Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14



Sáng hôm sau, khi Mẫn Thạc thức dậy, đã thấy mình đang nằm trên giường ngủ ở nhà, trong vòng tay người kia. Thế Huân đang ngủ, cánh mũi phập phồng thở đều đều, cậu nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của người kia, chuẩn bị đy làm. Đến khi Thế Huân tỉnh giấc thỳ đã gần trưa, cậu ngồi dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nghĩ chắc người kia đã đy làm, xoay người định làm vệ sinh cá nhân thỳ thấy giấy tờ để trên bàn.

" Đơn ly hôn "

Tên người kia đã được viết một cách ngay ngắn ở một bên, Thế Huân thấy sống mũi có điểm cay, vội vã làm vệ sinh cá nhân rồi chạy đến công ty, cậu muốn gặp người kia hỏi rõ. Thế Huân đứng trong thang máy, hô hấp vẫn còn khó khăn, tay nắm chặt đơn ly hôn. Cửa thang máy vừa mở, cậu đy thẳng vào phòng Mẫn Thạc.

– Chung Nhân, cậu ra ngoài một chút đy.

– Có chuyện gì?

– Ra ngoài.

Chung Nhân thở dài, gấp tài liệu lại rồi ra ngoài, Mẫn Thạc vẫn an an tĩnhh tĩnh mà ngồi ở đó làm việc, căn bản là không hề để ý đến sự có mặt của người kia. Thế Huân đy vòng vào trong, xoay ghế Mẫn Thạc lại đối diện với mình.

– Cái này là gì?

– Cậu, không biết chữ sao?

– Đừng nhiều lời, tại sao?

– Vì thích.

– Tôi không đồng ý.

– Chúng ta tại sao phải trói buộc nhau? Cậu rõ ràng không có tôi cũng tìm được người khác mà phát dục cơ mà.

– Không phải, hiểu lầm, em hiểu lầm rồi, Mẫn à.

– Hiểu lầm? Ha, chính tai tôi nghe, chính miệng cậu nói, hiểu lầm cái gì?

– Anh ...chỉ là ...anh quả là có nói như vậy, nhưng trong lòng anh tuyệt đối không phải như vậy.

– Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?

– Anh yêu em.

– Chúng ta ly hôn đy.

– Em cũng yêu anh, đúng không?

– Ly hôn đy!

– Anh mặc kệ, anh sẽ không ký, chết anh cũng sẽ không ký tên.

Thế Huân ném mấy tờ giấy vô tri vào không trung, ôm lấy Mẫn Thạc, một giọt nước ấm nóng thấm qua áo sơ mi mỏng. Thế Huân đang khóc. Mẫn Thạc cắn chặt môi, không để giọt nước mắt đó làm mình yếu lòng, đẩy Thế Huân ra khỏi người mình, lạnh lùng ngồi xuống tập trung làm việc, mặc kệ người kia sống chết ra sao. Thế Huân cúi xuống nhặt mấy tờ giấy rơi dưới đất, nếu để nhân viên thấy thỳ không hay, sau đó cũng ngồi vào bàn làm việc, lòng cậu rối bời những nỗi sợ hãi chồng chéo lên nhau, nhưng nỗi sợ lớn nhất chính là mất đy một người, vợ cậu – Kim Mẫn Thạc.

Từ hôm đó, hai người chiến tranh lạnh với nhau, ở cùng nhà nhưng lại không hề nói chuyện, ở công ty cũng chỉ giao tiếp chuyện công việc, hoàn toàn không thèm nhìn mặt nhau, mà nói đúng hơi là Mẫn Thạc không thèm đối hoài đến Thế Huân. Nhưng ngày nào trên bàn làm việc của tổng giám đốc cũng có một đóa hoa hồng màu xanh biển và một cái thiệp nhỏ viết vỏn vẹn 4 chữ " Tha thứ cho anh ", Mẫn Thạc đọc xong lập tức đứng dậy, cầm đóa hoa hồng xanh xinh đẹp cùng tấm thiệp nhỏ ném thẳng vào thùng rác, không chút thương tiếc. Chung Nhân lại thở dài, hai vợ chồng nhà này giận nhau kiểu gì lại lâu như vậy không hiểu nổi. Cả công ty đồn ầm lên chuyện vợ chồng tổng giám đốc giận nhau, trợ lý Ngô ngày nào cũng đặt một đóa hoa hồng xanh lên bàn làm việc của Kim tổng để xin lỗi, ai nha, lãng mạn nha.

Trưa, Khánh Thù mang cơm đến công ty cho Chung Nhân, cửa thang máy mở, cậu bước ra, tạp vụ bê mấy thùng giấy to đùng cao ngất ngưỡng che khuất tầm nhìn nên va phải cậu, người trong thang máy lại chen chúc đy ra.Khánh Thù ngã một cú thật đau, dưới hạ thân truyền lên một cơn nhức nhối, có nghe chút ẩm ướt ấm nóng, không hiểu chuyện gì. Mọi người hoảng loạn, nhìn sắc mặt cậu xanh không còn hột máu, mặt nhăn nhúm cố nén cơn đau thỳ chia nhau một số gọi cứu thương, một số báo cho Kim thiếu gia và Kim tổng.

Chung Nhân nghe báo, chạy bán sống bán chết vào bệnh viện, không ngớt sợ hãi, sao chỉ té một chút mà phải cấp cứu thế này, thực làm người ta lo lắng. Mẫn Thạc ngồi trên ghế chờ, cậu vừa mới làm thủ tục nhập viện và lệ phí cấp cứu xong, Thế Huân ra cổng đón mẹ, bây giờ chỉ còn chờ vào bác sĩ, hoàn toàn không làm được gì hơn.

– Nhân Nhi, Khánh Thù nó làm sao rồi.

Kim phu nhân vừa tới, đã vịn Chung Nhân mà hỏi. Ban đầu bà không thích Khánh Thù, bởi gia thế không tốt, nhưng từ khi Chung Nhân kết hôn với Khánh Thù, Chung Nhân đã trưởng thành và chính chắn hơn, vã lại Khánh Thù luôn cùng bà trò chuyện uống trà, còn xoa bóp rất thoải mái, thực sự một đứa con gái so với Khánh Thù phải làm dâu nam, thực đã quá tốt.

– Mẹ, bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu, nhất định sẽ không sao đâu, bình tĩnh đy.

Mẫn Thạc cất giọng điềm đạm, bây giờ có làm loạn cũng chẳng ít gì. Khánh Thù dù sau cũng là con trai, ngã một chút cũng không nguy hiểm gì. Mọi người im lặng, Kim phu nhân ngồi cạnh Mẫn Thạc, Thế Huân thỳ ngồi cách một ghế, còn Chung Nhân lúc đứng lúc ngồi, lòng nóng như lửa, nếu bị nhẹ đã không phải cấp cứu lâu như vậy.

Ánh đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu vụt tắt, bác sỹ bước ra, Chung Nhân gấp gáp hỏi đến muốn líu cả lưỡi.

– Bệnh nhân ổn chứ? Không nguy hiểm gì đúng không? Tôi có thể vào thăm? Có cần nằm phòng chăm sóc đặc biệt?

– Cậu là người nhà của bệnh nhân?

– Vâng, tôi là chồng hợp pháp.

– Được rồi, bệnh nhân vẫn ổn, cú va đập không mạnh lắm nên vẫn giữ được đứa nhỏ.

– Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?

– Bệnh nhân đã mang thai được 4 tuần, gia đình cố gắng cẩn thận, lần chấn động này làm thai yếu nên phải ở lại bệnh việc quan sát chăm sóc hai tuần.

– Mang thai? Thật sao?

– Đúng vậy, giờ gia đình có thể vào thăm nhưng đừng nói chuyện quá nhiều, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.

Chung Nhân chỉ nghe có vậy, liền chạy vào trong, Khánh Thù đang nằm trên giường, được y tá chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bình thường, Chung Nhân nắm tay Khánh Thù đy bên cạnh, đến khi Khánh Thù đã nằm an yên trên giường bệnh của khu vực VIP Chung Nhân vẫn chưa buông tay ra. Khánh Thù nhíu mày nhìn người kia, không hiểu tại sao lại cười tủm tỉm suốt buổi, cậu bị ngã mà vui vậy sao?

– Hắc Nhân, có chuyện gì vui sao?

– Ai nha, không cho mấy người biết đâu.

– Chuyện gì mà lại giấu? Mẹ đã biết em nhập viện chưa?

– Rồi, lúc nãy nghe bác sĩ bảo em không sao nên mẹ về nấu ít canh cho em rồi trở lại sao.

– Còn anh hai?

– Anh hai cũng về rồi, công ty nhiều việc, chiều tan sở anh hai lại đến.

– Bác sỹ có bảo em bị làm sao không?

– Gần đây em có thấy cơ thể có gì lạ không?

– Ưm ...không có, làm sao?

– Không có gì khác lạ sao?

– Ưm ...cũng có thèm ăn này kia một chút, anh sao vậy? Hay bác sỹ bảo em bị bệnh gì? Hắn Nhân xấu xa, anh không được giấu.

– Em mới xấu đó, cả mình bị làm sao cũng không biết sao?

– Em không phải bác sỹ, làm sao biết được.

– Chỗ này, đang chứa một tiểu Hắc Nhân nga ~

Chung Nhân xoa xoa bụng Khánh Thù, mắt tràn ngập hạnh phúc. Khánh Thùtrợn đôi mắt to nhìn Chung Nhân, tiểu Hắc Nhân? Bảo bối? Cậu đưa tay sờ lên phần bụng phẳng lỳ của mình, bàn tay của Chung Nhân liền bao bọc bàn tay cậu, cả hai cùng mỉm cười.

– Bác sỹ bảo là nam hài hay nữ hài?

– Đứa nhỏ mới 4 tuần, tức là một tháng thôi, chưa có biết được, chỉ mới tý tẹo thôi hà.

– Ha, em thực ngốc.

– Em đấy, bản thân có cũng không biết, lại đy lung tung.

– Bảo bối, ta xin lỗi, bảo bối chắc đã hoảng sợ lắm đúng không? Sao này ta hứa sẽ cẩn thận.

Khánh Thù xoa xoa bụng, Chung Nhân thấy người kia nói chuyện với đứa nhỏ liền bật cười, hôn lên má Khánh Thù một cái, sau này cậu nhất định phải bảo vệ người này cùng bảo bối của hai người thật tốt.

Thế Huân từ lúc ở bệnh viện về thỳ có ngàn điểm không vui, nói là ghen cũng đúng, cậu thực sự đang ghen ăn tức ở với vợ chồng Chung Nhân, rõ ràng kết hôn cũng là cậu kết hôn trước, cả hai cùng làm chuyện đó cũng không phải là ít, tại sao lại không có bé bi? Giờ lại bị Mẫn Thạc bơ nặng, gì chứ, làm sao mà làm chuyện quốc sự? Bảo bối ơi là bảo bối, ta xin lỗi con nhiều, ta sẽ cố gắng làm cha con hết giận, để con được có mặt trên đời. Thế Huân lẩm bẩm, sau đó liếc liếc sang người kia một chút. Khi nhận ra trái tim mình hướng về đâu, thỳ người kia không còn hướng về mình nữa.

Chiều, cả hai đến thăm Khánh Thù, bây giờ khỏi phải nói, Khánh Thù là cục cưng rồi ý, Mẫn Thạc nhìn thấy thỳ nửa buồn nữa vui. Chung Nhân yêu thương Khánh Thù như vậy, quan tâm Khánh Thù như vậy, dùKhánh Thù không có gì. Còn cậu, dù có tất cả, nhưng thiếu mỗi yêu thương.

Thế Huân lợi dụng lúc có mẹ ở đây, chạy lại ôm Mẫn Thạc một chút, cúi đầu xuống cổ mà hít hà mùi hương quen thuộc, hai tuần qua Mẫn Thạc luôn giữ khoảng cách với cậu, một động chạm nhỏ cũng không có a ~ Mẫn Thạc vừa bị ôm thỳ mặt mày rúm ró, cậu không muốn để mẹ biết chuyện hai người chuẩn bị ly hôn, nên cứ diễn kịch, mà thật ra lại vô cùng dễ chịu, bởi cậu cũng thèm cái ôm này, thèm con người này nhưng cái cậu cần là tình yêu, thứ mà người này không thể nào cho được.

" Từ trong con tim em, cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy đã khiến em mong chờ
Góc phố vắng anh, mình em bơ vơ
Bao giấc mộng nay tan vỡ ".

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: