Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Năm Tây Hòa thứ năm, Chiêu Nguyên hoàng đế bị bệnh, Thái Tử quyết giám quốc.

Mấy tháng sau, long thể khỏe hơn, gián quan* Sử Hồng thượng thư dâng tấu, liệt Thái Tử vào mười tội lớn, tội nào cũng là tội đáng chết.

(Gián quan: người khuyên ngăn hoàng đế)

Vì thế long nhan nổi giận hạ lệnh điều tra rõ, sau đó ban chỉ phế Thái Tử, cầm tù trong Bình Vương phủ.

Trong vài ngày, Lâm Vương đắc thế, thiên tử nắm quyền kiểm soát, đàn áp phe phái của Thái Tử, đứng đầu là Thái Phó Lương Thường, bị biếm đến vùng đất hoang vu, giám sát việc khai thác ngọc thạch.

Trong triều đình, vị hoàng đế mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, ngữ khí không rõ ràng, “Trẫm nghe nói ái khanh ngày trước rất thông thạo ngọc thạch, chi bằng đến đó vì trẫm phân ưu.”

Năm Tây Hòa thứ sáu, Lương Thường cùng gia quyến đến vùng đất Hề Sơn.

Hề Sơn được đặt tên theo ngọn núi Hề Sơn, thời trước thừa thãi ngọc thạch, hoàng đế tiền triều vì phục vụ chiến tranh mà dốc sức khai quật nó, hiện tại chỉ còn lại một ngọn núi trống rỗng.

Mà nay, ngọc thạch khai thác được ở những vùng xung quanh được chọn để cống nạp cho triều đình, những viên thừa lại được giao cho sơn trưởng xử lí, phần lớn chúng được bán cho các cửa hàng làm chút trang sức dân gian, cũng không còn bằng những năm về trước.

Lương gia đến vào đầu mùa xuân, trước đó người hầu trong nhà đã tản đi hết, chỉ còn lại tám người, thêm gia quyến Lương gia chỉ có mười ba người.

Một đường bôn ba, đến Hề Sơn khi cảnh xuân vừa lúc.

Có lẽ là bất đồng với vùng khỉ ho cò gáy trong tưởng tượng, nữ quyến một đường bôn ba thật sự mệt nhọc đến cực điểm , thế nhưng cũng vô cùng thưởng thức cảnh sông núi hùng vĩ mà nên thơ.

“Các phu nhân mau xem, ngọn núi này cũng thật hùng vĩ tú lệ.” Tiểu đồng gõ gõ cửa sổ, nghe được người bên trong đáp lại, liền vén một góc rèm từ bên ngoài, hưng phấn mà chỉ cho mấy vị phu nhân bên trong xemxem.

Nghe vậy, phu nhân lớn tuổi  áo tím nhẹ giọng gọi nữ tử đang gối đầu trên vai mình ngủ say, phu nhân trẻ tuổi lúc này mới mở mắt ra nhìn xung quanh.

Lông mi nàng thoáng ướt át, thật là một diện mạo vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Đây là phu nhân Lương Thường Tạ thị cùng trưởng tức Phó thị.

(Trưởng tức: con dâu cả).

Lương Thường cùng thê tử Tạ thị phu thê tình thâm, dưới gối có hai nhi tử, trưởng tử Lương Đạm Phong cùng thứ tử Lương Trác. Phó thị là phu thê kết tóc cùng Lương Đạm Phong, mà con thứ Lương Trác năm nay mới bảy tuổi.

Tạ thị là con gái út của Uy Vũ đại tướng quân, khi còn bé đã cùng phụ huynh tập võ, thân thể tự nhiên so với trưởng tức Phó thị từ nhỏ trong khuê phòng thì khỏe mạnh hơn nhiều.

Thấy tiểu đồng kinh ngạc cảm thán, Tạ thị cũng đem ánh mắt dời đi, cũng đánh thức tiểu nương tử một đường xóc nảy từ kinh thành dậy để ngắm nhìn non nước hùng vĩ..

Chỉ thấy ngoài cửa núi cao sông rộng, gió thổi vi vu, đúng là một nơi tốt để an cư..

Lương Thường đi trước mở đường quay lại xe ngựa của phu nhân nhà mình, trông giống như một thư sinh nho nhã.

Hắn cười vang nói, “Nơi này phong cảnh rất tốt, phu nhân cùng A Tề có thể xuống thưởng ngoạn một chút. Mới sáng sớm, làm sao có thể cô phụ cảnh đẹp như vậy?”

Làm gì có người nào bị biếm chức mà còn nhàn hạ thoải mái như vậy, Lương phu nhân làm bộ liếc hắn một cái, chỉ cười mắng, “Chàng chỉ nói bậy bạ, ta thân thể khỏe mạnh còn có thể xuống chơi với phụ tử các chàng, nhưng còn thân thể của A Tề!”

Phó thị ngồi bên cạnh, nghe thấy bà bà* đề cập đến mình, bộ mặt trắng nõn thoắt cái đỏ bừng.

(bà bà: mẹ chồng)

Lương Thường sớm đã quen bị phu nhân mình mắng mỏ, cũng không giận, ngược lại cười to muốn nói, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng vó ngựa ầm ĩ.

Hắn thu lại thần sắc, giục ngựa về phía trước.

Trưởng tử Lương gia đang buộc ngựa ở phía trước, nghe tiếng vó ngựa cũng dẫn theo đệ đệ của mình đi ra xem xét.

Chỉ thấy một con ngựa lông nâu dũng mãnh trên đường lớn, trên lưng là một nam tử sức vóc cường tráng, trước ngực còn có nữ đồng một thân hồng cánh sen…… Người xấu?

“Cha, cha! Phía trước có người!” Tiếng nữ đồng thanh thúy truyền đến, hàm chứa vui mừng, nam tử kia ghìm dây cương trước mặt phụ tử ba người.

Hắn đem nữ đồng nho nhỏ kẹp trong tay rồi nhảy xuống.

Phụ tử ba người:...... Quá dũng cảm.

Nếu như không phải nữ đồng đằng trước gọi hắn là cha, thật đúng là cực kỳ giống một tên thổ phỉ.

Lương Thường nghĩ như vậy, nhưng lại nâng lên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua không đợi hắn mở miệng, nam tử kia đã bước nhanh tới trước mặt ba người, cao giọng hỏi:

“Các vị là Lương Thường Lương đại nhân?”

Đuôi lông mày Lương Thường nhảy lên một cái, lặng lẽ ấn cánh tay chuẩn bị nâng lên của đại nhi tử, sau đó tiến lên một bước.

“Đúng là tại hạ, tiên sinh chính là —— Hề Sơn trường?”

Thấy nam tử này tuy hùng tráng đến có thể đem ba phụ tử nhà hắn kẹp chết…… Khụ khụ, nhưng nhìn kĩ, gương mặt cũng không hung ác, chỉ là hàm hậu, khá giống với vị sơn trưởng trong miệng người bạn tốt của Lương Thường.

Thật lâu cũng không thấy nam tử kia trả lời, Lương Thường tưởng rằng chính mình đã đoán sai.

Lại chợt nghe nam tử kêu thảm thiết một tiếng, lúc này Lương Thường mới chú ý đến nữ đồng nằm trong ngực nam tử đang nắm lấy tai của cha mình, nàng theo độ cao của phụ thân mình nhìn về phía Lương Thường,

“Chào Lương đại nhân, phụ thân ta đúng là Hề Sơn sơn trưởng Hề Kỳ, nhận được tin của Hà thúc thúc, đoán rằng đại nhân sắp tới, ta cùng phụ thân cố ý tới đón tiếp đại nhân.” Nàng vỗ vỗ bả vai phụ thân.

“Cha, lấy ngọc bội ra để Lương đại nhân nhìn một cái.”

Tiểu cô nương thật lanh lợi! Lương Thường trong lòng thở dài.

Hề Kỳ bị nữ nhi của mình véo, mới nhớ ra nguyên nhân tới đây. Liền vội vàng buông nữ nhi xuống, móc ra ngọc bội chứng minh thân phận ha ha cười nói:

“Là là là, đúng là tại hạ, đây là tiểu nữ Hề Quỳnh, A Đoàn, mau gặp qua Lương đại nhân.”

Sau khi hạ xuống mặt đất, Hề Quỳnh lúc này mới hành lễ, kêu một tiếng “Chào Lương đại nhân.”

“Được, được, Đạm Phong, Ngọc Lang, còn không mau gặp qua Hề đại nhân.” Lương Thường cười tủm tỉm làm tiểu cô nương mù mịt, vội kêu hai tên nhi tử không nên thân ở phía sau.

“Bái kiến Hề đại nhân.” Nhị vị công tử đồng thanh kêu lên.

Hề Quỳnh nhìn qua người Lương Thường, ánh mắt chạm vào hai người phía sau.

Cao chắc là Lương Đạm Phong, mười bảy tuổi, một thân áo bào lam nhạt, vóc người đĩnh bạt, mặt mày thanh chính, tuấn lãng phi thường, cực kỳ giống thư sinh bị hồ ly dụ dỗ trong cuốn thoại bản mà cô bé liếc qua ở chợ.

Còn người kia……

Nàng vừa nhìn qua, nam đồng bị gọi là Ngọc Lang cũng đang nâng đôi mắt đen bóng nhìn nàng.

Hề Quỳnh lúc này mới phát hiện hắn thế mà không cao bằng nàng!

Mái tóc đen của Lương Ngọc Lang lúc này chỉnh chỉnh tề tề búi thành một cái búi tóc, sau lưng nhô ra một dải lụa buộc tóc màu xanh lam, bị gió lay động, cực kì giống cành liễu đầu mùa xuân.

Hắn dung nhan còn non nớt, nhưng có thể nhìn ra khí chất lịch sự tao nhã tương đồng cùng phụ thân và huynh trưởng, ánh mắt lãnh đạm, lông mi nhỏ dài,

Mà càng làm người ta kinh ngạc hơn là nốt chu sa giữa hàng lông mày, làm cho người này mang chút khí chất của tiên tử mà người phàm không có.

Nhưng mà, khi tiểu cô nương nhìn thẳng hắn, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt hắn ẩn trong cổ chiếc áo lông xù màu tuyết trắng, còn bị gió lạnh đầu xuân thổi đến đỏ mặt cùng chóp mũi, trong lòng thở dài thật sự là đẹp như ngọc tạc……

Mà chính mình, chính mình cưỡi ngựa cùng phụ thân, không biết trên đầu loạn thành cái dạng gì!

……

Thấy tiểu cô nương trước mặt ngẩn ngơ, Lương Đạm Phong có chút buồn cười, hắn một tay nắm tay ấu đệ để sưởi ấm, tay khác vẫy cô bé nói, “A Đoàn muội muội, ta đưa muội lên trên xe ngựa, nơi đó ấm áp hơn.”

Mà hai vị đại nhân bên cạnh đã thì thầm to nhỏ xem sau khi đến nơi sẽ đến nơi nào uống rượu, hai người kề vai sát cánh đi về phía trước.

“Lương đại nhân, ngươi nhìn con sông này, tên là Hề Thủy, vòng quanh Hề Sơn một vòng có thừa, nếu đi về hướng Bắc, chính là……”

Đáng thương Hề Quỳnh tuổi còn nhỏ cũng đã quen bị phụ thân vứt bỏ, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Quỷ biết vừa rồi nàng cưỡi ngựa cùng phụ thân thiếu chút nữa là hất bay nàng xuống đất, quả nhiên ngồi xe ngựa của mẫu thân vẫn thoải mái hơn.

Ba người đi về hướng xe ngựa của Lương phu nhân.

Lương phu nhân vừa nghe nhi tử nói, đoạn đường kế tiếp có tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn đi cùng, tự nhiên vui vẻ, trời mới biết nàng muốn có một nữ nhi như thế nào!

Đạm Phong vội vàng đỡ Hề Quỳnh lên xe, thấy đứa nhỏ đầu tóc lộn xộn, Lương phu nhân trong lòng run lên, phảng phất thấy chính mình khi còn nhỏ chơi đùa cùng phụ huynh, liền thích càng thêm thích.

Lại cũng âm thầm mắng phụ thân đứa nhỏ này, có một nữ nhi đáng yêu ngoan ngoãn lại không ăn mặc cho đẹp, nháy mắt đầy thương xót, bà để tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh mình, lại kêu con dâu:

“A Tề, đem cái hộp ta dặn con cất mấy ngày trước ra đây, ta phải chải đầu cho cô nhóc này.”

Bà chợt nhớ tới gì đó, cúi đầu, hỏi Hề Quỳnh: “Ta không làm con sợ đâu…… Ta có thể giúp con chải đầu không? Ta có thể chải bất cứ kiểu đầu nào con muốn.”

Tiểu cô nương cũng không rụt rè, chỉ cười cong đôi mắt tròn, trên mặt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ:

“Chỉ cần phu nhân không chê phiền toái, con liền đồng ý.” Nàng dừng một chút, tiện đà hỏi,

“Có thể để cho con hai cái bím tóc không?”

“Đương nhiên là có thể!”

Lương Đạm Phong cùng thê tử ở đối diện, nén cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Phó thị hiểu ý tứ của hắn, đỏ mặt giận dỗi liếc hắn một cái.

“Phu nhân, có thể kêu tiểu tiểu công tử ở lại không?”

Tiểu cô nương có chút phiền não mà ngẩng đầu, mở miệng nói, “Nương con muốn con giao bằng hữu.”

Lúc trước thấy người này chóp mũi đều đỏ len, Hề Quỳnh nghĩ thầm, đứa nhỏ này khẳng định là kéo không muốn mất mặt vì ngồi xe ngựa, không giống như nàng không biết xấu hổ mà xin nương đĩa bánh hoa đào thứ hai, đường trở về thành nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lỡ làm cho người như ngọc tạc kia hứng gió lạnh đầu mùa, không chừng lại sinh bệnh.

Sinh bệnh, thì phải uống thuốc mà Trịnh lang trung kê, thuốc kia thực sự đắng chết, làm nàng ăn ba khối đường mới có thể tan đi vị đắng!

Vì thế tiểu cô nương trong lòng đắc ý mà nghĩ, ta thật đúng là người lương thiện mà!

Mọi người ở đây đều kinh ngạc, Lương phu nhân suýt chút nữa kêu lên thành tiếng! Ngọc Lang nhà nàng, năm nay bảy tuổi, lần đầu tiên có tiểu cô nương nói muốn làm bằng hữu với hắn!

Lương đại công tử cũng gật gật đầu, hận không thể đồng ý lại đồng ý, cúi đầu nhìn đệ đẹ không có biểu tình của mình,

“Ngọc Lang?”

“Không……” Cục bột trắng mặt không có biểu tình đang muốn mở miệng,

“Lương! Trác!” Mẫu thân trước mặt cầm lược, đã bắt đầu “ôn nhu” quát lớn.

Huynh trưởng cũng đã ấn mông cậu ngồi cạnh Hề Quỳnh, cười tủm tỉm đem áo lông thỏ của đệ đệ quấn chặt chút, “Tiểu hài tử! Lúc nào cũng có chuyện muốn nói.”

Khuôn mặt nhỏ của Lương Ngọc Lang lạnh lùng cứng ngắt. Thấy thế, Lương phu nhân liền vừa lòng mà cười, bắt đầu chải đầu giúp tiểu cô nương.

......

Lương Ngọc Lang nhắm hai mắt, hai hàng lông mi run run như hai cây quạt nhỏ, vừa nhìn liền biết là không ngủ.

Nhìn hắn sắc mặt lãnh ngạnh, thừa dịp Lương phu nhân quay đầu lại tìm sợi dây buộc tóc, tiểu cô nương hỏi hắn,

“Ngươi đang tức giận sao? Lương Ngọc Lang?”

Đôi mắt nhắm nghiền rốt cuộc mở ra như nàng mong muốn.

Hề Quỳnh liền thấy khuôn mặt trắng nõn như ngọc của người này đỏ bừng lên, đôi lông mày non nớt nhíu lại, trong ánh mắt lãnh đạm đem theo chút phẫn nộ.

“Ngươi không thể gọi ta như vậy.” Lương Nhị Lang nhìn chằm chằm nàng.

Hề Quỳnh thấy hắn rốt cuộc nói chuyện, ngược lại vui vẻ, vì thế thực chân thành nhỏ giọng hỏi hắn, “Ta không thể kêu ngươi là Ngọc Lang sao? Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”

Gọi là gì? Hắn đột nhiên đem đầu xoay lại đây, gọi là gì?

Bọn họ trước nay kêu hắn là Lương tiểu công tử, hắn đại khái định để nàng gọi như vậy, nhưng bọn họ đã là quan hệ ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hắn còn chưa cùng một tiểu cô nương ngồi chung một chiếc xe ngựa đâu.

Trên xe ngựa ấm áp dễ chịu, bình bình ổn ổn, so với ngựa của ca ca tốt hơn nhiều, hắn cũng không còn khó chịu mà ho khan nữa.

Hắn nghĩ nghĩ, cũng không quay đầu lại nhìn nàng, dựa vào trên xe, cơn buồn ngủ đánh úp lại, vì thế loáng thoáng nói với nàng hai chữ,

“Lương Trác.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: