Chương 1
10 giờ 28 phút ngày 7 tháng 7 năm 2018, Hỗ Thành khách sạn Dục Thịnh.
Đào Mộ đứng trên sân thượng bên cạnh. Ngày hè nắng chói chang, gió thổi phần phật. Hơi cúi đầu chút liền nhìn thấy đoàn siêu xe màu đỏ chạy tạo thành một con rồng đỏ dài uốn lượn theo đường phố chậm rãi tới gần khách sạn.
Đào Mộ bình tĩnh nhìn chăm chú đoàn xe, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu nhìn thấy Thẩm Dục ngồi trong xe cùng người nhà họ Thẩm.
Di động trong túi vẫn luôm vang không ngừng, Đào Mộ vô biểu tình tiếp điện thoại. Bên kia truyền đến tiếng khóc cầu xin của Đại Mao theo ống nghe: "Anh Mộ, em xin anh. Chúng ta có thể suy nghĩ lại không, anh đừng xúc động như vậy —"
"Tôi không xúc động." Đào Mộ cúi đầu, chúng sinh dưới chân như con kiến, bên tai tiếng gió ù ù, loáng thoáng có thể nhìn đến hôn lễ đã được trang trí tốt ở dưới cùng đám người chen chúc tại hiện trường.
"Tôi đã suy nghĩ cặn kẽ." Đào Mộ rất xác định nói. Cậu nghiền ngẫm đôi chút mà cong cong khóe miệng: "Cậu nói xem người nhà họ Thẩm sau khi nhìn thấy thi thể của tôi sẽ có biểu tình thế nào?"
Cậu rất tò mò, Thẩm gia vì giữ gìn người ngoài như Thẩm Dục không tiếc đối đãi con trai ruột là cậu lạnh nhạt, tương đối ngang ngược chỉ trích sau khi nhìn thấy thi thể máu thịt mơ hồ của cậu có hối hận vì đem cậu đuổi ra Thẩm gia không.
"Anh Mộ —"
Tiếng Đại Mao không tán đồng cầu xin truyền đến bên tai, Đào Mộ mắt điếc tai ngơ: "..... Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn cậu đã mật báo cho tôi. Nếu không có cậu, tôi đã bị tên vương bát đản Trác Nghiêm đó hố rồi. Tôi cũng rất buồn bực, tên mặt trắng Thẩm Dục đó có gì tốt? Một người hai người thấy hắn đều như bị quỷ mê hồn. Cậu nói xem tôi với Trác Nghiêm bên nhau cũng 3-4 năm rồi đi? Lúc trước vì lấy lòng tôi hắn ta còn làm không ít chuyện ngáng chân Thẩm Dục. Thế nào lại vào lúc này bỗng nhiên đối tên mặt trắng kia nhất vãng tình thâm, còn dám chơi vô gian đạo trước mắt ta?"
"Anh Mộ —"
"Nhưng như vậy cũng tốt, tóm lại làm tôi biết thế giới điên rồ này không còn gì để lưu luyến." Đào Mộ khẽ cười một tiếng, thật sự không nghĩ ra, vì sao người cậu để ý cuối cùng đều sẽ yêu tên tu hú chiếm tổ Thẩm Dục kia.
"Thế nào lại không còn gì để lưu luyến? Anh Mộ à, anh có tiền có tài còn đẹp như vậy, trên đời này còn rất nhiều người chờ anh. Anh cần gì treo cổ trên cái cây như vậy?" Tiếng Đại Mao tận tình khuyên bảo cầu xin truyền đến. Nghĩ không ra sao Đào Mộ lại đi đến bước đường này: "Rốt cuộc anh ở đâu, đừng nháo được không?"
Đừng nháo?!
Đào Mộ cười nhạo: "Vương Dã, cậu có phải cũng cảm thấy tôi phiền? Cũng cảm thấy tôi không nên cùng Thẩm Dục tranh?" Nhưng vì cái gì, cậu mới là con trai nhà họ Thẩm, hết thảy Thẩm Dục có được đều là của cậu. Cậu chỉ nghĩ lấy lại đồ của mình, cho tên Thẩm Dục cao cao tại thượng thiên chi kiêu tử kia nếm thử cực khổ cậu đã chịu, tại sao liền thành tội ác tày trời?
Vương Dã sửng sốt, nhiều năm rồi Đào Mộ chưa từng kêu tên hắn khi nói chuyện phiếm.
Trong lòng Vương Dã nồng đậm bất an: "Tôi không có! Đào Mộ anh đừng nói sang chuyện khác, anh biết em sẽ không chán ghét anh. Đời này em cũng sẽ không chán ghét anh. Tụi mình là anh em tốt, luôn cả Tiểu Béo, Phùng Viễn, chúng em trước nay đều đứng ở bên anh.
Đúng là. Đào Mộ tin tưởng lời Vương Dã. Đáng tiếc người thích cậu cũng không có kết cục tốt. Người nhà họ Thẩm nói rất đúng, cậu chính là tai tinh, ở gần cậu liền xui xẻo.
"..... Trác Nghiêm muốn hãm hại tôi đầu tư, bị tôi tương kế tựu kế, hiện tại hắn phải bồi hơn 1 tỷ. Đúng rồi, trước khi đi tôi còn đạp lên mệnh căn tử của hắn một cái. Xem chừng nửa đời sau hắn đều phải ở trong tù làm thái giám. Đến lúc đó cậu nhớ chuẩn bị chút, làm Trác Nghiêm cùng Tiểu Viễn ở cùng một ngục giam, coi như tôi giúp Tiểu Béo báo thù....."
Đào Mộ khẽ cười một tiếng, ngửa đầu nhìn nắng hè chói chang. Hôm nay mặt trời rất lớn, thật giống ngày cậu biết mình mới là con trai ruột của Thẩm gia: "Tài khoản của tôi còn dư 4000 vạn. Cậu giúp tôi lấy một ngàn vạn gửi vào tài khoản của cô nhi viện, một ngàn vạn khác cùng mấy hộ bất động sản tại Hỗ Thành của tôi, chờ Phùng Viễn ra tù cậu giúp tôi giao cho hắn. Nói với hắn, là người anh này xin lỗi cậu. Còn dư hai ngàn vạn, cậu giữ lại đi. Không nhiều tiền lắm, tính là anh em một chút tâm ý đi. Công ty cậu vừa khởi bước, tôi không giúp được gì. Còn có, mộ của viện trưởng và Tiểu Béo tôi đã tu sửa rồi, mỗi năm thanh minh cậu nhớ cho họ thắp mấy nén hương....."
"Đào Mộ!" Vương Dã bên kia điện thoại muốn bị chọc điên rồi: "Rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mẹ nó đừng hồ ngôn loạn ngữ cùng tôi. Tôi không muốn nghe. Hiện tại tôi chỉ muốn biết anh rốt cuộc đang ở đâu?"
"Đại Mao." Đào Mộ ngắt lời Vương Dã: "Nếu còn xem tôi là anh em phải nghe tốt di ngôn của tôi. Lúc tôi sống không ai để ý, không ngờ sau khi chết cũng không vui. Cậu nhớ kỹ, đời này của tôi nếu sống không được Thẩm gia thừa nhận vậy khi chết cũng không cần nhập mộ Thẩm gia. Cậu lập ngôi mộ cho tôi cạnh viện trưởng và Tiểu Béo đi, đất mộ tôi đều chọn xong rồi."
"Đào Mộ!" Nghe được di ngôn này của Đào Mộ, Vương Dã tức muốn phát cuồng: "Anh đừng để ý chuyện vụn vặt vặt được không, ai nói không ai để ý anh? Ai nói không ai thừa nhận anh? Thật ra anh không biết Thẩm gia cùng Thẩm Dục đều rất để ý anh. Không phải anh vẫn luôn tò mò vì sao tôi biết Trác Nghiêm phản bội anh sao? Tôi nói cho anh, là Thẩm Dục nói cho tôi."
Đào Mộ nghe vậy ngẩn ra.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng Đại Mao: "..... Thẩm Dục nói Trác Nghiêm như nổi điên mà quấn lấy hắn, còn nói lời khùng điên phải làm anh chịu tội. Thẩm Dục lo lắng anh xảy ra chuyện mới lặng lẽ cho tôi biết nhắc nhở anh. Hắn sợ anh giận còn nghiêm khắc dặn dò chúng tôi không nói cho anh biết. Hơn nữa lúc chúng ta làm Trác Nghiêm, cũng nhở Thẩm gia liên hợp bạn bè của Thẩm Dục cùng nhau hố Trác Nghiêm, làm phiền hắn mọi nơi khiến cho hắn không còn tinh lực để ý hành động của chúng ta....."
Nói cách khác, Đào Mộ có thể phản kích thành công Trác Nghiêm, Thẩm Dục cùng người yêu nó không thể không kể công.
"Ha ha ha ha ha......" Đào Mộ bụm mặt cười to. Tên Thẩm Dục này, vẫn luôn mang bộ dáng thánh mẫu thi ân nơi nơi không cần báo đáp. Nhưng là tại sao Đào Mộ lúc nào cũng phải thừa nhận ân tình của Thẩm Dục.
"Cậu cũng cảm thấy tôi nên nhận tình của hắn?" Đào Mộ đứng trên sân thường cuồng loạn rống giận: "Các người đừng quên, nếu không có Thẩm Dục tu hú chiếm tổ, Đào Mộ tôi căn bản là không có ngày hôm nay. Hắn chiếm mệnh của tôi, hắn thiếu tôi. Còn có người nhà họ Thẩm, nếu xem thường tôi tại sao còn muốn xen vào chuyện của tôi? Bởi vì Thẩm Dục xin bọn họ ra tay sao..... Có phải bọn đã quên ai mới là con của họ?"
Một cơn gió lớn thổi qua sân thượng, trái tim Đào Mộ bỗng chợt căng thẳng, đau đến hít thở không thông: "Cậu nói đúng, tôi để tâm chuyện vụn vặt, tôi nghĩ không ra. Tại sao Thẩm Dục làm cái gì đều đúng còn tôi lại sai? Chỗ nào của tôi không bằng hắn?"
Đào Mộ nói xong lời cuối cùng, như là đang rít gào phát tiết.
"Đào Mộ —"
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe." Đào Mộ dùng sức ném điện thoại di động đi, hai mắt đỏ đậm nhìn xuống dưới lầu, đi đến trước một bước —
Cả đời này cậu sống thật hồ đồ. Vốn nên là đại thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên lại bởi vì bệnh viện sơ sẩy bị ôm sai. Bị người mẹ nuôi chịu mọi cực khổ vứt bỏ ở phòng cho thuê, từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, thật vất vả nhận tổ quy tông người nhà họ Thẩm lại chán ghét hắn. Ngay cả yêu đương tên vương bát đản Trác Nghiêm kia cũng có thể di tình biệt luyến. Mọi người oán trách tính cách của cậu quá để tâm vào chuyện vụn vặt không làm cho người ta thích, nói cậu nhìn không thấu, thua không nổi, bỏ không được, quên không xong. Cố tình mọi người lại quên, cậu nhìn không thấu là mệnh, thua không nổi là vận, luyến tiếc là huyết mạch người thân, không bỏ xuống được vốn là của cậu.
Đoàn siêu xe màu đỏ chậm rãi dừng ở trước cổng lớn khách sạn, ở hai bên thân hữu và phóng viên truyền thông cùng các fans vây quanh dưới, Thẩm thị tập đoàn con nuôi Thẩm Dục vừa mới nhận được vòng nguyệt quế ảnh đế Hoa Hạ một đường siêu sao cùng bạn đời đồng tính của mình — tam kim ảnh đế quốc tế Nghiêm Thịnh cười bước xuống xe. Đứng yên trên thảm đỏ.
Phóng viên truyền thông cùng các fan vẫn luôn chờ bên ngoài khách sạn không màng vệ sĩ cản lại ùa lên, đèn flash chiếu rọi phía trước thành một vùng biển bạc. Có thể sánh với hiện trường hôn lễ là tiếng các fan thét chói tai như muốn xuyên thấu trời xanh cao đến tận cửu trùng thiên.
"Thẩm Dục, chúng em yêu anh!"
"Nhất định phải hạnh phúc đó!"
"Thẩm Dục anh xứng đáng với những điều tốt nhất!"
"Nghiêm Thịnh anh nhất định phải đối xử tốt với vương tử điện hạ nhà chúng em!"
"......"
Trong tiếng chúc phúc của bạn bè thân thích và các fan, tân ảnh đế tinh xảo ưu nhã cao quý như vương tử nhỏ bước ra từ truyện cổ tích ôm cánh tay bạn đời của mình, ngưỡng mặt cười tươi sáng. Cùng lúc đó, Nghiêm Thịnh tuấn mỹ thuần thục cũng cúi đầu, ôn nhu sủng nịch nhìn người mình yêu nhất đời này.
Hình ảnh hai người nhìn nhau cười được phóng viên truyền thông trân trọng chụp tới. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, màn này sẽ luôn được treo ở đầu đề Giải Trí trong nước vài ngày. Nhưng mà, liền ngay lúc hai vị tân nhân được sở hữu các fan vây quanh chậm rãi đi lên thảm đỏ, một tiếng vang lớn đánh vỡ bầu không khí ngọt ngào phía trước —
Một thân ảnh mặt tây trang trắng từ trên trời giáng xuống, đoan đoan chính chính nện lên chỗ cạnh bậc cầu thang thứ nhất — khoảng cách kia như là đã được tỉ mỉ tính toán vậy. Rất nhanh, máu tươi chảy ra lênh láng, màu đỏ ghê người đem tây trang trắng nhuộm đẫm máu thịt mơ hồ. Mắt thường có thể thấy, là một người sống đã dùng phương thức tàn nhẫn để kết thúc sinh mệnh của mình.
"A a a a a a a a —"
Tất cả khách khứa và các fan tham gia hôn lễ trong lúc không phòng bị chịu kích thích lớn tiếng hét chói tai, phóng viên truyền thông chuyên nghiệp phản ứng lại trước tiên, tiến lên chen chúc không ngừng chụp ảnh.
Chỉ có ở bên cạnh vây quanh Thẩm Dục người nhà họ Thẩm như nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi. Từ trước đến nay sống trong nhung lụa cao nhã mẹ Thẩm hung hăng đẩy ra các phóng viên, nghiêng ngả lảo đảo xâm nhập vào đám người.
Lát sau, một tiếng kêu to thê lương từ bên trong tiếng chụp hình cùng đèn flash truyền ra: "Mộ —"
* * * * *
[Tên Đào Mộ thật ghê tởm, cho dù chết cũng không chịu buông tha vương tử nhỏ nhà chúng ta, cùng ngày hôn lễ vậy mà nhảy lầu từ khách sạn, làm vương tử nhỏ nhà chúng ta sợ tới mức hôn mê nằm viện. Sao tác giả lại viết ra tình tiết như vậy, quả thực chính là đường trộn lẫn phân!]
Ai, ai đang nói chuyện?
[Nhân vật phản diện á! Tác dụng chủ yếu là thúc đẩy tình tiết phát triển, nếu không có nhân vật như vậy, quyển sách này cũng chỉ là truyện ngốc nghếch ngọt sủng, ngay cả cốt truyện phập phồng đều không có. Hiện tại đã chết xong hết mọi chuyện, bất quá quyển sách này cũng nhanh kết thúc đi. Thật là có chút luyến tiếc mà.]
Nhân vật phản diện...... Thúc đẩy tình tiết phát triển...... Là đang nói tôi sao?
[Thật ra nghĩ lại cẩn thận, nhân thiết của Đào Mộ cũng không tệ lắm. Dù chán ghét vương tử, đều chỉ là thô bạo ngạnh cương. Hơn nữa mỗi lần đều gãi đúng chỗ ngứa, chẳng những làm cốt truyện hay hơn, còn có thể làm công thụ cảm tình tiến thêm một bước. Quả thực chính là thần trợ công. Nói thật nhân vật này offline tôi còn có chút luyến tiếc.]
Đây là...... Cái gì......
* * * * * *
Ngày 7 tháng 7 năm 2008, Hoành Điếm.
Trời nắng gắt, nóng không có một luồn gió. Cố tình mấy năm nay thịnh hành phim cổ trang, mặc trang phục dày nặng trên người, khăn chùm đầu cũng che kín không chỗ hở, mồ hôi chảy xuống bị mặt trời chói chang phơi khô, lưu lại từng vệt trắng mơ hồ trên áo. Mùi vị kia, quả thực.
"Nè, cậu biết gì chưa? Ngày hôm qua diễn viên đóng thế của Thẩm Dục đánh Lưu đạo đấy."
Một nhà vệ sinh công cộng ở Hoành Điếm, nam diễn viên quần chúng đang đi vệ sinh liếc nhìn phòng vệ sinh trống rỗng một cái, kìm nén không được bát quái nói.
"Hả? Không thể nào." Một diễn viên quần chúng khác cả kinh, bát quái nói: "Lưu đạo là tuyển giác đạo diễn của bộ phim này. Nghe nói vẫn là thân thích của Trần đạo. Một tên võ thế như hắn dám đắc tội phó đạo diễn, không nghĩ tiếp tục lăn lộn ở đoàn phim à?"
Khi nói, vẻ mặt còn tiếc hận lắc đầu: "Người mới á, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ là quá xúc động."
"Coi thường người à?" Diễn viên quần chúng một bắt đầu câu chuyện lúc nãy cười nhạo một tiếng: "Tôi nói cho cậu biết, người mới này không đơn giản đâu. Tôi nghe nói sau khi cậu ta đánh người, còn chụp ảnh Lưu đạo khỏa thân. Uy hiếp Lưu đạo nếu còn dám làm chuyện xấu, liền đăng ảnh lên mạng. Lưu đạo sợ tới mức quỳ trên đất dập đầu với cậu ta. Cậu không nhìn thấy à, hôm nay buổi sáng Lưu đạo còn cố ý chuẩn bị phòng nghỉ cho cậu ta. Tuy nó là phòng nghỉ công cộng, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với chúng ta. Người mới hiện tại, thủ đoạn lợi hại ghê!"
"Không thể nào?" Diễn viên quần chúng hai nửa tin nửa ngờ: "Tên nhóc kia không phải mới tốt nghiệp cao trung sao? Mới 18 tuổi, cùng tuổi với diễn viên chính bộ này, có nhiều tâm kế như vậy?"
"Chuyện này cậu cũng không biết à?" Diễn viên một cùng đồng sự chia sẻ bát quái cười nhạo một tiếng, theo bản năng đè thấp âm lượng, thần thần bí bí nói: "Tôi nghe nói tên nhóc đó là cô nhi, từ nhỏ làm công ở bên ngoài, chỗ nào cũng ở qua. Nghe nói còn đi qua hộp đêm cao cấp. Cậu nghĩ lại, nhờ vào gương mặt đó của cậu ta, lại còn đi ra từ chỗ đó....."
Diễn viên quần chúng hai hiểu rõ trong lòng không nói ra mà gật gật đầu. Nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ đến có lực công kích của Đào Mộ, chẳng biết xuất phát từ ghen ghét hay là cái khác, có chút hụt hẫng bát quái nói: "Theo lời của cậu, nếu tên nhóc này ở qua hộp đêm, chắc cũng không còn trong sạch bao nhiêu. Nếu như vậy, sao cậu ta không đồng ý với Lưu đạo?"
Diễn viên quần chúng một ngừng một chút, thân thể cao hơn diễn viên quần chúng hai một cái đầu nhìn xuống xem kỹ diễn viên quần chúng hai: "Nói ra lời này thật ngu đi? Không phải tôi đã nói, chỉ bằng khuôn mặt của tên nhóc đó, muốn tìm kim chủ thế nào mà không được? Tại sao cậu ta phải uốn lượn mình vì tên mập mạp Lưu đạo đó? Nói lại tôi thấy tên nhóc đó, hẳn là thẳng rồi, chưa chắc nguyện ý đi đường này. Nếu người ta nguyện ý xuống biển, cũng phải tìm một phú bà nha. Nếu là dỗ dành tốt trên giường, không chừng người ta còn nâng cậu ta lên làm nam chính --"
"Phanh!"
Phía sau đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, cánh cửa bên cạnh phòng vệ sinh tận cùng bị người dùng lực đá văng, đánh vào vách tường nạm gạch men sứ và bắn ngược trở lại. Hai diễn viên quần chúng đang bát quái sợ run người, trực tiếp tiểu đến trang phục diễn.
"Ai đó? Mẹ nó tưởng hù chết ông đây —" lời còn chưa dứt, hai người nhìn thấy người đi ra từ phòng vệ sinh đó, xấu hổ mở to mắt nhìn, buột miệng chất vấn: "Sao cậu lại ở đây?"
"Vội vàng trở về qua thất đầu* nha!" Đào Mộ cười khẽ, tiếng nói lười biếng còn mang theo chút bất cần đời. Tròng mắt đen như mực không chút để ý đảo qua hai người, trên gương mặt tuấn mỹ câu ra một ý cười nghiền ngẫm: "...... Nếu không các người làm sao giống thấy quỷ như vậy."
Thiếu niên 18 tuổi, đáng ra là phải trong như nước sôi để nguội ở dưới ánh mặt trời, thuần túy để người liếc mắt. Nhưng xung quanh Đào Mộ lại quanh quẩn một cỗ lệ khí không thuộc về tuổi này của cậu. Thế nên cậu gần như mang theo ý cười đứng ở đằng kia, hai diễn viên quần chúng tự xưng kiến thức rộng rãi có chút vâng vâng dạ dạ không dám hé răng — như đứng trước mặt họ không phải là người, là một con báo đốm tùy thời đả thương người khác.
Mỹ lệ, cường đại, cực có tính công kích. "Cậu, cậu đừng làm chuyện xằng bậy!"
Nghĩ đến thủ đoạn Đào Mộ đối phó Lưu đạo, hai diễn viên quần chúng căng da đầu nói: "Tôi nói cho cậu biết, đoàn phim ghét nhất người gây chuyện....."
Lời còn chưa dứt, ngay lập tức thấy Đào Mộ lướt qua họ đi đến bồn rửa tay cúi đầu rửa. Sau đó — không thèm liếc mắt nhìn họ một cái liền xoay người đi ra ngoài. Hai diễn viên quần chúng hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, dường như được sống lại.
Diễn viên quần chúng một phun một ngụm nước miếng xuống đất, hùng hổ nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, giả vờ lợi hại, còn không phải chỉ là một diễn viên quần chúng."
"Chính là, có tố chất gì! Cũng đều là 18 tuổi, vương bát đản này so với tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm kia, kém xa." Một diễn viên quần chúng khác cũng không phục phụ họa: "Cậu ta xứng đáng cả đời làm thế thân của Thẩm Dục!"
____________________________
Editor: xem như quà 30/04 và 01/05 của tôi đi, edit xong muốn xỉu luôn.
Nghe chút nhạc cho đời thêm vui mấy bồ.
30/04/2022.
*Thất đầu: Cúng giỗ tuần đầu hay còn gọi với tên là cúng thất đầu kể từ ngày người thân trong nhà qua đời. Đây là nét văn hoá tín ngưỡng truyền thống mang tính nhân đạo giúp đỡ vong linh sớm siêu thoát. Tuy nhiên tuỳ vào phong tục mỗi vùng miền mà nghi thức cúng giỗ tuần đầu có hoặc không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro