Chương 11: Mary Sue phiên bản cao cấp, thực xin lỗi, ta không xứng
Không có cách khác, Nhan Kim Ca chỉ có thể thành thành thật thật giả làm đứa trẻ ngoan, ngồi làm bài tập về nhà.
Nhân lúc nhờ Tiểu Chu ra lấy cặp sách của cô ở trong xe, Nhan Kim Ca nhanh chóng nói nhỏ vào tai đối phương: "Lúc chú lấy, nhớ gọi cho Sở Nhã Tình, hỏi giúp cháu hôm nay bài tập về nhà là gì."
Tiểu Chu: "......"
Nói thật, hắn không ngạc nhiên chút nào với chuyện tiểu thư nhà mình không biết bài tập là bài nào.
Thực tế, hôm nay tiểu thư muốn làm bài tập khiến hắn phải vui mừng, nếu Lâm Lan biết, chắc chắn cô phải cảm động đến phát khóc mất?
Chuyện này tuyệt đối là một hành động vĩ đại được ghi vào sử sách của Nhan gia!
*
Nhan Kim Ca đều không nhớ rõ, lần cuối phải làm bài tập về nhà là khi nào, cô còn không xác định được đời trước nhà trẻ có giao bài tập hay không.
Hiện tại nhìn bài tập về nhà, khóe miệng cô nhịn không được run rẩy.
Cô chắc chắn nhớ rằng lúc nhỏ đi nhà trẻ chỉ để chơi.
Hiện tại nhà trẻ cao cấp như vậy sao? Bài tập về nhà còn có toán tính số!
Đây chẳng phải nội dung tiểu học mới được học sao?
"Cái này mà cũng không làm được?" Thấy Nhan Kim Ca nhìn chằm chằm quyển vở, nửa ngày không nhúc nhích bút, Thẩm Mộ Hàn lạnh lùng hỏi, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
"Chú là người sao? Cháu mới năm tuổi!" Tuy Nhan Kim Ca đương nhiên biết làm, nhưng nhịn không được nói thêm một câu.
Với một đứa trẻ mới năm tuổi còn chưa đi học tiểu học , liền tính không biết tính số, cũng là chuyện hết sức bình thường mà?!
Một ông chú già đã quá ba mươi còn khinh thường một đứa con nít năm tuổi không biết tính số, mặt mũi của chú rơi đâu mất rồi?
"Những bài này lúc ta ba tuồi đều đã làm được."
Nếu có thể làm con nhóc chiết tiệt này khó chịu, Thẩm Mộ Hàn tình nguyện nói rằng mũi gì đó, không quan trọng!
Mắt Nhan Kim Ca trợn trắng.
Cẩu nam chủ xem thường ai?!
Là vai chính thì trâu bò lắm sao, trước kia ai chẳng là vai chính?
"Ha ha xin lỗi chú, cháu biết làm từ trong bụng mẹ!" Bốn bỏ năm lên, đời này cô năm tuổi nhưng có được chỉ số thông minh của người hai mươi tuổi, còn biết trước cả đầu thai chứ không phải trong bụng mẹ đâu.
Nhan Kim Ca hăng hái cãi nhau Thẩm Mộ Hàn, cô cầm lấy bút liến thoắng viết đáp án vào đề luyện tập.
Không đến một phút cô đã làm xong hai trang bài tập toán được giao.
Viết xong liền nhanh chóng đẩy sang trước mặt Thẩm Mộ Hàn, cho anh xem.
Nhấc mí mắt , mang theo tự tin tuyệt đối nói, "Chú mau kiểm tra a, nếu sai một câu buổi tối cháu không ngủ cùng cô Hứa Ngưng Nhân nữa, không cần chú nói, cháu sẽ tự đi!"
"A." Thẩm Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, mặt thì khinh thường, nhưng ánh mắt rất chân thật, lập tức rũ xuống bắt đầu kiểm tra.
Hệ thống tuyệt đối cạn lời, nó cảm giác ký chủ xuyên qua chưa nói đến chuyện thực hiện nhiệm vụ bằng cách không thể tưởng tượng được, nhưng làm cách nào mà khiến phong cách của nam chủ biến đổi hoàn toàn thế này?
Một nam chính tổng tài bá đạo, lạnh lùng kiêu ngạo, ở chỗ này so đo cùng một đứa con nít năm tuổi làm cái gì?
Quan trọng nhất chính là...
"Ký chủ, mặt cô mỏng một chút được không? Người khác không biết cô không phải đứa trẻ năm tuổi thì thôi, chính cô mấy tuổi cô cũng không biết sao? Mấy cái bài tập này, chỉ cần không phải thiểu năng trí tuệ, một người đã hai mươi tuổi như cô có thể làm sai sao?"
Con mẹ nó toàn cộng trừ trong phạm vi mười, ngay cả nhân chia cũng đều không có!!!
"Ai bảo ngươi khiến ta xuyên thành năm tuổi đâu? Không liên quan đến tuổi thật, dù sao đời này ta đã được chú định là một thần đồng!"
Đến học bá cũng phải thua cô nha!
Hệ thống: "......"
Tuy rằng nó hoàn toàn không cần hô hấp giống nhân loại, nhưng nó chắc chắn cảm giác được bản thân muốn tắc thở!
Thẩm Mộ Hàn đọc nhanh như gió, xem đề luyện trong chớp mắt, đáy mắt khó dấu được sự bất ngờ cùng kinh ngạc hiếm có.
Tuy trước nay anh không thấy Nhan Luật nhắc đến đứa con gái này, hơn nữa anh cũng không quan tâm nhưng đôi khi vẫn nghe qua người trong vòng nói chuyện.
Trong vòng luẩn quẩn mấy nhà hào môn của thành phố H, dù thân phận có cao quý tới đâu thì chung quy cũng vẫn là con người bình thường mà thôi. Các vị phu nhân ngồi thưởng thức buổi trà chiều, ngoài nói chuyện đồ hiệu xa xỉ, thì cũng chỉ có chuyện mấy đứa trẻ. Con nhà ai ưu tú như thế nào khiến người hâm mộ, con nhà ai nghịch ngợm khiến người lo lắng.
Nhan Kim Ca mới năm tuổi, so với mấy tiểu thư thiếu gia cùng tuổi, đó là nghịch đến không ai sánh bằng, cũng không ai học kém bằng.
Một con nhóc tăng động như vậy mà có thể làm xong đề luyện tập trong một phút đồng hồ, lại còn đúng hết?
Thẩm Mộ Hàn nhìn Nhan Kim Ca bằng ánh mắt vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ.
Dù anh không nói một lời nhưng nhìn ánh mắt đó, Nhan Kim Ca liền cảm giác đối phương đang vũ nhục chỉ số thông minh của cô.
Biểu tình trên mặt cô thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn cẩu nam chủ, chỉ là dù cố tỏ ra lãnh khốc như nào thì khuôn mặt nhỏ vẫn đầy tính trẻ con.
"Đúng hết, vậy tối nay cháu chắc chắn được ngủ cũng cô Hứa Ngưng Nhân rồi!"
Tay Thẩm Mộ Hàn nắm quyển vở thật chặt, thiếu chút nữa bóp nát nó, ánh mắt chuyển đến trên mặt Nhan Kim Ca, cười lạnh, "Nhóc còn một bài tập chưa làm."
Nhan Kim Ca: "......"
Con mẹ nó, quên mất còn một bài tập vẽ tranh!
Bài tập của cô, nhưng cẩu nam chủ nhớ rất rõ a!
"Lại không phải không làm được!"
Nhan Kim Ca hừ lạnh một tiếng, xoay người tìm bút màu cùng giấy trong cặp.
Nhưng sau khi để hết đồ lên bàn , Nhan Kim Ca một lần nữa im lặng.
Ai biết tác giả viết quyển sách của cô nghĩ như thế nào, cho cô thiên phú học tập, lại quên cho cô chút kỹ năng hội họa.
Để cô vẽ tranh, bức tranh đó đảm bảo thảm không nỡ nhìn.
"Tên tác giả quyển sách của ta là gì?"
Hệ thống: "Sao vậy?"
"Bà ta rốt cuộc nghĩ như thế nào? Là một nữ chủ Mary Sue, ta không giỏi nhất thế giới, thì cũng phải đứng đầu cả nước chứ? Ta phải toàn năng chứ? Vì cái gì ta không biết nhiều thứ như vậy?"
Hệ thống: "......"
Cô nghĩ gì thế?
Từ trước đến nay hệ thống thiện tâm không muốn nói ra sự thật, im lặng vài giây, mới nói, "Ký chủ, cô đừng mơ ngủ nữa. Tuy cô cũng là nữ chủ Mary Sue, nhưng rốt cuộc năm đó quyển sách của ngươi là bản bán chạy, rất thực tế, không phải bản Mary Sue siêu cấp có đôi mắt màu tím, nước mắt hóa thành trân châu, tóc biến đổi màu theo cảm xúc, người ta có thể ba tuổi học xong tiểu học, 6 tuổi tốt nghiệp cao trung, mười tuổi học thành tiến sĩ, nhưng côkhông có khả năng."
Nhan Kim Ca: "......"
Mary Sue khác đều mạnh như vậy sao?
Nhan Kim Ca cảm thấy mình 18 tuổi thi đỗ đại học quả thực rất xin lỗi thân phận nữ chủ Mary Sue của mình!
Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cô thế nhưng là gánh nặng của nhóm Mary Sue!
Hệ thống đoán được suy nghĩ của cô, bổ sung nói: "Cô đừng nghĩ nữa, đến tên của cô cũng không xứng, thế nào cô cũng sửa tên thành y luyến mộng sa, anh tuyết lưu li."
Nhan Kim Ca: "???"
"Vô dụng nhất, cũng phải sửa thành thương nguyệt lăng, băng lan lạc tuyết."
*y luyến mộng sa; anh tuyết lưu ly; thương nguyệt lăng; băng lan lạc tuyết. Mình nghĩ mấy cái này chắc là mấy cái tên mĩ miều mà hệ thống muốn nữ chính đổi.
Tưởng tượng nếu tên mình như này, Nhan Kim Ca toàn thân lập tức nổi da gà: "......"
Nhìn đến phản ứng của Nhan Kim Ca, hệ thống rốt cuộc cảm giác địa vị được nâng cao lên, ngữ khí rất kiên cường: "Này là còn chưa nói đến, cái tên này của ngươi, so với những cái tên vừa rồi cũng không xứng, ngươi muốn có năng lực mạnh hơn sao?"
Nhan Kim Ca: "......"
Thực xin lỗi, làm phiền rồi, ta không xứng!!!
Nhan Kim Ca hoàn toàn hết hy vọng, lần đầu tiên cảm thấy cảm kích tác giả sáng tạo ra mình.
Tuy cẩu tác giả viết cô tan cửa nát nhà, nhưng cũng viết cô lành lặn thể chất tinh thần.
Thẩm Mộ Hàn thấy Nhan Kim Ca cầm bút sáp, lại không vẽ, nhìn tờ giấy trắng với vẻ mặt thâm cừu đại khổ, anh không kiên nhẫn duỗi tay gõ gõ mặt bàn, "Vẽ mau lên!"
Tính toán nhanh như vậy, sao vẽ có một bức tranh lại lao lực đến thế?
Nhan Kim Ca phục hồi lại tinh thần, cúi đầu liền bắt đầu cầm bút tô tô vẽ vẽ.
Đề bài là vẽ lại sự tình khó quên nhất trong ngày, Nhan Kim Ca không thèm suy nghĩ liền bắt đầu vẽ.
Tuy cô vẽ rất xấu, nhưng cô không lo lắng a!
Cô mới có năm tuổi!
Mấy bạn nhỏ mầm non vẽ tranh như chó gặm cũng là chuyện hết sức bình thường không phải sao?!
Nhan Kim Ca nghĩ vậy, bút sáp trên tay múa may càng nhanh, khinh thường không thèm vẽ nháp, trực tiếp vẽ!
Cô tin tưởng, tuy cô vẽ tranh không đẹp, nhưng chẳng lẽ còn tệ hơn mấy nhóc mẫu giáo sao?
Lưng Nhan Kim Ca càng thêm thẳng thắn, khuôn mặt nhỏ càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo.
Thẩm Mộ Hàn nhìn biểu tình kiêu ngạo trên mặt Nhan Kim Ca, còn tưởng rằng đối phương cũng vẽ giỏi như làm toán số.
Cúi đầu liền thấy.
Thẩm Mộ Hàn: "......"
"Nhóc lại gian dối."
"Ai gian dối?" Nhan Kim Ca ngừng động tác tay, mặt nghi hoặc nhìn Thẩm Mộ Hàn.
"Nhãi ranh, cô giáo nhóc yêu cầu vẽ lại sự việc khó quên nhất trong ngày, cả ngày nay nhóc ở nhà trẻ, tan học liền đến phim trường, lấy đâu ra con rùa?"
Thẩm Mộ Hàn không thế nào hiểu được, liền tính tiểu cô nương không có cái gì đáng nhớ, vậy lươn lẹo chút, vẽ cái gì chẳng được? Sao lại vẽ con rùa?
Chẳng lẽ mai lên giới thiệu bức tranh, liền nói sự tình không thể quên nhất trong ngày hôm nay là đi mua con rùa sao?
"Lạch cạch" một tiếng.
Bút trong tay Nhan Kim Ca trực tiếp bị cô ném lên bàn, biểu tình trên mặt càng thú vị hơn.
Thẩm Mộ Hàn nhướng mày.
Nhan Kim Ca ngẩng đầu, câu môi cười với Thẩm Mộ Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cháu đang vẽ chú nha!"
Thẩm Mộ Hàn im lặng hai giây: "......"
"Nhãi ranh, nói lại lần nữa, nhóc vẽ cái gì???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro