
⭐️ Chương 85: Vợ chồng xuyên không ký (3)
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Gặp được người quan trọng nhất
⭐️⭐️⭐️
Thư Uyển (Hoàng hậu) có một vật kim loại dẹt, Hoàng đế đã từng thấy khi còn là Thái tử.
Thư Uyển (Hoàng hậu) rất yêu thích món đồ đó, thường xuyên cầm trong tay nghịch ngợm. Ám vệ đã từng lén lút nghiên cứu, nhưng không tìm ra được bất kỳ manh mối nào, chỉ biết món đồ này được chế tác vô cùng tinh xảo. Mặc dù chỉ là một khối kim loại, nhưng bề mặt sáng bóng có thể soi rõ người và thiết kế đơn giản, trôi chảy, có thể nói là khéo léo tuyệt vời.
Kể từ khi về kinh thành, Thư Uyển (Hoàng hậu) rất ít khi mang món đồ đó ra nữa , nói là đã không dùng được thì thôi, để trước mắt nhìn thấy chỉ thêm hối tiếc.
Chẳng bao lâu sau, y cất món đồ đó vào hộp đựng đồ, chôn sâu dưới đáy rương.
Bữa tối hôm nay, Hoàng đế lại thấy vật dẹt này, nhưng có vẻ hơi khác. Khối kim loại của Thư Uyển (Hoàng hậu) là màu đen toàn bộ, còn cái y đang cầm trong tay lại có mặt trước màu đen và mặt sau màu trắng.
Từng món ăn được dọn lên bàn. Thư Uyển (Hoàng hậu) dựng một cái giá đơn giản bên cạnh bát, trân trọng đặt món đồ lên giá, rồi vẫy tay với Hoàng đế: "Nào, để ta cho ngươi xem hình dáng thật sự của điện thoại di động!"
Hoàng đế: "?"
Tuy không hài lòng lắm với thái độ gọi như gọi cún con của Thư Uyển (Hoàng hậu), nhưng Hoàng đế vẫn hợp tác đến gần, nhìn chằm chằm vào mặt phẳng đen tuyền có thể phản chiếu bóng người này.
Thư Uyển (Hoàng hậu) đưa tay nhấn vào chỗ nhô lên ở cạnh bên.
Một luồng ánh sáng bật lên. Bóng dáng Úc Hằng Chương hiện rõ trên mặt phẳng.
Trong mắt Hoàng đế xuất hiện sự nghi ngờ, khó hiểu và chấn động.
"Cái này gọi là ảnh chụp, có thể chụp lại và lưu giữ hình ảnh của thực tế", Thư Uyển (Hoàng hậu) giải thích.
Chiếc điện thoại là của Thư Uyển (cậu). Khi đi lấy bia trong tủ lạnh, cậu thuận tay bỏ điện thoại vào túi. Sau đó bị Úc Hằng Chương quấn chăn ôm vào lòng, không tiện hành động, nên cậu không lấy điện thoại ra nữa.
Kết quả là chiếc điện thoại đã xuyên không cùng cậu.
Giống như chiếc điện thoại mà Thư Uyển (Hoàng hậu) đã bỏ trong túi và rơi xuống biển cùng y năm xưa.
Tuy nhiên, điện thoại của Thư Uyển (Hoàng hậu) không biết có phải vì ngâm nước quá lâu hay không, khi y tỉnh lại đã không thể mở lên được nữa, hoàn toàn không khác gì sắt vụn, ở thời cổ đại còn chẳng hữu dụng bằng một viên gạch.
Sau năm năm, lần đầu tiên cầm được một sản phẩm công nghệ hiện đại còn sử dụng được, Thư Uyển (Hoàng hậu) sắp rơi nước mắt rồi.
Pin có hạn, không kịp quan tâm đến Hoàng thượng đang chịu cú sốc công nghệ, Thư Uyển (Hoàng hậu) nhanh chóng mở ứng dụng video.
Do tính chất công việc, Thư Uyển (cậu) thường có nhiều thời gian để đi đường hoặc làm tóc, vì vậy cậu đã tải sẵn rất nhiều phim và chương trình truyền hình vào điện thoại để có thể mở ra xem bất cứ lúc nào.
Lúc này, những bộ phim và chương trình truyền hình đó đã trở thành "món dưa muối điện tử" mà Thư Uyển (Hoàng hậu) đã lâu không được thưởng thức.
Đã năm năm rồi y không được hưởng thụ đãi ngộ này.
Thư Uyển (Hoàng hậu) nhìn những diễn viên quen thuộc hoặc xa lạ trên màn hình, ăn bữa cơm mà sống mũi cay cay.
Còn Hoàng đế, từ lúc thấy người trong màn hình không chỉ cử động được mà còn phát ra âm thanh đã không nói lời nào nữa.
Thông qua màn hình nhỏ bé, vị Hoàng đế của triều đại phong kiến này đã nhìn thấy một góc của thế giới tương lai. Những tòa nhà chọc trời cao vút, những phương tiện xe cộ tấp nập không ngừng, một tương lai không có người thống trị, chỉ có người lãnh đạo.
Đây là một thế giới mà trước khi tận mắt nhìn thấy, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Trước đây Thư Uyển (Hoàng hậu) đã từng miêu tả cho hắn một số hình ảnh hiện đại, nhưng vì hoàn toàn không có khái niệm về nhiều thứ, Hoàng đế rất khó thực sự hiểu được nội dung Thư Uyển (Hoàng hậu) diễn đạt, thường nghe không mấy chú tâm.
Giờ đây, tận mắt chứng kiến nơi Thư Uyển (Hoàng hậu) từng sống, Hoàng đế bắt đầu hiểu tại sao Thư Uyển (Hoàng hậu) đã là Hoàng hậu rồi mà vẫn thỉnh thoảng nhắc đến thế giới hiện đại.
Đừng nói là Thư Uyển (Hoàng hậu) muốn quay về, ngay cả hắn cũng muốn đến thế giới đó xem sao.
Hoàng đế rũ mắt nhìn Thư Uyển (Hoàng hậu) hoàn toàn chìm đắm trong bộ phim, vẻ mặt dần trở nên u ám khó lường.
...
Hoàng đế bận rộn triều chính, lại luôn không quá quan tâm đến chuyện quỷ thần. Khâm Thiên Giám đã sớm báo cho Hoàng đế biết sắp xuất hiện điềm báo gở "thiên cẩu thực nguyệt", cần phải lập đàn cầu phúc, để cầu quốc vận hưng thịnh. Nhưng Hoàng đế nghe xong thì thôi, một câu "việc triều chính nhiều, Trẫm không rảnh, bàn lại sau", đã đuổi Khâm Thiên Giám về điện Tử Vi.
Trước đây dù là chuyện gì, tiên hoàng cũng hỏi ý kiến của Khâm Thiên Giám, người của điện Tử Vi chưa bao giờ phải chịu sự ghẻ lạnh như thế này.
Nay thời thế đã khác , với tình hình công việc như hiện tại, Khâm Thiên Giám thường xuyên lo lắng, không biết ngày nào đó ngủ dậy, Tử Vi Điện sẽ biến mất.
Ôm tâm trạng lo lắng "chịu đòn cũng chết, không chịu đòn cũng chết" , vào ngày trước "thiên cẩu thực nguyệt" , Khâm Thiên Giám lại tìm đến Hoàng đế , cố gắng thuyết phục Hoàng đế lập đàn cầu phúc.
Cứ tưởng lần này cũng sẽ thất bại , nhưng không ngờ Hoàng đế vốn luôn qua loa với họ lại dừng tay phê duyệt tấu chương. Trong điện tĩnh lặng rất lâu , đúng lúc trán Khâm Thiên Giám sắp rịn mồ hôi, Hoàng đế mở lời: "Lui xuống chuẩn bị đồ đạc cầu phúc đi."
Sự thay đổi đến quá đột ngột , Khâm Thiên Giám còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã vội vã lĩnh chỉ. Đến khi lui ra khỏi điện , bị gió thổi qua mới tỉnh táo lại — đã bao ngày rồi, Tử Vi Điện của họ cuối cùng lại có việc để làm!
Đêm đó, lấy danh nghĩa "cùng vợ chồng Thư Uyển thưởng ngoạn phong cảnh tuyệt đẹp của Đại Lương" , Thư Uyển (Hoàng hậu) chạy ra khỏi cung và trở về tẩm điện , mệt mỏi nằm bẹp trên giường.
Một bóng đen bao phủ. Thư Uyển (Hoàng hậu) lật người lại, đối diện với vị Đế vương ngược ánh nến.
"Sáng nay em đã hứa trở về vào giờ nào? Bây giờ lại là giờ nào rồi?" Giọng Hoàng đế nhàn nhạt.
Thư Uyển (Hoàng hậu) cởi áo khoác ngoài đầy mùi lẩu, nhét vào lòng Hoàng đế, lảng sang chuyện khác: "Ôi chao, tối nói muốn ăn cơm, vừa hay đi ngang qua quán lẩu. Ta nghĩ, ta đã bao nhiêu năm không ăn lẩu chính tông rồi, hương vị do các đầu bếp nghiên cứu ra theo trí nhớ của ta chưa chắc đã chuẩn, để hai người Tiểu Uyển nếm thử, cũng có thể đưa ra ý kiến cải tiến. Ngươi cũng biết ăn một bữa lẩu tốn thời gian đến mức nào mà..."
Thư Uyển (Hoàng hậu) tuôn ra một tràng, đứng dậy ôm lấy eo Hoàng đế vuốt ve: "Cũng chỉ hai ngày này thôi, tối mai họ sẽ quay về rồi mà."
Hoàng đế vốn có tính chiếm hữu rất cao, lần này lại không nhân cơ hội đòi hỏi sự ngọt ngào nào từ Thư Uyển (Hoàng hậu), mà nhẹ nhàng bỏ qua chuyện y về muộn, chuyển sang nói: "Sáng mai dậy sớm, cùng Trẫm đi lập đàn cầu phúc."
Thư Uyển (Hoàng hậu) ngây người: "Tại sao?"
Hoàng đế rũ mắt: "Vì 'thiên cẩu thực nguyệt' là điềm báo gở."
Thư Uyển (Hoàng hậu) lập tức cạn lời: "Đó là nguyệt thực toàn phần, Trái Đất chắn giữa Mặt Trăng và Mặt Trời, che khuất ánh sáng Mặt Trời chiếu lên Mặt Trăng, ngươi có hiểu không? Tóm lại là chẳng liên quan gì đến điềm báo gở cả."
"Vậy sao." Hoàng đế lại không hề nao núng : "Vậy tại sao hai người đó lại đến Đại Lương?"
Thư Uyển (Hoàng hậu) đang chuẩn bị lên lớp khoa học phổ thông cho Hoàng đế chưa từng được học chín năm giáo dục bắt buộc, bị kẹt lại, không trả lời được.
Hoàng đế tiến lên một bước, đầu gối đặt giữa hai chân Thư Uyển (Hoàng hậu), dựa vào khí thế mạnh mẽ ép người kia phải tự động lùi về phía giường.
Một tay chống bên tai Thư Uyển (Hoàng hậu), Hoàng thượng không cho phép phản đối: "Ngày mai, Hoàng hậu không đi cũng phải đi."
...
Trời vừa tờ mờ sáng, Hoàng hậu mang khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ, cùng Hoàng đế đi đến Thiên Đàn cầu phúc.
Một loạt nghi thức diễn ra, hết quỳ lại đứng, hết đứng rồi quỳ, lễ nghi rườm rà vô cùng. Mặt Hoàng hậu tối sầm lại, suýt nữa đã không kiềm chế được mà đá Hoàng đế một cú giữa chốn đông người.
Khi lễ cầu phúc kết thúc, Đế Hậu hồi cung. Hoàng đế lên xe trước, ngoái lại thấy hoàng hậu chẳng thèm nhìn mình, vén rèm chui vào xe riêng, nghĩ chắc người còn đang giận.
Trước mắt bao người, Hoàng đế cũng không tiện bước tới tự chuốc lấy phiền phức.
Đội ngự giá về cung mất khoảng một canh giờ.
Đoán chừng cơn giận của Hoàng hậu cũng nguôi bớt, Hoàng đế xuống xe ngựa, đích thân đi về phía sau đón người.
Vừa đi đến bên xe ngựa, Hoàng đế đối diện ánh mắt với Úc Hằng Chương, dáng người của đối phương giữa đám thị tòng vô cùng nổi bật.
Úc Hằng Chương hơi gật đầu.
Hoàng đế đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thư Uyển (cậu), sắc mặt hắn thay đổi, lập tức nhận ra điều bất thường.
Chưa đợi thị tòng vén rèm, Hoàng đế đã nhảy lên xe, tung rèm ra, rồi đối mặt với người bên trong.
Thư Uyển (cậu) nhướng mày, học theo điệu bộ của Thư Uyển (Hoàng hậu): "Sao vậy?"
Hoàng đế nhíu mày, không chút do dự nói: "Ngươi không phải là y."
Thư Uyển (cậu) vốn còn muốn cố gắng chống đỡ một chút, nhưng thấy Úc Hằng Chương bước theo Hoàng đế lên xe, cậu liền lập tức mất khí thế, cúi đầu nói: "Thần... mong hoàng thượng thứ tội."
Biết rõ ai là kẻ đầu sỏ gây chuyện, Hoàng đế gần như nghiến răng nói ra: "Không sao, chuyện này không liên quan đến các ngươi."
Hoàng đế hậm hực phất tay áo bỏ đi. Thư Uyển (cậu) thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng lườm tiên sinh nhà mình một cái: "Tiên sinh, em đã nói ngài đừng có đi theo gần đây mà!"
Úc Hằng Chương nhướng mày: "Lừa dối Hoàng thượng là tội lớn, sao anh có thể yên tâm để em ở một mình được."
"Anh Tiểu Uyển nói sẽ không sao mà..." Thực ra Thư Uyển (cậu) cũng không chắc chắn lắm, nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy có lỗi với Thư Uyển (Hoàng hậu) rất nhiều, dưới sự mềm mỏng năn nỉ của y, cậu vẫn đồng ý thỉnh cầu đổi thân phận giữa đường.
Thư Uyển (Hoàng hậu) nói món đồ y nhờ người làm đã xong từ hôm qua, phải tới đó một chuyến để lấy, sẽ nhanh chóng trở về cung. Y nhờ Thư Uyển (cậu) đóng giả mình để câu giờ, tốt nhất là đừng để Hoàng thượng nhìn ra.
Không ngờ Hoàng đế đã từng nhận nhầm một lần, lần này lại nhìn thấu thân phận của Thư Uyển (cậu) ngay lập tức.
"Lần đầu là vì hắn không ngờ trong cung lại có người giống Thư Uyển gần như không khác biệt, giờ đã biết rồi, nếu còn nhận nhầm thì em nên khuyên Thư Uyển sớm tính chuyện rời cung đi."
Thư Uyển (cậu) bịt miệng Úc Hằng Chương: "Tiên sinh, ngài không muốn sống nữa sao!"
Úc Hằng Chương nhìn Thư Uyển (cậu) một lát, kéo tay cậu xuống, cắn một cái vào cổ tay trắng nõn, nói: "Tối qua em lén anh đồng ý yêu cầu của Thư Uyển, có nghĩ đến mạng sống của mình không?"
Thư Uyển (cậu) nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, cậu mới đáng thương rúc vào lòng Úc Hằng Chương, lay lay tay anh, nói nhỏ: "Tiên sinh, em sai rồi mà..."
...
"Cậu đã xin lỗi Úc tổng chưa?" Thư Uyển (Hoàng hậu) từ ngoài cung trở về, nghe mọi chuyện bị bại lộ cũng không hoảng hốt lắm, rõ ràng là đã quen với việc trốn ra ngoài rồi.
Buổi chiều, Hoàng đế bị các đại thần kéo đi nghị sự, tạm thời không rảnh để xử lý vị Hoàng hậu gan to bằng trời này. Thư Uyển (Hoàng hậu) không chịu ngồi yên, liền giấu chiếc hộp gấm được y bí mật mang vào cung, rồi chạy ra ngoài tìm Thư Uyển (cậu) trò chuyện.
Lần chia tay này, rất có thể hai người vốn giao thoa số phận... sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
"Dù sao cũng là em làm sai trước mà..." Thư Uyển (cậu) giải thích.
"Là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo." Thư Uyển (Hoàng hậu) xin lỗi: "Tôi chắc chắn Hoàng thượng sẽ không làm gì hai người nên mới đề nghị chuyện này, không nghĩ đến việc hai người không quen với Hoàng thượng."
Thư Uyển (cậu) lắc đầu: "Là hành động của em khiến Úc tiên sinh lo lắng, thật ra chẳng liên quan mấy đến chuyện đổi thân phận."
Thư Uyển (Hoàng hậu) nhìn Thư Uyển (cậu) một lát, cười nói: "Cậu ngoan quá, nếu tôi mà ở vị trí trên, tôi cũng muốn cưới cậu về nhà."
Thấy Thư Uyển (cậu) bị trêu đến đỏ mặt, Thư Uyển (Hoàng hậu) thấy đủ thì dừng lại, cảm thán: "May mà cậu xuyên đến hiện đại, dù thế nào cũng có luật pháp để đảm bảo quyền lợi cơ bản của con người."
Nếu vẫn ở cổ đại, Thư Uyển (cậu) không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa.
Nghe vậy, Thư Uyển (cậu) hơi im lặng, tâm tình cậu thì khác.
Cầm chiếc điện thoại Thư Uyển (Hoàng hậu) trả lại, ngón tay cậu gõ gõ vào cạnh, Thư Uyển (cậu) hỏi: "Vậy còn anh Tiểu Uyển, anh từ hiện đại đến đây, cảm thấy thế nào?"
Thư Uyển (Hoàng hậu) suy nghĩ kỹ một lúc, nói: "Ban đầu có chút không quen, dù sao ở hiện đại làm gì cũng tiện, còn ở cổ đại không có điện thoại, không có xe cộ, ăn, mặc, ở, đi lại đều bị hạn chế khắp nơi."
Thấy trên mặt Thư Uyển (cậu) thoáng qua một nét tự trách, Thư Uyển (Hoàng hậu) cười xoa đầu cậu: "Nhưng tôi vẫn rất vui vì đã đến được đây."
Trước đó Thư Uyển (Hoàng hậu) đã kể cho Thư Uyển (cậu) nghe những chuyện xảy ra với Lưu Ngạo Nhân và Thư phủ mấy năm nay, sau đó Thư Uyển (cậu) cũng kể cho Thư Uyển (Hoàng hậu) nghe về kết cục của Trường Phong Phá và nhà họ Thư.
Khi nghe Thư Uyển (cậu) nói bài hát mình viết bị Thư Trạch lợi dụng vu oan là đạo nhạc, rồi sau đó được minh oan thành công, trong lòng Thư Uyển (Hoàng hậu) không hề gợn sóng. Y cũng hiểu tại sao Thư Uyển (cậu) lại không hề có cảm xúc gì khi nghe tin Lưu Ngạo Nhân chết, vì những điều ấy giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Thời gian không thể xóa nhòa mọi thứ, nhưng có thể giúp con người đưa ra lựa chọn. Nó đẩy hai con người giống nhau mà cũng khác nhau đi trên hai con đường riêng biệt. Nó khiến họ học được cách đối mặt thay đổi, buông bỏ quá khứ, mở ra một cuộc đời mới.
"Khi Thư Trạch đẩy tôi xuống biển, thật ra tôi có cơ hội nắm lấy lan can... nhưng tôi không làm."
"Có lẽ lúc đó tiềm thức của tôi đã chịu đựng môi trường xung quanh đến giới hạn rồi."
Chỉ là vì đã chịu đựng bấy lâu nay, cũng không ngại nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa. Thư Uyển (Hoàng hậu) lúc đó chỉ muốn chứng minh bản thân, y muốn mọi người thấy được sự thành công của mình, vì vậy không tiếc ký hợp đồng với Úc Hằng Chương.
Y ép buộc mình làm những điều không muốn, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông bỏ tất cả, thay đổi môi trường... để buông tha cho chính mình.
"Ở đây, ngoài chuyện sinh hoạt bất tiện, những thứ khác đều rất tốt. Tôi có công việc của riêng mình, có thời gian để làm nhiều điều mình thích hơn, chứ không bị môi trường thúc đẩy tiến về phía trước nữa."
"Quan trọng nhất là... tôi đã gặp được người để tôi quan tâm."
Thư Uyển (Hoàng hậu) cong đôi mắt tròn đẹp giống hệt Thư Uyển (cậu), cười như một con cáo nhỏ: "Hơn nữa, tôi là Hoàng hậu đó!"
Y chống cằm nói: "Vì vậy cậu không cần cứ cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi đến cổ đại không phải chịu khổ gì, ngược lại còn tìm thấy cuộc sống mình thực sự muốn, còn tốt hơn nhiều so với ở hiện đại."
"Em ở hiện đại vẫn dùng thân phận của anh, ngay cả tên cũng không đổi..." Thư Uyển (cậu) nói.
"Có sao đâu." Thư Uyển (Hoàng hậu) cười: "Hiện đại không dễ thao tác như cổ đại, làm giả thân phận là phạm pháp đó, cậu cứ yên tâm dùng thân phận của tôi đi. Hơn nữa, cậu dùng thân phận của tôi trở thành đại minh tinh, đáng lẽ tôi mới là người thấy ngại mới đúng."
Khi trăng lên đến đỉnh đầu, Thư Uyển (Hoàng hậu) chào tạm biệt Thư Uyển (cậu), kết thúc cuộc đối thoại xuyên không gian và thời gian này.
Họ nhìn khuôn mặt nhau, giống hệt như đang soi gương. Sau đó cả hai mỉm cười với nhau, ôm nhau, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Úc Hằng Chương bước ra từ phòng bên: "Nói chuyện xong rồi sao?"
"Vâng." Thư Uyển (cậu) nắm lấy bàn tay tiên sinh đưa ra.
Nửa tựa vào lòng Úc Hằng Chương, hai người cùng nhìn về phía mặt trăng bị khuyết một góc, Thư Uyển nói: "Chúng ta đến đây ba ngày, không biết thế giới thực sẽ như thế nào."
"Tốc độ thời gian giữa hai bên chắc là khác nhau, nếu không chúng ta đồng thời ngất xỉu ở nhà hay trực tiếp biến mất, đều quá kỳ lạ rồi." Úc Hằng Chương phân tích.
"Hy vọng là như vậy." Thư Uyển nhớ ra: "Em nhớ trợ lý Trần nói sáng hôm sau sẽ đến nhà đưa tài liệu phải không, mở cửa ra thấy chúng ta đều ngất xỉu trên ban công, anh ấy có bị dọa sợ không nhỉ."
Úc Hằng Chương: "..."
Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm với trợ lý Trần , Úc Hằng Chương nói: ""...Có lẽ cậu ấy sẽ đoán được là chúng ta... xuyên không."
...
Trở về tẩm cung, thấy ánh đèn trong nội thất vẫn sáng, có lẽ là Hoàng đế đã phê xong tấu chương và trở về.
Cho lui hết người hầu trong phòng, Thư Uyển (Hoàng hậu) một mình bước vào trong, thấy Hoàng đế đang ngồi xếp bằng trên giường của y, không nói một lời.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nửa tỏ nửa mờ, Hoàng hậu ngồi xuống mép giường, chọc chọc vào khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng cứng rắn của Hoàng đế.
Xúc cảm đầu ngón tay mềm mại, Hoàng hậu hỏi: "Từ hôm qua ngươi đã không ổn rồi, sao vậy?"
"Em nói sao?" Ánh mắt Hoàng đế chuyển sang nhìn Hoàng hậu, một tay kéo bàn tay bên má xuống, nắm thật chặt, đôi mắt cuộn trào cảm xúc mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, nói: "Em còn biết đường về cơ à."
"Không về thì đi đâu được?" Thấy nếu còn chọc nữa Hoàng thượng sẽ "hắc hóa" mất, Hoàng hậu kịp thời nói, "Hôm nay ta ra ngoài là muốn lấy món quà tặng cho ngươi."
Cảm xúc của Hoàng thượng dịu xuống một chút: "Quà?"
Thư Uyển (Hoàng hậu) giãy nhẹ, rút tay mình về. Y lấy từ chiếc tủ nhiều ngăn đầu giường ra một hộp gấm nhỏ, đưa cho Hoàng thượng.
Kéo Thư Uyển (Hoàng hậu) lên giường, giam người vào trong lòng, Hoàng đế mới mở chiếc hộp trên tay ra.
"Đây là...?"
Trong hộp gấm đặt một chiếc còng tay có kiểu dáng kỳ lạ.
"Ngươi có biết ta phải trả thêm bao nhiêu bạc cho sư phụ để ông ấy làm ra một chiếc còng tay thế này chỉ trong một đêm không?"
Thư Uyển (Hoàng hậu) lấy chiếc còng tay bọc da có lót nhung bên trong ra, còng một đầu vào tay Hoàng đế, đầu kia còng vào tay mình.
Thời gian quá gấp, lão sư phụ cũng không đủ kỹ thuật làm khóa chốt tinh vi, chỉ đành treo mỗi bên một chiếc khóa nhỏ.
Thư Uyển (Hoàng hậu) đeo chiếc chìa khóa đã xỏ dây vào cổ Hoàng đế, nắm lấy tay hắn nói: "Chẳng phải ngươi sợ ta sẽ đi theo bọn họ sao? Thế này thì yên tâm rồi chứ?"
Hoàng thượng nắm chặt lại tay Thư Uyển (Hoàng hậu): "Sao em biết...?"
"Ta vừa ăn cơm vừa xem phim, ánh mắt ngươi ngồi bên cạnh nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, ta có mù đâu." Thư Uyển (Hoàng hậu) lườm một cái, rồi lại lẩm bẩm: "Ta chỉ hoài niệm công nghệ hiện đại phát triển chút thôi, đó là thường tình của con người mà."
Đón lấy ánh mắt nóng rực của Hoàng đế, Thư Uyển (Hoàng hậu) quay đầu đi: "...Ngươi ở đây, ta làm sao có thể thực sự muốn về hiện đại chứ."
"Đồ ngốc."
...
Ngày hôm sau.
Kèm theo một tiếng hắt hơi, Thư Uyển (cậu) tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, chú chim nhỏ đậu trên lan can ban công thấy cậu nhìn sang liền vỗ cánh bay đi mất.
Thư Uyển quay đầu lại, Úc Hằng Chương bên cạnh nhíu mày, cũng mở mắt ra.
Sau khi trấn tĩnh, hai người nhìn nhau. Thư Uyển lấy chiếc điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình hiển thị đã cạn pin, lẩm bẩm: "...Hóa ra thật sự không phải là mơ."
Úc Hằng Chương cũng cầm điện thoại của mình trên bàn lên, xem giờ, nói: "May quá, chỉ mới trôi qua một đêm."
Thế là hai người lại nhìn nhau, cùng mỉm cười, ôm chầm lấy đối phương.
"Đúng là một trải nghiệm thật kỳ ... Ách xì!" Thư Uyển gục đầu vào vai Úc Hằng Chương, dụi dụi mũi, nói nốt câu, "...diệu."
Úc Hằng Chương buông cậu ra, đứng dậy vận động tứ chi cứng đờ, cúi xuống bế bổng Thư Uyển lên, nói: "Cái giá phải trả là có bạn nhỏ nào đó dường như bị cảm rồi."
Thư Uyển ôm cổ Úc Hằng Chương, nói nhỏ: "Nhưng được gặp anh Tiểu Uyển một lần, cũng đáng."
Úc Hằng Chương nhướng mày: "Anh đã muốn nói từ lâu rồi, sao em gọi cậu ta thân mật thế."
Thư Uyển buồn cười: "Tiên sinh, sao giấm của ai ngài cũng ăn thế ạ?"
Úc Hằng Chương nhìn cậu: "Không được sao?"
...
Cùng lúc đó, ở một không gian khác.
Thư Uyển (Hoàng hậu) cũng hắt hơi một cái, tỉnh dậy bên cạnh Hoàng đế.
Không biết là đã dậy từ sớm hay cả đêm không ngủ, Hoàng đế giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, đăm chiêu nói: "Sau này đêm nào chúng ta cũng trói thế này đi."
Thư Uyển (Hoàng hậu), người dường như tự đào hố chôn mình: "...?"
Thư Uyển (Hoàng hậu): "Đừng hòng!"
(Hết chương Xuyên không)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro