Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đối tượng xem mắt

Edit+beta: LQNN203

Sau khi nhặt lại khung ảnh rơi xuống, Trình Phi lắc đầu, vỗ vỗ mặt để cố gắng lấy lại tinh thần, bắt đầu chuyển nội dung từ máy ghi âm sang máy tính.

Sau ba tháng thực tập tại Đài Truyền hình Tân Cảng, Trình Phi đã hiểu rõ tính cách của Từ Hà Mạn. Người cấp trên này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "nữ ma đầu" của mình, yêu cầu khắt khe cả với bản thân lẫn người khác. Các nhiệm vụ chị ta giao đều phải hoàn thành không chỉ đúng mà còn phải đạt chất lượng cao, nếu bạn làm sai, bạn sẽ bị đưa vào danh sách đen, không bao giờ được trọng dụng nữa.

Trình Phi có mục tiêu rõ ràng, cô kiên quyết muốn ở bên cạnh Từ Hà Mạn để học hỏi, tích lũy kinh nghiệm và tài nguyên.

Một đêm đối mặt với hiểm nguy có là gì, suýt chút nữa mất mạng cũng chẳng sao, phải tăng ca thì cứ tăng ca, phải viết biên bản cuộc họp thì vẫn phải viết.

Đó là số phận của những người đi làm.

Chẳng bao lâu, nội dung trong chiếc máy ghi âm đã tự động chuyển thành văn bản và xuất hiện trên tài liệu. Trình Phi thở dài, hai bàn tay thon dài bắt đầu gõ trên bàn phím, chỉnh sửa, cắt giảm và làm cho nó trở nên mạch lạc hơn.

Vừa mới chỉnh sửa xong phần đầu tiên, chiếc điện thoại để trên bàn của Trình Phi bỗng reo lên một tiếng, thông báo có tin nhắn mới.

Trình Phi ngạc nhiên nhướng mày, cầm điện thoại lên.

Tin nhắn đến từ hộp trò chuyện ghim ở trên cùng, vì quá quen thuộc, Trình Phi lười đổi tên người gửi trong danh bạ, cho nên tên trên đầu cuộc trò chuyện vẫn là biệt danh của người gửi: Bạn học Ôn chắc chắn sẽ giàu có.

Ảnh đại diện là một vị thần tài hoạt hình ôm thỏi vàng, trông rất vui vẻ.

"Bạn học Ôn chắc chắn sẽ giàu có" tên thật là Ôn Thư Duy, là bạn cùng lớp cấp ba của Trình Phi, hai người không có gì là không nói được, thân thiết hơn cả chị em ruột.

Tin nhắn mới nhất trong cuộc trò chuyện được gửi vào lúc 4 giờ 19 phút sáng, là một liên kết trang web mà Ôn Thư Duy chia sẻ cho Trình Phi.

Trình Phi nhấp vào liên kết.

Cô phát hiện đó là trang chủ của một blogger ẩm thực, trang này toàn là các món ăn đủ loại, lẩu Tứ Xuyên, chân giò nướng cay, ốc xào chân vịt, tiệc hải sản sống… làm người ta chỉ muốn ăn ngay lập tức.

Trình Phi không biết nói gì, quay lại ứng dụng WeChat, gửi lại cho Ôn Thư Duy một dấu chấm hỏi: ?

Sau đó lại nhắn thêm: Bốn giờ sáng rồi mà vẫn gửi đồ ăn, cậu không sao chứ?

Ngay lập tức, bên kia trả lời: Bạn tốt phải chia sẻ mọi thứ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, không thể để mình mình nửa đêm đói muốn cắn cả giường được.

Trình Phi: Ngại quá, mình vừa ăn xong một bát mì trứng lớn, không biết chữ đói viết như thế nào.

Ôn Thư Duy: Hừ.

Ôn Thư Duy dừng lại một chút rồi tiếp tục: Lạ thật. Mình thì bị đói thức giấc giữa đêm, còn cậu bình thường uống bia phải cho kỷ tử vào để giữ gìn sức khỏe, sao giờ này vẫn chưa ngủ?

Trình Phi: Tăng ca.

Ôn Thư Duy: …??? Cậu vẫn còn ở văn phòng á?

Trình Phi: Mình ở nhà, đang chỉnh sửa biên bản cuộc họp. Tụi mình vừa họp xong lúc hơn 12 giờ khuya, sếp gửi tin nhắn cho mình lúc hơn 1 giờ sáng, bảo mình phải gửi biên bản cho chị ấy trước 8 giờ sáng mai.

Trình Phi gõ chữ xong, lại gửi một biểu tượng "cười ra nước mắt" cho Ôn Thư Duy.

Ôn Thư Duy: Trời ơi, mấy người ở Đài Truyền hình Tân Cảng các cậu định tu tiên à? Có phải chuẩn bị bức chúng ta chết vì làm việc quá sức không?

Nhìn vào dòng tin nhắn của bạn, Trình Phi nhớ lại những chuyện tối nay mình đã gặp phải, không nhịn được mà bắt đầu than thở: Thực ra mình không cần phải thức khuya như vậy đâu, chủ yếu là tối nay trên đường về nhà gặp phải chút chuyện.

Ôn Thư Duy: Chuyện gì vậy?

Trình Phi: Gặp phải vài tên cướp chặn đường. May mà mình thông minh lanh lợi, nếu không có lẽ đã mất mạng rồi.

Ôn Thư Duy: …Thật không? Mắt trợn tròn.jpg

Trình Phi: Mình lừa cậu làm gì?

Ôn Thư Duy: Wow, nghe kích thích thật, mình lập tức hết buồn ngủ rồi.

Ôn Thư Duy: Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Giữa Trình Phi và Ôn Thư Duy từ nhỏ đến lớn không có bí mật gì cả. Trình Phi không định giấu giếm, thấy gõ chữ quá chậm, cô quyết định gửi một tin nhắn thoại, kể lại mọi chuyện tối nay từ khi bị chặn đường đến khi gặp phải chuyện ở xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang.

Vài phút sau, khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Ôn Thư Duy có vẻ rất sốc.

Ôn Thư Duy gửi lại tin nhắn thoại, thở dài: "Chuyện của cậu, không đem đi làm phim thì thật tiếc! Mau viết lại, viết thành kịch bản, rồi tìm mấy diễn viên có thực lực, cậu làm đạo diễn, mình cược là sẽ nổi tiếng ngay!"

Trình Phi bật cười, trả lời: Được thôi, tổng giám đốc Ôn đầu tư cho tôi 50 triệu, tôi lập tức thành lập đội ngũ.

Hai cô gái trò chuyện linh tinh một lúc. Đột nhiên, Ôn Thư Duy hình như nghĩ ra điều gì, liền gửi một tin nhắn thoại cho Trình Phi, giọng điệu có phần lo lắng: "Cậu chắc chắn là không tiết lộ địa chỉ nhà cho tên đại ca đó chứ?"

Trình Phi: Không, mình không để anh ta biết mình ở đâu đâu.

Ôn Thư Duy: Chắc chắn là không thì tốt.

Ôn Thư Duy: Mấy loại người đó, một chân ở trong tù một chân trong quan tài, bụng đầy ác ý, cái gì cũng có thể làm được. Tối nay anh ta giúp cậu, có thể chỉ là hứng thú nhất thời, cậu tuyệt đối đừng dính dáng gì với anh ta nữa.

Đọc những dòng chữ này, không hiểu sao, Trình Phi bỗng nhớ lại cảnh tượng tối nay trong nhà xưởng bỏ hoang, xung quanh mùi thuốc lá mịt mù, thế giới lộn xộn, người đó cô độc ngồi trên ghế sô pha nhìn màn hình điện thoại, dáng vẻ uể oải, đôi mắt lạnh lùng, như thể không còn cảm giác với mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại sự chán ghét và mệt mỏi.

Lúc đó, cô cảm thấy anh có vẻ khác biệt.

"......" Ý nghĩ này lóe lên, chỉ tồn tại trong ba giây trước khi Trình Phi tự cười chê bản thân. Cô lắc đầu cười khổ, thấy bản thân thật nực cười, trong thế giới của loài thú, có sói có hổ, trong một đám người tầm thường ấy, không ai tốt hơn ai, mỗi người đều có cách xấu riêng của mình.

Nghĩ đến đây, Trình Phi trả lời Ôn Thư Duy vài chữ: Mình biết rồi.

Sau khi gửi đi, cô liếc qua màn hình điện thoại, bỗng giật mình hoảng hốt, ngay lập tức gửi tin nhắn tiếp theo: Suýt nữa quên mất mình phải viết biên bản cuộc họp, thôi không nói nữa!

Ở đầu kia, Ôn Thư Duy rất đồng cảm với tình cảnh của Trình Phi, gửi về một biểu tượng chú mèo vỗ đầu an ủi.

Lúc này đã gần năm giờ sáng, Trình Phi nói cô phải gửi biên bản cuộc họp cho cấp trên trước tám giờ sáng.

Tội nghiệp Phi Phi, tối nay chắc chắn không ngủ được rồi.

*

Dạo gần đây không rõ vì lý do gì, dự báo thời tiết ngày càng không chính xác, hôm qua buổi sáng, khi Trình Phi xem tin tức trên tàu điện ngầm, cô còn nghe Đài khí tượng nói rằng thời tiết nắng nóng bất thường ở Tân Cảng sẽ kéo dài nửa tháng, ai ngờ, khi cô vừa gõ xong chữ cuối cùng của biên bản cuộc họp, một cơn mưa to bất ngờ kéo đến.

Lúc này trời đã sáng mờ, là sáu rưỡi sáng.

Trình Phi một đêm không ngủ, lúc này mặt mày thâm quầng, mệt mỏi đến mức cả người đều lơ mơ.

Cô mở mắt mệt mỏi, mở hộp thư công việc, gửi biên bản cuộc họp cho Từ Hà Mạn.

Quá mệt mỏi, ngay khi nhấp chuột nhấn gửi, cô liền ngã đầu vào bàn làm việc, chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Thời gian điểm danh ở đài truyền hình là 8 giờ sáng, thời gian đi làm buổi sáng của Trình Phi là khoảng ba mươi phút, vì vậy, chuông báo thức trên điện thoại cô được cài đặt vào mỗi buổi sáng lúc 7 giờ 10 phút.

Cô chợp mắt trên bàn được khoảng bốn mươi phút, khi chuông báo thức vang lên, Trình Phi khẽ rên một tiếng, đôi mày nhỏ nhíu lại. Cô nghỉ một lúc rồi cuối cùng không tình nguyện đứng dậy, lấy đồ thay đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy vang lên.

Trình Phi mơ màng, đang tắm, giữa chừng suýt ngủ đứng, may mà tiếng gõ cửa "cộc cộc" làm cô tỉnh lại.

"Mới sáng sớm đã tắm rồi." Mẹ Trình từ ngoài cửa lẩm bẩm. Dừng một chút, không đợi Trình Phi trả lời, bà lại tiếp tục dặn dò: "Đúng rồi, tối nay sau khi tan làm, đừng quên đến nhà hàng Cẩm Thái gặp mặt nhé."

Nghe thấy vậy, Trình Phi vẫn còn đang buồn ngủ, không kịp phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: "Gặp mặt? Gặp mặt gì mẹ?"

Mẹ Trình cười, kiên nhẫn giải thích: "Dì Trương con trước đó giới thiệu một đối tượng cho con, hẹn tối nay gặp. Con không nhớ sao?"

Trình Phi ngớ người, nhớ lại sau vài giây, rồi đột nhiên không biết nói gì: "Lúc đó mẹ và dì Trương trò chuyện, con còn tưởng hai người nói chơi thôi, sao mà thật sự bắt con đi xem mắt thế này."

"Chỉ là để con làm quen thôi, có thành không còn phải xem con. Dì Trương nói cậu ta có điều kiện tốt, làm việc trong công ty của bố mẹ, lương năm mấy trăm nghìn, gia đình có nhà khắp các thành phố trong nước, còn có nhiều cửa hàng nữa." Mẹ Trình nói đến đây, giọng bà trở nên nghiêm túc hơn, cố tình thể hiện chút uy nghi của một người mẹ, nói tiếp: "Con đi gặp chút đi, coi như là nể mặt dì Trương, nghe rõ chưa?"

Trình Phi là một đứa con hiếu thảo, không muốn mẹ không vui vì chuyện này, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

Cô nghĩ: Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn. Nếu nói chuyện hợp thì có thể kết bạn, không hợp thì chia tay, cũng chẳng mất mát gì.

Cứ vậy đi.

*

Kết quả là, dự báo thời tiết quả thật không chính xác, cơn mưa lớn sáng nay kéo dài đến tận tối.

Trình Phi hôm qua hầu như không ngủ, quá mệt mỏi khiến cô cả ngày hôm nay vẫn trong trạng thái mơ màng, công việc không hiệu quả. May mắn thay, hôm nay Từ Hà Mạn rất bận, có cuộc họp cả ngày ngoài trời, không cho Trình Phi cơ hội làm sai.

Mãi đến lúc gần tan làm, cô nhận được một tin nhắn từ dì Trương. Trình Phi mệt mỏi chỉ liếc qua, thấy đó là một thông báo đặt chỗ tại nhà hàng Cẩm Thái----

Thân gửi quý khách, cảm ơn bạn đã chọn nhà hàng Cẩm Thái, thời gian dùng bữa: 7 giờ tối, địa điểm dùng bữa: Phòng riêng Hạc Lâm.

Trình Phi đáp lại một tin "Cảm ơn dì Trương", rồi lại vừa ngủ gật vừa ngồi đợi hết giờ làm.

Cuối cùng, sau một ngày dài mệt mỏi, đến 6 giờ chiều Trình Phi mới được tan làm, cô lại mơ màng. Cô quẹt thẻ ra cổng và ra ga tàu điện ngầm, đến khi gần lên tuyến số 3, chợt nhớ ra mình còn phải đi xem mắt, không khỏi cảm thấy buồn bực, muốn khóc nhưng lại không thể.

Thực sự là không ngủ đủ giấc đã đủ phiền, giờ còn phải đi xem mắt nữa.

Quá thảm rồi.

Đúng là khổ tận cam lai, khổ đến mức không thể tả!

Nghĩ đến đây, Trình Phi muốn khóc mà không có nước mắt, tâm trạng càng tồi tệ hơn với đối tượng xem mắt chưa gặp mặt, chỉ muốn gặp càng sớm càng tốt, rồi kết thúc cho xong.

Cô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, ngay lập tức gọi một chiếc xe đến nhà hàng Cẩm Thái.

Đến nơi.

Trình Phi xuống xe, trong lòng tự nói với mình "Mày chỉ là cái máy ăn không có tình cảm", mặt không biểu cảm, bước vào cửa xoay bằng kính.

Nhà hàng Cẩm Thái là một khách sạn năm sao lâu đời của Tân Cảng, có kiến trúc cổ kính, mức giá khá cao, là sự lựa chọn không thể tốt hơn của giới thượng lưu để đãi khách. Từ điểm hẹn này cũng có thể thấy được, lời dì Trương nói không sai, gia đình đối tượng xem mắt đúng là khá giả.

Một nhân viên phục vụ trẻ trung xinh đẹp bước đến, mỉm cười hỏi Trình Phi có đặt chỗ không.

Trình Phi báo tên phòng, rồi theo nhân viên đi thang máy lên tầng 7 của nhà hàng, đến trước một cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo.

Cốc cốc.

Nhân viên phục vụ khẽ gõ hai lần vào cửa, rồi đẩy cửa ra.

Trình Phi không có chút hứng thú, vô tình ngước mắt, ngay lập tức nhìn thấy một bóng lưng hoàn toàn là màu đen.

Cô ngẩn người.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tối dần, nhìn ra xa là tòa tháp cao chọc trời của khu CBD Kim Vịnh, xung quanh ánh đèn neon rực rỡ, thay đổi không ngừng, những hình bóng của một thành phố hiện đại và náo nhiệt.

Người đàn ông đứng quay lưng lại cửa, nhìn ra cảnh đêm qua cửa sổ, dáng người cao ráo và thon thả, vai rộng, chân dài, tư thế thoải mái, tay trái lười biếng xoay hai viên ngọc trắng. Ánh sáng phản chiếu, bộ vest đen của anh lóe lên ánh sáng mờ ảo, rất tinh tế.

Trình Phi chưa thấy mặt đối phương, nhưng khí chất của anh, vừa biếng nhác lại vừa lạnh lùng, thật sự rất đặc biệt, khiến cô nghĩ đến một cái tên.

Nửa giây sau, có lẽ là do tiếng cửa mở làm anh bị phân tâm, đối tượng xem mắt của cô quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trình Phi kinh ngạc đến mức mở to mắt.

Không ngờ lại là anh ta.

Châu Thanh Nam?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro