về cô ấy? Nàng tưởng mình đã quên cô ấy trong suốt một năm quay về Daegu. Tại sao Hyunjung vẫn xuất hiện trong cuộc sống của Jiyeon như thế này?
Cuộc tình này không kéo dài được lâu. Vào đêm thứ ba sau khi chia tay đàn anh, lần đầu tiên Jiyeon đến cửa cửa hàng tiện lợi nơi Hyunjung làm việc. Trước đây nàng chỉ nghe Soobin nhắc đến nơi này, sau khi biết Hyunjung làm việc ở đây đã tránh đi qua con đường này, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà nàng lại đi vào mua vài lon bia và một gói thuốc lá.
Ông chủ đang đứng bên cạnh Hyunjung, cô không ngăn cản Jiyeon cầm gói thuốc lá, nhưng sau khi nhập vài sản phẩm, cô lại ném gói thuốc lá vào thùng rác dưới chân.
"Bạn học này, tổng cộng là 18.000 won."
Hyunjung vẫn báo giá tất cả các mặt hàng nhưng chỉ nhét các lon bia vào túi, ngoại trừ bao thuốc lá. Jiyeon im lặng thanh toán hóa đơn mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, sau đó mở cửa và ngồi bên ngoài cửa hàng uống bia một mình. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể nhận ra hai người là người quen.
Sau khi sinh viên bán thời gian ca đêm đến, Hyunjung đi ra ngoài, ngồi cạnh nàng.
Bây giờ là 22 giờ 30 phút, thời điểm này khi trở về trường thì sẽ vừa kịp lúc 23 giờ - giờ giới nghiêm của ký túc xá. Thời tiết về đêm hơi lạnh, Hyunjung cảm thấy lạnh dù mặc hoodie màu xám, trong khi Jiyeon mặc bộ quần áo rất mỏng. Hyunjung muốn đưa Jiyeon về, chạm vào bàn tay lạnh giá của nàng, khi cô nắm chặt lại, Jiyeon đã rụt tay lại.
"Sao chị lại đến đây học?"
"Chị muốn gặp em."
"Ha ha ~"
Jiyeon tự giễu cười, cho rằng mình uống bia rất tốt, nhưng sau khi để bụng đói uống năm lon, nàng cảm thấy có chút mơ màng. Có lẽ hôm nay nàng không có tâm trạng tốt và không muốn tỉnh táo.
"Cô gái mà chị đợi ở dưới tòa nhà giảng dạy ngày hôm đó là ai?"
"Đợi ở dưới tòa nhà giảng dạy...?"
Ánh mắt Hyunjung trở nên nghiêm túc, sau khi suy nghĩ một lúc, mới nhớ rằng một tuần trước mình thực sự đã đến tìm lớp trưởng.
"Đó là bạn cùng lớp của chị, cô ấy tên là Ayoung, cô ấy là lớp phó lớp hai của ngành Truyền thông, bởi vì chị..." Hyunjung không biết tại sao mình phải giải thích rõ ràng như vậy, nhưng cô không muốn bị Jiyeon hiểu lầm nữa, vì vậy tiếp tục nói: "Bởi vì chị luôn đến muộn và vắng mặt nên chị đã đến nhờ cô ấy giúp chị sửa danh sách điểm danh."
Jiyeon cũng không hiểu tại sao mình lại vô thức quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh Hyunjung.
Nàng muốn nói, lại bị Hyunjung cắt ngang: "Ngoại trừ em, ở đây không có ai biết chị thích con gái. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, em đừng hiểu lầm."
Bằng một câu đơn giản, Hyunjung thừa nhận rằng cô đã từng thích một cô gái. Tất nhiên những gì cô nói là cô thích Jiyeon, và cô nghĩ Jiyeon cũng hiểu. Nhưng không ngờ Jiyeon không nghĩ như vậy, nàng sẽ chỉ nghĩ đến bộ phim cũ mà Hyunjung và cô gái khác đóng vai chính trước mắt mình. Theo những ấn tượng của nàng, Hyunjung thích cô gái trong lớp luyện thi đó.
Sau khi say, những thước phim được chiếu ngay lập tức, thậm chí có cả cảnh hôn đầy màu sắc.
"Bộp."
Một lon bia rỗng bị ném vào Hyunjung, sau đó Jiyeon ném tiếp lon thứ hai, và lon thứ ba...
Hyunjung tiến tới nắm lấy tay Jiyeon nhưng không nắm được, nên cô dừng lại sau khi để nàng ném hết lon bia rỗng vào người mình.
"Kim Hyunjung, em thực sự muốn yêu một cách nghiêm túc. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của anh ấy rời đi, em lại cảm thấy rất đau lòng, em ghét tại sao mình lại trở nên như thế này. Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể tập trung được, em sợ hãi, em sợ sẽ có người khác giống như chị. Em sợ rằng sau khi mình yêu anh ấy, anh ấy sẽ đối xử với em như cách chị đã làm."
Jiyeon nói, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt. Rõ ràng rất ghét Hyunjung, nhưng tối nay nàng vẫn không nhịn được mà đến gặp cô, thậm chí còn thổ lộ lòng của mình.
"Kim Hyunjung, chị đi được không? Chị thực sự đáng ghét! Tại sao lại muốn em gặp lại chị? Tại sao chị lại phải thi vào đây? Chị có biết em không muốn gặp lại chị đến mức nào không?"
"Kim Jiyeon, em say rồi, chị đưa em về."
Hyunjung lại gần Jiyeon, nước mắt trên mặt nàng khiến người ta đau lòng. Hyunjung ngồi xổm bên cạnh, dùng khăn giấy lau từng giọt nước mắt cho nàng.
Jiyeon không còn chống cự nữa và để Hyunjung giúp mình lau nước mắt.
Sau khi khóc xong cảm thấy mệt mỏi, Hyunjung lại bình tĩnh nói:
"Kim Jiyeon, chị chỉ thích em thôi. Hôm đó chị phát sốt đến mức tưởng em là người ở cạnh chị trong bệnh viện. Chị thực sự chỉ thích mình em thôi."
"Vậy tại sao chị vẫn hẹn hò với cô ấy!"
Hyunjung tưởng mình đang tỏ tình, nhưng câu hỏi đột ngột đến mức Hyunjung không biết phải giải thích thế nào.
Jiyeon nhìn biểu cảm của cô và sử dụng những lời cô từng nói với nàng để trả lời:
"Bởi vì 'cô ấy dù sao cũng là con gái, sao có thể làm tổn thương trái tim của người khác được, hơn nữa cô ấy từng là bạn thân nhất của chị' đúng không?"
Jiyeon nói đúng, nàng đã nhìn thấu tính cách của Hyunjung từ lâu. Jiyeon chờ Hyunjung giải thích, nhưng Hyunjung lại cúi đầu không trả lời, tỏ vẻ chấp nhận.
Jiyeon cau mày, cắn môi để kìm nén nỗi buồn trong lòng, dùng tay vỗ nhẹ vào trái tim mình. Nàng lạnh lùng nói với Hyunjung bằng giọng run run:
"Còn em thì sao? Chị đã từng nghĩ đến em chưa? Chị có thể bù đắp cho em như thế nào? Chị có biết em đau lòng đến thế nào không?"
Tối hôm đó, Hyunjung giúp Jiyeon bắt taxi về trường, nhưng khi lên xe, cô nhận ra giờ này ký túc xá của trường đã đóng cửa nên hai người đến một khách sạn cách đó không xa.
Trời rất nhiều gió khi Jiyeon uống bia bên ngoài, đầu nàng đã choáng váng đến mức sau khi đến khách sạn cũng không thể đứng vững. Khi vào cửa, hai tay nàng ôm cổ Hyunjung, gần như treo lên người cô.
Hyunjung bật đèn, dùng chân đóng cửa lại. Khi cô quay lại, môi cô chạm vào mặt Jiyeon. Hai người bỗng nhiên sửng sốt. Không nhớ sau đó là ai chủ động, hai đôi môi quấn lấy nhau, cơ thể bắt đầu nóng lên, không khí trở nên mơ hồ.
... ...
"Ưm ~"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hyunjung, trong lòng Jiyeon cảm thấy an tâm, vòng tay đang ôm cô thả lỏng một chút.
... ...
Khi Jiyeon đang xúc động, nàng từ từ hé mở đôi mắt mờ mịt của mình ra, nhìn thấy Hyunjung đang nhắm mắt hôn một cách nghiêm túc, nàng chợt nhớ ra Hyunjung có thể đã hôn cô gái trong lớp luyện thi như thế này. Nàng siết chặt môi lại và hút mạnh lấy lưỡi của Hyunjung khi cô đưa nó vào.
"Ugh! Đau quá!"
Hai tay Hyunjung vỗ vỗ vai Jiyeon, hô hấp trở nên gấp gáp, cô lưỡng lự và cố gắng nhón chân.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đau khổ của Hyunjung, Jiyeon giảm sức lực và buông cô ra. Nàng đẩy Hyunjung ra xa, lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại, đầu lưỡi nếm được vị máu, chợt cảm thấy áy náy.
"Xin lỗi ~"
"Không sao đâu."
Hyunjung cảm thấy đau đớn đến mức nước mắt tuôn ra, nhưng nhìn Jiyeon với khuôn mặt đỏ bừng và biểu cảm ấm ức đó, cô không muốn nói gì và thậm chí muốn tiếp tục hôn nàng. Nhưng Jiyeon cảm nhận được mùi máu, đã vội che miệng chạy vào phòng tắm và nói nàng cảm thấy muốn nôn.
Hyunjung để chiếc túi đeo trên người lên giường, chạy vào phòng tắm giúp Jiyeon vỗ lưng. Không ngờ Jiyeon không muốn cô chạm vào nên đã đẩy Hyunjung ngã vào bồn tắm. Hyunjung vùng vẫy mấy lần, không cẩn thận mở vòi hoa sen, chỉ trong vài giây toàn bộ áo quần đã ướt sũng.
"Ah ~ Yah Kim Jiyeon! Quần áo của chị ~"
Jiyeon là người thích sạch sẽ, ngay cả khi say, nàng cũng vô thức biết rằng mình phải tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ. Hyunjung vẫn mặc quần áo ướt, giúp nàng đánh răng rửa mặt, cả người cô mồ hôi đầm đìa. Khi Jiyeon đang chuẩn bị cởi quần áo đi tắm, Hyunjung nhanh trí nói: "Yah, em mới tắm một lần rồi, sao còn phải tắm lại nữa?"
"Em đã tắm rồi sao?"
"Ừ, em vừa tắm xong rồi."
Cô ôm lấy Jiyeon đang mơ màng, xoay đầu lại, chỉ vào bồn tắm và vết nước trên sàn nói: "Nhìn xem, sàn ướt như thế là do em mới tắm bồn đi ra đấy."
Sau khi khéo léo dụ dỗ Jiyeon, cô đặt nàng lên giường, lúc này cô mới có cơ hội cởi quần áo ướt ra, rồi vội vàng đi tắm.
Quần áo ướt đã được gửi đến bộ phận giặt ủi khách sạn, cô trần truồng chui vào trong chăn.
Jiyeon đang ngủ say cách cô một sải tay, Hyunjung từng ngủ trưa ở nhà Jiyeon, lúc đó cô chỉ dám lén lút nhìn nàng. Lần này, Hyunjung đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Jiyeon. Cô di chuyển cơ thể để được ngủ gần hơn, có thể ngửi thấy mùi bia vẫn còn thoang thoảng từ Jiyeon.
... ...
Đột nhiên, Jiyeon bất ngờ cử động và mở mắt.
Hyunjung lập tức rụt tay lại, kéo ra một khoảng cách.
Jiyeon nhìn cô như một người rất tỉnh táo và hỏi:
"Chị đã bao giờ hôn như thế này với người phụ nữ nào khác ngoài em chưa?"
Hyunjung hoảng sợ lắc đầu: "Đương nhiên không có."
"Thật không?"
"Ừm."
Hyunjung nói xong cảm thấy trước ngực lành lạnh.
Chăn được Jiyeon nhấc lên, nàng đưa tay ôm lấy cổ Hyunjung, khoảng cách giữa hai người lại gần hơn một lần nữa, môi nàng lại chính xác hôn lên môi Hyunjung.
... ...
Jiyeon hôn lên cổ Hyunjung, một lúc sau cũng không có động tĩnh gì, như bị dính chặt vào cổ, sau đó nàng lại ngủ thiếp đi. Hyunjung chỉ ôm Jiyeon và cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lẽ ra hai người phải vội vã quay lại trường để học lớp đại cương của hai ngành. Sáng sớm điện thoại của Hyunjung vang lên, Jiyeon cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, nàng cau mày, xoay người khỏi vòng tay của Hyunjung, cố chịu đựng cơn đau đầu, ngồi dậy, nheo mắt, tìm điện thoại cùng loại trên giường và nhấc máy.
"Xin chào?"
"Unnie, sao bây giờ chị chưa về? Đừng đến muộn quá. Hôm nay trường sẽ tiến hành điểm danh ngẫu nhiên bất cứ lúc nào."
"Ừ, tôi hiểu rồi."
Đối phương tựa hồ nghe được trong giọng nói có gì đó sai sai, sau đó hỏi: "Chị là Kim Hyunjung?"
Đây không phải là lần đầu tiên Jiyeon đến trường này để nghe một câu hỏi như vậy. Mắt nàng vẫn nhắm nghiền và trả lời theo tiềm thức: "Tôi là Kim Jiyeon ~"
Sau đó cúp điện thoại.
Juyeon ở đầu dây bên kia kinh hãi nhìn cuộc gọi đã cúp máy, liên tục xác nhận xem mình có gọi nhầm số hay không. Nhưng sau đó cô nhớ ra mình không hề có số điện thoại của Jiyeon.
"Sao thế?" Dawon đang bưng bữa sáng hỏi.
"Không có gì."
Vào lúc này, những người ở chuyên ngành Báo chí dần dần tụ tập phía sau. Sojung đi đến một nơi cách Juyeon không xa, lấy điện thoại ra và nói muốn gọi cho Jiyeon.
Juyeon vểnh tai lên nghe, nhưng hình như không có ai trả lời điện thoại của Jiyeon, Sojung gọi hai cuộc liên tiếp cũng không ai bắt máy.
"Có lẽ là em chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm." Juyeon nghĩ như vậy và cùng Dawon rời khỏi ký túc xá.
Cô không nghe thấy Sojung ở phía sau tiếp tục nói: "Aish, tên này cả đêm không về mà còn dám để chế độ im lặng nữa!"
"Chị là Kim Hyunjung?" Câu nói này dần dần hiện lên trong đầu Jiyeon. Nàng nhận ra tay trái mình đang cầm một thứ gì đó ấm áp. Nàng vẫn còn nhắm mắt và đang trong giấc ngủ, tay nàng nắm chặt và tay còn lại cũng siết chặt hơn.
Jiyeon đột nhiên mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy đôi vai trần của Hyunjung, trên cổ đầy dấu hôn khiến Jiyeon sợ hãi. Ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào Hyunjung, Hyunjung cau mày, giơ tay che nắng. Chiếc chăn bông hơi nhô lên khiến Jiyeon có thể nhìn thấy Hyunjung không mặc gì bên dưới, lập tức dùng chăn bông quấn kín Hyunjung lại.
"A ~~ Kim Jiyeon!"
"Tại sao chị lại ở đây? Tại sao em lại ở đây!!"
Nàng nhìn chiếc áo khoác của mình bị ném xuống giường, may mắn thay, nàng vẫn mặc quần áo đầy đủ nhưng nàng vẫn ngồi đè lên Hyunjung và đánh cô xuyên qua chăn.
"Đồ khốn này, đêm qua chị đã làm gì em!"
"A! Đau quá!"
— "Ugh! Đau quá!"
— "Xin lỗi ~"
Giọng nói nhẹ nhàng lặp đi lặp lại trong trong đầu Jiyeon, cẩn thận và chậm rãi. Jiyeon từ từ nhớ lại một số chuyện và ngừng cử động, nhưng mọi chuyện xảy ra sau khi uống bia vẫn còn mơ hồ khiến Jiyeon không thể suy nghĩ rõ ràng.
Jiyeon không thể nhớ những gì nàng đã nói khi say, cũng không thể nhớ mình đã theo Hyunjung đến khách sạn như thế nào. Jiyeon chỉ có thể cố nhớ lại những gì đã xảy ra sau đó bằng cách quỳ trên giường và nhìn vào 6 dấu hôn có độ sâu khác nhau trên cổ Hyunjung.
Hyunjung quấn chặt trong chăn, cúi đầu, giống như một đứa trẻ vị thành niên bị làm nhục vào đêm qua.
"Chị... sao chị không mặc quần áo đi ngủ?"
"Bởi vì..."
"Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói, em không muốn biết!"
Jiyeon lo rằng chính mình đã buộc cô cởi áo, sợ rằng chính mình không để cho cô mặc đồ. Hiếm khi say rượu ở bên ngoài, nàng không biết mình sẽ trở thành người như thế nào. Nhìn dấu hôn trên cổ Hyunjung, thà không biết còn hơn.
Giống như cuộc đấu tranh trước cánh cửa tử thần, Jiyeon cắn móng tay, hỏi lại:
"Cổ của chị bị sao vậy?"
Hyunjung bất đắc dĩ: "Yah, một mình chị không thể hôn vậy được phải không?"
"..."
Jiyeon nói muốn đi tắm trước khi đến trường, nhưng hôm nay trường điểm danh ngẫu nhiên, thực tế Hyunjung rất lo lắng. Đối với cô, việc Jiyeon đến muộn một lần dường như không thành vấn đề, nhưng Hyunjung không thể đến muộn lần nữa. Nàng bảo Hyunjung rời đi trước, nhưng dù có lo lắng đến đâu, Hyunjung vẫn đi đi lại lại trong phòng ngủ, muốn đợi nàng.
Khi hai người chạy vào tòa nhà giảng dạy, Jiyeon quay lại và quấn chiếc khăn lụa quanh cổ Hyunjung chặt hơn.
"Cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài."
"Như này sẽ làm chị nghẹt thở chết mất."
Jiyeon tốt bụng giúp cô thắt chặt lại, nhưng dường như Hyunjung không quan tâm. Vì vậy, nàng quay đầu và đi: "Thôi, dù sao đó cũng là cổ của chị."
Nhưng đi được mấy bước, nàng lại dừng lại, quay người nói: "Chị... sao chị không vào trước đi? Em đến muộn một chút cũng không sao."
Thấy Jiyeon không có kinh nghiệm đi muộn, Hyunjung khéo léo nắm tay nàng đi về phía cửa sau của giảng đường, thông thường Juyeon sẽ giữ cửa cho cô vào lúc này. Chắc chắn rồi, cánh cửa đang hé mở và không ai để ý đến hai người khi họ bước vào. Khi Juyeon nhìn thấy Jiyeon đi theo Hyunjung, trong lòng phấn chấn lên, trái tim cô ấy nổ tung như pháo hoa vào buổi sáng, dường như đã tìm ra câu trả lời.
Trước khi đến, Hyunjung bảo Juyeon giữ trước hai chỗ. Cô đi vào ngồi cạnh Juyeon, còn Jiyeon ngồi bên cạnh Hyunjung. Không ai chú ý rằng người ngồi ở hàng ghế sau của ngành Truyền thông là sinh viên ngành Báo chí, hơn nữa còn là Jiyeon, người "không hợp" với Hyunjung.
Đây là lần đầu tiên Juyeon nhìn thấy Jiyeon ở khoảng cách gần như vậy. Nàng trông đẹp gấp trăm lần so với những bức ảnh selfie trên Instagram. Nhưng khi dời ánh mắt sang Hyunjung, cô ấy nhìn thấy trên cổ Hyunjung có nhiều vết đỏ có độ sâu khác nhau.
"Unnie, chị..."
Trái tim Jiyeon đập thình thịch, lo lắng quay sang, phát hiện ánh mắt của Juyeon đang phức tạp nhìn chằm chằm vào cổ Hyunjung.
"Chậc!"
Nhận ra có điều gì đó không ổn, Jiyeon phát ra âm thanh khó chịu. Nàng nhanh chóng lấy tay che cổ Hyunjung và thắt chặt chiếc khăn quàng cổ lại. Sợ khăn quàng có thể lại tuột xuống, nàng quyết định kéo cái mũ áo khoác của Hyunjung ngay lập tức đội lên đầu cô, rồi thắt chặt dây rút của mũ trước mặt Juyeon.
Hyunjung nhìn Jiyeon không rõ lý do: "Như này sẽ khiến chị thấy rất nóng."
Jiyeon tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó im lặng dùng ánh mắt chỉ vào Juyeon, tình cờ lại bắt gặp ánh mắt của Juyeon. Juyeon hốt hoảng, lập tức mím môi thành một đường thẳng.
"Sao vậy?"
Hyunjung quay người lại hỏi Juyeon.
Juyeon nhìn thẳng vào bảng đen, máy móc lắc đầu trái phải. Cô ấy vẫn mím chặt môi, không dám nói thêm lời nào, cũng không dám nhìn lại lần nữa.
"Sao hôm nay cậu lại đi cùng với Kim Hyunjung?"
Sojung hỏi trên đường trở về ký túc xá sau giờ học.
"Erm, tớ tình cờ gặp cô ấy ở tầng dưới."
"Thật sao?" Sojung vô tình hỏi: "Cậu thật sự đã chia tay với đàn anh đó rồi hả?"
"Ừm."
"Vậy thì tốt."
"Hả?" Jiyeon khó hiểu hỏi: "Cậu nói gì?"
"Tớ nói là cậu đã làm rất tốt. Sáng nay anh ấy đã ở bên một cô gái khác rồi, họ rất tình cảm!"
"Ồ."
Sẽ là nói dối nếu nói Jiyeon không quan tâm. Nàng thực sự không muốn thừa nhận rằng mình, người luôn lý trí, lại rơi vào một mối quan hệ tồi tệ như vậy.
Mặc dù đêm đó Jiyeon và Hyunjung rất thân mật nhưng Jiyeon không trở nên thân thiết hơn với Hyunjung vì đêm đó.
Tuy nhiên, Hyunjung gặp Jiyeon thường xuyên hơn. Ít nhất khi cô đi ăn cùng Soobin và Sojung, Jiyeon sẽ không cố tình lấy lý do "sở thích ăn uống trái ngược" để tránh mặt cô nữa. Jiyeon sẽ không từ chối sự hiện diện của Hyunjung trong ký túc xá của họ, nhưng nàng vẫn có thái độ lạnh lùng với Hyunjung, và cả hai đều giữ khoảng cách thích hợp.
Không lâu sau khi bắt đầu năm ba đại học, Hyunjung bận rộn với nhiều hoạt động của câu lạc bộ thanh nhạc. Khi đó, dù Jiyeon có ở bên Soobin mỗi ngày cũng không thể gặp được Hyunjung.
Hiếm khi chủ nhiệm của hai ngành tổ chức sự kiện MT mùa thu và Jiyeon vốn không thích tham gia cuộc vui, cũng đã đăng ký. Thật trùng hợp, địa điểm diễn ra sự kiện ngày hôm đó lại được sắp xếp tại núi Yongsan, nơi Jiyeon và Hyunjung từng ở.
Tổng cộng có hơn ba mươi người từ cả hai ngành đã đến vào ngày hôm đó. Theo sự sắp xếp của nhà nghỉ, sau khi hoạt động trong ngày kết thúc, sinh viên được chia thành năm nhóm để nghỉ ngơi vào ban đêm.
Jiyeon và Soobin, Hyunjung và Dawon, Sojung và Juyeon, sáu người họ được xếp chung một nhóm, ở cùng một căn nhà gỗ, phân bố trong ba phòng ngủ khác nhau.
Buổi tối, nhiều người ngồi uống rượu và trò chuyện. Soobin tìm thấy một chiếc bàn xoay ở đâu đó và nói muốn chơi trò chơi bàn rượu. Sau vài vòng chơi, mọi người phát hiện ra rằng Jiyeon và Hyunjung từng sống trong cùng một khu phố.
"Jiyeon, cậu tới nhà Hyunjung bao giờ chưa?"
Đột nhiên có ai đó hỏi.
"Chưa từng." Jiyeon trả lời.
"Từng đến một lần." Hyunjung đồng thời nói.
Hyunjung nhớ lại khoảnh khắc cô tự tay cởi váy đồng phục của Jiyeon;
Jiyeon nhớ lại lần họ vô tình chạm môi nhau.
Jiyeon chột dạ nhấp một ngụm rượu. Hyunjung vô thức nhìn trộm biểu cảm của Jiyeon, rồi ngập ngừng giải thích:
"Lâu quá rồi nên không nhớ nổi."
Juyeon nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hyunjung, lập tức thu hồi lời nói. Cô ấy thậm chí còn tiết lộ trước mặt các bạn học ngành Báo chí về dự án gần đây do ngành Truyền thông thực hiện và đã dẫn dắt thành công chủ đề này.
Soobin nghi ngờ nói: "Em nói có kẻ cuồng phạm tội nhởn nhơ ngoài trường của chúng ta? Làm sao có thể, ngay cả những sinh viên báo chí cũng không nhận được tin tức đó, ngành Truyền thông của các cậu thích tạo ra những điều không có căn cứ quá."
"Nếu không tin thì thôi, chị có phát hiện ra rằng gần đây muốn ra vào ký túc xá nữ của chúng ta đều được kiểm soát bằng thẻ chứ? Buổi tối đến giờ giới nghiêm, không chỉ người bên ngoài không thể vào được, ngay cả những người bên trong cũng không thể ra khỏi đó."
Sojung trầm ngâm nhớ tới, hình như trường học đã sớm quy định việc này từ nửa năm trước, căn bản không phải mới đây.
Lúc đó Jiyeon đi ra trước cửa chính ký túc xá nên cô ấy rất ấn tượng. Cô ấy nghi ngờ xác nhận với Jiyeon: "Cậu biết sau khi cửa bị đóng lại thì không thể ra cũng như không thể vào được phải không?"
"Không, tớ không ra ngoài một mình vào ban đêm."
"Có đấy! Tớ nhớ rõ lắm."
Sojung càng hưng phấn hơn, đặt chai rượu trên tay xuống để giúp Jiyeon nhớ lại:
"Tớ nhớ lúc còn học năm hai, ban đêm cậu đã thay đồ đẹp và nói muốn ra ngoài mua đồ, tớ nói muốn đi cùng, nhưng cậu nói rằng đã quá muộn, nếu ra khỏi sẽ không thể vào lại được."
Sojung còn đang hồi tưởng, Hyunjung nuốt rượu trong miệng, kinh ngạc nhìn Jiyeon.
"Rồi ngày hôm sau..."
"A ~ Yah!"
Jiyeon đột nhiên nhận ra rằng Sojung đang nói về cái đêm nàng đến cửa hàng tiện lợi tìm Hyunjung sau khi chia tay bạn trai. Nàng vỗ tay lên tay Sojung, cố gắng che miệng cô ấy, nhưng không ngờ Hyunjung vô ý làm đổ ly rượu của Juyeon, và còn làm đổ những chai rượu đã mở khác, làm cho sàn nhà trở thành một cảnh hỗn loạn. Mọi người vội vàng đứng dậy để lau dọn sàn nhà, cuộc trò chuyện bị gián đoạn và sự việc này cũng không được tiếp tục nữa.
Trong lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, Jiyeon nằm cạnh Soobin nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Môi trường ở đây rất quen thuộc, luôn khiến nàng nhớ tới mình và Hyunjung đã từng qua đêm ở đây.
2h30 sáng, Jiyeon đứng dậy, mặc áo khoác và ra khỏi phòng. Trước khi đi đến cuối hành lang, nàng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác lông đang ngồi trên bục ngồi cửa sổ, ngơ ngác nhìn đèn đường trên núi.
"Sao chị mang cả áo lông đến, phô trương thế kia."
"Chị sợ lạnh ~"
Hyunjung vừa nói vừa di chuyển, ra hiệu cho Jiyeon ngồi bên cạnh mình.
"Tại sao em không ngủ mà đêm khuya lại chạy ra đây?"
"Còn chị tại sao không đi ngủ? Chị đã ngồi ở đây được bao lâu rồi?"
"Kim Jiyeon, từ khi tới đây chị luôn thấy nhớ em."
Giọng của Hyunjung rất bình tĩnh, như đang giải thích ngày mai mấy giờ thức dậy. Cô tự nhiên nắm lấy tay Jiyeon, nhưng Jiyeon rụt tay lại, cho tay vào túi, không muốn bị chạm vào.
"Em mặc ít quá, trên núi sẽ lạnh lắm đấy."
Hyunjung không hề khó chịu, cô đứng dậy, mở khóa áo lông và ôm Jiyeon đang ngồi trên bệ cửa sổ vào lòng.
Hai tay Jiyeon vẫn đút trong túi, nhưng nàng không phản kháng mà để Hyunjung ôm mình. Đêm rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc cũng như nhịp tim đều đặn của Hyunjung.
"Kim Hyunjung, em không ngủ được, phải làm sao bây giờ?"
"Hay là..."
"Hay là chúng ta hôn nhau đi?"
Hyunjung cúi đầu, ánh mắt rơi vào khóe môi đang cong lên của Jiyeon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro