Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Let's play a game of dissection (3)

Nguồn: https://chocoenvy.tumblr.com/post/667697501088940032/lets-play-a-game-of-dissection

Dự đoán chap tầm 3k3 chữ.

-

-

-

"Tôi hiểu điều này, nhưng mà..." Pháp sư vực sâu vỗ nhẹ vào lưng bạn, an ủi: "Nhưng Ngài sẽ an toàn hơn khi ở đó, Thần của tôi."

Bạn cố gắng để không ứa ra nước mắt nắm chặt lấy chiếc vòng cổ trong tay (?), quay mặt đi nơi khác, giả vờ như không nghe thấy tiếng cười khúc khích của tên bên cạnh.

"Rất tiếc, Ngài không thể đem nó- Milo theo cùng."

Bạn bĩu môi, hôn nhẹ lên mũi Milo, nó là sinh vật đầu tiên chấp nhận bạn trong cái thế giới cường giả vi tôn này, Milo sủa gâu gâu vài tiếng, đuôi vẫy qua vẫy lại, vui mừng vì cảm nhận rõ tình yêu của bạn dành cho nó, cho đến khi bạn rời đi, nó chưa bao giờ thấy hụt hẫng như vậy.

"Milo." Pháp sư vực sâu nói: "Thần của chúng ta phải đến đó, nơi mà Ngài sẽ được an toàn, nơi Ngài ấy sẽ không bao giờ bị thương."

"Ngươi phải ở đây với gia đình mình, hãy lớn hơn, mạnh mẽ hơn, vì ngươi, cũng như vì Thần của chúng ta, được chứ?"

Bạn không dám quay lại nhìn Milo, bạn không muốn thấy ánh mắt của nó, giọng nó kêu ư ử mong bạn để nó theo cùng, bạn dành tặng cho những "người" đầu tiên xem bạn là con người những cái ôm, lời nói tạm biệt, Tartaglia ở bên cạnh bạn từ đầu đến cuối, anh từng bước hộ tống bạn đến chiếc thuyền đưa bạn đến vùng đất của tuyết trắng - Snezhnaya.

-

Chuyến đi dài trên thuyền, và mặc dù bạn đã trải qua hàng tuần với các hilichurls, bạn vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, cả về mặt tinh thần và thể chất.

Childe, người trong thời gian này đã chăm sóc tất cả các nhu cầu của bạn.

"Đừng lo lắng về Fatui, tôi đã thông báo cho họ biết Ngài là ai, họ sẽ không làm tổn thương Ngài, Thần của tôi."

Bất chấp lời nói của anh, bạn vẫn hơi sợ hãi những người trên tàu, nếu có quá nhiều người ở gần bạn, bạn sẽ trốn vào phòng, khóa chặt cửa lại, môi bạn trở nên khô khan, tay chân cứng đơ lại không rõ nguyên do.

Mà, chắc bạn là kẻ biết rõ nguyên do nhất.

Chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

Khi Childe nhận ra cách cơ thể bạn run lên khi tiếp xúc với người khác, anh ấy đã đề nghị: "Nếu Ngài không chê, tôi có thể đưa Ngài đi khắp nơi, khắp mọi nơi mà Ngài muốn."

"Việc Ngài cần làm chỉ là ở yên trên lưng tôi."

Quả nhiên, Childe đã giữ đúng lời hứa đó, bạn hầu như không sử dụng đôi chân của mình trong suốt chuyến đi này.

"Ngài có cần thứ gì không?" Childe hỏi: "Nước? Hay là thức ăn?" Những câu hỏi liên tiếp dồn dập: "Vết thương có lại tái phát không? Ngài- "

Dù lúc đầu hơi mệt não, nhưng dần dà bạn cũng quen với những câu hỏi quan tâm của người kia, bạn thường nắm lấy tay áo của Childe, vỗ vỗ vào lưng anh ấy hoặc sẽ chỉ vào món đồ bạn muốn, hay nếu vết thương lại trở nên đau hơn, bạn sẽ biểu hiện đau đớn và chỉ vào chỗ đau đó.

Đây có lẽ là chuỗi ngày thoải mái nhất trong ký ức khủng khiếp của bạn về Teyvat.

Càng thoải mái hơn nữa, những ngày trên con tàu thật thật giống như thiên đường, vì bạn chỉ cần giao tiếp với mỗi mình Childe.

Thành thật mà nói, bạn thật sự vui vẻ vì không ai ngoài anh ấy cố bắt chuyện với bạn, điều duy nhất cũng là nhiều nhất họ làm khi gặp bạn là cúi đầu xuống, lẩm bẩm thứ gì đó trong miệng, nhưng nếu chỉ cần họ nói nhiều hơn, hoặc đơn giản là tới quá gần bạn, toàn bộ cơ thể bạn sẽ run lên, Childe luôn ở bên cạnh bạn nên đương nhiên, dù chỉ là một thay đổi nhỏ anh cũng có thể nhận ra, anh sẽ tế nhị bảo người kia lùi lại.

Con người thật độc ác.

Tất cả các pháp sư vực sâu, hilichurls và chó săn ma vật đều đồng ý rằng: chúng là kẻ thù chung của chúng ta.

Chúng không làm gì khác ngoài việc làm tổn thương chúng ta.

Bạn sẽ không bao giờ tin tưởng một con người.

"C." Childe đã viết chữ cái bằng tay của mình và bạn cũng bắt chước ghi theo: "H." Lại thêm những chữ khác: "ILDE" Anh ấy mỉm cười: "Chúng ta sắp cập bến ở Snezhnaya, nếu Ngài cần tôi mà tôi lại đi đâu mất, hãy gặp ai đó bất kỳ và viết như thế, họ sẽ hiểu ý Ngài."

Bạn gật đầu, cảm thấy bụng sắp bắt đầu quặn lên từng cơn khó chịu.

Bến cảng... có nghĩa là sẽ xuất hiện nhiều người hơn, nhiều người hơn đồng nghĩa với nguy hiểm hơn, họ có nghĩ rằng bạn là một kẻ mạo danh không? Lỡ như giống với cảng Liyue..? Họ định sẽ làm gì tiếp theo? Lần này là tay, chân, hay mắt của bạn-?

Childe dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của bạn, anh nhẹ giọng trấn an: "Thần của tôi, xin Ngài đừng lo lắng, tôi đã đặc biệt gửi thư cho Bệ hạ để giải thích tình hình, tất cả con dân Snezhnaya đều biết Ngài là vị Thần thật sự của chúng tôi."

Khó có thể thấy trong con ngươi đầy ý cười kia đang dần bị cảm xúc nào đó thay thế: "Nhưng nếu có kẻ ngu ngốc nào dám xúc phạm Ngài, hoặc chỉ làm Ngài ngứa mắt, hãy nói với tôi, được chứ?"

Tôi và những người còn lại của Fatui sẽ không ngần ngại làm cho kẻ đó biết, cái chết, đôi khi lại là một điều quá xa xỉ.

Suy nghĩ xấu xa của Childe biến mất ngay khi anh nhận thấy tay bạn run lên, anh ấy bĩu môi: "Aw, cho tôi xin lỗi, nhưng đừng lo lắng, ánh mắt đó sẽ không bao giờ hướng về Ngài đâu, Thần của tôi. "

Quả thật, cả thế giới này đều không xứng đáng với bạn, nụ cười của bạn trong mắt Childe càng ngọt ngào hơn khi anh biết rằng bản thân là người đầu tiên thấy được nó.

Người kia như chết lặng.

Thứ trong lồng ngực mình... luôn luôn đập mạnh như thế sao?

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

"Rồi rồi, đến ngay đây." Childe đáp lại, nhìn về phía bạn: "Ngài đã sẵn sàng chưa, Thần của tôi?" Anh cười toe toét, chìa tay về phía bạn.

Bạn hít một hơi thật sâu, đến tận một lúc sau mới gật đầu, nắm lấy tay anh, người kia kéo bạn vào lòng, bế lên theo kiểu cô dâu, anh ấy xoay người, cười khúc khích như một đứa trẻ.

Bạn cũng bật cười rạng rỡ lại với anh.

-

"Đây." Childe mở tủ quần áo trong phòng của bạn, bên dưới boong tàu, anh đỡ bạn xuống một cách cẩn thận, nắm tay bạn để đảm bảo bạn không bị ngã: "Chúng tôi đã chuẩn bị cho Ngài một số quần áo ấm, tôi sẽ tạm thời rời đi, chỉ một chút thôi, được chứ?" Anh ấy mỉm cười ấm áp trước khi chuyển tầm mắt sang đống quần áo vô lý đặt kín giường.

Nhìn gương mặt kia, chắc là vẫn đang cảm thấy đống này còn hơi ít nhỉ..?

Cuối cùng Childe cũng tìm được một chiếc áo khoác dày và ấm áp để bạn mặc, anh ấy đã chồng hẳn ba lớp áo lên người bạn trước khi quyết định xem như vậy là tạm đủ.

Quả đúng như Childe nói, anh chỉ rời đi một chút liền quay về phòng bạn, hộ tống bạn lên trên boong tàu.

"Đây rồi." Anh ta lẩm bẩm với bạn, nhìn vẻ đẹp của quê nhà từ con tàu: "Đã lâu rồi tôi không trở lại nơi này." Nụ cười của anh ấy thật dịu dàng đối với cái danh Quan Chấp Hành thứ 11 của Fatui.

Bạn cười khúc khích nhưng khi nhìn ra đám đông đứng ở bến cảng, nụ cười của bạn liền tắt ngấm.

Childe đặt tay mình lên tay bạn, khiến bạn không khỏi quay đầu nhìn anh: "Ngài đừng lo lắng, đám đông sẽ không làm phiền được chúng ta." Anh cười toe toét, bước trên tấm ván gỗ xuống tàu.

Bạn nghiêng đầu về phía anh ấy, bối rối, nhưng ngay sau đó bạn nhận thấy nơi này yên tĩnh làm sao, đặc biệt là đối với một bến cảng đầy ắp người. Bạn hơi quay sang nhìn đám đông, che miệng bất ngờ khi nhìn thấy tất cả bọn họ đang quỳ xuống... trước bạn?

Bạn sững người trong vòng tay của Childe, vòng tay ôm lấy cổ anh khi anh kéo bạn lại gần mình hơn.

"Vị Thần của tôi." Giọng của Childe vang lên bên tai khi anh cười toe toét với bạn: "Chào mừng Ngài trở về nhà!"

Đám đông hoan hô, có thể nghe được trong thanh âm ấy là sự sùng bái rõ ràng đến mức khiến người không quen nhìn phải đỏ mặt.

Nhưng bạn thì khác, khi nghe những tiếng hò reo của họ, mắt bạn như tối sầm lại, ký ức về ngày hôm đó ùa về như bão lũ...

Chúng sẽ lấy lưỡi của tôi?!

Chúng đang giữ lưỡi của tôi, phải không? Và bây giờ chúng muốn lấy thêm thứ khác? Đó là lý do tại sao chúng tiếp tục hô hoán như thế? Chúng đang định- !?

"Thần của tôi?" Childe ngay lập tức nhận thấy cách bạn thu mình vào ngực anh ấy trước những tiếng sùng bái: "Ngài có sao không?"

Bạn lắc đầu, vùi sâu hơn vào chiếc áo khoác ấm áp của anh ấy.

Childe cảm thấy tim mình vừa thắt lại: "Xin thứ lỗi vì điều này, tôi sẽ nhanh chóng hộ tống Ngài đến cung điện."

Anh ấy, với bạn trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống thuyền, những người xung quanh nép ra hai bên, tạo thành một con đường cho hai bạn.

"Thần của chúng ta muốn đến cung điện càng nhanh càng tốt."

Chuyến đi đến cung điện thật dễ dàng, đặc biệt là cùng với sáu trong số các Quan Chấp Hành Fatui hộ tồn bạn đến đó, một trong số họ đang giữ bạn.

-

Childe bước vào phòng ngai vàng với bạn vẫn trong vòng tay của anh ấy, những người khác đã ở trong đây từ trước và một số đang quỳ bên cạnh Tsaritsa, một cách cẩn thận, Childe giữ tay bạn, để bạn dần thích nghi với cảm giác lạ lẫm từ chân truyền tới.

Băng Thần đứng dậy, những người bên cạnh cũng theo đó đứng lên, cô ấy tiến lại gần bạn, từ từ, và bạn rùng mình, bạn nắm chặt tay Childe, trong con ngươi tràn ngập vẻ hoảng sợ, chân bạn loạng choạng lùi lại về sau, tránh xa cô ấy, trước khi bạn thật sự vấp ngã về phía sau, Childe đã đỡ bạn, gửi bạn một nụ cười trấn an.

Sẽ ổn thôi.

Anh ấy đã vẽ chữ đó lên tay bạn, bạn cũng không còn lùi về sau để tránh Tsaritsa nữa, cô ấy bước tới, từng bước càng khiến sự run rẩy của bạn càng rõ rệt hơn.

Đó là cho đến khi cô ấy quỳ xuống, cúi đầu trước bạn: "Bệ hạ, chào mừng Ngài đến với Sneznhaya, tôi đã biết được những việc vô lễ mà bọn Thần kia và người dân Teyvat đã làm với Ngài, tôi xin thề rằng, sẽ không có việc nào tương tự như thế xảy ra ở đây."

"Ngài sẽ luôn luôn được an toàn ở đây, miễn là Snezhnaya còn đứng vững." Cô ấy đưa tay ra, hướng về phía bạn.

Bạn liếc nhanh sang Childe trước khi thận trọng đáp lại cô ấy.

Tasritsa cười nhẹ, nụ cười đó quả là không hợp với danh Băng Thần, nhưng nó lại vô cùng phù hợp với danh Thần Tình Yêu, nụ cười này, toàn bộ người dân Teyvat sẽ không bao giờ chứng kiến được, dù chỉ là một nụ cười, nó lại chứa đựng sự ấm áp mà không nơi nào có được, cô ấy giữ bàn tay của bạn, đặt một nụ lên đó.

"Tôi chắc đây đã là một cuộc hành trình dài với Ngài." Tsaritsa nói, đứng dậy: "Hãy nghỉ ngơi và tận hưởng, nếu Ngài có bất cứ yêu cầu gì, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn nó cho ngài."

Bạn ngồi vào bàn với những người trong Fatui và Tsaritsa, một bữa ăn lớn và xa hoa đặt trước mặt bạn, nhưng mùi của loại nước canh hảo hạng nhất cũng chỉ tựa nước súc miệng trong miệng bạn, bạn biết những món ngon này vị sẽ còn tệ hơn cục tẩy, nếu ăn thứ này... bạn chắc chắn sẽ nôn ra.

Bạn lo lắng, mím môi thành một đường mỏng, Tasritsa ngồi bên cạnh bạn, Childe ở phía đối diện, và không nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bạn.

Cố nào, ăn những món ăn thật dễ nuốt, chỉ cần nói bạn là một người kén ăn thôi, ahh, mình đúng là một kẻ kỳ lạ.

Tay bạn run lên, dù thế nào bạn cũng không thể mở miệng ra được, ngay cả khi bạn buộc mình phải đưa vào miệng một ít hỗn hợp trông ngon và dễ nuốt, hàm của bạn vẫn bị đóng chặt lại.

Bạn để muỗng xuống, tránh ánh mắt từ những người xung quanh.

Childe mỉm cười hỏi "Ngài không đói sao Thần của tôi?"

Bạn lắc đầu, một nụ cười căng thẳng nở trên môi.

"Ngài không phải là người thích nói nhiều đúng không?" Một trong những Quan Chấp Hành nói: "Ngài có đang lo lắng về chuyện gì không?",

Bạn giơ dấu X lên miệng, cùng lúc đó, Childe nói: "Ngài... không nói được."

Dù chỉ là một câu nói tưởng chừng vô hại, nhưng sức ép từ nó có thể gây chết người.

"Là thật sao?" Tsaritsa nhìn bạn: "Tôi không biết... không ai từng nói bất cứ điều gì về việc Ngài... không thể nói được."

Bạn chỉ nhún vai, trông giống như bạn có thể nói bất cứ điều gì mà không cần một mảnh giấy hay ngôn ngữ đặc biệt.

Childe ậm ừ, "Tôi cũng không biết cho đến khi tôi gặp Ngài..."

Một người hầu của hoàng cung, ăn mặc đẹp đến khó tin, bắt đầu rót đồ uống vào ly, họ rót rượu vào ly của bạn đầu bạn, khiến bạn không khỏi nhăn mày.

Bạn dùng tay ra dấu hiệu và Childe nói: "Ngài muốn nước." Anh ta gọi người hầu.

Người kia gật đầu: "Vâng."

Tsaritsa nói: "Chúng tôi có những thức uống khác, Bệ hạ, Ngài có thể nói ra bất cứ thứ gì Ngài muốn, tôi khẩn cầu Ngài hãy thử những thức uống từ Sneznhaya, chúng sẽ không khiến Ngài phải thất vọng."

Bạn nhớ lại về những thức uống có cồn mà Childe từng đề cập trước đây, bạn không chắc mình sẽ xử lý rượu bằng cách nào... mà không dùng lưỡi..

Bạn vẫn lắc đầu, chỉ cần nước lọc thôi, được chứ? Bạn đã làm dấu với một nụ cười.

"Như Ngài muốn, Bệ hạ." Tsaritsa nói, giọng nói của cô ấy hầu như không có cảm xúc.

Sau đó, trong bữa sáng ngày hôm sau, bạn vẫn không ăn gì quá nhiều, và mọi người bắt đầu lo lắng cho bạn, nhưng phải làm sao bây giờ? Bạn cũng không thể ép mình ăn trước mặt mọi người, hàm của bạn vẫn kẹp chặt, ngay cả khi uống nước, bạn cố giữ răng trên thành ly, thứ bên trong khoang miệng... bạn sẽ không để ai nhìn thấy nó lần nào nữa.

"Thần của tôi, Ngài biết tôi yêu Ngài và tôi sẽ không bao giờ dám thương tổn đến Ngài, nhưng nếu cứ tiếp tục trong tình trạng này, tôi sẽ đẩy thức ăn xuống cổ họng của Ngài." Childe đe dọa một cách nhẹ nhàng trong bữa sáng.

Bạn rên rỉ và ngồi sụp xuống chỗ ngồi của mình, bạn đã cố gắng ăn rất nhiều lần nhưng bạn không thể! Sao tôi có thể tự ép buộc bản thân mình được đây?!

Tsaritsa cau mày: "Bệ hạ, mời ăn, dù bất cứ lý do nào đi nữa, cơ thể bạn đang bị thương và cần thêm chất dinh dưỡng để hồi phục, chưa kể Ngài trông khác nhẹ cân nữa."

Bạn cau mày, những giọt nước mắt sắp chực trào ra khỏi mắt bạn, bạn đã ra dấu bằng tay của mình.

Childe nghiêng đầu: "Ngài muốn bút và giấy sao?"

Bạn gật đầu, Tsaritsa ra lệnh cho người hầu bên cạnh, vừa vài phút sau, đã có giấy và bút đặt trước mặt bạn.

Bạn viết nguệch ngoạc trên tờ giấy, tôi không thể ép mình ăn được.

Tay bạn run lên một cách không kiểm soát khi bạn nghĩ tới điều gì đã khiến bạn không thể ăn được, những ký ức kinh khủng lặp đi lặp lại trong tâm trí bạn, ngay cả khi bạn tưởng chừng như đã yên giấc, mỗi khoảnh khắc, dù tỉnh hay không, nó vẫn luôn ám ảnh tâm trí bạn, cách lưỡi bạn bị cắt từ từ như thế nào, máu... cách nào chảy xuống cổ họng bạn, mùi sắt gỉ khiến bạn nghẹt thở đến nôn mửa.

"Thần của tôi!" Childe ôm lấy cơ thể bạn, nhấc bạn khỏi ghế để giữ bạn vào lòng.

Những giọt nước mắt trào ra khỏi mắt bạn, rơi xuống lòng bạn trong mưa sao băng, bạn nấc lên một cách mất kiểm soát, hai tay đưa lên che miệng.

Tsaritsa đứng lên đứng bên cạnh bạn và Childe, đặt tay lên vai bạn: "Bệ hạ?"

Bạn nhìn lên Childe, ngay cả khi bạn không nói gì, ánh mắt của bạn đã nói thay bạn, nó đang kêu cứu, hàm của bạn không co lại nhưng vẫn cứng đơ khi cố gắng để nó hạ xuống, bạn mở miệng ra, từng đợt không khí lạnh tràn vào khoang miệng của bạn..

Lúc đầu, Childe và Tsaritsa rất bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt của bạn thể hiện rõ sợ hãi đến mức rõ ràng có điều gì đó không ổn-

Tsaritsa mở to mắt.

Toàn bộ Sneznhaya cảm thấy nhiệt độ giảm dưới hơn ngưỡng âm độ, Băng Thần phải tự nhủ với bản thân rằng hãy buông bạn ra nếu không muốn bạn sẽ bị đông cứng và nghiền nát bạn, máu của Childe sôi lên mặc cho xung quanh bị biến thành băng do cơn thịnh nộ của Băng Thần, dòng điện lưu thông qua máu của anh, hệt như ngọn lửa lan truyền, chảy quanh huyết quản, chực chờ để tàn sát.

Họ sẽ không bao giờ có thể quên được sự đầy ám ảnh trong mắt bạn, làm thế nào lưỡi của bạn biến mất? Việc này còn cần phải hỏi sao? Vết cắt đó... thể hiện rõ rằng lưỡi bạn đã bị cắt một cách đau đớn như thế nào.

Tsaritsa nghiến chặt quai hàm, cơn tức giận của cô ấy đã sẵn sàng để đóng băng toàn bộ Teyvat: "Những tên Thần ngu ngốc đó dám làm điều này sao?!"

-

-

-

Editor: Tôi đã bỏ đi một số đoạn và thêm thắt vào chút chi tiết để đọc thuận miệng hơn..

Ờ... chap sau hơi- à mà thôi =))

Note: Nếu không muốn bị spoil một chút, đừng đọc phần cmt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro