Chương 4: Anh thề không đội trời chung với đôi cẩu cha con này
Nhan Luật cũng tới ngay sau đó, thế nhưng hắn lại không nghe được câu vừa rồi Nhan Kim Ca nói, chỉ nhìn thấy con gái bảo bối nhà mình đang bị tiểu tử thối Thẩm Mộ Hàn hung hăng xách cổ áo.
Mà trên mặt Nhan Kim Ca chỉ toàn là khinh thường cùng lãnh ngạo, dừng ở trong mắt Thẩm Mộ Hàn chính xác là đang trần trụi khiêu khích.
Nhưng khi ở trong mắt Nhan Luật, đó lại là biểu tình ủy khuất, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực!
Từ trước tới nay, đến đỉnh Thái Sơn đổ xuống Nhan Luật cũng luôn bất động như núi, thế nhưng bây giờ lại vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí bước dài tới chỗ Thẩm Mộ Hàn, đánh một cái vào tay của anh, đem Nhan Kim Ca ôm vào ngực mình.
"Thử động vào con gái của tôi một lần nữa xem, tôi chặt đứt tay anh!"
Giờ khắc này, Thẩm Mộ Hàn hoảng hốt nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhan Luật, hắn nhìn anh giống như một tên biến thái đang sàm sỡ trẻ con vậy.
Trước sau bị hai cha con này đồng thời khinh bỉ, trên trán Thẩm Mộ Hàn đã nổi đầy gân xanh giận dữ.
Quả nhiên là cha con với nhau, đều không phải thứ tốt đẹp gì!
"Anh có bệnh à? Ai muốn động vào một cái củ cải mới có năm tuổi chứ?!" Thẩm Mộ Hàn cảm giác như cả đời này mình chưa từng táo bạo như vậy bao giờ, "Anh vẫn nên trông chừng con nhóc thối này đi, đừng để nó đi quấy rầy người khác."
Thẩm Mộ Hàn nói xong liền buông tầm mắt xuống, lành lạnh mà nhìn lướt qua Nhan Kim Ca.
"Hứa Ngưng Nhân, đi thôi!" Nói xong, anh liền không đợi hai cha con nhà này phản ứng, xoay người nắm lấy tay Hứa Ngưng Nhân đi về phía tiểu khu.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Nhan Luật hiện tại cũng không có tâm tình đuổi theo.
Hiện tại trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết vì cái gì mà chỉ có một buổi sáng không gặp thôi, con gái của mình bỗng làm ra chuyện lớn như vậy, sống chết quấn lấy Hứa Ngưng Nhân.
Thôi kệ, mang con bé về nhà trước rồi nói sau.
Chỉ là Nhan Luật muốn mang Nhan Kim Ca về nhà, thế nhưng Nhan Kim Ca lại không chịu.
Cô thừa dịp Nhan Luật không chú ý liền giãy dụa nhảy xuống khỏi lồng ngực hắn, chân ngắn nhỏ như gắn Phong Hỏa Luân, trong chớp mắt liền chạy theo Hứa Ngưng Nhân cùng Thẩm Mộ Hàn vào tiểu khu.
Nhan Luật đứng tại chỗ nhìn con gái nhỏ nhà mình từ trước tới nay đi hai bước chỉ hận không thể nằm xuống luôn giờ lại giống như con khỉ nhỏ ra sức lao về phía trước, biểu tình trên mặt có chút rạn nứt.
... Này rốt cuộc có còn là con gái hắn nữa hay không?
Đi làm một ngày trở về, con gái bỗng nhiên điên rồi sao?!
*
"Đây là cơm hộp của cô."
"Cảm ơn."
Hứa Ngưng Nhân nhận lấy cơm hộp, đóng cửa phòng lại, biểu tình phức tạp xoay người đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, hai lớn một nhỏ ngồi xung quanh bàn ăn, bầu không khí chung quanh tràn ngập sự quỷ dị.
Cô không nhịn được có chút hoảng hốt, sao tự dưng tất cả những người này đều ở lại nhà cô ăn cơm vậy?
Thấy Hứa Ngưng Nhân đi vào, Thẩm Mộ Hàn cùng Nhan Luật đồng thời đứng dậy muốn nhận lấy cơm hộp giúp cô.
Hứa Ngưng Nhân sợ hai người một lời không hợp lại cãi nhau liền nhanh chóng đi vội tới, đem cơm hộp để trên bàn, "Hai người đi lấy bát đũa đi."
Thẩm Mộ Hàn cùng Nhan Luật trừng mắt nhìn nhau, sau đó cùng xụ mặt đi vào phòng bếp.
Hai người vừa đi vừa cố gắng cách nhau xa một chút.
Nhan Kim Ca vui mừng khi hai người rời đi, bản thân mình có thể yên tâm thoải mái ngồi ở vị trí chủ vị, lắc lư hai cái chân ngắn nhỏ, nghiêng đầu nhìn Hứa Ngưng Nhân.
Hứa Ngưng Nhân bị cô bé nhìn chằm chằm không thèm che dấu, da đầu liền tê dại cả ra.
Cô thực sự không hiểu, một tiểu nha đầu mới có năm tuổi, nói chuyện kì kì quái quái giống y như bà cụ non còn chưa tính, tại sao ánh mắt của con bé... lại có thể lộ liễu như vậy.
Dù hai chữ "lộ liễu" có chút quá lố, thế nhưng ánh mắt của cô nhóc quả thực rất có tính xâm lược.
Là cô già rồi nên không theo kịp thời đại sao?
Trẻ con bây giờ đều không giống người bình thường như vậy hả?
"Cẩm Cẩm, cô có thể hỏi, vì sao cháu muốn cô làm mẹ kế của cháu được không?"
Hứa Ngưng Nhân thừa dịp hai tên kia còn chưa về, rốt cuộc vẫn là không nhịn được nghi hoặc dưới đáy lòng, tò mò hỏi.
Một tay chống mặt, một tay đặt ở trên bàn gõ gõ, Nhan Kim Ca bật thốt lên, "Bởi vì cô đẹp nha, cháu chính là thích cô, chỉ có cô mới xứng đáng làm mẹ kế của cháu thôi."
Hứa Ngưng Nhân: "..."
"Dù sao, cháu mặc kệ cô nghĩ thế nào, Hứa Ngưng Nhân, cháu đã định cô mà mẹ cháu rồi!"
Nhan Kim Ca ngẩng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà.
Hứa Ngưng Nhân cảm thấy, nếu không phải Nhan Kim Ca chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại là một cô bé thì lời nói này quả thực chính là lời thoại của tổng tài bá đạo.
Thật sự làm người cảm thấy dở khóc dở cười.
"Mới có vài tuổi thôi mà cháu đã học được mấy thứ đó ở đâu vậy?" Một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy, thế mà vừa mở miệng liền làm người khác cứng họng.
Nhan Kim Ca không chút nghĩ ngợi mà đem cái nồi này úp lên đầu Nhan Luật: "Ba ba của cháu!"
Quả nhiên, đây là kết quả của việc gà trống nuôi con...
Hứa Ngưng Nhân ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Luật, ánh mắt có hơi phức tạp.
Giáo dục của đứa nhỏ này, đúng là đủ tươi mát thoát tục.
Vừa trở lại liền cảm nhận được ánh mắt đầy ghét bỏ của Hứa Ngưng Nhân, Nhan Luật: "..."
Thẩm Mộ Hàn biểu tình lãnh nghị đạm mạc bên cạnh, sâu trong nội tâm đã âm thầm vui sướng không thôi, bỗng nhiên cảm thấy con nhóc thối một hai đòi ăn cơm chung với cô cũng không phải là chuyện gì xấu.
Có con nhóc ở đây, Hứa Ngưng Nhân ngược lại lại càng thêm hiểu rõ bộ mặt thật của Nhan Luật.
Nhìn thì có vẻ rất chính trực, kỳ thật lại là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Nhìn con gái của hắn, lại nhìn hắn, ai còn có thể cảm thấy hắn là một người tốt?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Thẩm Mộ Hàn nhìn Nhan Kim Ca liền nhu hòa hơn trước rất nhiều, còn phi thường tốt bụng mà đem một cái bát khác đặt ở trước mặt Nhan Kim Ca.
"Nhóc con, ăn xong liền mau đi đi, có biết không?"
Đương nhiên, nhìn thuận mắt một chút cũng không có nghĩa là anh có thể tiếp thu việc con nhóc này ở lại đây.
Đây không phải là đang quấy rầy người ta yêu đương sao?
"Cháu không đi, bắt đầu từ hôm nay, tối nào cháu cũng tới đây ngủ với cô Hứa Ngưng Nhân!"
Một câu nói liền đem ba người lớn ngẩn cả ra, đồng loạt nhìn lại đây: "Cái gì?"
Tiểu nha đầu bị ba người nhìn chằm chằm cũng không thấy sợ hãi, khí định thần nhàn cầm lấy đũa gắp một miếng thịt rim đường, chậm rãi mở miệng: "Ừ, cháu biết hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, thế nhưng vì cô Hứa Ngưng Nhân, cháu có thể miễn cưỡng chịu đựng."
Bàn tay nắm đũa của Hứa Ngưng Nhân không khỏi căng thẳng: "..."
Miễn cưỡng chịu đựng?
Chỗ này của cô tốt xấu gì cũng là một chung cư rộng 180 mét vuông xa hoa đó!!!
Được rồi, so với bể bơi riêng của Nhan gia, trại nuôi ngựa, rạp chiếu phim gia đình cùng đủ loại biệt thự lớn nhỏ khác nhau thì nhà của cô vẫn có chút đơn sơ.
"Cho nên cháu nhất định đừng để mình chịu ủy khuất, cơm nước xong liền về sớm một chút." Hứa Ngưng Nhân nghiến răng nghiến lợi gắp một miếng gà rán cho Nhan Kim Ca.
"Không cần, cô ở đâu thì cháu ở đó, đời này cô đừng mơ có thể thoát khỏi cháu." Nhan Kim Ca nói đến đúng lý hợp tình, phi thường bá đạo.
Hứa Ngưng Nhân nghe được, có chút dở khóc dở cười.
Không phải cô khoe đâu chứ từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bị một đứa trẻ con năm tuổi dây dưa không dứt.
Đặc biệt, hiện tại xung quanh cô còn có hai tên bám dai hơn đỉa, bá đạo lại cường thế. Giờ lại thêm một tổng tài nhỏ bá đạo phiên bản thu nhỏ?
"Cẩm Cẩm, không được nói linh tinh." Nhan Luật nghe con gái nhà mình nói quá nhiều lời cợt nhả trong một buổi tối, rốt cuộc cũng nhịn không được gõ gõ cái bàn, ý bảo cô một vừa hai phải thôi.
Tuy rằng con gái nhà mình bình thường nói chuyện có chút tùy hứng, có chút kiêu căng, thế nhưng nói thế nào cũng là một tiểu công chúa mềm mại dễ thương nha!
Này như thế nào mới có một buổi sáng không gặp thôi mà cách nói chuyện đã y như một lưu manh lì lợm la liếm thế này.
Quả thực là rất giống với cái giọng điệu ngu xuẩn kia của Thẩm Mộ Hàn!
Mà phía đối diện, Thẩm Mộ Hàn cũng có suy nghĩ y như vậy.
Anh ban nãy có lẽ là điên rồi nên mới có thể nhìn con nhỏ này thuận mắt được. Lúc này chưa tới hai giây mà đã hiện nguyên hình rồi.
Cách nói chuyện cùng cách hành xử đúng là cùng một cái đức hạnh với người bố ngu ngốc kia của nó!
"Con không nói linh tinh, ba ba, chẳng lẽ ba ba không muốn cưới cô Hứa Ngưng Nhân sao?" Nhan Kim Ca nghiêng đầu nhìn Nhan Luật.
Dù sao hiện tại cô cũng mới chỉ có gương mặt của một đứa bé năm tuổi, nói cái gì cũng đều không cố kỵ.
Nhan Luật: "..."
Hắn thật sự không rõ, con gái mình phát hiện ra chuyện này từ lúc nào.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa từng nói, chung quy lại thì trong lòng hắn kỳ thật vẫn luôn lo lắng cố kỵ, sợ là nếu con gái biết mình muốn lấy vợ sẽ không có cách nào chấp nhận được, đến lúc đó nhỡ lại tức giận khóc lớn hoặc đi tìm Hứa Ngưng Nhân gây phiền phức thì hắn biết phải làm sao?"
Kết quả, vạn vạn không ngờ tới, đừng nói là tìm Hứa Ngưng Nhân gây phiền phức, hiện tại nhìn qua thì con gái mình so với mình còn khát vọng có được Hứa Ngưng Nhân hơn...
Nhan Luật trong lúc nhất thời tuy rằng có chút mộng bức, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Nhan Kim Ca lại không nhịn được tràn ngập kiêu ngạo cùng vui mừng của người cha già đối với đứa trẻ nhà mình.
Không hổ danh là con gái ruột của Nhan Luật hắn, ánh mắt nhìn nữ nhân rất giống hắn nha!
Hơn nữa đã nói là sẽ làm, thích thì trói lại, hành sự quyết đoán!
Làm tốt lắm!
A, tuy rằng... có chút quấy nhiễu kế hoạch ban đầu của hắn, dẫn đến bộ dáng như hiện tại...
Nghĩ như vậy, Nhan Luật không khỏi nhìn qua đứa con gái đang hố ba ba mình: "Cưới, đương nhiên là muốn cưới, mẹ kế của con sẽ chỉ là Hứa Ngưng Nhân."
Quả nhiên là lời thoại của tổng tài bá đạo vai phản diện, cho dù nói chuyện với con gái mình cũng đầy mùi vị hắc ám.
Nhan Kim Ca giật giật khóe miệng: "..."
Nhan Kim Ca cợt nhả cả đêm vẫn không thấy xấu hổ, hiện tại lại có cảm giác hơi hổ thẹn.
Bất quá, cô cũng chỉ cảm thấy thẹn trong lòng hai giây, ngay sau đó liền mặt không đổi sắc nói: "Con cũng chỉ cho phép ba ba cưới cô Hứa Ngưng Nhân."
Nói xong, hai cha con liếc nhau, giống như là đang làm cái hứa hẹn.
Hình ảnh kia vô cùng hài hòa.
Đương sự Hứa Ngưng Nhân hoàn toàn bị làm lơ: "..."
Đã hận không thể xốc bàn ném hai cha con này ra ngoài, Thẩm Mộ Hàn: "..."
"Hai cha con các người mau tỉnh lại đi, làm gì có một cô gái trẻ bình thường nào sẽ gả cho một tên đàn ông già đã có một đời vợ, lại còn phải làm mẹ kế của người ta chứ?" Thẩm Mộ Hàn cố nén xúc động muốn đập đôi cha con này lại, cười lạnh nói.
Ánh mắt ôn nhu của Nhan Luật khi nhìn Nhan Kim Ca trong nháy mắt liền thu liễm lại, cười như không cười nói: "So với tôi thì tuổi tác của anh cũng không kém, lại còn là một tên đàn ông già độc thân từ trong bụng mẹ. Ai biết anh độc thân lâu như vậy có phải có nơi nào không được bình thường hay không."
Nhan Kim Ca cũng phụ họa theo: "Hơn nữa, chú nói như kiểu cô Hứa Ngưng Nhân không gả cho ba ba cháu thì sẽ gả cho chú vậy. Chú cũng mau tỉnh lại đi, Thẩm đại thúc."
Bị hai cha con song kiếm bạo kích, Thẩm Mộ hàn: "..."
Anh thề, mẹ nó từ nay về sau anh sẽ không đội trời chung với đôi cẩu cha con này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro