7
Lý Vi lùi lại một bước "Sau này em cũng không dám cho anh biết, thật ra kỹ thuật ghép dán của em rất tốt, nếu không phải không có có thời gian..."
"Lý Vi cuối cùng thì làm cái gì?"
"Thật ra... Cái cúp anh đạt được hồi đại học ý, hai bên đều bị vỡ, nhưng em dính rất chuẩn, không ai phát hiên ra! Đến anh cũng không..."
"Lý!... Vi!...." Dương Lịch Thanh nâng ngửa người trên hai má tái nhợt đã dần có sắc đỏ... Hộ sĩ bên cạnh đều nhìn không nổi, đã nhin lâu, đến người nghiêm túc như bác sĩ cũng không nhịn được cười.
"Lại đây!" Dương Lịch Thanh vươn tay. Lý Vi do dự một chút, vẫn đi đến trước mặt Dương Lịch Thanh.
Ngón tay cái cùng ngón trỏ nhéo thịt trên má Lý Vi, lay sang bến trái rồi bên phải "Tôi đã nói nhiều lần là trong phòng không được chơi bóng chày. Da mặt cậu quá dày?' Dượng Lịch Thanh gào thét "Tôi muốn trừ ba tháng lương của cậu!" Hộ sĩ cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, quay đầu đi bả vai run rẩy, bác sĩ cũng đứng run nhẹ.
"Ô vợ... Dương tổng... Ông chủ Dương, tha thứ cho em đi! Em không dám." Lý Vi má bị đau uốn éo đứng dậy, vừa nãy Dương Lịch Thanh ra tay thật độc ác.
"Cậu thật sự là... Ahhh, ừ, ahhh! Ahhh ừ!"
"Ôi chao ôi chôi vợ, nhẹ thôi, da mặt muốn rớt rồi."
"Ahhhh!Ah! Ừ... Ừ! Đau! Đau quá!"
Dương Lịch Thanh ngã xuống giường sinh, tay ôm bụng đau đớn kêu thành thiếng. Bác sĩ vội vàng nhìn xuống, đã bắt đầu.
"Chính là bây giờ! Mau, dùng sức!"
Cung khẩu đã mở hoàn toàn, đầu thai nhi đã lộ ra phía ngoài, dinh nở bước vào thời khắc quan trọng nhất. Dương Lịch Thanh gào rú, hai bàn tay bắt lấy tay vịn, dùng hết khí lực rặn xuống phía dưới.
"Ừ! Ah ah... Ah! Đau...Ahh! Ừ!"
Đầu thai nhi ươn ướt, thong thả, một tấc thốn thuận theo lực trượt xuống dưới. Thân dưới không ngừng nâng lên, hai chân gắt gao đạp lấy bàn đạp.
"Tốt, rất tốt, cứ như vậy, dùng lực, hít sâu, hít sâu." Bác sĩ ở bên cạnh chỉ đạo, Dương Lịch Thanh thấy lỗ tai ong ong, gần như chẳng thể nghe thấy gì.
Đầu thai chậm rãi trượt qua sản đạo chật hẹp, thông qua xương chậu, thân thể cũng trượt theo tiến xuống. Tráng đạo phình to một đống, không thể lên cũng không thể xuống, khiến hắn thở gấn. Sản đạo cũng đã đủ trơn, cơ giãn cũng đủ cho đứa bé sơ sinh chui lọt, nhưng vì nhóc con này có một chút lớn, làm phía dưới có chút chặt.
"Ahhhh! Đau buốt... Ahhh ư! Ahhhh..."
"Tốt, dùng sức, tốt, đã nhìn thấy đầu bé." Thật ra là diễn ra rất nhanh, nhưng lại giống như đã trải qua cả thế kỉ. Tại lỗ hậu, đầu nhỏ đen sì lẫn lộn với nước ối lộ ra.
"Tốt rồi, đầu sắp ra rồi, thở đều, dùng sức." Những kiến thức sinh sản học được vỡ thành mảnh nhở trong đầu, Dương Lịch Thanh cảm thấy miệng mặn mặn, tiếp theo thấy một khăn nóng thấm nước khử độc ở trong miệng.
"Cắn cái này, đừng cắn miệng em đau lòng." Lý Vi nói.
Đầu thai bắt đầu ra ngoài, lỗ hậu theo mỗi cử động đều chậm rãi kéo căng, phình ra một đống. Một chút ít, một chút tiến lên phía trước đều là khổ cực. Gần nửa đầu thai đã ra ngoài hậu môn, vốn là hồng hào bị căng ra thành màu trắng.
"Đau, đau chết, mở" Dương Lịch Thanh nhìn Lý Vi, cả người như mới vừa tắm xong, mắt đã xuất hiện tơ máu, bị đau đớn đến mức nước mắt vương đầy trên khóe mắt chảy vào tóc mai.
"Sẽ không sao đâu, đừng sợ."
Đỡ lấy một nửa đầu đã ra ngoài, bác sĩ nói: "Tốt, một lền dùng sức nữa, dùng toàn lực."
Dương Lịch Thanh cảm thấy lỗ hậu mình muốn rách toạc, tầm mắt đen lại, huyệt thái dương nhảy dựng lên, hít vào một hơi sâu dồn toàn lực rặn xuống, đồng thời hai bắp đùi cũng dùng lực kéo xuống, cả đầu đứa bé nằm trong tay bác sĩ, đỡ lấy đầu nhỏ, men theo lỗ hậu nhẹ nhàng chuyển đông, bả vai, bụng, chân nhanh chóng ra ngòai. Ngay thời khác rời khỏi lỗ hậu, nước ối chảy ra ngoài, tiếng khóc nỉ non vang lên.
"Oaaa"
Nghe thấy tiếng khóc, Dương Lịch Thanh như bị rút cạn khí lực, đổ gục trên giường không nhục nhích, chỉ còn dồn dập thể dốc.
"Bố có muốn cắt dây rốn không, mau lại đây." Hộ sĩ kêu lên.
Lý Vi chân có chút nhũn, trên tay vẫn cầm DV. Đi về phía trước, nhìn thấy tiểu sinh vật màu hồng này, toàn thân thấm đầy dịch nhờn, dây rốn nối với phần dười của Dương Lịch Thanh, bàn tay bàn chân nhỏ bé khua khoắng, cái miệng nhỏ nhắn trên khuôn mặt ngũ quan bé xíu, cũng không nhìn ra là giống ai, chính là do mình sinh ra.
"Mau cắt đi." Run rẩy cầm chiếc kéo hộ sĩ đưa cho, vừa dùng lực, đứa bé đã hoàn toàn rời khỏi cha, ôm ở trong tay mình.
"Anh xem này, con của chúng ta." Dùng một tấm vải trắng ôm chặt con, nước ối còn chưa kịp lau đứa đến trước mặt Dương Địch Thanh.
Dương Lịch Thanh yếu ớt quay đầu lại. "Thật nhỏ". Bàn tay cầm chặt tay của đứa bé, đôi mắt mông lung.
"Lớn lắm, ba cân chín. Vợ, vất vả cho anh rồi."
Dương Lịch Thanh đem ám áp đến, áp sát trẻ sơ sinh vẫn còn ươn ướt. "Tóc của nó thật sự dày, giống anh." Đôi mắt nhắm lại, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
Lý Vi cầm tay của hắn, một nhà ba người nắm tay nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro