Let's play a game of dissection (4)
Nguồn: https://chocoenvy.tumblr.com/post/667697501088940032/lets-play-a-game-of-dissection
Dự đoán chap hơn 5k chữ.
-
-
-
Bàn tay Tsaritsa run lên, trong con ngươi là cơn giận dữ sẵn sàng đóng băng toàn bộ Teyvat và địa ngục, máu lưu thông trong huyết quản Childe như đóng băng lại, anh muốn cầm lên vũ khí, tử chiến với một hoặc cả ba vị Thần kia, nhìn máu chúng rơi ra, nhìn chúng quỳ xuống, nhục nhã như cách bạn phải chịu.
Bàn tiệc vốn đang bình thường thoáng chốc lại ngập tràn sát khí, mặc dù bạn biết kẻ họ nhắm đến không phải mình, bạn biết họ sẽ không làm gì bạn, bạn biết rõ điều đó.
Nhưng bạn vẫn run lên vì sợ hãi, môi bạn run lên khi cố tìm chút hơi ấm trong vòng tay của Tartaglia, nhưng nhiệt độ cơ thể bạn lại càng giảm xuống, người anh vốn không có hơi ấm, chỉ có duy nhất ngọn lửa cuồng nộ, sẵn sàng thiêu rụi bất cứ thứ gì ngáng đường khi nó thức giấc.
Bạn bịt tai lại, cố vùi mặt vào đầu gối.
Tôi cảm thấy mình thật thảm hại.
Tôi ghét con người.
Tôi ghét con người. Tôi ghét tất cả bọn chúng.
Tất cả các ma vật đã đúng khi săn lùng những tên con người đó, chúng xứng đáng bị xé xác ra từng mảnh, ít nhất thì những người bạn hilichurls cũng dịu dàng với bạn ngay cả khi họ tức giận.
Con người không hiền lành, và sẽ không bao giờ hiền lành-
“Tartaglia.” Giọng của Tsartisa làm ngưng đọng bầu không khí giết chóc, khiến trái tim bạn như nhảy lên: “Hãy mang Bệ hạ về phòng của ngài, ta không muốn ngài phải nghe những chuyện dơ bẩn tiếp theo."
"Tất nhiên, thưa Nữ hoàng" Childe nói, bế bạn trên tay, cẩn thận từng bước trên sàn nhà băng giá.
Bạn ôm đầu, cố vùi mình vào lồng ngực Childe.
"Đừng để Bệ hạ rời khỏi phòng của ngài, Tartaglia."
"Vâng." Anh ấy đáp lại, nhíu mày trước sự kỳ lạ của bạn: "Có chuyện gì vậy Thần của tôi?"
Vành mắt của bạn dường như không thể ngăn nổi dòng nước mắt, nó khiến ánh vàng trong mắt bạn dần rực rỡ hơn, không khí xung quanh dường như thay đổi một cách chóng mặt, bạn đẩy Childe ra, dùng cả tay và chân.
"Thần của tôi- !" Anh ấy hét lên khi bạn đẩy tay vào mặt anh ấy, cuối cùng, nhân lúc người nọ sơ suất, bạn thoát ra, khỏi cần nói cũng biết, mông bạn tiếp xúc thân mật với nền băng lạnh giá.
Đau...
Bạn rên rỉ vì đau, nhưng nhanh chóng liền đứng dậy, trút hơi thở dài giải tỏa mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Mi tâm của bạn nhăn lại, khiến bạn như biến thành một con người hoàn toàn khác, dã tâm hiện lên trong con ngươi "yếu đuối" kia, cả Tsaritsa lẫn mọi Quan Chấp Hành Fatui đều thấy rõ.
Khát khao trả thù.
-
Klee biết có điều gì đó đang xảy ra.
Teyvat biết điều đó, nhưng nó không chịu nói ra.
Klee nghĩ mình đã biết nó là gì.
Cô đoán Albedo cũng biết điều này.
Cô càng chắc chắn hơn khi nghe anh ấy nói với Đội trưởng Jean rằng: “Klee còn quá nhỏ để nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, tôi sẽ trông chừng em ấy, làm ơn, đừng ép em ấy tham gia vào việc này."
Jean định tranh luận tiếp nhưng cô đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Klee, đôi ngươi đầy vẻ bối rối và đầy sợ hãi, Đội trưởng Đại diện thở dài, quyết định để Klee ở lại cùng Albedo.
Albedo nhanh chóng bế Klee lên và đưa cô đến phòng thí nghiệm của anh ở Long Tích Tuyết Sơn.
"Anh Albedo?" Klee thút thít.
Người kia không đáp, nhưng Klee biết tại sao anh lại không đáp mình, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn khi Albedo cố gắng giúp cô tránh xa những cuộc truy lùng tìm "kẻ mạo danh" của các kỵ sĩ Tây Phong.
Đó là cho đến khi Kaeya cũng tham gia, họ đến Long Tích Tuyết Sơn, hoàn toàn không dính dáng tới vụ truy tìm “kẻ mạo danh”.
"Tốt rồi." Albedo nói, lần đầu tiên, anh nở một nụ cười rạng rỡ như vậy: "Bây giờ chúng ta có thể đến tàn tích của Khaenri'ah, Kaeya, Klee." Đôi mắt màu xanh lục của anh hướng về hai người với niềm vui sướng.
Klee không thể không bật cười: "Điều đó có nghĩa là gì anh Albedo?"
Đôi mắt và nụ cười của anh trở nên dịu dàng hơn, dịu dàng hơn so nụ cười lúc anh ru cô ngủ mỗi đêm: "Điều đó có nghĩa là thần của chúng ta sẽ được an toàn."
"Chúng ta chỉ cần đợi đến lúc đó." Kaeya mỉm cười, một tia kiên quyết dần lóe lên trong mắt anh.
Họ đã trở lại Mondstadt vào thời gian như thường lệ, trước khi họ quay trở lại sau những công việc của mình, Klee đã nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở bức tượng của Phong Thần..
Cô ấy kéo tay áo Albedo, ngăn anh bước tiếp: “Anh Albedo...” Klee lẩm bẩm, chỉ tay vào bức tượng: “Có phải tượng của Phong Thần luôn như vậy không?”
Albedo nhíu mày, nhìn lên bức tượng, vào khoảnh khắc đó, hơi thở của anh như đóng băng lại.
Miệng của bức tượng, vốn là một nụ cười nhẹ, giờ đã được điểm thêm vài nét khâu, vết nứt khắp nơi lan rộng ra, lông mày bức tượng nhăn lại, rõ ràng không phải điềm gì tốt lành.
“Rốt cuộc những tên đó đã làm gì?! ” Albedo thì thầm, nỗi sợ hãi dâng trào trong lồng ngực.
Anh ấy đã thất bại trong việc bảo vệ vị thần của họ? Không-
Đến khi các kỵ sĩ Tây Phong quay lại, thắc mắc của anh đã được giải đáp.
"Bọn tôi cắt lưỡi của kẻ mạo danh đó!" Amber đã phải vui mừng thốt lên: "Tên đấy đã chết ngay sau đó, chết do mất máu quả là quá nhẹ nhàng mà!"
Nụ cười toe toét trên khuôn mặt kia khiến Kaeya buồn nôn nhưng anh vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Anh biết, họ đã thất bại trong việc bảo vệ vị thần của mình
Mà nguyên nhân trong đó, đều có một tay của đám người này.
-
Không một người dân nào của Teyvat muốn nói về điều đó, không ai muốn nhắc đến việc những bức tượng Thần của họ bị nứt toát ra sao, hay cả những giọt nước mắt như sao rơi từ mắt Thần.
Họ từ chối thừa nhận nó.
Hơn nữa, thế giới vẫn đang hoạt động bình thường, đúng không?
Tất cả vẫn bình thường, cho đến khi ngày hôm đó, nhiệt độ của toàn bộ Teyvat như rớt xuống âm độ, bàn tay của Fatui xâm nhập sâu vào Teyvat, hành động mờ ám của họ dần rõ như ban ngày.
Miệng của các tượng Thần ở bảy quốc gia bị khâu lại.
Chiếc lưỡi mà Ningguang đang giữ như một "chiến lợi phẩm" biến thành vàng, các tĩnh mạch và máu khô vẫn còn trên đó giờ hiện lên ánh vàng óng ánh.
Bạn không có giọng nói để chỉ huy, nhưng những sinh vật bị ruồng bỏ của Vực Sâu, những con hilihchurls, những con chó săn ma vật, thậm chí cả toàn bộ người dân Snezhnaya, đều cảm nhận được ý chí của bạn.
Trả thù người dân Teyvat.
Những đứa trẻ của Khaenri'ah, những người đã nghĩ rằng bạn đã chết, cũng cảm nhận được ý chí của bạn, tất cả họ đều quá hạnh phúc để duy trì vẻ điềm tĩnh bên ngoài.
"Klee, chúng ta phải đi nhanh." Albedo đã giục cô rời khỏi giường trong đêm.
Klee dụi mắt, giọng nghe lúc được lúc không: “Tại sao...” Cô lẩm bẩm: “Mình đi đâu vậy..?”
Đôi mắt màu màu lục bảo của Albedo gần như phát sáng trong bóng tối: "Ý chí của Thần của chúng ta."
Klee không hỏi gì khác sau đó, cô biết đó là chuyện quan trọng của người lớn, và đây là anh Albedo, cô biết anh sẽ không làm hại mình.
Tuy nhiên, đến khi họ lẻn ra khỏi trụ sở Đội kỵ sĩ Tây Phong và rời khỏi Mondstadt, Klee thấy hai mắt mình ướt đẫm, cô trốn sau Albedo khi hai người gặp Kaeya và Dain, và kể cả khi họ lên chiếc thuyền nhỏ của mình để đến Snezhnaya, Klee vẫn dán mắt vào Albedo. Tìm kiếm sự thoải mái trong làn nước đêm lạnh giá.
Klee không chắc chuyện gì đã xảy ra khi họ đến Snezhnaya, những từ duy nhất mà cô hiểu là: "Vị Thần tôn quý nhất Teyvat kia muốn gặp Klee."
Trái tim nhỏ bé của cô rung động khi nghĩ đến điều đó, cô không chắc mình đang lo lắng, phấn khích hay là cả hai, đến khi Klee hoàn toàn tỉnh táo, cô đã nghe thấy rất nhiều giọng nói của người đang nhiệt thành cầu nguyện, cầu xin sự tha thứ cho tội lỗi mà tất cả họ đã phạm phải.
Albedo và Kaeya cũng nói rằng họ đã làm người kia thất vọng.
Klee lo lắng nắm tay Albedo khi họ vượt qua các thành viên của Fatui, thậm chí còn nhiều hơn những gì Klee đã thấy trong mấy lần "quét map" của cô ấy với bạn khi bạn là một "thế lực kiểm soát" cô ấy và những người nắm giữ vision khác của Teyvat.
Klee không chắc mình có đủ bom để xử lý tất cả những kẻ này không.
Đặc biệt là với cái cung điện lớn như thế nào, những quả bom của cô sẽ chỉ giải quyết được một hoặc hai căn phòng!
Klee muốn nói điều gì đó với Albedo, nhưng đây có vẻ là một ý kiến tồi, Albedo lớn tuổi hơn cô, anh ấy phải biết mình đang làm gì, anh ta cũng đã dặn Klee: “Không được nói bất cứ thứ gì lung tung trong cung điện, Fatui là những kẻ rất đáng sợ, vì vậy đừng nói bất cứ điều gì, trừ khi có ai đó bắt chuyện với em trước."
Đặc vụ Fatui dẫn bốn người họ vào một phòng ngai vàng. Bạn - vị Thần của họ, tạo ra áp lực kinh người, ngồi trên đùi của Tsaritsa trên ngai vàng của cô ấy, hơi thở của Klee như bị ngưng đọng lại, cô cảm giác như mình đã quen biết bạn từ trước, ngay cả trước khi cô được sinh ra, hai người đã quen biết nhau.
Klee được sinh ra là dành cho bạn.
Bạn đứng dậy khỏi lòng Tsaritsa, Băng Thần đỡ lấy tay bạn, các Quan Chấp Hành Fatui quỳ xuống trước bạn, chân bạn di chuyển từng bước xuống cầu thang, cuối cùng là đứng trước bốn người họ.
Albedo, Kaeya và Dain cúi chào, Klee vội vàng bắt chước động tác của họ.
"Vị Thần của tôi." Họ nói: "Chúng tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ Ngài tốt hơn, chúng tôi thề sẽ làm bất cứ điều gì, theo ý chí của Ngài."
Bạn phất tay, và cả bốn người ngẩng đầu, Klee hơi run rẩy nắm lấy tay Albedo, anh là người duy nhất hiện tại giúp cô cảm thấy thoải mái khi ở trong lãnh địa nơi băng tuyết không bao giờ tan.
Sau đó, trên khuôn mặt của thần thánh, bạn mỉm cười nhẹ nhàng, giống như những trang sách được miêu tả, nụ cười mềm mại và ôn nhu.
Klee bật cười toe toét.
Bạn là Chúa! Bạn thực sự là Chúa của bọn họ.
Đôi mắt của bạn bắt gặp cô ấy và Klee có thể đã dừng lại ngay tại đó.
Bạn cũng mỉm cười, hơi cúi người trước người trước mặt, bạn vẫy tay khiến Klee đứng hình, phải đợi một lúc sau cô mới vẫy tay lại, nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ quả bom nào của cô ấy.
Klee chủ ý đưa tay ra, rõ ràng là muốn được ôm.
Bạn bật cười khúc khích, một âm thanh làm tan chảy trái tim của mọi người ở đây, và bạn đã làm như vậy, bạn vòng tay qua người Klee, bế cô lên và xoay vòng quanh, rồi thả cô xuống đất, khiến cả hai đều cười đến vui vẻ.
Bạn làm động tác, 'rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau, Klee, tôi nhớ em.'
Tsaritsa đã dịch nghĩa cho Klee từng động tác của bạn, vì Klee không hiểu bạn đang nói gì, cô chỉ cười toe toét và bật nhảy lên xuống.
“Klee cũng nhớ Ngài lắm, cả Dodoco cũng vậy!" ” Nụ cười của Klee tắt ngấm, cô cau mày một chút, đôi mắt nhăn lại vì lo lắng: "Nhưng... uhm... tại sao Ngài lại không nói chuyện?"
“Klee-” Albedo nói nhưng bạn đã nhanh chóng vẫy tay.
Bạn tạo dấu X bằng ngón tay và đưa nó trên môi.
"Ngài bị câm?" Klee nghiêng đầu sang một bên.
Bạn gật đầu.
"Ah- Klee không biết điều đó, Klee xin lỗi, Klee sẽ không hỏi nữa!” Cô mỉm cười, chỉnh lại quai ba lô.
Bạn xoa đầu Klee và đứng dậy, nắm tay Tsaritsa, bạn đã không bỏ lỡ ánh mắt cháy bỏng từ ba người từ Khaenri'ah, nhưng bạn đã chọn cách phớt lờ nó.
“Chúng tôi đã nghe thấy lời kêu gọi của Ngài, trả thù Teyvat, chúng tôi sẽ hỗ trợ bằng mọi cách có thể." Dainsleif nghiêm nghị nói.
Bạn gật đầu, nụ cười không vụt tắt trên khuôn mặt.
"Trả thù Teyvat?" Klee lẩm bẩm, Albedo nghe và nhìn xuống cô ấy: "C- Còn Qiqi ah- Diona và cả Sayu thì sao..?" Cô sụt sịt, tay bất chợt run run.
"Ngài chỉ trả thù những kẻ lăng nhục Ngài." Childe nhẹ nhàng mỉm cười với Klee.
Kaeya nheo mắt: "Chúng ta sẽ không giúp đỡ Ngài sao?"
"Tất nhiên là không có chuyện đó." Giọng nói của Tsaritsa cắt ngang không khí, yêu cầu mọi người phải lắng nghe cô ấy: “Nhưng Bệ hạ đã nói rằng Ngài sẽ là người thực hiện cuộc trả thù của mình, Ngài sẽ trừng phạt những kẻ đã khinh thường Ngài."
Nụ cười của bạn không hề phai nhạt đi, nó vẫn ôn nhu, dịu dàng và có phần sắc sảo, đôi mắt của bạn như kể lại cuộc hành trình tồi tệ ở Teyvat, nó khiến bạn trở thành một "con người" như ngày hôm nay.
Tàn nhẫn.
Thời đại cai trị của Thất Thần, nên kết thúc rồi.
-
Hàng ngày các vị Thần, và cả người dân của họ cầu nguyện với các bức tượng của bạn, họ có thể không thừa nhận ra miệng, nhưng họ biết đó là bạn, "kẻ mạo danh" mà họ đã giết ở Liyue.
Toàn bộ Teyvat tôn thờ bạn chứ không chỉ riêng những bức tượng của bạn, tất cả họ đều biết bạn đang tồn tại trên lục địa này, sức mạnh của bạn ngày càng lớn mạnh hơn, bạn kết nối tới toàn bộ ngóc ngách và tất cả sinh linh của Teyvat, miễn là bạn muốn, bạn có thể lấy nó về từ bất cứ đâu, về cơ bản, bạn đã có sức mạnh của "bản đồ tương tác", có thể xác định bất kỳ thứ gì, bất cứ lúc nào.
Bạn không muốn trả thù vì lợi ích của mình, mặc dù nó sẽ rất thoải mái.
Đó là bởi vì bạn không thể tìm thấy Milo ở bất cứ đâu.
Với năng lực mạnh đến mức biến thái của bạn và thời gian bạn đã ở với Milo, bạn chắc chắn rằng bạn có thể tìm thấy nó, nhưng mặc thời gian vẫn cứ trôi, bạn vẫn không tìm thấy nó, cha của Milo cũng vậy, các pháp sư Vực Sâu, và cả các hilichurl bạn từng gặp, bạn cũng không thể tìm thấy bất kỳ dấu tích nào của họ.
Các bức tượng của bạn đã bắt đầu nứt ra, bắt đầu từ đôi mắt của bạn, theo từng mạch máu của bạn, mắt theo dõi thân tượng bằng vàng, các vị Thần vô cùng sợ hãi, nếu bức tượng của bạn bị vỡ tung...
Sẽ là dấu hiệu của ngày tận thế.
Vì vậy, các vị Thần đã tập hợp với nhau trước bức tượng của bạn ở Inazuma, nhìn vẻ bề ngoài, nó lớn hơn bất kỳ bức tượng nào của bảy quốc gia.
Hmm... tất nhiên là ngoại trừ Snezhnaya.
Bạn nhìn xuống những kẻ đang run rẩy từ trên đỉnh đầu bức tượng, tựa đầu lên tay phải, hai tay bức tượng chắp lại trước ngực, bên trong đấy là cả Teyvat, những đường vân vàng chạy khắp tượng Thần, có nguy cơ làm nứt vỡ tượng.
Nhanh lên... bóp nát tình yêu của bạn đối với cái Teyvat này..
Một nụ cười bình tĩnh đến điên cuồng nở trên môi bạn, khi bạn hờ hững nhìn xuống những tên đó, Thất Tinh Liyue, các kỵ sĩ Tây Phong, chưa kể còn có cả lãnh đạo của ba ủy ban cũng có mặt ở đây.
Tất cả những kẻ bạn muốn trả thù.
May mà chúng tập hợp lại cả ở Inazuma, bạn cẩn thận đứng dậy, nhờ vào sức mạnh ngày càng tăng lên của mình, cơ thể bạn dần hồi phục nhưng bạn vẫn quen sống chậm như trước kia.
Bạn ngày càng mạnh mẽ hơn, để có thể tìm ra ai đã làm điều đó với Milo.
Liếc mắt nhìn xuống đám đông vẫn chưa nhận ra mình, bạn không thể không cong khóe môi, chả trách, cảm giác trả thù như này, ai lại không thoải mái kia chứ.
Nhưng nụ cười bạn chợt tắt khi nghĩ đến những người bạn đã hi sinh.
Ngay từ đầu, họ có thể giết bạn nhưng họ đã không làm điều đó, họ giúp bạn thoát khỏi bàn tay con người, bạn mới chính là kẻ duy nhất nắm giữ quyền sát sinh, ai cho chúng cái quyền đó?! Chúng không giống bạn, bạn cần phải lên cấp cho nhân vật, nhưng giờ bạn biết mình không cần nó nữa.
Thân thể này là thân thể tôn quý nhất trần thế, nắm giữ mọi đại quyền của đất trời, vạn kiếp đều không thể thay đổi.
Milo, những con chó săn, pháp sư Vực Sâu, và các hilichurls, không có lý do gì để phải chết.
Bạn thở dài, vươn cánh tay lên trời, nắm lấy những ngôi sao tưởng chừng không thể với tới trước khi nhảy xuống khỏi bức tượng, gió nâng niu từng bước chân của bạn, nhẹ nhàng bước xuống trước mặt những kẻ tội lỗi đang cầu nguyện.
Họ thở hổn hển khi nhìn thấy khuôn mặt của bạn, nó làm họ nhớ đến "kẻ mạo danh" mà bọn họ từng hô hào giết chếtúc trước ở Liyue.
Ngay khi họ định chạy đến chỗ bạn và quỳ xuống xin lỗi, Fatui đã bao vây họ, tạo ra một bức tường ngăn giữa họ với bạn.
Bạn đứng giữa Tsaritsa và Childe, những Quan Chấp Hành khác thì bao vây ba vị Thần còn lại và con dân của họ, ba người cuối cùng của Khaenri'ah đứng trước mặt bạn, ngăn cản những tên hối hận muộn màng tiếp cận bạn.
Họ hét lên tuyệt vọng, cầu xin bạn tha thứ cho của họ, một số quỳ sụp xuống đất, một số kích động đứng lên, cầm chặt vũ khí của mình.
"Ngươi chỉ quan tâm đến việc bản thân có được Bệ hạ tha thứ, không hề bận tâm đến việc liệu có một quốc gia, con dân của mình có được hưởng đặc ân đó hay không."
Giọng nói của Tsaritsa lạnh đi, và mặt đất xung quanh dần đóng băng: "Ngươi bị che mắt bởi những thứ phàm tục, mải mê với cái danh phận Thần của mình, đến mức không thể nhận ra Ngài đang ở trước mặt ngươi."
Nụ cười của bạn không hề phai nhạt khi bạn đi giữa Fatui và những người của Khaenri'ah, đứng trước những người đã xúc phạm đến bạn và cả những người chưa từng làm điều đó, trước mắt, là ba vị Thần kia, ngay khi bạn đến gần họ, họ khuỵu xuống, tay họ run rẩy khi cúi đầu vì bạn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Bây giờ Ngài lại đứng trước ngươi một lần nữa."
Bạn thoáng nhìn qua họ, nhưng nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác, hoàn toàn phớt lờ ba người kia.
"Để phán xét Teyvat này, tất cả sinh linh đều phải có một hình phạt xứng đáng."
Mắt bạn dán chặt vào đám người bên dưới, tư thế của họ giống như các vị Thần của mình, quỳ xuống và run rẩy, đầu cúi xuống thấp nhất có thể, bạn cúi xuống trước mặt Ningguang, nhẹ nhàng ôm khuôn mặt của cô, buộc đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt bạn.
Trong một cái chớp mắt, bạn đã buộc miệng Ningguang mở ra và nắm lấy lưỡi của cô ấy, với quyền năng vượt qua cả thần thánh của bạn, mọi việc đều sẽ thuận theo ý chí của bạn mà không cần làm gì quá khó khăn, Teyvat đáp lại bạn, tạo ra một con dao làm từ nguyên tố nham, một con dao xỉn màu, giống như con dao mà cô ấy đã sử dụng để cắt lưỡi bạn.
Ningguang thậm chí không vùng vẫy khi bạn làm với cô ấy, cô ấy khóc, nắm chặt quần áo của bạn.
Lúc trước, nếu bạn làm điều đó với Ningguang khi cô ấy đang rút lưỡi của bạn, cô ấy sẽ đá bạn và ép bạn nằm trên mặt đất như một con chó.
Nhưng bạn đã không làm thế.
Bạn chỉ mỉm cười và giữ lưỡi cô ấy trong tay, vết máu đỏ loang lổ khắp nơi, Thiên Quyền cao quý nôn mửa trên mặt đất, một hỗn hợp của máu và chất hèn hạ trong dạ dày. Bạn lùi lại vài bước, thả lưỡi xuống trước mặt cô ấy.
Tiếp theo, bạn chuyển sang Hu Tao, bạn nắm lấy tay cô ấy và xem xét chúng, đặc biệt là những chiếc nhẫn, bạn cảm nhận rõ tiếng đập thình thịch trong lồng ngực cô, máu lưu thông trong huyết quản như đông cứng lại, khiến cô đứng im ở đó, một bước cũng không thể di chuyển.
Bạn vẫn nhớ cách Hu Tao nắm lấy cánh tay và tóc của bạn một cách thô bạo, giữ cho bạn không thể trốn thoát và thậm chí reo hò khi bạn "đã chết".
Trước đó, bạn đã tìm hiểu kỹ về vũ khí của Hutao, với tay thuận của mình, bạn cầm lấy vũ khí của cô, tay còn lại âu yếm trượng Homa.
Với một động tác nhanh chóng, bạn đánh gục Hu Tao, làm cô hét lên và khuỵu xuống, không dừng tại đó, bạn nắm tóc Hu Tao, giao cô ấy cho Childe, anh dùng hai bím tóc của cô để treo cổ chính cô lên, bạn gật đầu nhìn Hu Tao đang vùng vẫy, Childe mỉm cười rạng rỡ.
Bạn đã nhìn xung quanh để tìm một cô gái tóc xanh nhạt nào đó, nhưng cô ấy không có ở đây.
Bạn giơ tay và làm dấu tên cô ấy.
"Ganyu." Tsaritsa truyền lời của bạn: "Ả ta ở đâu?"
"Cô ấy đã tự sát." Zhongli nói, giọng nói run rẩy: "Cô ấy biết bản thân đã làm tổn thương vị Thần của mình."
"Một cái chết nhẹ nhàng. " Tsaritsa nói.
"Ngươi thậm chí không xứng đáng gọi Ngài là Thần của mình." Đôi tay của Scaramouche co giật, nguyên tố lôi càng rõ ràng xung quanh, ngứa ngáy khi phải thực hiện các hình phạt bên mình: "Ngươi đã từ bỏ đặc ân của Ngài dành cho mình."
Bạn không chắc bản thân đang buồn vì không thể xử phạt Ganyu lúc này hay vì bạn sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô ấy nữa.
Bất chấp mọi thứ, cả Teyvat... vẫn là con dân của bạn, và bạn yêu chúng, chúng chỉ cần được dạy một bài học.
Một trong những điều mà toàn bộ Teyvat sẽ không bao giờ quên, rằng ngay cả khi ngai vàng của bạn trống, họ không có quyền bảo vệ nó cho bạn ở mức độ như vậy, đặc biệt là khi bạn không yêu cầu họ làm như vậy.
Bạn bước trở lại về vị trí của mình, những người bạn đi ngang qua đều sợ hãi nhưng họ không chạy mất, họ đều mong đợi sự trừng phạt từ bạn, từ vị Thần của họ, và họ sẽ không phàn nàn nếu bàn tay kia đánh họ.
Đáng lẽ phải như thế này.
Bạn mỉm cười, nhìn chằm chằm xuống ba vị Thần đang run rẩy quỳ gối trước mặt bạn.
“Không có câu hỏi nào trong thẩm quyền của Bệ hạ, những người từ chối chấp nhận thần tính của Ngài và làm tổn thương đến thần thể của Ngài, đối xử như thể Ngài là một tội ác sẽ bị trừng phạt tương xứng.
Bạn quay lại nhìn Tsaritsa, bạn có thể thấy những ngón tay của cô ấy đang co giật một cách phấn khích, bạn gật đầu và ngay tức khắc, cô ấy nắm lấy cổ áo Venti, xé toạc miệng anh, khiến toàn bộ cổ và miệng anh lạnh cóng, băng tuyết lan ra từ tay của Tsaritsa, dần dần làm cả người anh lạnh cóng, Phong Thần gào thét, hai tay cào cấu vào cánh tay cô, tại sao anh không thể bị bạn trừng phạt? Tại sao lại là Tsaritsa?!
Anh ấy thậm chí không thể nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt ánh lên ánh kim của bạn, hay nhìn chằm chằm vào nụ cười tuyệt vời của bạn, tại sao lại là ánh mắt lạnh lùng, đầy thù hận của Tsaritsa? Bàn tay lạnh giá của cô quăng mạnh anh xuống đất.
Sau đó, bạn gật đầu với Scaramouche và Childe, họ cũng làm điều tương tự với Ei và Zhongli.
Ei biết, lẽ ra cô nên giết con rối chết tiệt này, hắn chỉ là một con rối đáng chết! Đáng lẽ không thể gia nhập cùng bè lũ Fatui và hưởng thụ hào quang của Thần! Hắn nhếch môi, bóp cổ cô, những tia lửa điện bắn ra xung quanh, khao khát báo thù nhảy múa trong mắt hắn, một dòng điện bất ngờ truyền vào cơ thể khiến cô bị sốc, Scaramouche vứt cơ thể cô xuống đất, như một con rối bị vứt bỏ.
Ở phía Childe, anh không ngần ngại xé toạc miệng của Zhongli, cựu Nham Thần ước gì đây là bàn tay của bạn, anh ước bàn tay mềm mại đó xé toạc anh ấy ra, chứ không phải là kẻ trở về từ Vực Sâu này.
Chưa kể Zhongli từng xem Childe là bạn, giờ tình bạn của họ bây giờ lại như chưa hề tồn tại, tầm mắt anh ngập chìm trong máu khi người kia dùng tay mình bóp cổ anh, tay còn lại xé nát lớp da con người của anh, nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt Zhongli khi anh bị Childe quăng xuống đất, cố co người lại, miệng lẩm bẩm cầu xin sự tha thứ từ vị Thần mà anh sẽ không bao giờ nhận được.
Nhìn ba vị Thần nằm gục trước bạn, ho ra máu, bạn nhìn chằm chằm xuống họ, nhăn mày ghê tởm khi họ cố rướn người đến bạn.
"Bệ hạ đã mong đợi ngày này từ lâu." Tsartisa nói, máu tươi phủ lên từng ngón tay xinh đẹp của cô, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh lãnh: "Các ngươi nghĩ hành hạ Ngài một cách tàn nhẫn, giữ Ngài sống không bằng chết làm Ngài đau khổ hơn, Bệ hạ yêu các ngươi, và các ngươi đáp lại Ngài bằng cách gì?"
Cô cười chế nhạo: "Thật đáng thương."
“Biết không? Các ngươi rất phù hợp với vị trí con bọ đang quằn quại đấy, rất rất hợp." Scaramouche nhổ nước bọt, lau đi vết máu đỏ trên người hắn bằng một cái hắt hủi ghê tởm.
Họ ngước nhìn bạn, một tia hy vọng nhỏ nhoi trong mắt khi họ lấp liếm một điều gì đó không thể hiểu nổi qua nước mắt và máu.
Nụ cười của bạn biến thành một điều gì đó khó coi khi bạn nắm chặt bàn tay lại, bức tượng phía sau nứt vỡ và đổ sập xuống đất, bầu trời và gió rùng mình với bức tượng đổ nát của bạn.
Cũng như nụ cười yêu thương của bạn đã biến mất, tình yêu của bạn dành cho Teyvat cũng vậy khi bạn đứng dậy, mặc họ quằn quại trong đau đớn.
Các thành viên Fatui, những con dân thật sự của bạn đã đổ đầy máu của các vị Thần vào một chiếc ly vàng, họ trao nó cho bạn, và trước mặt cả thế giới, bạn đã tuyên bố ngai vàng thần thánh của mình, bạn nhấp môi, thần vị của Thất Thần dường như biến mất trong khoảnh khắc đó.
Mọi người dân Teyvat đều biết, một con người, một "kẻ mạo danh" không thể làm như vậy máu của các vị thần, Vậy mà bạn vẫn đứng đó, máu lấm lem trên khóe môi, ngọn lửa vàng càng rực rỡ lên trong mắt bạn.
Người đó, thực sự là vị Thần, trên tất cả các vị Thần.
-
-
-
Editor: Là một main Hutao và sắp tới là main Zhongli, tôi đáng lẽ không nên edit chap này.
Tôi đã edit chap này phong cách hmm... nhẹ nhàng hơn? Thay đổi một chút so với bản gốc, thực ra trong nguyên tác TG ghi ác hơn cơ :")
Hết rồi nhá, tôi không muốn edit tiếp bộ này đâuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro