Chương 8: Thiên Vị
Khoảng thời gian sau đó Lộ Linh không dám làm càn, sau khi qua loa đại khái xem xong bộ phim, biệt thự vang lên tiếng chuông cửa.
Lộ Linh nghi hoặc, Bùi Khê văn giải thích: "Là dì tới nấu ăn."
Bùi Khê Văn không có thói quen vào bếp, cho dù anh ở đâu cũng sẽ có người chuyên phụ trách nấu cơm, biệt thự này cũng có người đến nấu cơm theo giờ.
Lộ Linh nhìn thời gian, đúng là sắp tới giờ ăn cơm.
Chẳng qua cô vừa ăn sáng xong không bao lâu, không cảm thấy quá đói bụng.
Lúc này Bùi Khê Văn hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Lộ Linh nói: "Cảm giác bữa sáng còn chưa tiêu hoá, buổi trưa ăn chút gì đó là được."
Bùi Khê Văn gật đật đầu: "Anh nói với dì giúp việc một tiếng." Anh vươn tay, kéo Lộ Linh từ dưới đất lên: "Có muốn xuống lầu xem hoa hồng không?"
"Muốn chứ." Hai mắt Lộ Linh sáng lên.
Bùi Khê Văn cười cười: "Đi."
Biệt thự rất lớn, dù chỉ đi từ phòng xem phim ra cũng phải loanh quanh một hồi lâu. Bùi Khê Văn đi phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại thấy Lộ Linh đang nhìn Đông nhìn Tây, anh dừng bước chân.
"Muốn tham quan trên lầu?" Anh hỏi.
Lộ Linh không có sở thích nghiên cứu khu vực riêng tư của người khác, cô vội lắc đầu: "Không có không có, em chỉ tò mò chỗ này lớn như vậy, anh sẽ không bị lạc đường sao?"
Bùi Khê Văn xoay người lại, không nói gì, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn cô. Lộ Linh bị anh nhìn chằm chằm liền cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc.
"Vậy..." Bùi Khê Văn kéo dài giọng, lông mày hơi nhếch: "Anh mở chỉ dẫn nhé?"
"..."
Lộ Linh bẹp bẹp miệng, vẻ mặt u oán: "Anh cảm thấy em ngốc nên khi dễ em chứ gì?"
Nghe vậy, Bùi Khê Văn cười phá lên.
Anh cười rộ lên thật sự rất đẹp, cởi mở mà hào phóng, khí chất cao quý như có như không đem đến cảm giác vừa tà ác vừa tàn nhẫn, đôi mắt thâm tình nhuốm đầy ý cười, u tối được tia sáng che lấp.
Lộ Linh nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Bùi Khê Văn cười đủ rồi, bèn nâng mặt Lộ Linh gần lại, không kìm lòng được mà hôn cô. Vừa hôn, trong cổ họng vừa phát ra tiếng cười đầy ý vị, Lộ Linh không cao hứng, giơ tay ngăn cách giữa hai người đẩy anh ra.
Bùi Khê Văn nắm lấy tay cô.
"Trêu em thôi." Bùi Khê Văn khêu nhẹ cằm cô, ý cười vẫn chưa tan: "Cảm thấy mỗi câu hỏi của em đều rất thú vị. Đây là nơi anh ở, nếu có thể lạc đường thì anh đúng là đồ ngốc."
"Lần đầu tiên đến nên em cảm thấy vòng vèo cũng phải thôi, sau này đến nhiều lần sẽ quen dần."
Lộ Linh hừ nhẹ: "Sau này? Chờ anh quay về thì em còn đến đây kiểu gì?"
Cô còn nhớ rõ Bùi Khê Văn đến Ngu trấn du lịch, cho nên sớm muộn anh cũng sẽ rời đi.
Bùi Khê Văn ôm eo, tì lên trán cô: "Đưa chìa khoá cho em, sau này muốn đến đây ở lúc nào thì đến. Nếu không, lúc nào quay về anh đưa em đi theo?"
"Đi gì chứ, em không muốn thôi việc."
"Anh nuôi em."
"Không cần, em ở chỗ này quen rồi, không thích đi nơi khác."
"Cũng phải, hoàn cảnh ở đây rất tốt, chờ sau khi về hưu anh sẽ đến Ngu trấn dưỡng lão."
Nghe vậy, Lộ Linh ghét bỏ: "Vậy em còn phải chờ anh biến thành ông già hả?"
Bùi Khê Văn lại cười.
Tới dưới lầu, bởi vì trước đó Bùi Khê Văn đã ấn điều khiển để mở cửa, nên dì giúp việc đã ở trong bếp nấu ăn.
Bùi Khê Văn nói với dì không cần làm nhiều món, bà đáp "vâng", xoay người lại nhìn thấy Lộ Linh, cô mỉm cười, bà cũng gật đầu cười với cô.
Bùi Khê văn xoa đầu Lộ Linh, đưa cô đến vườn hoa hồng.
Lúc Mạc Thanh Hàm xây dựng cái vườn này cũng chỉ tuỳ ý trồng. Chủng loại lộn xộn, màu sắc nào cũng có, nhìn qua không có cái gì gọi là bố cục cân xứng, điều này khiến cho người học vẽ như Lộ Linh có chút khó chịu.
Nhưng còn may là hoa hồng vốn đã đẹp, đỏ vàng hồng trắng ở cạnh nhau, cũng coi như không quá khó coi.
Đứng giữa bụi hoa, hít một hơi mùi hương nồng đậm lại không gay mũi, Lộ Linh bỗng nhiên nói: "Đẹp quá, em muốn vẽ tranh."
Bùi Khê Văn hạ mi: "Trên gác có bàn vẽ và màu, anh lấy cho em nhé?"
Lộ Linh kinh ngạc: "Những cái này mà cũng có?"
"Tên Mạc Thanh Hàm này yêu thích văn nghệ, đồ vật lung tung gì cũng có." Bùi Khê Văn vỗ nhẹ đầu Lộ Linh: "Ở đây chờ anh đi lấy."
Bùi Khê Văn trở về biệt thự, dọc theo hành lang lầu 3 có một phòng nhỏ, bên trong chất đống các công cụ linh tinh, anh dùng chìa khoá mở cửa, bật đèn.
Lúc Bùi Khê Văn đang tìm bàn vẽ và màu, di động chợt vang lên.
Anh móc di động ra, rũ mắt nhìn.
Điện thoại của lão gia tử.
"Bố."
"Bố? Trong mắt anh còn người bố này sao!"
Lão gia tử đã ngoài 50, lại chẳng có chút mệt mỏi nào của người độ tuổi trung niên, nói chuyện giống như thanh niên trai tráng. Bên tai anh là những lời oán trách không dứt, tất cả đều lên án Bùi Khê Văn bất hiếu.
Bùi lão gia có tính khống chế rất mạnh, vợ con ông đều phải nghe theo ông định đoạt, không ai có thể làm trái lời, ông cũng không có phép người nào thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Từ lúc thành niên đến nay, Bùi Khê Văn vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Bùi lão gia mà tốn không ít sức lực. Đến khi đạt được thành không bằng sự nghiệp do chính tay mình tạo nên, anh mới có thể thoải mái hít thở.
Mặc dù vậy, Bùi lão gia không những không tự hào, mà còn trách anh ngang ngạnh, muốn tạo phản.
Mà lúc này đây, bởi vì anh không thông báo mà đã đi đến nơi khác, nên cuộc điện thoại này từ đầu đến cuối là tiếng mắng chửi của Bùi lão gia.
Những lời này Bùi Khê Văn nghe nhiều, đã sớm chết tâm.
Anh thong dong cười, ngữ khí cà lơ phất phơ trả lời Bùi lão gia: "Công ty cũng không có việc của con, con muốn đi du lịch cũng phải thông báo cho bố?"
"Anh đây là giống thứ gì hả! Không có việc gì làm là có thể đi chơi? Anh nhìn em trai anh kìa, vừa trở về đã đi công tác, mấy ngày nay đã bàn bạc được biết bao hạng mục lớn cho tôi, tôi thấy năng lực của nó còn cao hơn anh!"
"Ha..." Bùi Khê Văn cười: "Đúng vậy đúng vậy, đúng là nó lợi hại, cho nên người mà ngài nên bồi dưỡng là nó, còn về phần con không cần ngài phải nhọc lòng."
"Ăn chơi trác táng! Ngươi đúng là... đúng là không có chí tiến thủ!"
Lão gia tử tức giận cúp máy, Bùi Khê văn nhét điện thoại vào túi quần, đầu lưỡi chọc bên má, cười khẽ một tiếng.
-
Lộ Linh ở trong vườn hoa đợi khoảng mười phút, Bùi Khê Văn cầm đồ vẽ tranh từ biệt thự đi ra.
Anh đến gần: "Không biết em vẽ loại nào, màu nước được không?"
"Có thể."
Lộ Linh nhận lấy bảng vẽ và màu nước, cô tìm một chỗ thuận tiện, thuần thục mở bảng vẽ, rồi pha màu.
"Có nắng không?" Bùi Khê Văn hỏi cô.
Lộ Linh lắc đầu: "Không nắng, hôm nay trời đẹp."
Trong vườn hoa hồng mỹ lệ, cô gái một thân váy nhạt màu ngồi trước bảng vẽ, tập trung tinh thần khắc hoạ biển hoa trước mặt, gió thổi mái tóc cô tung bay, nhẹ nhàng phiêu đãng ở không trung. Cô gái đang vẽ cảnh vật, không ngờ tới trong mắt một số người, cô chính là điểm nhấn của một bức tranh.
Bùi Khê Văn không muốn quấy rầy Lộ Linh vẽ tranh, nên anh tự mình đi dạo xung quanh.
Anh cúi đầu châm thuốc.
Từng trận gió thổi, người đàn ông dáng vóc cao gầy mà đĩnh dạc, một tay anh cắm vào túi quần, ngón tay phải thon dài kẹp điếu thuốc.
Thuốc lá cùng với hoa hồng, vốn dĩ là sự tồn tại đầy mâu thuẫn.
Dì giúp việc nói với họ đã đến giờ ăn cơm, Lộ Linh cũng vẽ xong, Bùi Khê Văn hút liên tiếp 2 điếu thuốc, trên người hơi ám mùi nên anh đứng chỗ xa đợi bớt mùi mới đi tới.
"Vẽ xong rồi?" Giọng nói bị khói thuốc làm cho có chút khàn.
Lộ Linh gật đầu, đưa giấy vẽ cho Bùi Khê Văn.
Bùi Khê Văn cầm lấy, rũ mắt, sửng sốt.
Trên bức tranh ngập tràn hoa hồng, ở giữa lại là một người đàn ông đang đứng hút thuốc.
"Sao lại vẽ anh?" Bùi Khê Văn cười hỏi.
Lộ Linh ngồi trên ghế, hai tay chống ở hai bên, cô nghiêng đầu: "Tặng cho anh, hy vọng anh vui vẻ."
Bùi Khê Văn giương mắt nhìn về phía cô.
Lộ Linh vươn tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày của anh.
Cô cong môi: "Anh nhíu mày như vậy không đẹp lắm."
Đại khái là Bùi Khê Văn ngạc nhiên một lát, trong lòng hơi chấn động, giống như kinh ngạc vì Lộ Linh lại có thể hiểu lòng người đến vậy, cảm xúc đã che giấu lại bị cô liếc mắt đã nhìn thấu.
"Được, đều nghe em."
-
Sau khi bệnh dị ứng của Lộ Linh khỏi hắn thì cô đã có thể ra ngoài. Trải qua khoảng thời gian chung đụng này, người sáng suốt đều nhìn ra Bùi Khê Văn nuông chiều Lộ Linh như thế nào. Cho nên mọi người biết ít nhất ở Ngu trấn này, bọn họ phải cung phụng Lộ Linh.
Đây chính là bảo bối trong tim hoàng đế.
Hôm nay, mấy người bạn ở Ngu trấn mở tiệc mời Bùi Khê Văn và Mạc Thanh Hàm. Bùi Khê Văn tất nhiên sẽ đưa Lộ Linh đi cùng. Bước vào phòng, Mạc Thanh Hàm không ngờ lại gặp người quen.
"Này, cậu cũng ở đây à, hai người quen biết thế nào vậy!"
Nói chuyện với Mạc Thanh Hàm là một cô gái, tóc ngắn xoã ngang vai, dung mạo tinh xảo, son môi màu đỏ nâu, tương xứng với một thân váy tây trang màu đen trắng, rất giống khí chất nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình.
Kiêu Kỳ thân thiết tám chuyện với Mạc Thanh Hàm: "Sao, chỉ có cậu được quen biết nhiều, tôi thì không được?"
Mạc Thanh Hàm kéo ghế dựa ngồi xuống: "Nào có, nếu sớm biết cậu cũng ở Ngu trấn thì chúng ta có thể đi uống vài chén nha."
Kiều Kỳ nhìn Bùi Khê Văn đi vào sau Mạc Thanh Hàm, vẫy tay: "Hello."
Bùi Khê Văn không nhiệt tình giống Mạc Thanh Hàm, chỉ gật đầu nhẹ: "Chào."
Cũng không tính là hoan nghênh.
Chẳng qua Kiều Kỳ cũng không để ý, tầm mắt lướt qua Lộ Linh, rồi nhanh chóng quay đầu hàn huyên với Mạc Thanh Hàm.
Bùi Khê Văn đỡ Lộ Linh ngồi xuống, theo thói quen rót nước cho cô, sau đó thử độ ấm rồi mới đẩy đến trước mặt cô, còn thuận miệng nhắc một câu "cẩn thận bỏng".
Những người khác nhìn đã quen, Kiều Kỳ lại vô ý nhìn vài lần, cười trêu chọc: "Bùi Khê Văn cậu bây giờ còn rất biết chăm sóc nha."
Bùi Khê Văn ngước mắt liếc cô ta, cười cười không nói gì.
Mạc Thanh Hàm tiếp lời, như có như không trêu đùa: "Như thế nào, cậu hâm mộ à? Hâm mộ người Bùi gia chăm sóc không phải cậu."
Kiều Kỳ đập hắn: "Cậu muốn chế.c hả! Dám sát muối vào vết thương của tôi."
Lộ Linh ở một bên yên lặng lắng nghe, cô đoán Bùi Khê Văn và Kiều Kỳ có lẽ có quan hệ gì đó.
Lộ Linh nhìn sắc mặt Bùi Khê Văn, nhưng không phát hiện ra điều gì.
"Sao vậy?" Bùi Khê Văn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô.
Lộ Linh gắp một miếng cá, lắc đầu: "Không có gì."
"Ăn từ từ, cẩn thận có xương."
Điện thoại đặt trên bàn bỗng vang lên, Bùi Khê Văn nhìn thấy số điện thoại của nhân viên gọi tới, chắc công ty có việc quan trọng.
Bùi Khê Văn vỗ nhẹ lưng Lộ Linh: "Em ăn trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại." Nói xong anh ấn nghe mấy rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Bùi Khê Văn vừa đi, Lộ Linh liền cảm giác được ánh mắt Kiều Kỳ ở phía đối diện nhìn cô càng thêm táo bạo trắng trợn.
Quả nhiên không bao lâu, Kiều Kỳ nói với Lộ Linh.
"Em gái, em là bạn gái Bùi Khê Văn hả?"
Lộ Linh ngẩng đầu, con ngươi sạch sẽ hơi giật giật: "Đúng vậy."
Kiều Kỳ một tay chống cằm, cười đến phong tình vạn chủng: "Ai nha, bây giờ lại thích thể loại này." Nói rồi, cô ta đánh giá Lộ Linh từ trên xuống dưới: "Sạch sẽ thế này, cậu ta chơi nổi sao?"
Sắc mặt Lộ Linh cứng đờ.
Mạc Thanh Hàm ở một bên ho khan, ý bảo cô ta một vừa hai phải.
Đêm nay Kiều Kỳ uống chút rượu, hiện tại men rượu bốc lên não, lời nói đều không thông qua đại não cứ thể mà tuôn ra.
"Đây sợ là ngán ăn thịt cá nên muốn đổi khẩu vị sang rau sạch đây mà ha ha ha...Em gái, em quen biết Bùi Khê Văn thế nào vậy, có phải cậu ta dụ dỗ em không? Em theo ai không theo, lại cứ phải đi theo hắn, cậu ta chính là sói đội lốt cừu, em cẩn thận đừng để bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Ai, Mạc Thanh Hàm cậu đẩy cái gì, tôi đang nói chuyện với em gái, liên quan gì đến cậu... Em gái vẫn là hơi nhạt nhẽo, tên Bùi Khê Văn này thích thể loại phong phú màu sắc, nhìn em thế này chị cảm giác không có khẩu vịi ha ha ha ha ha!"
Lộ Linh nhìn nàng, một câu phản bác cũng không nói nên lời, khuôn mặt bị nói đến đỏ bừng, trong mắt cũng nổi lên một tầng sương.
Mạc Thanh Hàm thấy Lộ Linh sắp khóc, bèn duỗi tay kéo Kiều Kỳ: "Cậu đủ rồi đấy, nói linh tinh cái gì."
"Tôi nói linh tinh? Cậu mới bớt giả vờ đi, nhân phẩm Bùi Khê Văn như thế nào cậu còn rõ ràng hơn tôi, ai, tôi nói sao các người không ai khuyên nhủ em gái người ta vậy, đến lúc đó bị vứt..."
"Kiều Kỳ."
Âm thanh trầm thấp đầy phẫn nộ vàng lên, mọi người trong phòng đồng thời nhìn sang, Bùi Khê Văn đứng ở cửa, sắc mặt âm trần, rõ ràng là bộ dáng không vui.
Mạc Thanh Hàm trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ "xong rồi".
Kiều Kỳ thấy Bùi Khê Văn thì ngẩn người, cô ta liếm môi dưới, nhìn Bùi Khê Văn đi đến kéo cô gái đang cúi đầu kia lên.
Bùi Khê văn kéo Lộ Linh ra sau lưng, cúi người lấy áo khoác trên lưng ghế, anh nhìn về phía Kiều Kỳ, giọng lạnh lùng: "Mấy năm không gặp, tuổi ngày càng tăng, tật xấu cũng tăng theo."
Sắc mặt Kiều Kỳ trắng nhợt.
Bùi Khê Văn nhẹ nhàng ôm vai Lộ Linh, lạnh nhạt lưu lại một câu: "Đồ ăn không hợp, đi trước."
-
Bên ngoài, Bùi Khê Văn đưa Lộ Linh đến bên cạnh xe, anh quay người lại nhìn cô.
Lộ Linh vẫn cúi đầu, dùng tóc che khuất mặt, làm anh không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Bùi Khê Văn ném áo khoác vào trong xe, nâng mặt Lộ Linh.
Vừa nhìn, đôi mắt tiểu cô nương đã ửng hồng, bên trong chứa đầy nước mắt, ở thời điểm vừa tiếp xúc với ánh mắt anh, nước mắt liền rơi xuống từng giọt.
Bùi Khê Văn đau lòng, kéo cô vào trong ngực.
"Xin lỗi, là anh sai." Anh khẽ vuốt lưng cô: "Kiều Kỳ này uống rượu xong sẽ nói linh tinh, em đừng để trong lòng."
Lộ Linh dựa vào ngực anh, nghe anh an ủi thì càng khóc to hơn, cả người đều run rẩy theo."
Cô thút tha thút thít, lời nói cũng không liền mạch: "Tại sao cô ấy, cô ấy lại nói chuyện khó nghe như vậy...em cũng, cũng không quen biết cô ấy, sao cô ấy lại nói em như vậy...thật đáng ghét."
Bùi Khê Văn lại một lần nữa cúi đầu trước mặt Lộ Linh, anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, hôn lên khoé môi dính nước mắt, nhấm nháp hương vị uỷ khuất của cô.
Trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: "Người mà em không thích, về sau sẽ không để em phải gặp. A Linh ngoan, đừng khóc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro