Chương 3: Em gái
Edit+beta: LQNN203
Lời này vừa nói ra, toàn bộ nhà xưởng lập tức im lặng.
Mọi người trong xưởng đều mở to mắt, kinh ngạc không thể tin nổi.
Tên tóc vàng và những người đi theo sau, bao gồm tên đeo khuyên mũi, nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu - cô gái này rõ ràng là nhân viên văn phòng ở một công ty gần đó, bị bọn họ truy đuổi vô tình trốn đến đây. Cô ta nói tìm người, nhưng thực tế chẳng phải như cô ta nói.
Mọi người đều nghĩ rằng sau khi gặp được người thật sự, cô gái này sẽ im lặng. Không ngờ cô ta không chỉ tiếp tục cứng miệng mà còn dám lao vào!
Phải biết rằng Châu Thanh Nam là nhân vật thế nào. Ngay cả Hạ Ôn Lương và Phàn Phóng cũng phải cụp đuôi ngoan ngoãn, nhưng cô gái này lại dám mắng anh ta là kẻ vô lương tâm vứt bỏ người ta? Thật là chán sống!
Sau khi Trình Phi la lên, toàn bộ nhà xưởng rơi vào sự im lặng đến rợn người.
Đàn ông và phụ nữ ngừng uống rượu và lắc xúc xắc, tất cả đều đứng dậy trong sự kinh ngạc và bối rối, ngạc nhiên nhìn về chiếc ghế sô pha da màu đen ở giữa nhà xưởng.
Tâm điểm của sự chú ý, một cô gái mặc váy trắng đang trong tư thế nửa quỳ, trong khi người đàn ông trước mặt cô đang ngồi lười biếng và trịch thượng, một người ngẩng đầu lên, người còn lại cúi mắt xuống. Ánh sáng và bóng tối hòa quyện lại, tạo nên một sự hòa hợp kỳ lạ.
Không ai dám nhìn vào cảnh này, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt Châu Thanh Nam.
Châu Thanh Nam chỉ im lặng nhìn chằm chằm Trình Phi.
Động lực vừa rồi của cô gái thực sự rất mãnh liệt, tâm lý được ăn cả ngã về không từ những chi tiết trên cơ thể có thể nhìn thấy được, đến mức khi đến gần anh, cô không còn đứng yên được nữa mà loạng choạng ngã xuống.
Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, tóc đuôi ngựa buộc sau đầu hơi lộn xộn, vài sợi tóc vướng vào khuôn mặt xinh xắn, không biết là xấu hổ hay lo lắng, hai má cô ửng đỏ, càng làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ của cô.
Cảnh tượng này không tương thích với màn đêm nồng nặc mùi dầu mỡ và nguy hiểm này.
Nhưng khuôn mặt mềm yếu lại hợp với đôi mắt sáng và bướng bỉnh.
Ở một khoảng cách ngắn, cô ngẩng cổ lên nhìn anh, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng cô không dám né tránh. Mười ngón tay gầy gò đang nắm chặt cổ áo anh càng siết chặt hơn, đồng tử sáng đến mức dường như quyết tâm bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.
Không khí ngưng đọng vài giây.
Châu Thanh Nam rũ mi xuống, vô cảm nhìn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay trước mặt.
Trái ngược hoàn toàn với sự bình tĩnh của đối phương, Trình Phi căng thẳng đến mức sắp ngất lịm, nhịp tim trong lồng ngực như đánh trống, đầu óc thì như bị ong vo ve, bầu không khí xung quanh váng vất, khiến cô choáng váng.
Thành thật mà nói, Trình Phi hoàn toàn không biết người đàn ông này có giúp cô nói dối hay không.
Nhưng vào thời điểm sinh tử quan trọng này, cô không còn lựa chọn nào khác, cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội chiến thắng, cô cũng sẽ đánh cược.
Người này thoạt nhìn có vẻ là một nhân vật lớn.
Những nhân vật lớn này coi trọng thể diện nhất, lúc này có vô số cặp mắt đang dõi theo và vô số đôi tai đang lắng nghe, tất cả những gì cô cần làm chỉ là khẳng định mình đang mang thai đứa con của anh ta, làm loạn mọi chuyện, thật giả chẳng ai phân biệt nổi. Không ai muốn mang tiếng là người vứt bỏ, đúng không?
Trình Phi nghĩ trong lòng.
Phía trên đầu cô, người đàn ông vẫn im lặng, chỉ nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt đẹp và không chút tình cảm, ánh mắt đầy ẩn ý khiến Trình Phi càng sợ hãi, da đầu cô bắt đầu râm ran.
Lúc này, có tiếng động từ tên tóc vàng cùng những người phía sau.
Tên tóc vàng trán đầy mồ hôi lạnh, vừa tức giận vừa hoảng sợ, lao về phía trước vài bước, cúi đầu cười nịnh nọt Châu Thanh Nam, cung kính nói: "Xin lỗi Châu tiên sinh, làm phiền ngài rồi, cô gái này chắc là có vấn đề về đầu óc, em sẽ xử lý ngay."
Vừa dứt lời, tên tóc vàng cúi xuống nắm lấy cổ áo Trình Phi, thấp giọng mắng: "Muốn chết à, không muốn sống cũng đừng kéo tụi tao vào."
Nói xong, tóc vàng tóm lấy Trình Phi, định kéo cô đi.
Trình Phi hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát khỏi tên tóc vàng, mắt ngấn lệ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên ghế sô pha, trong mắt cảm xúc lẫn lộn, bao gồm oán giận, cầu xin và một tia hy vọng cuối cùng.
--- Giúp tôi với.
Những giọt nước mắt sợ hãi trào ra trong mắt cô, cô im lặng, chỉ nhìn anh ta, gần như tuyệt vọng.
Tuy nhiên, ngay khi Trình Phi tưởng rằng cô đã hoàn toàn xong đời, trên đầu cô vang lên bốn chữ lạnh lùng: "Thả cô ấy ra."
"..." Trình Phi chợt giật mình, mắt lóe lên.
Tên tóc vàng đang kéo Trình Phi cũng vô thức buông lỏng tay, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Châu Thanh Nam thậm chí chưa hề liếc nhìn tên tóc vàng, anh chỉ dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng nhìn Trình Phi, rũ mắt xuống một lúc sau mới hỏi: "Lần khám thai tiếp theo là khi nào?"
Trình Phi không kịp phản ứng, run rẩy nói nhỏ: "Gì cơ?"
"Không phải mang thai sao."
Châu Thanh Nam đưa mắt đảo quanh khuôn mặt cô, khẽ nhếch môi, cười đầy ẩn ý: "Tôi chịu trách nhiệm."
*
Hiện trường hỗn loạn trong vài giây.
Mọi người nhìn nhau với vẻ khó tin - vốn dĩ khi cô gái này nói mình đang tìm Châu Thanh Nam, họ đều không mấy tin tưởng, cảm thấy giữa hai người không có quan hệ gì.
Kết quả là sự thật giờ đây đã được hé lộ. Hai người không chỉ có quan hệ mà còn có con.
Cô gái mặc áo dây nhìn thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, vỗ nhẹ vào ngực nói nhỏ: "May mà mình không làm gì cô ấy."
Tên có hình xăm ở lưng cũng bị dọa sợ một lúc, lau trán rồi lầm bầm: "Tóc vàng chó chết, suýt nữa bị giết chết!"
Cách đó vài mét, sắc mặt tóc vàng đang tái mét với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, gã sợ hãi khuỵu xuống, thái độ đối với Trình Phi trong nháy mắt thay đổi 180 độ, cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Chị dâu! Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
Trình Phi ở đầu bên kia vừa thoát chết vừa thở phào nhẹ nhõm. Nghe được lời nói của tóc vàng, lập tức chán ghét liếc nhìn gã.
Cô vừa quay lại công ty để lấy bút ghi âm, nếu trên đường không bị tóc vàng chặn đường, làm sao cô có thể vô tình đột nhập vào nơi này và gặp phải tất cả những chuyện tồi tệ này?
Suy cho cùng thì tất cả đều là lỗi của tên ngốc này!
Trình Phi rất tức giận. Lúc này, nghe thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha lại lên tiếng, tò mò và thản nhiên hỏi: "Cậu đã làm gì chị dâu mình rồi?"
Trình Phi nghe vậy, quay đầu lại liền thấy người đàn ông đang nói, anh đổi tư thế ngồi, tay trái chống cằm, tay phải cầm lấy hai viên ngọc trắng trên ghế sô pha, bắt đầu chơi với chúng theo thói quen.
Ánh mắt Trình Phi vô thức rơi vào tay anh.
Xương ngón tay của người đàn ông rất dài, khớp xương rõ ràng. Anh ta thao tác những viên ngọc trắng giữa lòng bàn tay, khiến chúng va chạm và xoay tròn, thỉnh thoảng tạo ra vài tiếng lách cách khi ngọc cọ xát vào nhau.
Tư thế lười biếng và thản nhiên này cộng với khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ đó, bắt mắt không thể tả.
Nhưng sao lại có cảm giác như đang xem kịch vậy?
Cách đó không xa, tóc vàng nghe được câu hỏi này liền trả lời: "Hôm nay dì em tái hôn, mời em làm phù rể. Em uống nhiều quá, ra ngoài gặp phải chị dâu, lúc đó đã hơn hai giờ sáng, thấy chị dâu một thân con gái đi trên đường vắng, lo chị ấy gặp nguy hiểm nên muốn đưa chị ấy về nhà. Kết quả chị dâu phản ứng quá mức, xịt hơi cay vào mặt em..."
Trình Phi nghe vậy rất tức giận, hai mắt càng lúc càng mở to, cô thực sự muốn đánh tên ngốc không phân trắng đen này một trận. Chưa kịp nói gì thì người đàn ông đang nghịch ngọc trắng trên sô pha đã liếc mắt sang cô.
Anh nhướng mày: "Thật vậy sao?"
"Không phải!" Trình Phi vội muốn nhảy dựng lên.
"Chậm thôi, đừng làm ảnh hưởng đứa bé trong bụng."
Trình Phi: "..."
Trình Phi nghẹn họng, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Trong những lời đấu khẩu không hồi kết, Châu Thanh Nam chẳng quan tâm đến sự thật mà chỉ cảm thấy cô gái này thật thú vị. Anh gần như đã nghe đủ, cũng lười lãng phí thời gian nữa, chỉ nhấc tay ra hiệu, người đàn ông cao lớn trong bộ vest đứng cạnh liền cúi đầu, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.
Châu Thanh Nam nhẹ nhàng nói vài câu, người thanh niên gật đầu, không nói thêm một lời, tiến lên nắm lấy cổ áo tên tóc vàng, kéo gã ra khỏi cổng nhà xưởng.
Trình Phi không biết tên tóc vàng sẽ bị xử lý như thế nào, nhưng cô cũng không dám tò mò.
Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Nghe thấy tiếng viên ngọc trong tay anh nhẹ nhàng kêu lên, Trình Phi lén liếc mắt về phía người đàn ông trên sô pha. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh và nói: "Ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây."
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, Trình Phi nhanh chóng quay người, đi thẳng về phía cổng xưởng.
Lần này, không ai dám ngăn cản cô, mọi người nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau, tự động tạo một lối đi như thể Moses chia biển.
Trình Phi bước đi vội vàng.
Tuy nhiên, chưa đi được mấy bước, đột nhiên phía sau vang lên một câu: "Chờ đã."
"..." Trình Phi giật mình, tim bỗng dưng nặng trĩu, thần kinh căng thẳng, cô quay lại một nửa.
Ánh mắt sáng màu của người đàn ông nhìn cô, hỏi: "Chưa học được bài học?"
Sắc mặt Trình Phi hơi thay đổi, ngẩn người.
Bài học gì? Anh ta đang nói về việc cô nửa đêm gặp phải tên tóc vàng bọn họ sao...
Chưa kịp hoàn hồn, cô thấy anh đứng dậy, vứt chiếc áo vest đen trên sô pha cho người trợ lý, rồi bắt đầu đi vòng quanh cô, tay vẫn chơi viên ngọc, sắc mặt lạnh như băng, nói một câu: "Đi theo."
*
Nửa đêm, trời ở Tân Cảng càng thêm tối, chỉ còn lại tiếng gió.
Tài xế đi đánh xe.
Châu Thanh Nam bước ra khỏi xưởng, dừng lại bên một khu đất trống, lấy bật lửa châm một điếu thuốc. Trình Phi theo sau ra ngoài, vì vẫn còn lạ lẫm và biết rõ người đàn ông này không phải hạng người dễ đối phó, cô không dám lơ là, chỉ dám đứng cách xa vài mét, cảnh giác nhìn anh.
Châu Thanh Nam không để ý đến cô, tự mình hút thuốc, gương mặt anh tuấn bị bóng đêm và khói thuốc bao phủ, trở nên mơ hồ.
Mấy phút sau, một chiếc xe SUV màu đen từ từ lái đến, dừng lại.
Cửa xe mở, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước xuống, có vẻ là người dày dặn kinh nghiệm, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào, trên lông mày có một vết sẹo cũ. Anh ta đi vòng ra phía sau, mở cửa xe.
Châu Thanh Nam dập tắt điếu thuốc, cúi người lên xe. Ngồi xuống một lúc, thấy cô gái ngoài xe không có động tĩnh gì, liếc mắt nhìn cô.
Không cần nói lời nào, chỉ một ánh nhìn đã mang đến cảm giác áp lực mạnh mẽ, khiến người ta rùng mình.
Trình Phi mím môi, biết rõ mình đang ở trong tình huống nguy hiểm, không thể nào đối mặt với anh ngay lúc này. Cô chỉ có thể cắn răng lên xe.
Rầm.
Cửa sau xe đóng lại.
Chiếc SUV màu đen lao qua những bụi cỏ rậm rạp, đạp mạnh ga, rời khỏi khu xưởng bỏ hoang.
Không gian trong xe rộng rãi và sang trọng, không bật đèn, không ai nói gì, yên tĩnh đến mức như tắt thở.
Trình Phi nắm chặt quai balo, lòng hoang mang không yên, cả người cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không biết chiếc xe này sẽ đưa cô đi đâu.
Cô liếc mắt về phía tài xế. Người tài xế có vết sẹo trên lông mày, đang lái xe với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô lại liếc về phía người đàn ông bên cạnh.
Châu Thanh Nam đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào, làm nổi bật góc nghiêng sắc lạnh của anh. Không ai có thể không tò mò, một gương mặt góc cạnh mạnh mẽ như vậy làm sao lại có thể có những đường nét thanh thoát như thế này?
Cổ áo sơ mi của anh hơi mở, da thịt ở ngực gần như lộ ra.
Mâu thuẫn và quyến rũ.
Viên ngọc trắng trong tay anh xoay qua xoay lại, làm cho Trình Phi càng thêm hoang mang, không biết phải làm gì.
Khi cô còn đang lo lắng, trong không gian tĩnh lặng, giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng của anh vang lên, chậm rãi đâm vào tai cô.
"Em gái, gan lớn thật đấy."
*****
Editor: Hi mấy người đẹp, tui côm bách rồi đây, thả sao ủn mông cho tui nhó🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro