Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trong khu rừng rợp bóng cây, ánh nắng mặt trời phản chiếu các đường gân lá mượt mà.

Một ngôi nhà gỗ ấm cúng lặng lẽ nằm sâu trong rừng, phía trước ngôi nhà là một mảnh đất trồng rau nhỏ, còn trồng mấy cây hoa anh đào.

Trong phòng một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh đang sắp xếp hộp thuốc, mái tóc dài màu hồng nhạt được buộc lỏng lẻo theo kiểu đuôi ngựa bằng một sợi dây màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, trên trán bách hào ấn đặc biệt nổi bật.

Một bé gái tầm bảy tám tuổi đứng ở bên cạnh cô, một bên giúp cô sửa sang lại băng vải một bên dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào nói.

"Mẹ, hôm nay mẹ lại vào làng khám bệnh cho người khác sao? Mẹ thật vất vả, mẹ mang theo Weixi cùng đi đi, anh trai mỗi ngày chỉ biết luyện tập, căn bản chẳng bao giờ chơi với Weixi cả. "

Haruno Sakura nghe thấy lời này, nhịn không được cúi đầu cười cười, ngồi xổm xuống xoa đầu nhỏ của Haruno Weixi.

"Con cũng biết anh trai hiện tại đang luyện tập à, sao con không đi cùng anh? Lúc trước mẹ dạy con khống chế Chakra con đã học được chưa?"

"À, cái này... Mẹ với anh lợi hại như vậy, về sau nhất định sẽ bảo vệ con đúng không?"

Haruno Weixi vui tươi nháy mắt với cô, đưa tay túm lấy quần áo của cô.

Trong mắt cô bé, Haruno Sakura là người mẹ tốt nhất trên thế giới, mẹ đẹp hơn so với những người mẹ khác là ưu điểm không đáng nhắc tới nhất của cô, y thuật cao siêu như vậy, ninja cũng rất tốt, việc nhà cũng luôn làm nhanh lại tốt, quả thực hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Haruno Sakura cười cười, cũng không định nói mấy câu như "Sau này dù sao con cũng phải một mình đảm đương mọi thứ", trong lòng cô coi hai đứa nhỏ này là sinh mệnh của cô, nếu như Weixi thật sự cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh cô là tốt rồi, vậy cô cũng sẽ không đẩy con gái yêu quý của mình ra.

"Đúng đúng đúng, mẹ sẽ bảo vệ Weixi."

Đôi mắt xanh to lớn của Haruno Weixi còn chưa kịp cười cong, đã bị một giọng nam non nớt cắt ngang.

"Weixi, đừng quấy rầy mẹ nữa, đến giờ mẹ phải đi rồi."

"Anh, anh thật đáng ghét, tính tình đã lạnh lùng không dính được mẹ sao còn không để cho em dính."

"Nào có, hẹn với dân làng hai giờ chiều là hai giờ, đến trễ người ta trừ tiền khám bệnh thì làm sao bây giờ?"

"Y thuật của mẹ tốt như vậy, bọn họ cầu xin mẹ chữa còn không kịp, làm sao có thể trừ tiền khám bệnh, lý do của anh quá nát!"

Nghe tiếng cãi vã rầm rĩ của hai nhóc con này, Haruno Sakura không cảm thấy phiền chút nào, mà cười dịu dàng nhìn chúng.

"Kou, sao hôm nay lại về sớm như vậy?"

"Kunai của con bị hỏng rồi, con phải đi vào làng mua thêm một cái nữa, mẹ, dẫn con đi cùng đi."

Haruno Kou lấy thanh kunai đã sờn và sắp gãy trong túi ra, vẻ mặt bình tĩnh.

Haruno Sakura ngẩn ra, nhưng vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.

Đứa nhỏ này cùng người kia thật đúng là giống nhau như đúc, không chỉ là diện mạo, ngay cả chấp niệm luyện tập cũng giống nhau, không bao lâu nữa chỉ sợ sẽ kích hoạt được sharingan, đến lúc đó còn không biết phải giải thích với anh như thế nào.

"Trời ạ, anh cũng quá chăm chỉ đi, cái này mới mua một tháng liền dùng thành như vậy, lãng phí như vậy, cẩn thận mẹ trừ tiền tiêu vặt của anh!"

Haruno Weixi không dám tin mở to hai mắt, hai sợi tóc màu hồng phấn đung đưa theo chuyenr động của cô bé.

"Được rồi được rồi, đã như vậy, vậy ba người chúng ta cùng đi chợ đi, Weixi không phải cũng muốn ăn viên đậu đỏ trong tiệm bánh ngọt sao? Hôm nay liền dẫn các con đi ăn no!"

Haruno Sakura nắm chặt nắm tay, lưng đeo rương thuốc, hai tay một bên dắt một người, ba người vui vẻ ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

Nơi này là biên giới của Tuyết Quốc, những ngôi làng ẩn nấp trong rừng lá kim rậm rạp, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tuyết đọng quanh năm không tan.

Haruno Sakura đi khám bệnh cho người nhà kia trước, sau khi thuận lợi thu tiền khám bệnh liền đi về phía cửa hàng bánh ngọt.

"Chào chị xinh đẹp, cho bọn em ba xâu đậu đỏ viên, hai chén canh đậu đỏ, còn có một chén trà bạc hà."

Haruno Weixi day day mũi chân, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đặc biệt rất được người lớn yêu thích.

"Được, bé con chờ một chút nha, rất nhanh sẽ mang lên cho em."

Haruno Weixi gật đầu, nhìn Haruno Kou đang dùng kunai trong tay mới mua khoa tay múa chân, cười hì hì chen chúc bên cạnh bé nói.

"Anh ơi, sao anh lại căng thẳng thế, đã đi ra ngoài thì phải chơi vui một chút chứ, em giúp anh gọi trà bạc hà anh thích nhất, mau cảm ơn em đi~"

Đôi mắt đen thật to của Haruno Kou phá lệ sáng, bé nghe Weixi nói như vậy quả nhiên yên lặng thu hồi kiếm trong tay, vẻ mặt ôn hòa nói.

"Cám ơn em gái."

Haruno Sakura lộ ra vẻ mặt hài lòng, Haruno Kou dường như là phiên bản thu nhỏ của người kia, nhưng cũng may, đã có cô và Weixi, nên Kou trưởng thành rất hạnh phúc, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ làm mặt lạnh, chẳng qua vẫn sẽ mang theo cảm giác thành thục không phù hợp với tuổi tác của bé.

Chẳng lẽ bởi vì là anh trai sao?

Haruno Sakura đang yên lặng suy tư, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến những từ quen thuộc.

"Hỏa Quốc lần này thật thảm, ngoại trừ ninja, tất cả người bình thường đều nhiễm bệnh dịch, nghe nói sống không quá nửa tháng."

"Nguồn lây nhiễm hẳn là làng Lá đi, Hokage đại nhân hiện tại khẳng định đã sứt đầu mẻ trán, nhưng có thể làm sao bây giờ, y nhẫn có năng lực ít như vậy, khẳng định không cứu..."

"Không chỉ vậy, tôi nghe nói sự bạt nhẫn của Konoha đã tụ tập lại rồi, còn ở trong thị trường chợ đen ra giá cao mời ninja cấp S đi vây công làng Lá, đến cuối cùng phỏng chừng ngay cả ninja cũng không giữ được. "

Haruno Sakura cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, thân thể kịch liệt nhoáng một cái thiếu chút nữa té ngã.

Làm thế nào lại có thể ...

"Mẹ, đồ của chúng ta tới rồi, mẹ mau ăn đi, a? Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy? Sắc mặt của mẹ thật kém......".

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Haruno Weixi cầm ba viên đậu đỏ cùng canh đậu đỏ, cùng Haruno Kou lo lắng nhìn cô.

"Không, không có việc gì. Chúng ta sẽ về nhà, mẹ có chuyện muốn nói chuyện với hai đứa. "

Haruno Sakura bối rối trực tiếp ôm hai người lên, sử dụng thuấn di trở về nhà gỗ.

Cô buông con đang kinh ngạc nghi hoặc xuống, ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn bọn họ.

"Kou, Weixi , mẹ cần trở về làng một chuyến, nơi đó có cha mẹ, bạn bè và thầy cô rất quan trọng, hiện tại bọn họ đang gặp nguy hiểm, mẹ không thể mặc kệ bọn họ."

"Được, chúng ta cùng mẹ trở về."

"Đúng vậy! Mẹ ở đâu thì chúng ta ở đó!"

Nhìn biểu tình kiên định của hai người, Haruno Sakura do dự cắn môi dưới.

"Nhưng sẽ gặp nguy hiểm, mẹ vẫn muốn các con tạm thời ở nhờ nhà bà Mai trong làng."

"Không được, con không cần."

"Anh không cần, con cũng không cần, chúng ta phải đi theo mẹ! Nếu mẹ dám hạ gục chúng ta rồi lại rời đi, chúng ta liền trộm rời khỏi nơi này, dù sao trước đó chúng ta nghe mẹ nhắc tới tên quê hương, làng Lá, hỏi một chút là biết ở nơi nào!"

Haruno Sakura đau đầu đỡ trán, cảm thấy tính tình cùng chỉ số thông minh của hai ông trời con này thật đúng là không thể tin được.

Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, để hai đứa nhỏ ở nơi hẻo lánh xa xôi như vậy cô cũng không yên tâm, hơn nữa đã trốn nhiều năm như vậy, cha mẹ còn không biết sự tồn tại của Kou và Weixi, đã đến lúc dẫn bọn họ trở về xem một chút.

Nhưng... Nếu cô gặp người đàn ông đó, anh ta có thể làm tổn thương đứa trẻ hoặc cướp đứa trẻ với cô ấy hay không.

Haruno Kou nhìn Haruno Sakura do dự rối rắm còn mang theo vài phần đau đớn, vươn bàn tay nhỏ bé đặt lên mặt cô.

"Mẹ, nếu mẹ đang lo lắng cho con và Weixi gặp cha, chúng con có thể cam đoan với mẹ, chúng con tuyệt đối sẽ không để ý tới ông ấy, sự tình được giải quyết chúng con liền trở về, hơn nữa, con và Weixi cũng muốn nhìn xem Konoha như thế nào, muốn nhìn ông bà ngoại, mẹ cũng rất nhớ nhà không phải sao?"

"Đúng vậy, anh trai nói không sai, cha cặn bã kia con một chút hứng thú cũng không có, ông ấy đừng hòng nói với con một câu! Nếu ông ấy dám thương tổn mẹ, con cùng anh nhất định sẽ hung hăng đánh ông ấy một trận!"

Haruno Sakura nhìn Kou nghiêm túc gật đầu, Weixi đang vung nắm đấm, nhịn không được ôm lấy bọn họ, nước mắt long lanh nơi khóe mắt.

"Kou, Weixi , cám ơn các con."

"Mẹ... mẹ dùng nhiều sức quá. "

"Mẹ ôm quá chặt, Weixi muốn nghẹn chết rồi!"

"Ha ha, xin lỗi hai đứa..."

Kou nói không sai, đã đến lúc cô trở về đối mặt với tất cả mọi thứ, nhưng, khi nhìn thấy người kia cô cũng có thể hời hợt nói một câu "Đã lâu không gặp" hay không?

Mình giải thích 1 chút là tên 2 bé là tiếng Trung nha mn. Vì tác giả kb tiếng Nhật nên đặt tên 2 bé tiếng Trung ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro