Chap 25 + 26 + 27:
Chương 25: Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp
"Reng... Reng..."
Ngay lúc Kim Mân Thạc không biết phải làm thế nào, thì tếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập như muốn lấy mạng người, đáy mắt Kim Mân Thạc lóe lên tia sáng hy vọng.
Lúc đầu, Cố Thắng Đường vốn không định để ý nhưng điện thoại cứ reo vang inh ỏi không ngừng, hắn ta lầu bầu chửi tục một câu, có vẻ không cam lòng luyến tiếc liếc nhìn Kim Mân Thạc, sau đó ngồi dậy với lấy điện thoại ra, không thèm nhìn xem là ai gọi đã mở miệng mắng: "Mẹ nó, ai đấy?"
Cố Thắng Đường bị rượu và sắc che mờ lý trí, chuyện tốt lúc này của hắn ta bị cắt ngang nên trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tiểu Ngũ!" Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi du côn.
Cố Thắng Đường còn chưa nói hết đã bị nghẹn lại ở cổ họng, sau đó liếc nhìn số hiển thị trên màn hình, bảy phần say rượu đã tỉnh tức thì hai phần, vội vàng giả lả nói: "Vừa nãy không để ý là anh Tiểu Ngũ..."
"Hừ!" Tiểu Ngũ hừ lạnh qua điện thoại, "Có phải cậu đang ở khách sạn Thế Kỷ không?"
Cái mặt mo của Cố Thắng Đường đỏ lựng ấp úng đáp lại một tiếng.
"Không muốn chết thì lăn trở về cho tôi!"
"Hả?" Cố Thắng Đường không hiểu mô tê gì hỏi: "Tại sao?"
"Fuck, cậu bây giờ đúng thật là già không bỏ nhỏ không tha nhỉ!" Tiểu Ngũ phát cáu, "Cậu có biết người trên giường cậu lúc này là ai không? Cậu ta là cảnh sát khu Nam..."
Lần này Cố Thắng Đường đã hoàn toàn tỉnh hẳn, hắn cầm điện thoại nhìn sang Kim Mân Thạc nằm trên giường vẫn chưa bị mình cởi đồ, lưng lập tức rịn mồ hôi lạnh, thậm chí còn xoay người quáng quàng bỏ chạy ra ngoài mà không cần suy nghĩ, chân này xọ chân kia thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Nhìn Cố Thắng Đường chạy khỏi khách sạn như thấy quỷ, Ngô Thế Huân đút hai tay trong túi quần, mắt ưng hơi nhíu lại che giấu sát khí trong mắt.
Tiểu Ngũ đứng sau lưng cảm nhận được sự tàn bạo trên người Ngô Thế Huân càng lúc càng đậm, không kiềm được âm thầm nuốt nước miếng, miễn cưỡng hỏi: "Vậy... Lão đại, bây giờ làm sao?"
Vẻ mặt Ngô Thế Huân kín bưng, anh hờ hững xoay người, đi tới căn phòng Cố Thắng Đường vừa mới chạy ra.
Tiểu Ngũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lẽo của Ngô Thế Huân, rồi thầm cau mày, anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc sau cùng bĩu môi xoay người rời đi. Lão đại đi vào trong đó, cậu cảnh sát họ Kim kia đằng nào cũng vẫn bị 'chén'... Hắc hắc, chuyện ấy mình cũng không quản nổi.
Nghĩ lại chuyện khi nãy Tiểu Ngũ thầm mắng một tiếng, sau đó xoay người sải bước đi. Mình nhất định phải xử lý xong xuôi chuyện ngày hôm nay trước khi lão đại nổi giận, bằng không mình cũng chỉ có nước nằm chờ chết!
Ngô Thế Huân đi vào căn phòng được Cố Thắng Đường bao dài hạn, bộ mặt điển trai nhưng lạnh lùng khi thấy cậu trai đang uốn éo nói mê trên giường thì càng lạnh thêm bội phần.
"Ưm..." Kim Mân Thạc không kiềm được bật ra tiếng rên khẽ, toàn thân rần rần khó chịu như đang có rất nhiều con kiến đang bò, cậu khổ sở nhíu mày, chút ý thức cảnh giác còn sót lại kia đã không ngăn nổi công dụng phát huy của thuốc.
Ngô Thế Huân bước lên phía trước, rũ mắt nhìn toàn thân Kim Mân Thạc đã ửng đỏ đang giãy gịua cọ xát trên giường, miệng thì không ngừng phát ra tiếng 'ưm ửm' khêu gợi, giữa đêm khuya thanh vắng âm thanh đó nghe vào càng thêm quyến rũ vô cùng.
Thầm thở dài, Ngô Thế Huân cúi người xuống luồn cánh tay qua dưới người bế cậu lên rồi đi vào phòng tắm...
Kim Mân Thạc cảm nhận được hơi thở đàn ông, lập tức theo bản năng cọ cọ vào ngực của người đàn ông, khuôn mặt nóng rực ra sức dụi vào trước ngực Ngô Thế Huân chờ mong có thể nhận được chút xoa dịu nào đó.
Cơ thể Ngô Thế Huân chợt cứng ngắc, anh rũ mắt nhìn người trong ngực, bộ lễ phục cậu mặc trên người lúc này đã mở toạc lộ cả vòng một ra ngoài, bộ ngực hấp dẫn phập phồng theo tiếng thở dốc của cậu càng mê hoặc người vô cùng.
"Ưm..." Kim Mân Thạc cứ thế cọ mặt chà chà vào áo Ngô Thế Huân, miệng lưỡi khô nóng khiến cậu không thể phát ra được câu đầy đủ, chỉ muốn được gần gũi đàn ông theo phản ứng tự nhiên.
Vẻ mặt Ngô Thế Huân như có mây mù bao phủ, nghĩ đến vừa rồi bàn tay của Cố Thắng Đường có thể đã sờ soạng khắp người cậu anh thật muốn chặt đứt đôi bàn tay kia!
Mặt Ngô Thế Huân lạnh tanh thả Kim Mân Thạc vào bồn tắm, sau đó mở vòi nước, dòng nước mát lạnh ngay tức thì "ào ào" xối xuống...
Kim Mân Thạc rùng mình một cái, làn nước lạnh buốt bao phủ toàn thân cậu, trận khô nóng khi nãy đã tiêu bớt đi một chút, cậu cố gắng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đứng đó nhìn cậu bằng đôi mắt thâm sâu...
Kim Mân Thạc muốn bò ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới nhóm người dậy đã bị ấn ngược trở lại, "Anh... Anh muốn làm gì..."
"Đã tỉnh chưa?" Ngô Thế Huân ngó bộ dạng nhếch nhác của Kim Mân Thạc chỉ lạnh nhạt hỏi.
Kim Mân Thạc ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người trước mặt không ngờ là Ngô Thế Huân, giờ phút này cậu không thể suy nghĩ được gì, bèn thẹn quá hóa giận, "Anh... Anh bỏ thuốc tôi!"
Ngô Thế Huân không phủ nhận, cầm vòi sen bên cạnh mở nước xối lên người Kim Mân Thạc...
Lần này Kim Mân Thạc bị tưới ướt từ đầu tới chân không sót một chỗ nào, cả người ướt sũng, chật vật không chịu nổi!
"Ngô Thế Huân... Anh làm gì đấy?" Kim Mân Thạc vung tay loạn xạ, dòng nước lạnh buốt cứ thế xối trút ào ào lên da thịt cậu, cảm giác nóng rang trong người cũng giảm đi được không ít, ý thức vốn hỗn loạn đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngô Thế Huân tắt nước, nghiêng mắt nhìn lớp trang điểm lem luốc trên mặt Kim Mân Thạc, lạnh lùng hỏi: "Giờ tỉnh chưa?"
Kim Mân Thạc ngẩng đầu, cơ thể lạnh run cầm cập ngồi trong bồn tắm tức giận nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, hai người cứ thế đấu mắt với nhau, một lát sau, mắt ưng của Ngô Thế Huân từ từ híp lại, anh phát hiện ánh mắt của Kim Mân Thạc lúc đầu còn giận dữ nhưng giờ đã dần chuyển sang nóng bỏng nhu mì...
Cơn nóng trong người Kim Mân Thạc vừa được làn nước mát xoa dịu giờ lại rần rần dâng lên lần nữa, cậu khổ sở liếm liếm bờ môi khô nứt, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngô... Ngô Thế Huân..."
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, anh biết lúc Kim Mân Thạc ở quán bar đã bị người ta bỏ thuốc kích thích, hơn nữa liều lượng cũng không nhẹ.
Ngô Thế Huân cúi người tính xả nước cũ trong bồn tắm đi và thay nước mới. Nhưng tay anh lần cái nút xả nước thì vô tình đụng vào chân Kim Mân Thạc, khiến cậu thấy toàn thân như tê dại đi.
Chương 26: Vậy thì tôi đi ngồi tù
"Tôi..." Kim Mân Thạc nhắm mắt, cố sức để nói: "Tôi muốn kiện... kiện anh tội cưỡng hiếp..."
Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt cậu đỏ bừng dỗi hờn, không kiềm được khẽ nhếch môi, đôi tròng mắt đen bóng như tinh thể núi lửa càng trở nên thâm sâu...
"Thế tôi đành chỉ trơ mắt nhìn cậu bị dục vọng thiêu đốt vậy..." Ngô Thế Huân bình tĩnh nói.
Hơi thở của Kim Mân Thạc càng lúc càng nặng nề, cậu khó khăn nuốt nước bọt, tác dụng của thuốc trong cơ thể càng lúc càng phát tác mạnh, thân thể cậu dần dần bắt đầu run rẩy, khó chịu càng muốn phát tiết. Lâm vào tình huống thế này làm cho cậu vừa giận vừa xấu hổ.
"Tôi... Ưm..." Kim Mân Thạc vừa muốn nói gì đó, nhưng cơ thể bủn rủn khiến cậu không tự chủ khẽ rên ra tiếng. Cậu ngượng nghịu, khóe mắt lại phiếm đỏ, mê ly mơ màng nhìn Ngô Thế Huân.
Đáy mắt Ngô Thế Huân đột nhiên chứa đựng nụ cười, trêu tức hỏi: "Nếu không thì... tôi tìm Thượng Quan Mộc tới đây?"
"Không..." Kim Mân Thạc nghe xong, sắc mặt đổi thành nóng nảy, giọt lệ lóng lánh nơi đáy mắt trở nên trong suốt dưới ánh đèn dịu nhẹ. Cậu cắn môi chịu đựng cơn nóng rang cuồn cuộn trong cơ thể, vừa mâu thuẫn nhìn Ngô Thế Huân, hoàn toàn quên mất bản thân mình lúc này gần như không mảnh vải phơi bày ở trước mặt anh.
Nhìn biểu hiện như thế của cậu, nơi nào đó trong Ngô Thế Huân bất chợt xao động. Anh vẫn nhớ lúc nhìn thấy tấm hình kia ở chỗ của Ưng, trên cánh tay và đùi của cậu trai nhỏ chằng chịt vết trầy xước, cậu cắn chặt môi, cố nén nước mắt nơi hốc mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu...
Cuối cùng, Ngô Thế Huân không đành lòng để cậu chật vật, từ từ cúi người, nhẹ nhàng bao phủ đôi môi Kim Mân Thạc. Nụ hôn này của anh thật dịu dàng, so với vừa nãy thì có thêm vài phần thương tiếc.
Kim Mân Thạc cảm nhận được hơi thở đàn ông, cơn nóng trong người giảm xuống một chút. Cơ thể cậu theo bản năng muốn dán sát vào người Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân ngậm lấy đôi môi nóng bỏng kia liếm-cắn-mút dây dưa, bàn tay bắt đầu chạy loạn tự do trên da thịt trắng nõn. Tay anh như có một loại ma lực kì lạ, mỗi nơi đi qua đều khiến cơ thể nóng bỏng của Kim Mân Thạc thư thái lạ thường...
Dần dần, nụ hôn của Ngô Thế Huân chuyển sang bá đạo. Miệng Kim Mân Thạc thoang thoảng mùi bia bọt nhàn nhạt, mà anh vốn rất ghét thứ mùi thơm tho này, thế nhưng giờ phút này đây anh như đang mê say chìm đắm trong hơi thở kia. Anh dùng đầu lười hùng hồn thăm dò, cạy mở hàm răng của cậu, tiến quân thần tốc...
"Ưm..." Âm thanh mập mờ nhảy ra khỏi miệng Kim Mân Thạc, cậu vừa ngượng ngùng, vừa muốn đòi thêm ngọt ngào từ Ngô Thế Huân.
Lưỡi của Ngô Thế Huân linh hoạt liếm mút trong miệng Kim Mân Thạc. Theo từng đợt hôn sâu, cơn nóng ở dưới bụng anh cũng dần dần lan ra. Cậu trai này... chỉ một nụ hôn thôi mà đã gợi lên lửa dục của anh!
Bàn tay sờ soạng sau lưng Kim Mân Thạc, anh nhẹ nhàng đẩy móc cài áo của cậu ra, lúc kéo xuống, môi của anh cũng đồng thời rời khỏi nụ hôn mềm mại không có cách nào hô hấp...
"Ưm..."
Thân thể Kim Mân Thạc bủn rủn, rung động thoải mái làm cho cậu không có cách nào khống chế bật thốt ra âm thanh khoái cảm. Cậu vừa chơm chớm nước mắt, vừa khó khăn nói: "Ngô Thế Huân... Tôi... Tôi muốn kiện anh... kiện anh tội cưỡng hiếp..."
Môi của Ngô Thế Huân dọc theo gò má của Kim Mân Thạc trượt đến bên tai cậu, anh hôn nhẹ lên vành tai của cậu, ở bên tai cậu dụ hoặc trả lời: "Ừ, vậy tôi đi ngồi tù!"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần ẩn nhẫn. Lúc anh nói chuyện, hơi nóng tê tê dại dại phả lên da thịt Kim Mân Thạc, chọc cho thân thể cậu lại một lần nữa run rẩy...
Chương 27: Đêm trầm mê
Kim Mân Thạc vừa khó chịu vừa khao khát chờ mong, tâm lý mâu thuẫn khiến cậu không thể suy nghĩ được điều gì.
Môi hôn ướt át của Ngô Thế Huân dừng trên cần cổ trắng mịn của Kim Mân Thạc, ngón tay thon dài trêu chọc đỉnh núi tuyết mềm mại của cậu, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua chút thâm ý.
"Ưm...." Kim Mân Thạc khó kìm lòng nổi thốt ra tiếng rên rỉ mờ ám, cậu nhắm hai mắt, cắn chặt răng, sợ âm thanh này sẽ nhảy ra lần nữa.
Ngô Thế Huân khẽ chau mày, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cậu gái đang chịu đựng, giọng nói trầm thấp mị hoặc mang theo dụ ngọt: "Cậu cứ nhịn như vậy sẽ đau đấy..."
Dưới cái vuốt ve âu yếm của anh, cơ thể Kim Mân Thạc càng kích động run dữ dội hơn. Cơn khô nóng thoáng hạ nhiệt liền đưa tới sự khao khát tiềm tàng. Tuy rằng cậu biết rõ mình bị trúng thuốc, nhưng vẫn xấu hổ kinh khủng.
Ngô Thế Huân càng hôn càng sâu, anh bá đạo cạy mở hàm răng ngoan cố kia, lưỡi linh hoạt liền xâm chiếm lãnh địa trong miệng Kim Mân Thạc, anh tham lam hút lấy ngọt ngào cho đến khi cậu không thể thở và suýt ngất đến nơi...
Thân thể truyền đến cơn tê dại và rung động khiến Kim Mân Thạc dần dần không giữ được kiên trì, dục vọng nguyên thủy bất giác càng lúc càng trở nên rõ ràng ở dưới thân Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cảm nhận cậu đã mất ý thức, nụ hôn bắt đầu trượt một đường đi xuống, chạy qua xương quai mảnh khảnh, sau đó ngậm lấy một bên mềm mại....
Đỉnh núi tuyết còn lại bắt đầu săn cứng trong lòng bàn tay anh. Bàn tay kia nhẹ nhàng lướt vùng bụng bằng phẳng, lòng bàn tay có vết chai như cây quạt lông vũ, lướt đến chỗ nào là tê dại chỗ đó...
Ngô Thế Huân quả là cao thủ, ý thức của Kim Mân Thạc rốt cuộc cũng sụp đổ. Khi tay anh lướt xuống mê thất, cậu ngất đi vì... mất máu mũi quá nhiều.
Ngô Thế Huân vùi đầu trong cổ Kim Mân Thạc, bên tai truyền đến tiếng cậu hô hấp dần dần bình ổn, anh mới chậm rãi nhổm dậy, cúi xuống nửa người, ánh mắt thâm thúy nhìn sắc mặt ửng đỏ của cậu trai, mày kiếm gắt gao nhíu lại.
Ánh mắt Ngô Thế Huân trở nên u ám, thái dương giật giật, môi mỏng khẽ mím, đáy mắt có cố nén lửa dục. Hóa ra anh vẫn lựa chọn không ăn cậu...
Ngô Thế Huân đứng dậy, thuận thế lấy chăn trùm lên người Kim Mân Thạc, che đi cơ thể ửng đỏ của cậu.
Anh ngồi trên giường, vừa quan sát tác dụng thuốc dần dần tan đi, cậu trai mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần chìm vào mê man. Mắt ưng từ từ nheo lại, thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Cầm di động, Ngô Thế Huân đạm mạc làm một cuộc gọi, suy nghĩ một lúc, đối phương mới tiếp máy, "Lão đại!"
"Ai làm?" Giọng Ngô Thế Huân thờ ơ nghe không ra chút tình cảm nào.
"Tên bartender hạ thuốc, thuốc cũng là loại quán bar thường dùng 'Một đêm mê tình'. Người thì đã bị bắt, nhưng nhất quyết không chịu hé răng!" Trong điện thoại, truyền đến giọng lưu manh của Tiểu Ngũ.
Đáy mắt Ngô Thế Huân càng thêm lạnh lẽo.
Tiểu Ngũ ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh trên người Ngô Thế Huân, âm thầm nhếch mép, đá tên pha chế đã bị vả hai bên mặt đến độ bầm tím sưng chù vù qua một bên, rồi nói tiếp: "Là địa bàn Hồng môn, cũng không ngoại trừ trường hợp bọn họ nhìn cảnh sát Kim không vừa mắt, dù sao..."
Tiểu Ngũ không đoán được tâm tư của Ngô Thế Huân, ấp úng nói: "Dù sao, trong toàn khu vực, người cậu ấy đắc tội cũng không ít, chỉ cần cậu ấy có hành động, tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhiều người bị cậu ấy cho ăn thiệt mà..."
Nói xong lời cuối, giọng Tiểu Ngũ nhỏ dần đều. Không biết vì sao, tuy Ngô Thế Huân cũng không nói tiếng nào, thế nhưng lại làm cho trong lòng cậu ta giật thót một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro