Chương 2
"Cảm ơn, ăn rất ngon" Yến Đăng cầm lấy bánh mì, từng ngụm từng ngụm ăn, tuyến nước bọt bởi vì được ăn bánh mì thơm ngon mà tiết ra, làm cho cả người đói khát dâng lên hạnh phúc.
Thấy Yến Đăng ăn ngấu nghiến, thậm chí cả mảnh vụn bánh cũng ăn sạch, thanh niên chạy vặt vô cùng chua xót, hắn vội vàng mở nắp chai nước đưa tới, dặn dò nói: "Ăn từ từ ăn từ từ, đây, uống miếng nước tránh cho bị nghẹn, tôi mua rất nhiều, không cần ăn vội."
Ăn liền bốn ổ bánh mì nhân mứt trái cây, uống thêm một chai nước khoáng, cảm giác dạ dày được lấp đầy làm cho Yến Đăng nhịn không được mà thoải mái thở ra một tiếng. Cảm giác ăn no thật hạnh phúc, hôm sau liền tìm lão sư giúp đỡ đi, cũng không thể để bụng mình đói.
"Được rồi, nhanh về nhà đi thôi, trên người các anh đều là vết thương ngoài da, chịu đau hai ngày sẽ hết" Ăn uống no đủ xong tâm tình Yến Đăng lập tức tốt lên, từ trong bóp của đầu xanh rút ra năm sáu tờ tiền hồng, vẫy tay với đám người, lảo đảo lắc lư biến mất nơi ngã rẽ của con hẻm.
Có tiền, hiện tại không cần về ngôi nhà tàn bốn phía gió thổi lọt, tìm một cái khách sạn, tốt nhất là có buồng vệ sinh, có nước nóng.
Khách sạn nhỏ, 35 đồng tiền một ngày, căn phòng đơn mười mét vuông đủ làm Yến Đăng thỏa mãn. Chẳng sợ lời bà chủ nói, trái phải hàng xóm suốt ngày ân ân a a la hét cái gì, cũng không phá hư tâm tình của cậu.
Đi đến phòng vệ sinh, tắm một cái, cảm nhận dòng nước ấm thấm vào da thịt, lỗ chân lông toàn bộ đều mở ra, lấy khăn lau đến toàn thân ửng hồng, chưa đã thèm mà đi ra.
Đem quần lót đã mặc giặt sạch sẽ sau đó phơi trước máy sưởi hong khô, Yến Đăng chui vào chăn, hít một hơi thật sâu, mùi thuốc sát trùng trên chăn nệm, mắt nhắm lại, ngủ.
Sau hôm sau, khi Yến Đăng tỉnh dậy, còn có điểm mơ hồ, thẳng đến khi cách vách truyền đến ân ân a a, mới hoàn toàn thanh tĩnh.
Đêm qua không tính là ngủ ngon, không biết bởi vì thân thể hôm qua vận động quá sức hay không mà trong mơ, từng người từng người, những cái cố nhân lần lượt kéo nhau xuất hiện trong mơ của cậu. May mắn 026 đã giúp cậu loại bỏ đi những tình cảm cũ, gần ngàn năm đã trải qua như một tấm chắn mỏng, ký ức rõ ràng nhưng cũng mơ hồ, giống như xem một bộ phim điện ảnh động lòng người, xem xong nhớ rất kỹ, nhưng thời gian dài, ký ức phai nhạt, sẽ không vì chuyện cũ mà rung động.
Yến Đăng xoa xoa mặt, cầm điện thoại lấy của đầu xanh hôm qua nhìn, 6 giờ 10 phút.
Hình như 6giờ rưỡi là bắt đầu điểm danh lên lớp.
Má ơi!
Yến Đăng nhe răng trợn mắt từ trên giường bò dậy, một bên nhảy chân với lấy quần áo mặc lên, một bên bằng tốc độ bàn thờ đánh răng rửa mặt, cầm giấy lau kem đánh răng trên khóe miệng, sau đó chạy như điên ra cửa.
Cố nhân cái gì, đã từng cái gì, sớm bị điểm danh lên lớp đá bay không còn một mảnh.
Nếu cậu nhớ không lầm, chủ nhiệm lớp Phùng lão sư được mệnh danh là Thiết Huyết Sát Thủ, kỹ năng khủng bố max level, độc miệng max level, đối xử với mọi học sinh đều bình đẳng như nhau, vô luận là ngươi học tốt hay kém, chỉ cần rơi vào tay lão sư, đều sẽ bị nói đến hoài nghi nhân sinh.
Có lẽ do trận đánh nhau hôm qua, cơ thể vận động tốt hơn, Yến Đương cư nhiên chỉ còn mấy chục giây nữa là đến 6 rưỡi chạy đến cửa phòng học, liếc mắt nhìn chỗ ngã rẽ cầu thang, Phùng lão sư đang đến, cậu vội vàng vào lớp.
Trong phòng học, nhìn tất cả học sinh đều khoác trên mình đồng phục trường màu xanh lá, Yến Đăng đối với việc mình trở về thế giới thực càng thêm rõ ràng. Dựa theo ký ức, tìm chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống đã bị người ngồi cùng bạn chọc chọc cánh tay.
"Ai ai, Yến Đăng, không có việc gì đi?”
Cùng bàn là một anh chàng mặt mụn, so với Yến Đăng gầy thì cậu ta còn muốn gầy hơn một vòng, quần áo đồng phục mặc trên người giống như dùng bao tải bọc lên một cây trúc. Yến Đăng nhớ cậu ta gọi là Hứa Học Cần, học ban vật lí, tuy miệng rộng thích bát quái nhưng tâm địa tính tình rất tốt. Đời trước bởi vì Yến Đăng đánh nhau chọc mù mắt đầu xanh mà bị bắt vào ngục giam, chỉ có Hứa Học Cần đến thăm, còn mang cho cậu đồ dùng, ăn uống, rất nhiều thư, cổ vũ cậu đừng quên học tập, an ủi cậu.
Nhớ tới đống sách vở vẫn chưa đụng tới, Yến Đăng nhịn không được nhìn Hứa Học Cần lộ ra gương mặt tươi cười, đè thấp thanh âm nói: “Tôi không có việc gì a, làm sao vậy?”
Hứa Học Cần ngây ngẩn cả người, cậu ta vốn mặc kệ sự lạnh lùng của Yến Đăng chạy tới làm thân, nguyên nhân chính là cậu ta là cái nhan khống, hơn nữa là giai đoạn cuối, cứu không được. Trước kia Yến Đăng luôn là thích cúi đầu, cả người tản ra hơi thở tăm tối, đẹp cũng chỉ là so với người bình thường cao hơn vài cấp bậc.
Chính là hôm nay Yến Đăng, hoàn toàn không giống?
Hơi thở tăm tối trên người biến mất không thấy, dáng ngồi nghiêm chỉnh, tóc mái dài thấm mồ hôi được vén lên, cả khuôn mặt lộ ra, nhũ quan tinh xảo lại không nữ khí. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa, tròng trắng có điểm xanh vì phản quang của đồng phục, càng làm cho đôi mắt càng thêm trong veo, sâu thẳm, trắng đen rõ ràng, lông mi dài đen, khi cười rộ lên đuôi mắt hơi hơi rủ xuống, nhìn qua vô tội lại đáng yêu, môi mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, một bầu trời sáng chói đập vào mặt.
Hứa Học Cần theo bản năng che lại nơi đang đập loạn trong ngực trái, nuốt nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới tìm về đầu lưỡi: “Cậu, cậu hôm nay, làm sao vậy?”
"A, không có việc gì, chỉ là nghĩ thông suốt một số chuyện thôi" -Không thể nói Yến Đăng đã mau xuyên gần ngàn năm, sớm không còn Yến Đăng trước kia vì gia đình nghèo khó mà tự ti.
"Nghĩ, nghĩ thông suốt, kia, rất tốt, rất tốt, ha hả"- Hứa Học Cần của thấy chính mình kiềm không được, không dám nhìn thẳng Yến Đăng nữa, lấy lí do soạn lại sách vở mà dời đi tầm mắt.
"Cái đó, thật sự là không có việc gì đi, tôi nghe có người nói, đám người Hồ Huyên tìm cậu gây phiền toái, vì ai kia" nhìn về phía dãy bàn bên kia có một thân ảnh mặc áo khoác đỏ tức giận mở miệng, "Cậu không bị anh ta động đánh đi"
"Không có việc gì" nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa Học Cần, Yến Đăng cho cậu ta một viên thuốc an thần "Yên tâm đi anh ta tới là muốn tôi cách Lâm Vũ Phỉ xa một chút, tôi đồng ý, anh ta liền rời đi. Lát nữa sau hết tiết tôi sẽ tìm Lâm vũ Phỉ nói rõ, lần sau tránh hiểu lầm."
Nghe Yến Đăng nói như vậy, Hứa Học Cần liền an tâm. Vừa thấy Yến Đăng đã quay đầu bắt đầu xem sách, cậu ta liền tự nhiên hơn nhiều, có chút hài hước mà thò lại gần, nói:"Ai, Lâm Vũ Phỉ cũng thật xui xẻo, có một tên bạn trai như vậy, tính tình chẳng ra gì, gia thế tốt, bá đạo lợi hại, tôi luôn cảm thấy Lâm Vũ Phỉ như món đồ vật thuộc sở hữu của anh ta vậy. Tôi nói, hoa hậu giảng đường gì đó, nên xứng với hoa khôi cậu, đúng không? Khụ khụ, cậu thật sự không có cảm giác gì với Lâm Vũ Phỉ sao? "
Yến Đăng trong lòng nói cậu dạng mỹ nhân nào chưa thấy qua, Lâm Vũ Phỉ như vậy cùng những người đó so sánh, nhiều lắm cũng chỉ là cháo trắng rau xào. Ở cao trung nữ sinh xinh đẹp quá ít, gia đình là điều kiện không tồi, khiêu vũ đánh đàn gì đó đều học từ nhỏ, hơn nữa còn trang điểm, tự nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi.
Hơn nữa, đời trước người này cùng Chử Hướng Phỉ xúi giục Hồ Huyên (đầu xanh) tìm cậu gây chuyện, một cái lại một cái, đều khiến cậu đau đầu.
"Ha hả, xứng với tôi? Cô ta có đẹp bằng một phần mười tôi sao?" Yến Đăng nhìn về phía Hứa Học Cẩn nhướng mày, cười cười, " Các cậu về sau đừng nói lung tung, tôi muốn tìm đối tượng, cũng phải tìm người giống tôi"
Báo thù, đời trước trước khi mau xuyên cậu đã lãng phí quá nhiều, đời này mỗi một giây phút đều quý giá, cậu mới không có hứng thú lãng phí trên đám người này.
Lại nói, Hồ Huyên bị người khác xúi giục tìm cậu gây chuyện, với tính cách anh ta, biết mình bị tính kế còn bị đội mũ xanh, không có khả năng không nổi điên. Hồ Huyên không có đầu óc, nhưng cha anh ta có thể làm ăn phát đạt tới hiện giờ, nói không có đầu óc, ai tin. Hồ Huyên tức giận, cha anh ta không cần nói nhiều, Hồ Huyên đem sự tình thêm mắm thêm muối nói ra liền hiểu.
Dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, thiếu kiến thức, luôn tự cho chuyện mình làm đã dấu kĩ, kỳ thật sơ hở cùng nhược điểm đều hiện rõ.
Phải biết rằng đời trước, cha Hồ Huyên mới vừa đem cậu đưa vào ngục giam, theo sát liền đem Lâm gia cùng Chử gia đạp xuống vũng bùn không ngẩng đầu lên được, có thể thấy được là điều tra ra hai người đầu sỏ gây ra chuyện này.
Đời này, không có cậu kéo cừu hận, đối với tính cách bênh vực con trai mình cực điểm, biết có người lên kế hoạch muốn hãm hại con trai độc nhất, Lâm Chử hai nhà này còn được yên sao?
Đem những lời đồn vớ vẩn nói cậu và Lâm Vũ Phỉ có gian tình, cái gì mà cuộc tình cẩu huyết, vẫn nên làm sáng tỏ thì hơn.
Hứa Học Cẩn lần thứ hai tim lại đập loạn, che lại ngực, thầm nghĩ cuối tuần nên đến bệnh viện kiểm tra một chuyến xem mình có bệnh tim không?
Tiết học nhanh chóng kết thúc, Yến Đăng vội vàng đuổi theo Phùng lão sư.
"Phùng lão sư, Phùng lão sư! "
"Làm sao vậy? "
"Cái kia, Phùng lão sư, tình huống nhà em, thầy đã biết đến. Ba ta đã mất hơn hai tháng trước, vì làm tang sự, chút tiền thừa trong nhà đều đã tiêu hết. Cái đó, em có thể nhờ lão sư giúp ta xin một chút học bổng? Em biết, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, hiện tại cũng không phải là thời gian phát học bổng, nhưng là, em thật sự không có biện pháp. "
Yến Đăng kéo vạc áo đồng phục, cười ngượng ngùng, cậu biết làm vậy là lợi dụng sự đồng tình của lão sư. Nhưng là, cậu hiện tại một thân học sinh nghèo không xu dính túi, tuy rằng thủ đoạn kiếm tiền nhanh chóng cậu có rất nhiều, nhưng chuyện trái pháp luật cậu không muốn làm. Làm một kẻ không cha không mẹ, bụng ăn không đủ no, học sinh nghèo gặp khó, khẳng định là nhờ lão sư giúp đỡ.
Phùng lão sư giật mình, Yến Đăng bộ dạng tối tăm không bao giờ xin giúp đỡ, có điểm kinh ngạc, hiện tại đứa nhỏ này chủ động tìm ông xin giúp đỡ, rất khó có được. Gia đình Yến Đăng điều kiện phi thường không tốt, chuyện này làm chủ nghiệm ông rõ ràng, lúc trước Yến Đăng luôn lấy top 1 trong các kì thi, trừ bỏ chi phí sinh hoạt bên ngoài, số tiền chống đỡ Yến Đăng học xong cao trung là ba năm học bổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro