Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Edit: Hoài

Phó Thanh Thời đứng ở bên ngoài nửa giờ, mới rời đi. Sau khi trở về hắn cũng không học bài, mà là mở máy tính lên.

Hắn tìm người hack máy tính của Lương Chiếu, Lương Chiếu là giáo bá hôm nay đã chặn đường Dương Ninh, ở trung học Nam Uyển có thể nói rất có tiếng xấu.

Từ trong máy tính của cô ta, lấy ra được một ít văn kiện.

Tất cả là tài liệu và video cô ta bắt nạt các học sinh khác trong nhiều năm nay.

Phó Thanh Thời đăng ký một tài khoản, đem toàn bộ chứng cứ kèm theo một đoạn video cô ta lộ mặt  gửi cho ả.

【Cô có thể xem đây là uy hiếp: Về sau nếu cô còn dám động vào Dương Ninh, video này sẽ xuất hiện ở trong tay cảnh sát. Hiểu chuyện chút, bằng không hậu quả là gì, chính cô hẳn là rõ nhất】

Hoa Hạ đối với mấy học sinh cá biệt ở trường học tuyên bố một ít hình phạt, nếu trường hợp quá nghiêm trọng, thì sẽ bị phạt ngồi tù. Mà dựa theo những chuyện Lương Chiếu đã làm, cũng đủ để cô ta ngồi xổm trong tù mấy năm.

Bất quá cô ta khá thông minh, bắt nạt người khác cũng đều chọn những góc không có người thấy, tuy rằng mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bởi vì thiếu bằng chứng, cho nên dù muốn cũng không có cách nào.

Phó Thanh Thời gửi video cho cô ta, có thể nói như giáng một đòn chí mạng, khiến tay chân cô ta lạnh lẽo, hàn khí tăng vọt.

Xử lý xong chuyện của Lương Chiếu, Phó Thanh Thời đóng máy tính, tiến vào giao diện hệ thống xem xét giá trị tín ngưỡng của mình.

Phó Thanh Thời chính là mang theo hệ thống trọng sinh.

Hệ thống tự xưng là hệ thống sửa chữa đại thế giới, thế giới này vốn đang vận hành theo trật tự lại bị mấy kẻ xuyên qua rồi trọng sinh làm trở nên lộn xộn, thành ra bối cảnh hiện tại cùng đời trước của hắn khác biệt lớn như vậy.

Hiện giờ ý thức được thế giới có trăm ngàn chỗ hở, mà ý nghĩa tồn tại của hệ thống chính là lừa dối hắn chữa trị lỗ hổng của thế giới.

Mà chuyện Tô Tiêu Mộ cùng Lý Thanh Gia một trọng sinh một xuyên thư đều là hệ thống nói cho hắn.

Giá trị tín ngưỡng chính là hệ thống dùng để chữa trị bug ngoài ý muốn của thế giới. Hệ thống yêu cầu hắn, đồng thời hắn cũng yêu cầu hệ thống.

Mặc dù khoa học kỹ thuật của thế giới này so với kiếp trước tiên tiến hơn một ít, nhưng đối với bệnh ung thư vẫn cứ bất lực.

Đời trước, mẹ hắn lúc hắn bắt đầu học kỳ hai của cao tam không bao lâu liền khám ra bệnh ung thư, ung thư cổ tử cung thời kì cuối, sau khi chẩn ra bệnh không đến hai tháng liền qua đời.

Việc này cũng trở thành vết thương của cả đời hắn, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Xét theo thời gian mà nói, hiện giờ tế bào ung thư sợ là đã khuếch tán đến toàn thân, bằng không bà cũng sẽ không ra đi nhanh như vậy.

Hiện giờ hắn, chỉ có thể nhờ hệ thống, mới có hy vọng chống lại ung thư.

Hắn giúp hệ thống thu thấp giá trị tín ngưỡng sửa chữa bug của thế giới, mà hệ thống cũng cung cấp cho hắn thuốc kháng ung thư, đây là một giao dịch, hắn không biết chuyện gì sẽ chờ đợi hắn, nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá.

Giá trị tín ngưỡng nhìn tên đoán nghĩa, có thể đạt được bằng cách thu thập tín ngưỡng của người khác.

Hảo cảm: +1 (giá trị tín ngưỡng)

Thích: +2 (giá trị tín ngưỡng)

Ái mộ: +3 (giá trị tín ngưỡng)

Tín ngưỡng: +5 (giá trị tín ngưỡng)

Hảo cảm không mệt thêm, giá trị tín ngưỡng của Phó Thanh Thời là một vạn +, điều này cũng chứng minh mị lực của bản thân hắn có bao nhiêu lớn, đương nhiên đối với yêu cầu 1 tỷ giá trị tín ngưỡng của hệ thống không khác gì như muối bỏ biển.

Hoa Quốc có 1 tỷ dân cư, yêu cầu hắn phải làm cho một tỷ dân cư mỗi một người đều đối với hắn ít nhất có 1 hảo cảm, gánh nặng đường xa.

Đương nhiên hệ thống cũng đáp ứng hắn, chờ đến khi giá trị tín ngưỡng của hắn tăng lên đến một giá trị nhất định sẽ lấy ra một ít thuốc đặc hiệu, duy trì sinh mệnh của mẹ hắn, thẳng đến lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ tín ngưỡng, bệnh ung thư mới có thể hoàn toàn được chữa khỏi.

Nhưng thật ra là gà trộm thốc.

Hôm nay Phó Thanh Thời đã tăng hai mươi điểm giá trị tín ngưỡng, phỏng chừng là do nhóm học tra ở hàng phía sau cống hiến.

Muốn đạt được giá trị tín ngưỡng khổng lồ như thế, hắn không thể nghĩ ra được biện pháp khác nào tốt hơn ngoài việc làm lại nghề cũ là tiến vào giới giải trí.

Trại huấn luyện là quyền hạn hệ thống mở ra cho hắn, trong trại huấn luyện có thể thêm vào mị lực nam tính, trợ giúp hắn thu hoạch giá trị tín ngưỡng.

Trại huấn luyện có trường trọng lực, trường sức chịu đựng, trường chiến đấu, trường bắn……

Những môn huấn luyện này có thể giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn cải thiện tố chất mọi mặt trên cơ thể, hiệu quả cao gấp mười lần so với huấn luyện bên ngoài hệ thống, mỗi tối hắn đều dành hai ba tiếng đồng hồ trên sân huấn luyện.

Đây cũng là lí do vì sao hôm nay hắn có thể thu thập hai người thập phần thoải mái mà dưới tình huống không có người phát hiện.

Mỗi đêm, Phó Thanh Thời đều sẽ đưa Dương Ninh về nhà. Bất quá ở lớp học, hai người cũng chỉ duy trì trạng thái ngẫu nhiên mới có thể nói nói mấy câu.

Ngược lại, Ngô Phát Phát vì để chép bài tập, một tiếng hai tiếng Thời ca kêu đến so với anh em ruột còn thân hơn.

Buổi chiều chủ nhật, trường học cho nghĩ nửa ngày, Phó Thanh Thời không ở trong lớp ôn bài như nhiều người, mà đi đến phố Mộc Lan cách trường hai con phố, hắn đứng dưới cầu vượt.

Dưới cầu vượt có một tiệm bán đồ ăn vặt, trong tiệm có hình dáng của một người phụ nữ trung niên vẻ mặt có chút buồn rầu không ngừng bận rộn.

Phố Mộc Lan là con đường phồn hoa nhất ở gần trung học Nam Uyển, hôm nay lại là ngày nghỉ của Nam Uyển, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy học sinh trong bộ đồng phục.

Trước tiệm ăn vặt cũng có tốp năm tốp ba học sinh.

Phó Thanh Thời xuống cầu vượt, đi tới tiệm ăn vặt, “Dì, cho một chén mì trộn.”

“Được, cậu chờ một lát”, nữ nhân ngẩng đầu, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng ngời, đứa trẻ của nhà ai mà anh tuấn quá.

Phó Thanh Thời không nhịn được cười, hắn ngồi xuống bên cạnh quầy hàng, nhìn quanh bốn phía.

“Dì, cháu là bạn học của Dương Ninh”, hắn nói.

“A! Là bạn học của Ninh Ninh! Con tên là gì.”

“Phó Thanh Thời.”

Hai người câu được câu không mà trò chuyện.

“Sắc mặt của dì nhìn trông không được tốt lắm, có phải sinh bệnh rồi không, đã đến bệnh viện xem qua chưa”, hắn chú ý nhắc tới.

Người phụ nữ dừng tay lại một chút, ánh mắt bà có vài phần lập loè, rồi sau đó không thèm để ý nói: “Hừ! Lớn tuổi rồi, sao có thể không bị chút bệnh này bệnh kia, không có gì đáng ngại.”

Phó Thanh Thời nhìn bà, sau hai mươi năm, hắn cuối cùng đã hiểu.

Bà hẳn là đã sớm biết mình bị bệnh, chỉ là vẫn luôn gạt hắn, cho đến kinh bệnh tình hoàn toàn bộc phát, giấu không được nữa, mới không thể không nói với hắn về chuyện hậu sự.

Khi đó hắn một lòng chú tâm vào học tập, không để ý đến những thay đổi trên cơ thể của bà. Bây giờ nhìn lại, nếu hắn chú ý nhiều hơn một chút, thật ra có rất nhiều nơi để lại dấu vết.

“Dì sẽ sống lâu trăm tuổi”, hắn cười nói.

“Ai! Mượn cát ngôn của con.”

Phó Thanh Thời ngồi trên ghế ăn mì, bởi vì biết hắn là bạn học của Dương Ninh, cho nên chén mì này vô cùng đầy, một chén gần như tràn ra ngoài.

Ăn được hương vị quen thuộc nơi sâu thẳm trong ký ức, yết hầu hắn có vài phần nghẹn ngào, hắn vốn cho rằng trên đời này đã có rất ít chuyện có thể lay động được tâm trí của hắn.

Phó Thanh Thời đến, khiến việc kinh doanh của tiệm ăn vặt càng tốt hơn, tới ăn phần lớn là nữ sinh, quả thực chính là kim tự chiêu bài* di động.

*Kim tự chiêu bài: ví với việc người có danh tiếng tốt, thu hút sự chú ý của mọi người.

Dư Hải Tâm nhịn không được nhiều thêm vài phần ý cười.

“Tiểu Phó, đã ăn no chưa, có muốn một chén nữa hay không, dì mời con ăn.”

“Cảm ơn dì”, hắn không có từ chối.

“Mẹ, hôm nay buôn bán sao lại tốt như vậy.” Là tiếng của Dương Ninh.

“Ninh Ninh, bạn học của con ở bên kia, đến tiếp đãi bạn học đi.”

Dương Ninh kích động mà nhìn về phía bàn nhỏ bên kia, cô không khỏi ngây ngẩn cả người, không ngừng xấu hổ.

“Đi đi! Thất thần ở chỗ này làm gì?” Dư Hải Tâm cười mắng cô một tiếng.

Lúc này cô mới đi đến bên cạnh bàn nhỏ, không được tự nhiên mà hô một tiếng, “Phó Thanh Thời.”

“Ngồi!”

“……”

Dương Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng thật ra Phó Thanh Thời rất tự tại, hắn ngược lại rất giống chủ nhân của nơi này. Hắn có khi sẽ hỏi cô một câu và cô sẽ trả lời một câu, có khi dứt khoát không nói lời nào.

Âm nhạc vang lên trong lúc thể dục giữa giờ, bọn học sinh sôi nổi rời khỏi lớp học ấm áp, nhóm năm nhóm ba kết bạn đi về phía sân thể dục.

Trung học Nam Uyển vì rèn luyện thể chất cho học sinh, mùa đông chạy bộ, mùa hè tập thể dục theo nhạc.

Lớp trưởng lớp một mỗi ngày đều sẽ kiểm tra sỉ số, sau đó kiểm tra tình huống mặc đồng phục và đeo huy hiệu trường.

Thiếu một mục sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm, điểm hạnh kiểm nếu bị trừ quá nhiều, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.

“Phó Thanh Thời, huy hiệu trường của cậu đâu!” Lớp trưởng hỏi.

“Quên mang theo.”

“Trừ một điểm,” nói xong cô nàng lại cảm thấy giọng điệu quá cứng ngắc, bổ sung thêm một câu, “Lần sau nhớ mang theo.”

Lớp trưởng là người cố chấp còn không biết rõ đám nữ sinh sẽ ghi thù, ngày thường nàng làm việc tận tâm tận lực, nhưng bởi vì quá trách nhiệm và nghe lời giáo viên, ngược lại không được lòng mọi người, đám học tra hàng phía sau thường xuyên chống đối với nàng.

Tỷ như hiện tại, nàng lại đang tranh cãi ở sau lưng.

Dương Ninh ở hàng phía trước có chút thất thần, hôm nay cô vội vàng ra cửa, đã quên mang huy hiệu trường, kết quả chờ đến khi đi WC quay trở về, trên bàn lại có thêm một cái huy hiệu.

Cũng không biết là ai đặt ở trên bàn của cô, cô nhìn thoáng qua trong lớp mọi người đều đã đi hết, vì thế cầm lấy huy hiệu trường cũng sôi nổi đi xuống lầu.

Muốn chờ xem có ai làm mất huy hiệu trường hay không.

Sau đó không có ai nhận, cho nên cô dứt khoát trước cầm ứng phó kiểm tra.

Phó Thanh Thời cũng không có mang huy hiệu trường, có lẽ hắn đã vô tình làm rơi khi đi ngang qua chỗ cô.

Nhưng cô lại không dám chủ động tìm hắn nói chuyện, mặc dù hắn dọn tới ngồi bên cạnh cô, nhưng số câu hai người nói qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu bị ai đó nhìn thấy, khẳng định sẽ lại muốn mắng cô không biết xấu hổ.

Rốt cuộc, Dương Ninh lúc này vẫn chỉ là một học sinh trung học chưa thấy qua việc đời, phải chịu đựng một năm bị châm chọc và mỉa mai.

Những lời đồn đãi vớ vẩn đó vẫn luôn ép cô tới thở không nổi, còn có áp lực đến từ kỳ thi đại học, trái tim cô yếu ớt và chạy cảm, nhưng không có ai để tâm sự.

Nếu không phải vì cô là tất cả hy vọng của mẹ, thì cô nhất định không thể chống đỡ nổi.

Trên sân thể dục, dòng người màu xanh đen thong thả di chuyển, có vẻ rất trật tự.

Sau hai vòng bài chạy bộ mới hoàn toàn kết thúc.

Trong giờ nghỉ trưa, Lý Thanh Gia đi đến trước chỗ ngồi của Phó Thanh Thời, nói: “Phó Thanh Thời, mấy ngày hôm trước tôi có suy nghĩ ra một câu đối, nhưng chỉ nghĩ tới vế trên, vế dưới đối như thế nào cũng đều cảm thấy thiếu chút cảm giác, cậu có thể xem giúp tôi một chút không?”

Nàng ta trải câu đối mà mình đã viết ra trước mặt Phó Thanh Thời, được viết bằng nét bút lông nhỏ rất đẹp, chữ còn không tồi, chất thơ được đánh giá cao.

Yên tỏa trì đường liễu.

Đây tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là thơ cổ, sương khói, hồ nước, cây liễu, ba ý tưởng này kết hợp bên nhau, ý cảnh không mông, lại lấy ngũ hành làm thiên bàng.

Phó Thanh Thời biết thật ra đây là cổ thơ tuyệt đối ngàn năm, hắn đã từng quay chụp qua một bộ điện ảnh, bên trong chính là có viết câu vế trên này.

Khi tán ngẫu với đạo diễn, đối phương nói với hắn đây là một bức thiên cổ tuyệt đối, tuy rằng cũng có vô số nhà văn thi sĩ đều thử đối vế dưới, nhưng trước sau đều khiếm khuyết một chút.

Lý Thanh Gia vậy mà lấy thiên cổ danh đối này tới kiểm tra hắn, chắc hẳn cũng đã để mắt tới hắn.

“Đại tài nữ như cô cũng không đối ra, huống chi là tôi”, Phó Thanh Thời nói.

Lý Thanh Gia tự tin cười, “Vậy cũng không thể khẳng định, nói không chừng linh quang chợt lóe liền đối ra một đâu!”

“Không có tích lũy thì linh quang chợt lóe chính là một sự chê cười.”

Chuông vào học vang lên, Lý Thanh Gia không nghe được thâm ý trong lời nói của hắn, mà đem tờ giấy viết "yên tỏa trì đường liễu" kia đặt trên bàn hắn.

“Nếu cậu có thể đối ra vế dưới, làm phiền nói cho tôi một tiếng.”

Tô Tiêu Mộ lại âm thầm cắn răng, thỉnh thoảng liếc liếc mắt về phía sau một cái.

Tuy rằng cô ta đối với Phó Thanh Thời còn không thực sự là thích, chỉ có chút hảo cảm, nhưng cô ta cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc hắn thích người khác.

Trong lòng có một loại tức giận đồ vật của mình bị người khác cướp đi, đặc biệt còn là người mà mình không thể đối phó Lý Thanh Gia.

Có lẽ cô ta nên chủ động một chút, bằng không thật sự sẽ bị Lý Thanh Gia chiếm trước tiên cơ.

“Thời ca, tờ giấy này cậu còn muốn hay không”, Ngô Phát Phát đánh cái hắt xì, chỉ vào đôi giấy mỏng nằm trên bàn Phó Thanh Thời.

“Không.”

“Vậy thì tôi lấy”, Ngô Phát Phát đoạt tờ giấy, dùng để xì muỗi, sau đó tùy tay ném vào ngăn bàn của mình.

Phó Thanh Thời có chút thói ở sạch, ném trên mặt đất bị hắn nhìn thấy khẳng định hắn sẽ khó chịu, hắn mà khó chịu thì sẽ không có bài tập để chép, cho nên cậu đã dưỡng thành thói quen tốt là không tùy tiện ném rác, nhưng ngăn kéo của cậu lại thành thùng rác.

Phó Thanh Thời mắt không thấy tâm không phiền, quay đầu lại, Dương Ninh vừa lúc ghé vào trên bàn, khóe mắt đang nhìn hắn, khiến cô sợ tới mức nháy mắt vùi đầu vào hai tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro