Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Edit: Huameng

Những người có mặt có chút không kịp phản ứng, đây là tình huống như gì?

Sau khi Nhan Thiên Chỉ được tìm thấy, Nhan gia đã mặt dày bám lấy hôn ước với Lâm gia. Tại sao trong chớp mắt Nhan Thiên Chỉ lại bổ nhào vào người Dung Vực.

Điều này làm cho những người đêm nay nhìn thấy Dung Vực có một ý nghĩ không thể ngờ.

Tại sao lại bị Nhan Thiên Chỉ giành trước!

Dung Vực hiếm khi đi ra ngoài, có nhiều tin đồn rằng tính cách anh ta rất lãnh đạm và thâm trầm, rất khó để sống chung. Bữa tiệc tối nay cũng không thấy anh có giao lưu với ai. Anh và Nhan Thiên Chỉ chắc là không quen biết.

Hẳn là tai nạn đi.

Những người xung quanh đã đỡ hai người họ đứng lên, đang muốn hỏi họ có sao không, Tiếng "Ngoan bảo" của mẹ Nhan còn chưa kịp phát ra đã thấy "Nhan Thiên Chỉ" cầm cổ tay "Dung Vực" kéo lên lầu.

"Dung Vực" dường như cũng rất hợp tác.

Hai người nghênh ngang rời đi, có quen biết?

Mẹ Yan đem một tiếng "Ngoan bảo" nuốt xuống.

Ngoan bảo của bà thoạt nhìn không có vấn đề gì.

Mối quan hệ của các nhà hài môn đều vô cùng vi diệu và đều liên quan đến lợi ích. Trong lòng mọi người đều đang phỏng đoán chuyện gì đang xảy ra.

Nhan Nhân Phỉ đang cắt bánh theo quy trình bị xem nhẹ. Mọi người dường như đã quên mất nhân vật chính là cô ta.

Nhan Nhân Phỉ không có chỗ phát tác nghẹn đến đỏ mặt.

**

Nhan Thiên Chỉ bị kéo lên lầu trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

"Nhan Thiên Chỉ" trước mặt cô nói rằng cô đã chiếm giữ cơ thể anh. Vì vậy, "Nhan Thiên Chỉ" này là Dung Vực thật sự?

Vậy đáng lẽ cô sẽ xuyên vào ai?

Nhan Thiên Chỉ trong cuốn sách?

Dung Vực một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi sự việc ngoài ý muốn vừa rồi.

Trên tầng hai, đôi mắt không hề gợn sóng đảo xung quanh, tầm mắt dừng lại chỗ cửa ban công.

Ban công là bán nguyệt, không gian nhỏ, tầm nhìn tốt, lại có cửa. Là một nơi tốt để trò chuyện. Dù có người nghe lén cũng kịp thời phát hiện được.

Sau khi đến ban công, Dung Vực buông tay Nhan Thiên Chỉ, trở tay đóng cửa lại.

Nhan Thiên Chỉ bây giờ đầy bụng nghi ngờ, nhìn vào khuôn mặt giống y mình lúc trước của anh, cô không biết bắt đầu từ đâu, nên quyết định chào hỏi.

"Xin chào--"

Cô còn chưa kịp nói xong, cổ cô đột nhiên bị giữ.

Sự tức giận tích lũy ở Dung Vực những ngày này với vừa rồi bị chặn ở lầu hai, lại bị mẹ Nhan kéo đi khiêu vũ với Lâm Chu Túc đã đạt đến đỉnh điểm.

Mẹ Nhan đẩy trực tiếp đẩy anh ta đến trước mặt Lâm Chu Túc.

Muốn anh nhảy với đàn ông là không thể nào!

Anh duỗi chân làm Lâm Chu Túc bị vấp rồi nhân cơ hội trốn thoát.

Lúc sau anh vẫn luôn tránh mặt mẹ Nhan, sợ bà tới lại thêm phiền phức, một bên tìm cơ hội tiếp cận Dung Vực giả.

"Cuối cùng cũng bị tôi bắt được." Dung Vực cong môi, thông báo rằng trò chơi mèo vờn chuột lố bịch đã kết thúc.

Thời tiết trong những đêm gần đây rất tốt, một đám mây cũng không có. Mặt trăng treo trên bầu trời đêm, những ngôi sao xung quanh cũng rất sáng.

Trên ban công, cô gái biểu tình lạnh lẽo đang bóp cổ một chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, và khí thế hoàn toàn nghiền áp. Sau lưng của chàng trai là lan can, từ phần eo trở lên không có chỗ tựa, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.

Nhan Thiên Chỉ đỏ mặt vì khó thở.

Cô căn bản không đoán được sẽ xảy ra chuyện này.

Dung Vực không có ý buông tay, ánh mắt bình tĩnh, cao cao tại thượng đang thưởng thức bộ dáng con kiến sắp chết đang giãy giụa.

"Cô dùng cách gì để chiếm giữ cơ thể tôi?" Cho dù anh nói ra bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che đi giọng nói ngọt ngào đó.

Sự tương phản giữa âm thanh và hành động khiến anh trông càng nguy hiểm hơn.

"Không, không ..." Nhan Thiên Chỉ bị nghẹt thở, trước mắt bắt đầu đen dần.

Cô lung tung bắt lấy bàn tay của Dung Vực.

Rốt cuộc, cô bây giờ là một người đàn ông. Mặc dù yếu đuối, sức mạnh của cô vẫn còn lớn hơn phụ nữ.

Cô dùng sức kéo tay Dung Vực ra kịch liệt ho khan.

Dung Vực thực sự muốn bóp chết cô!

Nhân vật phản diện lớn nhất trong sách quả thật không phải đùa giỡn.

Nhan Thiên Chỉ cả người lạnh ngắt, sợ anh sẽ tiến tới một lần nữa, chịu đựng sự khó chịu nói: "Anh hiểu lầm!"

"Hiểu lầm?"

Âm đuôi nâng lên nghe giống như một con dao treo trên đỉnh đầu của Nhan Thiên Chỉ, mũi dao đối mặt với cô, sẽ rơi bất cứ lúc nào.

Dung Vực không động nữa, dường như muốn nghe cô nói tiếp.

Vòng eo của Nhan Thiên Chỉ vẫn treo trên không, nhưng cô không dám hành động lỗ mãng.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc tôi thức dậy đã trong cơ thể anh rồi."

Cô dừng lại, liếc nhìn Dung Vực: "Thật ra, nói hơi thái quá, tôi không phải là"Nhan Thiên Chỉ" này. Tôi đến từ một thế giới khác. Tôi biết những gì sẽ xảy ra trên thế giới này."

"Ồ, vậy sao." Dung Vực nhướng mày, không thể nghe ra cảm xúc trong lời nói của anh.

Nhan Thiên Chỉ không thể biết liệu anh có tin mình hay không, chỉ có thể liên tục gật đầu để thể hiện sự trung thực của mình.

Dung Vực lùi về phía sau vài bước.

Nhan Thiên Chỉ cuối cùng không phải dựa vào hàng rào nguy hiểm nữa, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Dung Vực gọi cô một tiếng: "Nhan Thiên Chỉ."

Nhan Thiên Chỉ vô thức đáp lại: "Huh?"

Dung Vực nheo mắt lại.

Nhan Thiên Chỉ: "... Thật ra tên thật của tôi cũng là Nhan Thiên Chỉ."

Dung Vực: "Trùng hợp thật đó."

Nhan Thiên Chỉ: "..."

Điều này thực sự không nói rõ ràng được.

"Nếu cô thật sự không có ý nghĩ chiếm thân thể tôi, vậy thì tại sao cô lại tránh mặt tôi?" Dung Vực nhìn chằm chằm vào Nhan Thiên Chỉ.

Cánh cửa của ban công đằng sau anh là lối ra duy nhất, trừ khi Nhan Thiên Chỉ nhảy xuống từ ban công.

Cô dường như bị đuổi vào con đường chết, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

"Đây thực sự là một sự hiểu lầm! Tôi định gặp anh, nhưng cơ thể tôi đột nhiên không thoải mái, cộng với việc nhìn thấy anh đá cửa ..." Nhan Thiên Chỉ giải thích, "Tôi không biết là anh."

Đáng tiếc nhân vật phản diện trong cuốn sách chỉ xuất hiện khi anh ta đang làm việc, không có viết nhiều về nội tâm và bí mật lắm nên cô không thể dựa vào việc biết cốt truyện để chứng minh bản thân. Nói những việc xảy ra trong tương lai, anh khẳng định là không được tin điều đó.

"Đúng rồi, tôi biết anh ghét mẹ của anh!"

Dung Vực là đứa con ngoài giá thú của Dung gia. Khi mẹ anh quen biết cha anh, cha anh đã kết hôn, nhưng không nói với mẹ anh. Trong khoảng thời gian ở cùng nhau bà bị cha anh lừa dối.

Khi biết sự thật, mẹ anh đã có thai, vì vậy đây chính là truyện cẩu huyết mang thai chạy trốn.

Mẹ của Dung Vực ghét cha anh và thậm chí ghét cả Dung Vực. Bà đã nhiều lần cố gắng bóp chết anh khi anh ta còn là một đứa trẻ, nhưng anh vẫn sống sót, chỉ là trở nên bệnh tật và yếu ớt.

Sau đó mẹ anh qua đời, nhưng giai đoạn này anh chưa bao giờ quên. Anh ghét mẹ mình, và thậm chí ghét cả gia đình bên ngoại của mình.

Sau này, anh hoàn toàn nổi điên, giết đến đỏ mắt.

Luôn muốn làm hại nữ chính là bởi vì mẹ nữ chính là chị em với mẹ anh.

Nói xong câu này, Nhan Thiên Chỉ cảm giác được cảm xúc của Dung Vực thay đổi.

Không biết có tin hay không, dù sao lại là muốn bóp chết cô.

"Hiểu lầm thật mà! Tôi cứ nghĩ tôi biến thành anh, ai biết không phải..."

Bây giờ xem ra, hơn nửa là xuyên sách bình thường, xuyên thành nữ phụ cùng tên cùng họ, chỉ là không biết tại sao lại trao đổi thân thể với Dung Vực.

So sánh với nữ phụ pháo hôi, cô thích thân phận có quyền thế hơn.

Cô đã lên kế hoạch hoàn hảo để khởi nghiệp.

Nhan Thiên Chỉ có chút tiếc nuối.

Dung Vực giống như nhìn thấu chút tâm tư này của cô: "Tôi thấy cô là thật sự muốn chết."

Nhan Thiên Chỉ run rẩy: "Tôi không có!"

Từ nãy đến giờ Dung Vực vẫn luôn nhẫn nại, lại thấy trên mặt bản thân xuất hiện biểu tình sợ hãi cùng hoảng loạn.

Cho tới bây giờ, anh nhìn trên mặt mình lộ ra vẻ nhu nhược, đáng thương, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Thái dương anh giật vài cái, dời mắt đi, cảnh cáo nói: "Cô còn dùng mặt tôi làm ra loại vẻ mặt này nữa, tôi nhất định sẽ bóp chết cô."

Nhan Thiên Chỉ: "..."

Cô cũng không muốn!

Cô là sợ hãi đó! Ai nói vừa đi lên liền nắm cổ cô!

Nhan Thiên Chỉ muốn khôi phục biểu tình trên mặt, nhưng thất bại, biến thành rưng rưng chực khóc.

Thấy sắc mặt Dung Vực ngày càng đen, Nhan Thiên Chỉ nhắc nhở nói: "Anh là bóp cổ thân thể của anh, anh bóp chết tôi rồi, anh cũng chết luôn thì sao? Hay là vĩnh viễn anh cũng không thể đổi lại được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro