Chap 4
Dung Vực: "..."
Hiện tại bọn họ là quan hệ cộng mệnh.
Nhan Thiên Chỉ lập tức có điểm tựa
Cô trấn định lại, thậm chí còn cười cười với Dung Vực, an ủi nói: "Xin bớt giận."
Dung Vực: "Cô, thu lại nụ cười."
"Được."
Thật ra Nhan Thiên Chỉ nghĩ tới việc không thể đổi trở về chỉ trong chớp mắt, nhưng Dung Vực lại sợ cô trong lúc bị ép đến đường cùng sẽ đồng quy vu tận với mình.
"Trước khi vào thân thể tôi cô đã trải qua cái gì?" Dung Vực hỏi.
Nhan Thiên Chỉ lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."
Cô đối với việc mình đang làm trước khi xuyên sách không có một chút ấn tượng nào.
Ánh mắt Dung Vực loé lên, khoé miệng gợi lên một nụ cười nhạt: "Không nhớ rõ?"
Khuôn mặt này cười lên còn khá xinh đẹp, Nhan Thiên Chỉ lại cảm thấy trên người càng lạnh: "Tôi thật sự không nhớ rõ, thật sự! Khi đó anh đã trải qua cái gì?"
Dung Vực: "Ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại tôi đã ở nhà họ Nhan."
Nhan Thiên Chỉ nghe anh nói bất giác hỏi lên: "Cho nên có phải vì anh té xỉu là cơ hội?"
"Thử rồi sẽ biết." Dung Vực nhìn cô, "Hiện tại người dùng thân thể ta là cô."
Nhan Thiên Chỉ phản ứng lại.
Hiện tại anh ta muốn đánh ngất cô đấy chứ?
"Ở, ở chỗ này ngất đi không thích hợp đâu? Dưới lầu còn làm tiệc sinh nhật đấy."
Dung Vực lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng dùng mặt tôi làm ra vẻ mặt này."
"A." Không biết anh có từ bỏ ý định này không, Nhan Thiên Chỉ nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, hỏi anh chuyện này."
Đuôi lông mày Dung Vực giật giật.
Nhan Thiên Chỉ tiến tới gần ngập ngừng hỏi: "Chính là... Tôi biết buổi sáng nam giới nào cũng sẽ có lều trại nhỏ. Nhưng thân thể này của anh ngủ trưa dậy cũng có, này bình thường sao?"
Mặt Dung Vực lần nữa đen lại.
Nhan Thiên Chỉ cảm thấy không ổn, lập tức nói: "Anh bình thường, anh bình thường! Tôi biết rồi!"
Dung Vực: "... Cô câm miệng."
Nhan Thiên Chỉ: "Chắc chắn anh cũng đã xem thân thể tôi."
Cô chỉ hỏi một chút, có cần phải tức giận như thế không?
Mặt Dung Vực lộ vẻ khinh miệt: "Một khối thịt mà thôi."
"..." Nhan Thiên Chỉ đánh giá chính mình, cũng chính là thân thể hiện tại của Dung Vực.
Thân thể này so với cô ở thế giới kia còn cao hơn một chút, nhìn kỹ thì ngũ quan càng tinh xảo.
Hôm nay Dung Vực mặc áo sơ mi cùng quần đều rộng thùng thình, không hợp một chút nào, nhưng ngược lại thân hình nhìn có vẻ tinh tế thon dài, đường cong cũng hiện rõ. Thân thể này cộng thêm vẻ mặt chán đời lạnh băng lại mang đến cảm giác quý khí không nói nên lời.
Rõ ràng dáng người cô khá tốt, sao có thể là "Một khối thịt" được!
Lúc này, cửa ban công vang lên tiếng gõ.
Dung Vực không kiên nhẫn mà nói: "Tránh ra."
Tiếng Nhan Nhân Phỉ vang lên: "Chị ơi, chúng em đều ăn bánh kem hết rồi, cố ý để lại cho chị và Dung Vực hai miếng. Hai người ở trên ban công nói gì vậy, không phải là cãi nhau chứ? Chúng em đều rất lo lắng, cùng nhau đi lên xem hai người."
Nói xong, cô ta trực tiếp đẩy cửa ban công.
Đi cùng Nhan Nhân Phỉ còn có vài người.
Mẹ Nhan từ trong đám người đi ra: "Ngàn bảo!"
Dung Vực: "..."
Nhan Thiên Chỉ: "..."
Oa, Ngàn bảo.
Biểu tình muốn cười của cô quá rõ ràng, ánh mắt uy hiếp của Dung Vực liếc cô một cái.
Nhan Thiên Chỉ: Được Ngàn bảo, ta không cười.
Nhiều người đến như vậy, Dung Vực cùng Nhan Thiên Chỉ không thể tiếp tục nói chuyện.
Trước khi bị mẹ Nhan dẫn đi, Dung Vực nói bên tai Nhan Thiên Chỉ một câu: "Điện thoại trong ổ mèo."
Nhan Thiên Chỉ: ?
**
Lúc sau Dung Vực vẫn bị mẹ Nhan lôi kéo, mang đi chào hỏi với rất nhiều người.
Hôm nay tới đều là những người có địa vị, mẹ Nhan muốn đem con gái giới thiệu với nhiều người, để con gái mau chóng hoà nhập.
Không chỉ riêng mẹ Nhan, còn có Nhan Nhân Phỉ lúc nào cũng nhìn chằm chằm Dung Vực. Dung Vực ngay cả cơ hội trốn đi cũng không có.
Cuối cùng, tiệc tối kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi.
Dung Vực một mình ngồi trên sofa chờ ba Nhan cùng mẹ Nhan còn chưa tận hứng.
Anh nghĩ lại cuộc đối thoại với Nhan Thiên Chỉ.
Nhan Nhân Phỉ nâng lễ phục đi đến trước mặt anh, kiêu căng ngạo mạn nói: "Nhan Thiên Chỉ, tôi cảnh cáo cô cách Dung Vực xa một chút."
Nghe được tên mình, Dung Vực đang lười biếng trên sofa đuôi lông mày khẽ nhếch , nhàn nhạt hỏi: "Tại sao?"
Nhan Nhân Phỉ nâng cằm nói: "Tôi coi trọng anh ta."
Nhan Nhân Phỉ coi như lần đầu nhìn thấy Dung Vực, trước kia nhiều lắm là nhìn từ xa, không thấy rõ diện mạo. Nhóm các cô trước kia đều theo đuổi Lâm Chu Túc, ai biết Dung Vực lớn lên đẹp trai như vậy, ngay cả bệnh trạng trên người anh cũng là một vẻ đẹp khác.
Còn có, anh rất ít khi tham dự những buổi tiệc như thế này, lại phá lệ tới tiệc sinh nhật của cô ta.
Nhan Nhân Phỉ cảm thấy bản thân nhất định rất đặc biệt. Nói không chừng Dung Vực từng nhìn thấy cô ta ở nơi nào đó
Dung Vực nghe được chuyện cười: "A vậy cô có cảm thấy anh ta coi trọng cô không?"
Nhan Nhân Phỉ nhìn vẻ mặt "cô" mang theo ý châm chọc cùng cười nhạo thì hoả khí lập tức dâng lên.
Cô chỉ là một con dế dựa vào đâu mà dám cười nhạo cô ta?
Cô ta chỉ vào "Nhan Thiên Chỉ" nói: "Cô không biết xấu hổ quấn lấy Lâm Chu Túc còn chưa đủ sao? Còn muốn ăn trong chén nhìn trong nồi? Cô là cái gì? Tôi cảnh cáo cô cách Dung Vực xa một chút, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Dung Vực bỗng nhiên đứng lên, nắm ngón trỏ Nhan Nhân Phỉ.
Nhan Nhân Phỉ muốn thoát ra, nhưng lại không động đậy được. Cô ta cảm thấy ngón tay mình đang bị bẻ ra ngoài, giống như muốn chặt đứt.
Cảm giác đau đớn làm cô ta sợ hãi.
"Cô muốn làm gì?"
Dung Vực cười mỉm: "Lần sau còn chỉ vào tôi như vậy, tôi liền đem tay cô.. bẻ gãy."
Dư quang thấy ba Nhan và mẹ Nhan phải đi, Dung Vực buông tay đi qua.
Nhan Nhân Phỉ nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ tay mình. Thật ra đây là lần thứ ba Nhan Nhân Phỉ thấy Nhan Thiên Chỉ.
Lần đầu tiên là hơn một tháng trước, Nhan Thiên Chỉ vừa mới được tìm về. Cô ta cùng ba mẹ đi đến nhà bác xem chị họ này. Cảm giác đầu tiên của cô ta là chị họ này quá quá quê mùa, rụt rè, cũng không có chút dáng vẻ nào.
Lần thứ hai là nhà bác làm tiệc vì Nhan Thiên Chỉ. Cô ta không thích ở cùng người chị họ này, cảm thấy mất mặt.
Nhưng lúc này đây, cô ta cảm thấy cô không còn như trước, thế nhưng làm cô ta có chút sợ hãi.
**
Trên đường trở về, trong xe thật yên tĩnh.
Ba Nhan và mẹ Nhan trao đổi ánh mắt với nhau nhìn về phía con gái.
Con gái bọn họ đêm nay rất khác thường, nửa sau tiệc tối không hề bám lấy Lâm Chu Túc mà ở cùng với Dung Vực.
Nhưng mà bọn họ cũng có thể hiểu được.
Ai bảo Lâm Chu Túc kia quá phận chứ? Chẳng những không đáp lại con gái họ, còn quay sang vây quanh con gái nhà họ Tạ, hoàn toàn quên ai mới là vị hôn thê!
Con gái bọn họ không phải di tình biệt luyến, chỉ là quá tức giận, muốn khích Lâm Chu Túc.
"Ngàn Ngàn, đừng đau lòng. Con mới là người có hôn ước với hắn! Con gái nhà họ Tạ cũng chỉ được như vậy, con trang điểm còn đẹp hơn cô ta nhiều." Ba Nhan nói.
Mẹ Nhan: "Đúng vậy! Theo mẹ thấy, là do con gái nhà họ Tạ câu dẫn. Ngàn bảo, mẹ giúp con xả giận!"
Bọn họ mỗi người một câu, ồn ào khiến Dung Vực đau đầu.
Anh mở miệng: "Muốn trút giận như thế nào?"
Mẹ Nhan nở nụ cười: "Lần sau gặp cô ta, mẹ sẽ khiến cô ta phải mất mặt, cho cô ta một bài học."
Dung Vực: "Chỉ như vậy?"
Không có đầu óc, lại còn muốn đi làm chuyện xấu.
Cái này đối với người khác cũng chỉ là vết nhơ nho nhỏ, không bằng đừng làm gì cả.
Mẹ Nhan: "Vậy con nói làm sao bây giờ? Mẹ sẽ giúp con."
Dung Vực một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng mà nói: "Trực tiếp hủy dung, nhất lao vĩnh dật."
Ba Nhan, mẹ Nhan: "..."
Sau một lúc trầm mặc, mẹ Nhan nói: "Việc này không tốt lắm đâu? Chúng ta không thể làm chuyện xấu."
Ba Nhan: "Vẫn là quan sát thêm chút, nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi."
Dung Vực miễn cưỡng: "Được."
Trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ba Nhan cùng mẹ Nhan còn đang suy nghĩ đến đề nghị vừa rồi của con gái.
Bọn họ thật ra không có tức giận, chỉ là kinh ngạc. Con gái không lớn lên bên cạnh bọn họ, có hơi chút lệch lạc.
Bọn họ muốn đưa con gái quay về "Chính đạo"
Dung Vực căn bản không để ý ba Nhan cùng mẹ Nhan nghĩ gì. Dù sao anh đã đạt được mục đích, bên tai thanh tịnh.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, không có tin nhắn.
Nhan Thiên Chỉ rời đi trước, hẳn là đã sớm về đến nhà. Tác phong quá chậm.
Anh không tin lời Nhan Thiên Chỉ nói, một chữ cũng không tin.
___________
Chỉ là hiện tại cô khống chế thân thể anh, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh đèn ngoài cửa sổ xe chiếu sáng một mạt lạnh lẽo dưới đáy mắt Dung Vực.
Chờ khi đổi về, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
**
Đúng là lúc này Nhan Thiên Chỉ đã đến nhà.
Sau khi về tới, cô liền đến thẳng phòng mèo.
Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu đang ngủ trong ổ mèo. Nó nằm ngửa, lộ ra cái bụng, móng vuốt đặt trước người, lông trên người cùng mày trắng của ổ mèo hoà làm một, nhìn qua thì so với ổ mèo còn mềm hơn.
Còn có tiếng ngáy nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Nhan Thiên Chỉ ngồi xổm trước ổ mèo, nhìn tuyệt thế Đại Mỹ Miêu ngủ.
Ai mà ngờ chiếc điện thoại mấy ngày nay cô tìm lại ở trong ổ mèo đâu! Thảo nào cô không tìm được.
Trong ổ mèo có mấy cái đệm, theo cô nghĩ, điện thoại hẳn là ở phía dưới đệm.
Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu nằm che kín hết đệm.
Nhan Thiên Chỉ duỗi tay muốn đẩy ra một chút để tìm điện thoại, kết quả không cẩn thận khiến tuyệt thế Đại Mỹ Miêu tỉnh giấc
Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu vừa động, mở to đôi mắt màu lam trở mình, đối với Nhan Thiên Chỉ đang hùng hùng hổ hổ mà "meo" vài tiếng lại muốn ngủ.
Nó vẫn đè trên đệm như cũ, lông mèo thật dài trùm lên cả cái đệm bên cạnh.
Nhan Thiên Chỉ đành phải tiếp tục đẩy.
Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu lại tỉnh
"Ngài có thể nằm sang bên cạnh ngủ không?"
"Meo!" Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu căn bản không nghe cô, càng lấn nhiều hơn.
Nhan Thiên Chỉ lại duỗi tay đẩy.
Sau vài lần, tuyệt thế Đại Mỹ Miêu không ngủ nữa, thở phì phì muốn cào cô.
Còn may Nhan Thiên Chỉ trốn nhanh.
Cô thương lượng với nó: "Nếu đã tỉnh, vậy để cho tôi làm việc?"
"Meo meo!"
Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu bình thường không thích ở trong ổ mèo, đêm nay lại cố tình giống như dính vào bên trong, bất động.
Nhan Thiên Chỉ muốn ôm nó ra. Tuyệt thế Đại Mỹ Miêu lại không cho cô chạm vào hung hăng kêu meo meo với cô.
Tức khắc, lông mèo màu trắng bay loạn trong không khí khiến Nhan Thiên Chỉ hắt xì vài cái.
"..."
Sau một phen đấu trí đấu dũng, Nhan Thiên Chỉ phát hiện nó quả thực là một ác bá!
Đang lúc cô không còn cách nào khác, tuyệt thế Đại Mỹ Miêu đột nhiên tự mình rời đi, nó tới chỗ cát mèo.
Nhan Thiên Chỉ nhân lúc nó đi wc liền xốc đệm lên, phía dưới quả nhiên có một chiếc điện thoại.
Điện thoại đã hết pin.
Nhan Thiên Chỉ sạc pin sau đó khởi động máy, thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ mà tất cả đều là cùng một số lạ, hẳn là Dung Vực gọi tới.
Cô gọi lại. Điện thoại vang lên hai hồi chuông liền kết nối.
Không đợi cô mở miệng, trong điện thoại truyền đến thanh âm của con gái: "Sang wechat nói."
Sau đó, điện thoại bị cắt ngang.
Sao lại giống như đang làm điều mờ ám vậy. Nhan Thiên Chỉ vẻ mặt một lời khó nói hết.
Cô mở Wechat, thấy có một lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện là một cô bé truyện tranh vô cùng đáng yêu, tên tài khoản là: Tiểu Nhan Hoan.
Cô vừa mới đồng ý kết bạn xong hình đại diện đã biến thành một màu đen, tên tài khoản cũng đổi thành một dấu chấm.
Có thể thấy được Dung Vực ghét bỏ phong cách thiếu nữ đáng yêu cùng tên tài khoản như thế nào.
Nhan Thiên Chỉ thuận tay sửa tên một chút, vốn dĩ muốn viết tên Dung Vực, nhưng ngẫm lại thấy hơi kỳ quái, hiện tại cô mới là Dung Vực.
Cô lại nghĩ đặt tên viết tắt, nhưng cô nhận ra Wechat Dung Vực tên là "RY"
Sau đó, Nhan Thiên Chỉ ma xui quỷ khiến nghĩ tới thanh âm nghe được lúc tối "Ngàn bảo".
Tạm thời để tên như vậy đi, khi nào nghĩ ra tên khác lại sửa.
Dung Vực: Sao lại lâu vậy?
Nhan Thiên Chỉ phản hồi: Thảm lông không phối hợp.
Dung Vực: Thảm lông?
Nhan Thiên Chỉ: Mèo yêu của anh.
Dung Vực: ... Nó tên Phỉ Thúy.
Lúc này tuyệt thế Đại Mỹ Miêu vừa mới chôn xong cát mèo ưu nhã bước ra. Đôi mắt của nó rất đẹp, đúng thật là giống loại phỉ thúy tốt nhất.
Nhan Thiên Chỉ hỏi: Tại sao anh lại để điện thoại trong ổ mèo vậy?
Cái này cô thật sự không hiểu.
Chắc không phải là giao cho "tình nhân" bảo quản đi.
Dung Vực: Điện thoại bị theo dõi, không dùng được liền vứt trong ổ mèo.
Nhan Thiên Chỉ hơi kinh ngạc: Theo dõi? Vậy bây giờ thì sao?
Dung Vực: Người đã chết.
Nhan Thiên Chỉ nhìn ba chữ này trầm mặc một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro