Chương 5: Bộ lọc của ông bố gìa còn dày hơn cả tường thành!
Trong bữa cơm chiều, bốn người ăn có bốn cảm xúc khác nhau.
Nhưng chắc chắn Nhan Kim Ca là người ăn no nhất, hưởng thụ nhất.
Ăn xong, Nhan Kim Ca lười biếng lăn lên sô pha nằm, cả người lộ ra vẻ lôi không động, chết cũng không đi.
Thẩm Mộ Hàn mới cướp được việc cầm bát đũa rửa sạch từ phòng bếp ra, nhấc đầu liền nhìn thấy Nhan Kim Ca nằm trên sô pha, lửa giận anh đè nén cả tối lập tức bùng lên.
Ăn xong thì nằm, vậy mà nhóc con này còn có lá gan ở lại đây!
Lần này Thẩm Mộ Hàn đến nói cũng lười, cả khuôn mặt đen sì sì tiến lên một tay đem người khiêng trên vai đi ra ngoài cửa.
Nhan Kim Ca đang nằm, trong đầu thì nghĩ đến một kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Mặc kệ nam nữ chính lải nhải với vai phản diện là cô như thế nào , cô cũng không đi đâu hết.
Nhưng đâu ai tưởng tượng được, mới một tối mà cô đã khiến nam chính tức điên lên rồi, anh không nói một lời tiến đến vác cô lên rồi chạy.
Nhan Kim Ca bị vác trên vai mặt cũng dần đen lại: "......"
Nam chính, hắn có phải không đấu lại cô hay không?
Nếu không phải hiện tại cô mới năm tuổi , thế nào cô cũng đánh nam chính răng rơi đầy đất!
Nhưng thật tức giận là, Nhan Kim Ca hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Thẩm Mộ Hàn vác ra ngoài.
Nhan Luật đang ngồi trên sô pha rót nước, cũng không dự đoán được Thẩm Mộ Hàn bỗng nhiên sẽ làm như vậy.
Chờ đến lúc hắn phản ứng thì Thẩm Mộ Hàn đã vác Nhan Kim Ca ra khỏi cửa.
"Phanh" một cái , ly nước trong tay Nhan Luật trực tiếp rơi trên mặt đất, hắn không nghĩ ngợi liền đứng dậy đuổi theo, "Thẩm Mộ Hàn, anh mau để con gái tôi xuống!"
Hứa Ngưng Nhân mới vừa đi vào toilet, đang rửa tay thì nghe thấy, vội vàng từ toilet ló đầu ra, cô nhìn phòng khách đã rỗng tuếch, không thấy ba người kia đâu cả.
Hứa Ngưng Nhân: "..."
Thật đúng là đến vội vàng đi cũng vội vàng.
Nhưng cũng may, ba người này đều là tổ tông, một người so với một người càng khó đối phó, giờ đều đi hết rồi, cô cuối cùng cũng có thể yên ổn nghỉ ngơi!
Hứa Ngưng Nhân nhanh chóng chạy ra đem cửa phòng đóng lại cũng khóa trái luôn, cô hoàn toàn thư thái duỗi cái eo lười đi đến phòng ngủ.
Trên tầng Hứa Ngưng Nhân hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, dưới tầng Thẩm Mộ Hàn trực tiếp vác người đi một mạch xuống.
Phía sau, Nhan Luật đuổi theo một mạch, hắn không nói một lời, nắm chặt tay đánh về phía người Thẩm Mộ Hàn.
Thẩm Mộ Hàn đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né đi, rồi đem Nhan Kim Ca trên vai đặt ở trên mặt đất, "Mau mang nhãi con nhà anh đi đi!"
"Tôi đã nói rồi, anh tuyệt đối không thể động vào con bé dù chỉ một chút!" Nhan Luật trầm giọng nói, một đấm lúc trước không đánh tới, liền lập tức đá chân lên.
Thẩm Mộ Hàn lui về sau mấy bước, anh cũng biết Nhan Luật lo lắng cho con gái, nên chịu đựng chỉ trốn không đánh trả, "Ai thèm chạm vào nó? Nhìn tôi cũng lười không muốn nhìn! Tốt nhất anh cũng nên trông coi tốt cô nhóc của anh, không nó lại chạy lung tung!"
Thấy Thẩm Mộ Hàn không đánh trả, Nhan Luật cũng không tiếp tục đánh nữa, cúi người đem Nhan Kim Ca bế lên: "Được."
Thẩm Mộ Hàn ngạc nhiên.
Từ khi nào mà nói chuyện với Nhan Luật dễ dàng vậy?
Quả nhiên, giây tiếp theo khóe môi Nhan Luật liền giương lên, trào phúng nói, "Chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt Hứa Ngưng Nhân, tôi bảo đảm anh sẽ không phải gặp lại con gái của tôi, hơn nữa cũng không thấy được tôi."
Thẩm Mộ Hàn: "Anh..." Con mẹ nó nói vậy thì không nói còn hơn!
Ngay nói ra câu đầu, Nhan Luật cũng đã xoay người ôm Nhan Kim Ca đi, không nhìn Thẩm Mộ Hàn thêm một lần nào .
Lời muốn nói lập tức bị nghẹn ở cổ họng.
"Nhan Luật!" Thẩm Mộ Hàn đuổi theo, "Lời đó tôi nói mới đúng, tôi cảnh cáo anh, sau này anh ít bám..."
"Phanh!"
Lời nói còn chưa nói xong, Nhan Luật đã mang Nhan Kim Ca lên xe, hung hăng đóng cửa xe một cái, âm thanh của Thẩm Mộ Hàn cũng bị ngăn ở ngoài xe.
"Lái xe."
Tiểu Chu lập tức nhấn ga, nhanh chóng lái xe.
Ở bên ngoài Thẩm Mộ Hàn còn chưa nói xong, còn ăn đầy miệng khói xe.
Thẩm Mộ Hàn: "..."
Tôi @#¥...
*
Trên xe, khi không có người ngoài Nhan Luật cuối cùng cũng có thời gian trò chuyện nghiêm túc với cô con gái nhỏ của mình.
Cả tối nay, không chỉ có Hứa Ngưng Nhân, Thẩm Mộ Hàn, chính bản thân hắn kỳ thật cũng rất thắc mắc.
"Cẩm Cẩm, con thích cô Hứa Ngưng Nhân thật à?"
"Ba ba, nếu không phải là vậy thì ba còn nghĩ là gì ?" Nhan Kim Ca nhìn Nhan Luật rồi cười.
Nhan Luật: "......"
Không khí trong xe chìm dần trong sự xấu hổ.
Tiểu Chu càng thêm tập trung lái xe, chỉ mong không có nghe thấy điều gì.
"Từ khi nào con biết, ba ba thích cô Hứa Ngưng Nhân?" Sau vài giây im lặng, bỗng nhiên Nhan Luật hỏi.
"Vào ngày ba quen cô Hứa Ngưng Nhân, lúc ba gọi điện thoại nhờ chú Lộ tra tư liệu cô ấy thì con nghe được." Nhan Kim Ca ăn ngay nói thật.
Nguyên thân biết chuyện đúng đêm Nhan Luật đối với Hứa Ngưng Nhân nhất kiến chung tình.
Vậy là hơn hai tháng hắn luôn nghĩ cách trốn tránh nghĩ cách lừa gạt con gái rốt cục để giấu cái gì đây.
Nhan Luật lần thứ hai trầm mặc: "......"
"Vậy tại sao hôm nay con lại đột nhiên muốn trói cô Hứa Ngưng Nhân?"
Tuy rằng Nhan Luật rất kiêu ngạo với hành động của Nhan Kim Ca, nhưng rốt cuộc con gái bảo bối mới năm tuổi, làm ra chuyện như vậy cũng không tốt lắm, vẫn nên nói một chút.
Nhan Kim Ca nói đúng lý hợp tình: "Tâm trạng tốt, muốn gặp cô ấy."
"Về sau không được làm vậy." Nhan Luật rất ra dáng người làm bố, tuy nhiên giọng nói vẫn rất ôn nhu.
Ở bên ngoài lãnh khốc vô tình, nhưng ở trước mặt con gái Nhan Luật nói chuyện đều không quá lớn.
Tuy nhiên Nhan Kim Ca cũng không nể mặt hắn, "Ba ba, ba không biết xấu hổ à mà còn mắng con, xiềng xích đều do ba chuẩn bị, rõ ràng ba cũng muốn trói!"
Nhan Luật lần thứ ba trầm mặc: "......"
Tuy bình thường con gái nói chuyện làm việc theo kiểu không sợ trời không sợ đất, nhưng ở trước mặt hắn cô luôn là một tiểu công chúa, nhuyễn manh đáng yêu lại thích làm nũng.
Vậy mà tối nay con bé lại có thể nói chuyện kiểu này!
Lần này Nhan Luật hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, hắn vẫn còn muốn giữ một chút mặt mũi người làm cha!
Hắn không nói lời nào, nhưng Nhan Kim Ca lại có hứng thú nói, "Ba ba, con nói thật, con muốn đến nhà cô Hứa Ngưng Nhân ở!"
"Con thật sự muốn đến đó ở?" Con mắt phượng hẹp dài sâu thẳm của Nhan Luật hơi chút nheo lại.
Nhan Kim Ca mở to mắt: "Ba ba, ngài không muốn ta ở đó sao?"
Nhan Luật rũ mi nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng thanh triệt của con gái, trả lời vô cùng chân thật: "Ba muốn"
Con gái ở đó, hắn đương nhiên có nhiều cơ hội tiếp cận Hứa Ngưng Nhân.
Hắn, đương, nhiên, muốn!
Cha con hai đồng thời trầm mặc vài giây, sau đó cả hai nhìn nhau cười.
Nhan Kim Ca: Không hổ là vai phản diện, con biết ngay ngài chắc chắn muốn!
Nhan Luật: Không hổ là Cẩm Cẩm, mới năm tuổi mà đã thông minh như vậy rồi!
Từ kính chiếu hậu nhìn được hết nụ cười thâm trầm của hai cha con, Tiểu Chu cảm thấy: "......"
Hai vị có suy xét đến cảm thụ của Hứa tiểu thư chưa ......
Tiểu Chu cảm thấy hơi phức tạp.
Trước kia tiểu thư tuy rằng tùy hứng làm bậy, nhưng hắn cảm thấy tiểu thư tuổi còn nhỏ, dạy dỗ tốt thì về sau trưởng thành chắc chắc sẽ là một danh viện thục nữ ôn nhu thiện lương, hoạt bát khả nhân.
Nhưng hiện tại, hắn bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng này khả năng cao...... Chỉ có thể là mộng tưởng của hắn.
Rõ ràng tiểu thư càng ngày càng giống tiên sinh!
*
Hôm sau, sáng sớm dì Lan đã lên gọi Nhan Kim Ca đi nhà trẻ.
Nhan Kim Ca đeo cặp sách nhỏ và mang theo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc đi theo Nhan Luật ra ngoài: "......"
Cô chút nữa thì quên, chính mình xuyên thành năm tuổi, không chỉ lùn mà tới bằng cấp cũng không có!
Cô còn phải học lại từ nhà trẻ đến đại học!!!
Nghĩ thôi đã cảm thấy không hít thở nổi rồi.
Cảm nhận được sự u ám của con gái nhỏ, Nhan Luật cũng không có gì kinh ngạc.
Mỗi lần vừa đi học, tâm tình Cẩm Cẩm đều chẳng ra gì.
Tiểu nha đầu từ nhỏ đã ghét học, nếu một ngày nào đó cô nhóc cao hứng phấn chấn đi học thì hắn mới kinh ngạc.
Tuy vậy Nhan Luật cũng không quan tâm đến việc này lắm, dù sao có hắn bên cạnh, Cẩm Cẩm chỉ cần tùy ý sống là được.
Nga, đương nhiên nên đi học thì vẫn là phải đi.
Cả khuôn mặt nhỏ của Nhan Kim Ca âm trầm, đi phía sau Nhan Luật lên xe.
Tới nhà trẻ, trước khi xuống xe Nhan Kim Ca quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Luật, "Sau khi tan học ở nhà trẻ, con muốn đi đến chỗ cô Hứa Ngưng Nhân."
"Được, ba sẽ bảo Tiểu Chu đưa con đi." Nhan Luật sủng nịch nói, người sợ con gái như hắn đương nhiên con gái nói gì thì sẽ là cái đó, "Nhưng mà cô ấy hôm nay không ở nhà, ở khách sạn mà đoàn phim đặt cho, con thực sự muốn theo cô ấy ở tại đó sao?"
Tuy rằng Nhan Luật rất muốn tiếp cận Hứa Ngưng Nhân, nhưng hiển nhiên con gái vẫn là quan trọng nhất.
Để Nhan Kim Ca theo Hứa Ngưng Nhân ở khách sạn, Nhan Luật cũng đau lòng.
"Nếu con không ở, Thẩm Mộ Hàn chắc chắn sẽ ở!" Nhan Kim Ca nhớ lại, trong sách, về độ mặt dày thì Thẩm Mộ Hàn cũng không thua kém Nhan Luật.
Nhưng quan trọng hắn có ánh sáng của vai chính, nửa đêm la liếm lì lợm tại phòng nữ chính cũng không bị cô ấy đã ra ngoài !
Mà cô sao có thể để kế hoạch của Thẩm Mộ Hàn thực hiện được?
Không thể không đến đó ở!
Nhìn Nhan Kim Ca, Nhan Luật nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, ôn nhu nói, "Nếu ở không quen thì trở về."
Người Nhan Kim Ca cứng đờ, có chút ngượng ngùng.
Nhìn tình thương của cha trong mắt Nhan Luật, Nhan Kim Ca ho nhẹ một cái, nói, "Con đi học đây, ba ba!"
Từ sau khi ba mẹ qua đời, chưa có người nào nhìn cô sủng nịnh như vậy, Nhan Kim Ca cảm thấy không biết làm thế nào cho phải.
Bỏ đi, bỗng nhiên cô cảm thấy đi học nhà trẻ cũng không phải là vấn đề quá tồi tệ!
Nhan Kim Ca vẫy vẫy tay chào Nhan Luật, rồi vội vàng chạy về hướng nhà trẻ.
Nhan Luật nhìn bóng dáng con gái nhỏ của mình chạy đi, cảm thấy con bé giống hệt một tiểu tiên nữ.
Kỳ thật ngày hôm qua ngôn ngữ cử chỉ của Nhan Kim Ca so với nguyên thân vẫn khác rất nhiều.
Nhưng trong mắt người cha già như Nhan Luật, hắn đương nhiên cảm thấy con gái mình cuối cùng cũng có ngày trưởng thành, trưởng thành a!
Nhìn xem cô bé năm tuổi này thật sự rất hiểu chuyện, tuy rằng từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh nhưng tính cách vẫn đáng yêu hiếu thuận, hiện tại còn biết giúp đỡ hắn tìm vợ!
Trên thế giới còn có cô nhóc nào thông minh lạnh lùng hơn bé con của hắn ư?
"Cẩm Cẩm trưởng thành thật rồi, hiểu chuyện hơn rồi!" Nhan Luật nhìn bóng người Nhan Kim Ca biến mất, vẻ mặt vui mừng, cảm khái nói.
Tài xế ngồi phía trước cả người rơi vào trạng thái khó hiểu: "???"
Vậy mà là trưởng thành hiểu chuyện!
Nhan ca, tối qua anh làm việc quá muộn nên giờ vẫn chưa tỉnh ngủ à?
*
Nhan Kim Ca theo kí ức của nguyên thân liền tìm được phòng học, vừa vào cửa hai mắt cô đều phải mở to .
Thật là đáng sợ, một phòng chỉ toàn đống củ cải nhỏ năm, sáu tuổi!
Thật là quá ồn, quá loạn, quá phiền!
"Cẩm Cẩm! Cuối cùng cậu cũng đến!"
Nhan Kim Ca mang theo một khuôn mặt lạng lùng, còn không có ngồi xuống thì đã thấy một cô bé tóc uốn xoăn chạy vọt đến trước mặt cô, nắm chặt cổ tay cô không nói hai lời liền một đường kéo cô ra ngoài.
"Dịch Niên đã tới rồi, bọn Hào Hào đã tới vây quanh cậu ấy mất rồi!"''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro