Chap 34 + 35 + 36:
Chương 34: Chương 28.3 _ Lớn lối như thế
Sắc mặt của Kim Mân Thạc đột nhiên trở nên trắng bệch, ở dưới ánh đèn xanh đỏ quét qua, có thể nhìn thấy đáy mắt cậu khẽ cứng đờ....
Ảnh chụp ở quầy bar ngày hôm qua, cho dù không đủ ánh sáng, vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt cậu khêu gợi dựa sát vào người bartender....
"Sau đó còn đặc sắc hơn nữa!" Gã đàn ông cười thô bỉ, chuyển sang bức ảnh kế, đúng là từ quán bar đến khách sạn.
Trước đây bị bỏ thuốc trong quán bar không phải chuyện hiếm, mọi người chơi đến cao trào, cũng có khi thành vật trao đổi. Dĩ nhiên, trường hợp giống như Kim Mân Thạc cũng rất nhiều.
Gã này tối hôm qua trốn ở một góc cắn thuốc, trong lúc vô tình bắt gặp cảnh Kim Mân Thạc bị bỏ thuốc. Vốn anh ta chụp hình chỉ muốn tống tiền cậu, để có tiền đi mua hàng trắng thôi, lại không ngờ....Hôm nay lại gặp phải, hóa ra là một cảnh sát!
Gã cũng không biết cuối cùng cậu có bị xơi hết hay không, nhưng thấy cậu chợt thay đổi sắc mặt thì có thể nghĩ rằng chuyện hôm qua không đơn giản....
"Cậu cảnh sát, tin tức này của tôi đủ lấy công chuộc tội chưa?!" Gã đàn ông giương mặt đắc chí, đáy mắt mang ý cười thô bỉ. Nắm thóp một cảnh sát, tuyệt đối là chuyện đáng mừng đối với những kẻ sống trong tối như bọn họ.
Kim Mân Thạc siết chặt tay, cậu khẽ mím môi, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía viên cảnh sát đang đứng chờ trước xe, đại não nhanh chóng xoay chuyển suy tính về chuyện này!
Một, thỏa hiệp! Cậu sẽ vi phạm lời hứa lúc ban đầu làm cảnh sát...
Hai, không bị uy hiếp! Thì những tấm ảnh này sẽ trở thành tiêu điểm, cậu sẽ không còn lăn lộn trong ngành cảnh sát được nữa...
Kim Mân Thạc siết tay càng lúc càng chặt, hàm răng cắn chặt, âm thầm đè nén sự kích động của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên người đàn ông giống như bị điện giật nhảy ra, Kim Mân Thạc chưa kịp suy nghĩ, liền nghe người đàn ông quát: "Này, trả tôi...."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông giống như kinh ngạc, lời nói cắm ở cổ họng, không lên không xuống, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
Thượng Quan Mộc một tay cắm ở trong túi quần, một tay khác cầm điện thoại di động, ánh mắt khẽ rủ xuống, nhìn hình phía trên, từ đầu đến cuối, sắc mặt cũng không thay đổi.
Sắc mặt của Kim Mân Thạc từ âm trầm biến thành trắng bệch, dáng vẻ không chịu nổi, cho dù không có hình ảnh cuối cùng, nhưng rơi vào đáy mắt Thượng Quan Mộc vẫn làm cho cậu cảm thấy không chịu nổi!
Thượng Quan Mộc xem xong hình, đang lúc người đàn ông chần chừ có nên tiến lên đoạt lại điện thoại di động hay không, còn có dưới ánh mắt của Kim Mân Thạc đã không cách nào suy nghĩ, ung dung xóa những tấm hình này, sau đó mở nắp điện thoại di động, lấy thẻ nhớ bên trong, bẻ gãy . . . . . ném vào trong cống thoát nước đen thui thật lớn.
"Tại sao anh bẻ gãy thẻ nhớ của tôi?" Người đàn ông trợn to hai mắt, nhìn Thượng Quan Mộc khẩn trương nuốt nước bọt, nói quanh co: "Tôi....Tôi muốn kiện anh....Kiện anh hủy hoại tài sản riêng tư...."
"Người nào nhìn thấy?" Âm thanh Thượng Quan Mộc rất nhẹ, nhưng lại lộ ra uy nghiêm không thể xem thường, ánh mắt của anh khẽ liếc về phía viên cảnh sát đang chờ đợi, hỏi: "Các người có nhìn thấy không?"
"No, sir! Chúng tôi không thấy gì cả...." Viên cảnh sát trả lời rất nhất trí, mặc dù bọn họ tò mò thứ gì trong điện thoại di động nhưng nếu Thượng Quan Mộc phá hủy, tất nhiên bọn họ không có bất kỳ ý kiến.
"Anh...." Người đàn ông vô cùng tức giận, vốn là tên cậun đồ cắc ké không có bối cảnh, lúc này hoàn toàn không có chủ ý, "Tôi muốn tố cáo anh!"
"Tùy tiện!" Âm thanh Thượng Quan Mộc hơi lạnh lùng, "Mang về!"
Viên cảnh sát lên tiếng trả lời, tiến lên muốn kéo người đàn ông, người đàn ông không cam lòng muốn chạy trốn, nhưng mới vừa có động tác, chỉ thấy một cái chân thon dài duỗi đến, thậm chí, người đàn ông còn chưa phản ứng kịp, một chân đạp mạnh về phía bụng của anh ta ....
"Ưmh" Truyền đến kêu đau một tiếng, viên cảnh sát thuận thế tiến lên xách anh ta, liền nghe Thượng Quan Mộc nói: "Người không nghe lời, tôi rất không thích!"
Ngụ ý, đám cảnh sát hiểu được.
Mọi người bị áp lên xe cảnh sát, Thượng Quan Mộc thu lại ánh mắt, khẽ liếc Kim Mân Thạc một cái, sau khi quẳng xuống một câu "Lên xe", xoay người đi về phía xe Hà Tuấn.
"Thượng Quan...." Kim Mân Thạc nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Mộc, lúc này tâm tình của cậu cực kỳ phức tạp, thậm chí, ở trong công việc, không có gọi như thế!
Chương 35: Chương 29.1 _ Càn quét MG
"Thượng Quan...."
Sau lưng truyền đến tiếng của Kim Mân Thạc, Thượng Quan Mộc dừng bước chân, khẽ nghiêng đầu, trong giọng không nghe ra một chút cảm xúc nào: "Anh sẽ cho em cơ hội giải thích!"
Nói xong, Thượng Quan Mộc lại bước tiếp đi lên xe, đôi môi xinh đẹp hình kim cương nhấp nhẹ, ánh mắt lạnh lùng, anh tức giận vì cậu là một cảnh sát lại bị người bỏ thuốc, càng thêm giận vì anh thổ lộ mà cậu đi mua say!
Kim Mân Thạc yên lặng lên xe. Hà Tuấn và Lý Dược đều cảm nhận được bầu không khí bên trong xe rất kì lạ. Một màn vừa rồi, bọn họ ở trong xe đều thấy, tuy không biết hai người nói cái gì.
"Sếp Mộc....bây giờ chúng ta đi đâu?" Hà Tuấn nuốt xuống, vốn muốn hỏi có thể kết thúc công việc được chưa, nhưng tâm trạng sếp lúc này không tốt.
Ánh mắt Thượng Quan Mộc tĩnh mịch nhìn thẳng đằng trước, đèn neon nhấp nháy, trước mắt là đường Phong Hoa - phố đêm phồn hoa nhất thành phố A, "Sẵn tiện càn quét luôn phía trước."
Hà Tuấn lên tiếng trả lời, khởi động xe chạy tới trước. Thật ra tối nay hành động lớn như vậy, cho dù đường Phong Hoa có gì mờ ám cũng sẽ thu liễm, chẳng qua cấp trên ra lệnh, bọn họ cũng đành phải đi quét một lần.
***
MG Club tầng trên cùng, trong căn phòng tối, chỉ có một ánh lửa đỏ lấp lóe lên nơi ô cửa sổ, ánh đèn neon bên ngoài phản chiếu qua khung cửa kính rọi lên người Ngô Thế Huân, bóng lưng cao ngạo lộ ra có vài nét trong trẻo mà lạnh lùng....
Ngô Thế Huân từ tốn nâng tay, đặt điếu thuốc lên môi rít vào một ngụm, rồi nhẹ nhàng phả ra vòng khói mù. Làn khói xám nhạt dưới ánh đèn neon dần dần tản ra trước mặt anh, lộ ra một cảm giác mập mờ tà mị.
Qua ô cửa sổ, ánh mắt anh thâm thúy quan sát chiếc xe dừng trước cửa MG, dù khoảng cách rất xa, nhưng anh biết đó là xe của Thượng Quan Mộc. Trước đó đã có người báo cho anh hành động của ngày hôm nay, chỉ là.... Thượng Quan Mộc anh ta vươn tay quá dài rồi.
Ánh mắt Ngô Thế Huân trở nên tĩnh mịch không thấy đáy, dường như muốn cắn nuốt bóng tối.
Lúc này, điện thoại di động vang lên phá vỡ không gian yên lặng, Ngô Thế Huân lạnh nhạt móc điện thoại ra, cũng không thèm nhìn, ấn nút nghe đặt vào bên tai....
"Lão đại, Thượng Quan Mộc đến rồi!" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh không ngờ của Tiểu Thất.
Từ khi MG khai trương tới nay, khu vực này chưa từng bị điều tra, hôm nay....có vẻ không tầm thường.
Khóe miệng Ngô Thế Huân khẽ cong lên nụ cười lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Nói A Liệt đi xử lý!"
"Ừm!" Tiểu Thất cúp điện thoại.
Ngô Thế Huân chậm rãi để xuống điện thoại, lạnh nhạt xoay người đi tới trước bàn làm việc, đem tàn thuốc cầm trong tay nhấn vào trong gạt tàn thuốc, thuận tay cầm hộp điều khiển ti vi mở ra màn hình trên tường.
Trên màn hình, mấy bảo vệ đang ngăn đám người Thượng Quan Mộc, muốn anh đưa ra lệnh kiểm soát, hành động tối nay, phía trên chỉ phát xuống lệnh càn quét cả khu Bắc, không bao gồm phố Phong Hoa.
Hiển nhiên, Thượng Quan Mộc không phải dễ đuổi, hậu trường của anh rất cứng, trong cục cảnh sát cũng nổi tiếng là người không chịu bị sắp xếp, nịnh nọt, bởi vì bằng vào thủ đoạn của mình, anh phá được rất nhiều vụ án lớn, cuối cùng, đối với cách làm của anh phía trên cũng mắt nhắm mắt mở.
Thượng Quan Mộc lạnh nhạt lấy điện thoại ra, định gọi về cục cảnh sát phát lệnh kiểm soát, cho tới nay, MG là một tồn tại khác thường, mấy lần anh tới đây đều rất bình thường, nhưng....Chỗ bình thường tuyệt đối sẽ buôn bán càng ngày càng hưng thịnh.
"Sếp Mộc...." Âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên phá vỡ cục diện khẩn trương, Phác Xán Liệt không nhanh không chậm bước ra, nhìn điện thoại, còn chưa đi tới Thượng Quan Mộc, nói: "Hôm nay tổng giám đốc bao hết MG, mở tiệc chiêu đãi khách quý hôm qua chúc mừng tròn năm không chu đáo, sếp Mộc có thể cho chút mặt mũi hay không?"
Lời nói giống như lơ đãng, nhưng lại nói ra quan hệ lợi hại, ngày hôm qua Thiên Lân chúc mừng tròn năm, chính khách của thành phố A tham gia cũng không ít.
"Chúng tôi đi làm cũng không dễ dàng, sếp Mộc cho chút mặt mũi...." Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, đôi mắt trong kính không gọng chứa đựng cầu xin.
Ánh mắt Thượng Quan Mộc trở nên âm trầm, sắc mặt Kim Mân Thạc càng lúc càng không tốt, cậu len lén liếc xung quanh, lo lắng Ngô Thế Huân đột nhiên đi ra ngoài.
Mà cậu không biết từ đầu tới cuối, tất cả vẻ mặt cậu cũng rơi vào đáy mắt Ngô Thế Huân, nhất là lúc giằng co, ánh mắt của cậu thỉnh thoảng liếc về phía Thượng Quan Mộc....
Chương 36: Chương 29.2 _ Một chút tức giận?
Kim Mân Thạc âm thầm nghiến răng, tiến lên một bước, liếc nhìn Phác Xán Liệt nói: "Sếp Mộc, hôm nay tới đây thôi, các đồng nghiệp đều rất mệt rồi...."
Hà Tuấn và Lý Dược có chút kinh ngạc về hành động của Kim Mân Thạc, mặc kệ người chống lưng phía sau là ai, một khi cậu điều tra vụ án cũng có thể bất chấp người nào, thế mà hôm nay lại lên tiếng bênh vực?
Nhìn thấy sự cầu xin trong đáy mắt Kim Mân Thạc, Thượng Quan Mộc hòa hoãn lại. Từ lúc bắt đầu càn quét phố Phong Hoa, cậu cũng đã không tập trung, anh biết trong lòng cậu vẫn còn để ý đến chuyện mấy tấm hình....
Thượng Quan Mộc khe khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng không đành lòng, quay lại ánh mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt, lạnh nhạt nói: "Chẳng qua chỉ là hiểu lầm, nếu là tiệc đãi khách của Ngô Thiếu, vậy cũng không có gì điều tra!"
Phác Xán Liệt vội vàng lên tiếng cảm ơn, sau đó tiễn mọi người ra ngoài. Nụ cười ôn thuận vẫn luôn giữ trên mặt anh ta, mãi cho đến khi xe Thượng Quan Mộc lái qua góc đường mới dần dần thu lại, đáy mắt có chút thất vọng....
Vỗn dĩ cho rằng hôm nay sẽ có cơ hội thưởng thức cuộc đối đầu trực diện giữa lão đại và Thượng Quan Mộc, nhưng rõ ràng anh ta đã đánh giá quá cao sự kiêu ngạo của Thượng Quan Mộc...
Phác Xán Liệt quay người, vào đại sảnh, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Ngô Thế Huân khoanh tay trước ngực, nửa dựa vào bàn làm việc, nhìn đoạn hình ảnh được tạm dừng trên màn hình, mắt ưng tĩnh lặng như mặt biển, nhưng sóng ngầm bên dưới lại cuộn trào mãnh liệt.
Trên màn hình, Kim Mân Thạc khẽ mím môi nhìn Thượng Quan Mộc, ánh mắt Thượng Quan Mộc cũng mang theo thương xót....
Tiếng gõ cửa truyền đến, lúc Phác Xán Liệt tiến vào, Ngô Thế Huân thong thả tắt màn hình video, cầm lấy áo khoác, lạnh nhạt căn dặn: "Tôi đi trước, những chính khách bên kia cậu và Đường Lam xử lý!"
"Rõ!" Phác Xán Liệt vừa lên tiếng trả lời, Ngô Thế Huân đã ra khỏi văn phòng, anh ta chu miệng lầm bầm: "Vốn dĩ cả đêm đều do chúng tôi xử lý mà...."
Anh ta thật muốn nhìn bộ dạng của Thượng Quan Mộc khi thấy những chính khách này nha, làm sao lão đại biết hôm nay Thượng Quan Mộc sẽ đến MG?
Phác Xán Liệt có chút không hiểu nổi.
Ngô Thế Huân xuống thẳng tầng hầm bãi đỗ xe của MG, vừa leo lên chiếc Mercedes đen, liền phóng nhanh biến mất hút trên dòng xe cộ vào ban đêm, chỉ lưu lại hai đường ánh sáng như con sông đổ ra biển...
Ngô Thế Huân mím chặt môi mỏng, con ngươi sắc bén khẽ híp, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc, lộ ra lo lắng.
Xe phóng như bay trên đường, đột nhiên, Ngô Thế Huân hơi nhíu mày kiếm, con ngươi đen khẽ liếc một cái, hẳn là lơ đãng lái xe đến chung cư Kim Mân Thạc ở....
Ngô Thế Huân dừng xe ở bóng cây, ánh mắt của anh nhìn về phía trước cửa chung cư, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Vô tình, trong đầu vẫn ẩn hiện hình ảnh cuối cùng, lời cảnh cáo của anh, Kim Mân Thạc hoàn toàn không để trong lòng, nên có chút tức giận.
Thượng Quan Mộc cũng không phải không tốt, mặc kệ là gia tộc, bối cảnh hay là năng lực bản thân, Kim Mân Thạc đều với cao, nhưng....nhưng anh lại biết, Thượng Quan Mộc không thích hợp với cậu!
Cũng không thể nói rõ vì sao lại cảm thấy như vậy, có lẽ chính là cấp bậc quá chênh lệch, một bậc thang vĩnh viễn không thể vượt qua, sau khi cố gắng, kết quả chỉ để lại cho mình vết thương chồng chất, chạy trối chết....
Ưng trăn trối với anh lời cuối cùng, anh nhất định phải hoàn thành cho Ưng!
Thời gian chầm chậm đi qua, điếu thuốc trong tay Ngô Thế Huân đã đốt xong, anh âm thầm cau mày, lơ đãng đi đến cửa chung cư nhìn vào, đêm khuya yên tĩnh, khắp nơi đều lọt vào tĩnh mịch.
Ngô Thế Huân bóp tắt tàn thuốc trong tay, đang định lái xe đi, một chiếc Land Rover vượt qua xe của anh, dừng lại ở cửa chung cư, xe dừng lại mấy phút, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế bị mở ra, Kim Mân Thạc xuống xe, Thượng Quan Mộc cũng xuống xe....
Dưới đèn đường, bóng dáng của hai người kéo ra thật dài, có loại hơi thở mập mờ không nói ra được, ở trong đêm tối lan tràn trong đáy mắt Ngô Thế Huân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro