Let's play a game of dissection (1)
TG: CẢNH BÁO, reader bị tra tấn và tôi đã miêu tả nó khá là chi tiết và không có tình tiết giảm tránh nào, nếu bạn ổn với tất cả những điều trên, hãy đọc tiếp phần bên dưới :))
-
Editor: Có thể trong fic này sẽ có những nhân vật bạn thích là "nhân vật phản diện", và đương nhiên, kết cục của họ không tốt đẹp một chút nào.
Nguồn tôi sẽ để ở cuối chap.
-
-
-
Ba ngày.
Bạn đã chạy như điên trong ba ngày liên tiếp.
Không thức ăn, không nước uống.
Bạn thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi, dù chỉ một khắc bạn ngồi xuống, cũng chính là lúc tử thần viếng mộ bạn.
Ừm, là viếng mộ, vì đám người kia sẽ ra tay trước khi ông ta kịp làm gì.
Bọn họ đã đuổi theo bạn gần như khắp cả Teyvat, thu hút thêm sự chú ý của những người khác, khiến bạn trở thành kẻ bị truy nã hàng đầu của 7 quốc gia.
Mệt...
Chân mình đau quá..
Bạn thậm chí còn thở không ra hơi, trước mắt dần trở thành một mảng mờ mịt, mắt bạn mờ dần trước khi kịp nhìn thấy mặt của tên đang kéo tóc bạn lên.
Mắt bạn tối sầm lại.
-
Ánh sáng gay gắt trên cao khiến bạn tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao tới nhường này, rốt cuộc mình đã ngất bao lâu rồi?
Bạn nhăn mặt, cố gắng chớp chớp mắt nhìn xung quanh, điều đầu tiên bạn biết được là tay bạn bị trói sau lưng, bạn thử cởi trói, cơn đau ập tới bất ngờ khiến bạn hít một ngụm khí lạnh, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng khiến bạn đau phát ngất, chân bạn cũng bị trói chặt lại khiến việc trốn thoát khỏi đây gần như không thể nào.
"Tên đó tỉnh rồi." Bạn nghe thấy một thanh âm quen thuộc: "Thông báo đến cho Thất Tinh."
"Vâng, thưa Đế quân."
Những bước chân lảo đảo và bạn ngẩng đầu nhìn lên, Zhongli, Venti, Jean, và một vài kỵ sĩ Tây Phong khác đang đứng trước mặt bạn.
Những nhân vật bạn thực sự yêu quý này đây, cũng chính là nguyên nhân khiến bạn thành ra nông nỗi này.
Lồng ngực bạn, đau quá..
Nhìn những nhân vật trước mắt, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt, bàn tay và môi dưới bạn run lên.
"Thật đáng xấu hổ." Venti chế nhạo "Ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi mạo danh vị Thần của chúng ta."
"Còn khóc? Ngươi có cái quyền đó sao?"
Bạn bối rối khi nghe được những lời từ nhà thơ lang thang, giọng bạn khô khốc, vừa trầm khàn vừa khó nghe, rõ ràng chưa đụng qua giọt nước nào trong nhiều ngày.
"Tôi thậm chí không biết anh đang nói gì-"
"Giả dối, ngươi đã tuyên bố biết mọi thứ về bọn ta, là vị Thần mà bọn ta tôn thờ, và giờ ngươi nói bản thân không biết gì?" Jean phỉ nhổ.
Bạn hơi cúi đầu, nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Jean.
Nhưng về phía họ, lại coi đó rằng bạn có tội.
Một cú đá mạnh vào bụng khiến bạn lăn vài vòng trên mặt đất, bạn rít lên đau đớn, không dám nhìn xuống đôi chân phồng rộp do chạy không ngừng nghỉ trong nhiều ngày, bạn híp mắt nhìn mặt trời ngày càng gay gắt, nhìn những kiến trúc màu sắc sặc sỡ kia, bạn mới nhận ra mình đang ở trung tâm Cảng Liyue.
Và một đám đông đang dần tụ tập xung quanh bạn, nhìn nụ cười kia, giống như đang chuẩn bị xem một trò vui nào đó.
Một cú đá khác lao bất chợt lao đến khiến bạn co người lại, nhắm mắt thật chặt để bạn có thể tự lừa mình rằng đó không phải là những nhân vật bạn yêu thích đang làm điều đó với chính bạn.
"Hutao..." Bạn lẩm bẩm khi những vết bầm ngày càng chồng chất: "Chongyun." Bạn cảm thấy có dòng nước ấm nóng trong cổ họng mình: "Xingqiu" Bạn thút thít: "Qiqi" thì thầm: "Zhongli." cố thở để giữ chút không khí: "Beidou, Ningguang- " Bạn gần như điên cuồng thì thầm tên của họ: "Jean, Amber, Noelle." Hy vọng ngu ngốc rằng sẽ làm bạn phân tâm khỏi cơn đau đang dày vò: "Lisa, Venti, Benny, Keqing-"
Bạn gần như nghẹn ngào khi ai đó nắm lấy cổ áo đã cũ nát của bạn, họ lôi bạn đi trên nền đất, bạn cố mở to mắt nhìn, chỉ nhìn thấy đôi mắt rực rỡ kia trước khi bị một cú đấm thô bạo vào mặt.
Tiếng hoan hô dâng lên cao khi đầu bạn tiếp xúc mạnh với mặt đất bên dưới, họ chỉ bắt đầu im lặng khi một tiếng bước chân của ai đó đi trước mặt bạn, nhìn người kia, thật giống trong ấn tượng tốt đẹp của bạn năm nào.
"Ningguang." Bạn thì thào, giọng bạn đã yếu đến mức khiến nó chỉ nghe như tiếng thở.
Cô ấy túm tóc bạn, thô bạo nhấc bạn lên đối diện với khuôn mặt cô ấy, bạn nhăn mày vì đau đớn, từng giọt máu hòa cùng nước mắt đọng lại dưới cằm, rồi chảy xuống như mưa.
Phổi bạn đau lên mỗi khi bạn hít vào hay thở ra: "Ning..." Bạn thở gấp: "Làm ơn-"
Cô ấy đập đầu bạn xuống đất, sự ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt sắc sảo kia.
"Ai cho phép tên vô lễ ngươi xưng hô với ta như vậy?" Ningguang chế nhạo, cô ấy thả tóc bạn ra, bỏ đi như thể bạn là thứ kinh tởm nhất thế giới này.
...Thành thật mà nói, bạn bây giờ đã là thứ ghê tởm nhất trong mắt mọi người.
Ningguang đưa tay lau quần áo, mắt đầy vẻ chán ghét: "Giữ lấy tên này."
Ngay lập tức, hai người bên cạnh đó nắm chặt hai bên vai bạn, đương nhiên, tay chân bạn vẫn bị buộc lại sau lưng, bạn có thể thấy những lọn tóc vàng và xanh.
"Giữ kiểu nào cũng được, đừng để nó vùng vẫy."
Họ chính xác đã làm như vậy, một bàn tay đeo nhẫn giữ chặt tóc bạn, bạn cự quậy, cố khiến chủ nhân bàn tay kia buông ra nhưng cuối cùng, bạn là người phải kêu đau đớn khi người kia dùng thêm lực vào bả vai bạn, đến mức bạn có thể nghe được tiếng xương ở đấy nứt vỡ.
Ningguang nắm lấy cằm của bạn trong tay trái, còn tay phải, cô ấy tạo ra một lưỡi dao sắc bén làm từ vision Nham, bàn tay bóp chặt hàm bạn, ép bạn mở miệng ra, bây giờ, ngay cả một cử động nhỏ cũng khiến móng tay cô ấy chọc thẳng vào vòm miệng của bạn.
Bạn rên rỉ, cố gắng lảng tránh sang chỗ khác nhưng vô ích.
Thiên Quyền đã buộc lưỡi của bạn ra khỏi miệng.
Và cắt nó.
Tiếng hét bị bóp nghẹt xé toạc cổ họng bạn, bạn giãy giụa, không quan tâm đến việc gãy xương sườn, mũi hay những vết cắt trên vòm miệng.
Bạn biết, mình cần phải chạy, chạy khỏi nơi này.
Nhưng, tiếc thay, những người bên cạnh nào dễ tha thứ cho kẻ mạo danh Thần của họ, bọn họ đưa bạn về vị trí cũ, để Ningguang tiếp tục công việc đang dở vừa nãy của mình.
Bạn không thể thở, bạn thậm chí còn không thể hét lên, máu tuôn ra từ miệng, ào ạt chảy xuống cổ họng, làm bạn nghẹt thở vì mùi sắt rỉ nồng nặc trong khoang miệng.
Sợi dây lý trí của bạn bị cắt đứt trong chớp mắt, bằng cách nào đó, bạn giải phóng được đôi chân của mình, tung cước vào Ningguang một cách điên cuồng, mặc cho mắt cá chân bạn chảy náu vì bạn giờ đây hoàn toàn không thấy đau, cái lưỡi chỉ mới cắt được phân nửa, khiến bạn càng hoảng loạn hơn.
Bạn cần phải chạy khỏi chỗ này, càng sớm càng tốt.
Ngay lúc bạn định bỏ chạy, một người, với mái tóc đuôi ngựa được cố định cẩn thận, đôi mắt hổ phách đầy lửa giận lập tức khống chế bạn.
Ningguang thấy bạn bị túm lại, tức giận khi nhìn cánh tay bị bầm tím vì cú đá bất ngờ vừa nãy của bạn, bàn tay cô mạnh mẽ vạch miệng bạn ra, làm nốt công việc còn đang dang dở.
Từ từ cắt lưỡi bạn.
Tầm mắt bạn mờ dần, bị che đậy bởi những giọt nước mắt nặng trĩu.
Họ hình như đang cười bạn, cười một cách hả hê.
Bạn không thể nghe thấy gì cả, thế giới dường như bị bóp nghẹt, họ hò reo khi thấy bạn gục mặt xuống, che lại phần miệng chảy đầy máu tươi, từng giọt màu đỏ rơi xuống, thấm vào nền đất.
Tất cả những gì bạn cảm thấy là mùi sắt rỉ khủng khiếp ngay trên đầu lưỡi- ngay trong khoang miệng, thậm chí là trong cổ họng, khoảnh khắc lưỡi bạn bị cắt, vị giác cũng theo đó mà mất đi, các giác quan theo đó cũng yếu dần đi, những vết bầm tím kia dường như không còn đau nữa, cảm giác đau đó dồn lại vào lưỡi của bạn, nhưng bạn đã không thể kêu đau nữa rồi..
Chạy.
Phải chạy.
Chạy nhanh khỏi nơi này.
Mặc dù bạn biết bản thân không thể chạy.
Bạn sặc máu khi cố hét lên, máu rơi xuống càng nhiều, và bạn cũng không thể làm được gì ngoài khóc lóc rên rỉ.
Tầm mắt bạn mờ mịt dần khi thấy Ningguang cầm cái lưỡi của bạn trong tay, nâng nó lên cho toàn bộ người dân Liyue, một phần Mondstads và có thể cả Inazuma nhìn thấy.
Họ cổ vũ và vỗ tay khi bạn hét lên, miệng bạn như trống rỗng, bạn khạc ra càng nhiều máu, bạn không chắc mình đã mất bao nhiêu máu, những cơn đau kia đã quay lại rồi.
"Đ- Đưa..."
Đưa tôi đi khỏi đây, làm ơn-
Bạn bật khóc nức nở.
Và Teyvat đã lắng nghe.
-
-
-
Nguồn: https://chocoenvy.tumblr.com/post/667697501088940032/lets-play-a-game-of-dissection
Dự đoán fic tầm 1k7 chữ.
Những phần sau sẽ dài hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro