Chương 4. Cướp đoạt tình yêu
Editor: Ái Khiết
"Một người nghĩ rằng Quan Nguyệt yêu mình, người kia cũng nghĩ rằng Quan Nguyệt yêu mình."
—————————
Một luồng khí lạnh lẽo đầy uy hiếp lập tức bao trùm cả hai. Quan Nguyệt nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cảm giác như cái chết đang đến gần.
Thế nhưng, nó không đến.
"Cút!" Ôn Thanh Hứa gầm lên, giọng khàn đặc như bị bóp nghẹt. Anh quay đầu, hất tay một cái, cơn giận bừng bừng bị đè nén lại, mắc kẹt nơi cuống họng, chẳng lên cũng chẳng xuống được.
Anh thật sự tha cho Lâm Hải?
Quá nhanh, quá dễ dàng. Cô thậm chí còn chưa chơi đủ nữa.
Quan Nguyệt hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt cô khiến người ta khó lòng đọc được. Một lát sau, đôi mắt cô bỗng trở nên sắc bén, nhìn về phía Lâm Hải, chẳng còn chút ấm áp hay yêu thương nào ngày trước, mà chỉ là căm hận tận xương tủy. Đôi mắt như rỉ máu khóa chặt vào gã đàn ông đang nằm rạp trên đất, giọng nói lạnh lẽo: "Còn không mau cút đi, đồ ngu ngốc, thứ ruột thối tim đen!"
Cả hai người đều sững sờ trước biểu cảm của cô. Trong mắt họ, Quan Nguyệt làm vậy là để bảo vệ Lâm Hải, vì muốn giữ hắn sống mà cố tình diễn kịch.
Lâm Hải nhìn Quan Nguyệt làm đến mức này, nỗi đau đớn lặng lẽ xâm chiếm tim hắn. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi được sinh ra trong danh phận thiếu gia nhà họ Lâm, hắn cảm nhận rõ ràng sự sống chết của mình nằm trong tay kẻ khác như vậy.
Thì ra, cảm giác bị kẻ mạnh hơn kiểm soát là thế này.
Hắn không ngờ rằng Quan Nguyệt lại chịu nhục chịu khổ đến mức này, diễn xuất hoàn hảo chỉ để hắn có cơ hội sống tiếp.
Lời mắng mỏ của Quan Nguyệt không khơi dậy chút oán hận nào trong lòng Lâm Hải. Ngược lại, hắn càng cảm thấy cô là cô gái dịu dàng nhất thế gian.
"Nguyệt... Tiểu Nguyệt, anh sẽ không từ bỏ em, anh..." Lâm Hải vừa nói vừa che miệng đã bị đánh rụng hai hàng răng cửa, cố gắng tiến gần hơn. Nhưng lại bị Ôn Thanh Hứa tung thêm một cú đấm vào mặt, lần này gần như hủy hoại hoàn toàn diện mạo của hắn.
"Cút ngay! Còn đứng đó làm gì?" Quan Nguyệt che giấu biểu cảm, không muốn để hai người đàn ông này nhìn thấy niềm khoái cảm báo thù lóe lên trên mặt cô. Nếu không, Ôn Thanh Hứa chắc chắn sẽ nghi ngờ gì đó.
Nhưng thật sự sung sướng! Quá sướng! Nhìn hai kẻ thù của mình tự hành hạ lẫn nhau, cảm giác này làm cô thấy da đầu tê dại vì phấn khích.
Hơn nữa...
Quan Nguyệt nhìn về phía Ôn Thanh Hứa, đôi mắt lóe lên sự sắc lạnh. Cuối cùng, cô cũng tìm ra cách báo thù hoàn hảo hơn.
Lâm Hải loạng choạng chạy về phía ban công, trước khi rời đi vẫn không quên trừng mắt căm phẫn nhìn Ôn Thanh Hứa:
"Ôn Thanh Hứa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, rồi sẽ có ngày tao cướp lại Tiểu Nguyệt!"
Ngón tay Ôn Thanh Hứa khẽ siết chặt. Anh định làm gì đó, nhưng chợt nhận ra Quan Nguyệt đã ngã xuống đất, lặng lẽ xuất thần, không biết đang nghĩ gì.
Trong khoảnh khắc đó, anh có cảm giác như họ mới là đôi tình nhân trời sinh, còn bản thân lại chỉ là kẻ chen ngang, giành lấy tình yêu từ người khác. Nhưng rõ ràng anh mới là người đến trước!
Nhìn Quan Nguyệt vẫn đang thất thần, Ôn Thanh Hứa bỗng chồm tới, ôm cô thật chặt, như muốn hòa cô vào máu thịt của mình.
Người đẹp Quan Nguyệt mềm mại ngoan ngoãn nép trong vòng tay anh, trông hệt như một chú thỏ nhỏ vô hại, không chút phản kháng nào.
Thế nhưng, trong bóng tối, những sợi dây leo mỏng manh của cô lại âm thầm thò ra, cố gắng đâm vào nơi giọng nói của anh yếu ớt nhất, nhưng vẫn không thành công.
Cô thở dài một hơi, vẻ thất vọng hiện rõ. Nhưng trong tai Ôn Thanh Hứa, âm thanh đó giống như dấu hiệu tuyệt vọng sau khi bị anh ép buộc phải yêu.
"Nguyệt Nguyệt, em vẫn đang nghĩ đến anh ta sao?" Ôn Thanh Hứa nghe thấy tiếng lòng của mình rít lên vì ghen tuông, nhưng lời anh thốt ra lại được che đậy rất kỹ càng.
Anh tuyệt vọng. Anh muốn gào thét, muốn nâng niu người phụ nữ mà mình yêu đến tận trời xanh, muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời dâng tặng cô.
Nhưng cô không quan tâm. Cô hoàn toàn không cần.
Cô không phải con người. Cô là thực vật hóa hình, sinh ra đã là một sự tồn tại thuần khiết và ngây thơ. Anh như một con rồng dữ canh giữ kho báu của mình, nhưng đến một ngày nọ, kho báu ấy cũng có ý thức riêng.
Không sao cả.
Cho dù Quan Nguyệt không muốn, anh cũng sẽ tìm cách giam giữ cô, khiến cô không thể chạy thoát, không thể làm gì ngoài việc chấp nhận tình yêu của anh.
"Không có..." Quan Nguyệt yếu ớt đáp, một nụ cười khẽ nở trên môi cô, khiến trời đất như mất hết màu sắc.
Trong mắt Ôn Thanh Hứa, như vậy chẳng khác nào một lời nói dối.
"Lần trước em nhắc đến hầm, khi nào sẽ bắt đầu xây dựng?" Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nỗ lực giữ bình tĩnh khi đối diện với cô.
Không thể để cô sợ hãi, không thể để cô chạy mất, vì rõ ràng hướng đi này trước đó rất tốt.
"A, anh sẽ giúp tôi xây dựng sao?" Quan Nguyệt ngạc nhiên mở lời, bàn tay mềm mại của cô siết chặt lấy Ôn Thanh Hứa, dây leo lại mạnh mẽ bám vào anh.
"Thích anh Ôn nhất!" Cô áp má vào mặt Ôn Thanh Hứa, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và tôn kính.
Vào khoảnh khắc đó, trái tim Ôn Thanh Hứa bị chạm vào sâu sắc, dây leo cũng phá vỡ một lớp bảo vệ nào đó, đâm sâu vào da thịt anh.
Ngay lúc này, khi cô nhìn anh, biểu cảm của cô thật chân thành và đẹp đẽ, như thể mọi khoảng cách giữa họ đã biến mất.
Tình yêu quả thật là một loại độc dược.
Nụ cười của Quan Nguyệt trở nên thật hơn một chút. Từ chỗ dây leo, chất lỏng có thể xoa dịu nỗi đau được giải phóng, Ôn Thanh Hứa cảm thấy vùng thắt lưng mình tê dại và ngứa ngáy, giống như bị muỗi đốt vậy.
Nhưng mọi thứ trên đời đều không thể sánh bằng nụ cười của Quan Nguyệt.
Anh chìm đắm trong làn không khí tuyệt vời này, trái tim anh vừa rồi còn đập loạn vì sự ghen tuông, giờ lại mơ hồ cảm thấy như được uống thuốc độc để giải khát.
Anh muốn có nhiều hơn, anh cần nhiều hơn nữa.
Rồi đột nhiên, anh lại hôn lên khóe môi của Quan Nguyệt, như phát điên, cắn xé, như thể muốn từ nụ hôn này giành lấy quyền sở hữu cô mãi mãi.
Quan Nguyệt không ngăn cản anh, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, vài sợi dây leo tiếp tục vươn ra từ đầu ngón tay cô, xuyên qua lớp áo và từ từ đâm vào trong.
Năng lượng trong cơ thể người đàn ông này thật tinh khiết và mạnh mẽ, mặc dù chưa thức tỉnh dị năng, nhưng đã không phải dạng bình thường. So với lúc mới tái sinh, giờ đây cô cảm thấy như mình đang cắm một chiếc ống hút vào Trái Đất, nguồn năng lượng vô tận từ nơi kết nối đó tuôn trào ra, qua các dây leo chậm rãi vào cơ thể cô, nuôi dưỡng yêu đan trống rỗng của cô.
Năng lượng tuyệt vời này, còn tinh khiết hơn cả viên tinh thể cấp sáu mà cô đã từng nuốt vào, giờ cô thật sự cảm thấy mình đã bắt đầu yêu Ôn Thanh Hứa rồi.
Kết thúc nụ hôn, môi cô đã bị sưng đỏ, nứt nẻ, cộng với đôi mắt hơi đỏ, trông giống như vừa bị tàn phá vậy.
Ôn Thanh Hứa nhìn dáng vẻ của Quan Nguyệt, trong đầu anh bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Cảnh tượng này, thật sự giống như...
Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Ôn Thanh Hứa chăm chú, đột nhiên cô mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ động tạo thành một nét quyến rũ đặc biệt. Hàm răng trắng ngần nhẹ nhàng cắn lấy bờ môi dưới, khiến vẻ đẹp của cô thêm phần trong sáng xen lẫn mê hoặc.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh Ôn, chúng ta... có thể làm lại lần nữa không?"
Đôi mắt của Ôn Thanh Hứa hơi nheo lại, rồi lập tức đè cô xuống giường, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn đầy chiếm hữu. Thoả mãn tận hưởng nhiệt độ từ cơ thể cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh điên thật rồi.
Nếu không điên, thì làm sao anh có thể tin rằng ánh mắt của Quan Nguyệt khi nãy không hề có chút đau khổ, mà còn ẩn chứa một sự vui sướng theo bản năng chứ?
Quan Nguyệt thích nụ hôn của anh.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Ôn Thanh Hứa đã cảm thấy niềm vui tràn ngập trong lòng.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Ôn Thanh Hứa dường như nghe thấy âm thanh mà anh từng khao khát nhất.
Quan Nguyệt đẫm mồ hôi, hơi thở đứt quãng, khẽ thì thầm những lời mà anh hằng ao ước.
Thích nhất... là anh Ôn.
Sau một lúc lâu, Quan Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô đã hút quá nhiều năng lượng khiến toàn thân lâng lâng, thoải mái đến mức ngây ngất. Khi yêu đan đã hấp thụ đủ nguồn năng lượng tinh thuần từ cơ thể Ôn Thanh Hứa, cô nhanh chóng rút lại những chiếc dây leo, khôi phục lại bàn tay mảnh mai hoàn mỹ.
Cô lười biếng vươn vai, nghiêng đầu nhìn Ôn Thanh Hứa, rồi không chút do dự đẩy anh sang một bên.
Ôn Thanh Hứa thoáng bối rối, ánh mắt dõi theo Quan Nguyệt. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ từ cô.
Cô gái nhỏ vốn mỏng manh, yếu đuối, giờ đây làn da càng thêm trắng nõn như ngọc, mái tóc đen bóng mượt mà, quanh người dường như toát lên một luồng ánh sáng khó diễn tả. Cô trông có vẻ khác biệt.
"Anh à, anh từng hứa với tôi chuyện hầm trú ẩn, đúng không? Trong vòng nửa tháng, tôi muốn nhìn thấy nó. Tôi muốn nó được xây từ những vật liệu tốt nhất!" Quan Nguyệt vừa nói vừa liếc nhìn anh, giọng điệu như nũng nịu nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc.
Ăn no rồi tất nhiên có thể đạp người đi.
Khuôn mặt Quan Nguyệt đã hồng hào trở lại, đôi môi vẫn còn sưng đỏ vì những nụ hôn mãnh liệt của Ôn Thanh Hứa. Đôi mắt long lanh của cô vừa trong sáng vừa gợi cảm, khiến người ta chỉ muốn tiếp tục chiếm hữu.
Ôn Thanh Hứa gật đầu. Thứ chất lỏng đặc biệt được dây leo của Quan Nguyệt truyền vào cơ thể anh vẫn chưa tan hết, khiến anh cảm thấy lâng lâng như trên mây.
Nhưng anh chỉ nghĩ rằng mình quá vui mừng, chẳng bận tâm gì thêm.
"Chuyện em muốn, anh sẽ không bao giờ nuốt lời." Ôn Thanh Hứa dịu dàng nói, tay nhẹ nhàng lau qua đôi môi sưng đỏ của cô. Anh cố gắng kìm nén những khao khát đang dâng trào, trầm giọng hỏi: "Còn gì nữa không? Ngoài những chuyện em đã nói?"
Quan Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tờ giấy, bắt đầu cẩn thận phác thảo những ý tưởng cho căn hầm mà cô mơ ước.
"Cánh cổng phải làm từ vật liệu đặc biệt cao cấp nhất, có ba lớp mật mã bảo vệ. Hầm phải được xây hoàn toàn dưới lòng đất, thiết kế dạng khối cầu với mười ba lớp thép siêu bền. Các phòng bên trong cũng phải dùng vật liệu chống đạn và chịu được sức nổ của cả một vụ tấn công hạt nhân."
Ôn Thanh Hứa vừa nghe vừa quan sát đôi môi mềm mại của cô mấp máy. Anh bỗng nhận ra cô đang nói rất nghiêm túc. Ngay cả hệ thống xử lý nước thải của hầm cô cũng tính toán rất kỹ lưỡng.
Dù những ý tưởng này nghe có vẻ xa vời, nhưng chúng thực sự sẽ khả thi với một cái giá không nhỏ...
"Nửa tháng?" Anh cau mày, ước tính sơ bộ trong đầu, rồi nghĩ đến thiết bị và vật liệu mà cô yêu cầu. Số tiền cần chắc canh phải hơn ba mươi tỷ, thậm chí năm mươi tỷ cũng chưa chắc đủ.
"Không được sao?" Quan Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ như thể điều đó chẳng phải chuyện lớn. Dựa theo ký ức của cô, năm đó, trong thời kỳ mạt thế, anh còn xây được một phòng thí nghiệm hoàn chỉnh. Bây giờ là thời điểm trước mạt thế, chẳng lẽ lại không thể?
Quan Nguyệt nghiêm túc lặp lại yêu cầu, giọng nói có chút nũng nịu: "Tôi thực sự muốn mà!"
Đứng trước ánh mắt khẩn thiết của cô, Ôn Thanh Hứa chỉ còn cách gật đầu. Mười lăm ngày để hoàn thành một căn hầm như vậy đúng là hoang đường, nhưng chỉ cần đổ tiền vào, thì không gì là không thể.
"Anh đồng ý, nhưng không chắc chắn là sẽ hoàn thành đúng hạn." Anh trả lời.
"Được, vậy chúng ta ngoắc tay!" Quan Nguyệt chìa ngón tay út ra, ánh mắt đầy mong đợi, như thể còn muốn anh hứa thêm điều gì đó, chẳng hạn như mãi mãi không làm tổn thương cô.
Đây là cách hai người duy trì sự tin tưởng. Đối với Quan Nguyệt, chỉ cần đã ngoắc tay thì chắc chắn phải làm được. Trong lòng cô, lời hứa này là thiêng liêng, và Ôn Thanh Hứa chưa từng để cô thất vọng.
"Được." Ôn Thanh Hứa vươn tay, hai ngón út của hai người quấn lấy nhau, sau đó đầu ngón tay cái chạm nhẹ, như một lời hứa trọn vẹn.
Khi nghi thức kết thúc, vẻ mặt của Quan Nguyệt rõ ràng trở nên rạng rỡ hơn hẳn. Ánh mắt cô nhìn Ôn Thanh Hứa dịu dàng như có thể tan chảy thành nước.
"Vậy thì mau đi làm đi! Mười lăm ngày sau tôi sẽ đích thân kiểm tra."
Tóm lại là cút đi ngay, cô muốn tận hưởng những ngày tháng cuối cùng được sống an nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro