4
"Ừ...ừ..."
Dương vật cứng nóng như bị thiêu đốt, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong. Dương Lịch Thành vuốt ve bụng cao vút của mình, tránh cho nó thuận theo cơ thể mình mà dao động kịch liệt quá. Lý Vi so với trước kia đã khắc chế rất nhiều, hành động không nhanh nhưng mỗi một cái như là muốn tiến vào nơi sâu nhất.
Vách trường của Dương Lịch Thanh trơn ướt, tràng đạo là nơi thai nhi thông qua đã chuẩn bị xong, trở nên cực kì co giãn. Giống như là tự động hấp thụ, Lý Vi bị vách tường bên trong chặt chẽ bao trùm, cố gắng lắm mới không rút vào chọc ra toàn lực.
Lúc này làn da hơi ngâm đen của Dương Lịch Thanh bởi vì hưng phấn mà nhiễm một tầng hồng lựng, đèn chiếu xuống làm mồ hôi phản xạ lại ánh sáng, trở nên lóng la lóng lánh. Lý Vi ngắm nhìn hắn từ một bên, đôi mặt nhỏ hẹp đang khép hờ, bờ mi đen rậm rạp đã bị thấm ướt, sống mũi cao thẳng càng thêm rõ ràng. Lông mày hơi nhíu lại, giống như vừa hưởng thụ vừa nhẫn nạn. Đôi môi mỏng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Biểu cảm này Lý Vi đã nhìn qua vô số lần, mỗi lần nhìn đều khiến hắn hưng phấn thỏa mãn. Người đàn ông anh tuấn khiêu gợi này có biểu cảm như thế là vì chính mình, hắn bị mình khơi mào khoái cảm tình dục, chỉ có mình mới khiến hắn đạt đến khoái lạc. Quy đầu từng cái xuyên qua vách tường mẫn cảm, những nụ hôn ngọt ngào rơi xuống không ngừng trên bả vai, cổ, lỗ tai.
Phía dưới Lý Vi không ngừng hoạt độn, thuận theo xâm nhập, giống như đã tiếp xúc đến cái gì đó mềm mại. Nhẹ nhàng dùng sức đâm vào, màng mềm mại nhẹ nhàng đẩy hắn về. Lý Vi nhận ra đó là cửa tử cung, bởi vì đã đến lúc sinh sản, đứa bé đã hoàn toàn nhập bồn, tử cung của Dương Lịch Thanh trĩu xuống, cửa tử cũng cũng thuận theo tử cung hạ thấp xuống. Nghĩ đến chính mình và con chỉ cách nhau một tầng cung vách tường, Lý Vi đột ngột trở lên hưng phấn lạ thường. Dùng sức đưa thẳng vào, dương vật cắm sâu vào bên trong, quy đầy đụng vào cửa tử cung mềm mại ở bên trên.
"Ừ, ah!" Vốn đang rên rỉ, Dương Lịch Thanh giống như chạm phải nóng, lớn tiếng hét lên.
"Ừ...Ừ! Em làm gì... Không nên... Đừng ở đó..."
"Em đụng đến cửa tử cung anh rồi, mềm mại, thật thoải mái." Quy đầu của Lý Vi xoay vòng nghiền qua miệng tử cung của Dương Lịch Thanh.
"Đừng, đừng đụng vào... Ah! A, ngừng, dừng lại ... Ừ! Ừ..."
Toàn thân Dương Lịch thân run rẩy, hoàn toàn không khống chế được âm thanh mình phát ra. Hắn không muốn vào chỗ kia mẫn cảm như vậy, mỗi cái chạm vào liền như lửa nóng, khoái cảm trong nháy mắt chiếm lấy đại não, lý trí như trên mây. Lý Vi mỗi lần đụng vào miệng tử cung, đứa bé trong đó cũng như đánh trận, di chuyển qua lại. Hắn không chịu nổi,
"Thoải mái a, bảo bối, anh không muốn em chạm vào, không ngờ mẫn cảm như vậy, em chịch anh rất thoải mái."
"Ừ, ừ!... Ah... Ah ah... Ô... Ừ..."
Dương Lịch Thanh muốn nói cẩn thận đứa bé, nhưng hắn hoàn toàn không thể thốt ra, hắn đã chẳng thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Dương vật hắn đã cương cứng, nhanh chóng đạt đến điểm cực hạn. Lý Vi bắt lấy dương vật hắn, thuận theo chính mình dùng tay sờ mó một dòng nóng bỏng xuất ra trong bàn tay. Lý Vi cùng không hề ngó lơ hắn, ra vào sâu phía trong, cuối cùng như muốn xâm nhập vào trong miệng tử cung Dương Lịch Thanh, phóng hết tinh hoa vào trong.
Sau cao trào đại não Dương Lịch Thanh dường như trốn rỗng, thân thể như bay bổng trên mây. Từng ngụm từng ngụm hít vào không khí, dường như không biết mình ở phương nào. Lý Vi vuốt ve hắn, nhưng không có rút dương vật ra, mà thuận theo hô hấp di động rất nhỏ, quy đầu mài trên miệng tử cung. Dương Lịch Thanh cũng thuận theo sự ma sát nhẹ nhàng của hắn.
Sau khi mây mưa xong, Dương Lịch Thanh đã có chút hối hận. Quá điên cuồng rồi, ngay tại bệnh viện trên giường bệnh, ngay tại thời khắc chuẩn bị sinh! Nhưng vì vừa mới giao hoan sung sướng, toàn thân hắn như nhấn chìm trong ấm áp, cảm giác nhẹ như lông.
"Em làm loạn quá! Hại con thì làm sao bây giờ". Dương Lịch Thanh nhin không được phàn nàn.
"Em cũng là muốn cho bảo bao ăn sáng". Bờ môi mở ra, lưỡi liếm hôn vành tai, ngón tay Lý Vi thong thả trượt lên trượt xuống toàn thân mang bầu.
"Em, ừ!..." Hai người phái dưới còn chặt chẽ gắn chặt, mỗi lên chuyển động đều mang đến cảm giác.
Dương Lịch Thanh cảm giác được nhiệt thiêu đốt của Lý Vi vẫn còn, không dám chuyển động nhiều. Lý Vi cũng không muốn làm thể lực của Dương Lịch Thanh bị hao tổn quá nhiều, hai người nằm như vậy một hồi. Tay vuốt ve bụng lớn của người yêu, Lý Vi sờ rốn nổi lên của Dương Lịch Thanh.
"Hay là con ngủ đông rồi, thế nào mà hắn vẫn không còn động tĩnh."
Giống như trả lời Lý Vi, dưới lòng bàn tay mềm mại của Lý Vi cái bụng co rút thành cứng rắn. Đồng thời, Dương Lịch Thanh cũng bật ra tiếng rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro