Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Dỗ dành cô

《Đêm nay đến chỗ anh nhé?》

Bùi Khê Văn đích thực là một người đàn ông cực phẩm, cả về khuôn mặt lẫn vóc dáng.

Thời điểm lần đầu tiên Lộ Linh nhìn thấy Bùi Khê Văn, thân hình nghiêm chỉnh đứng hút thuốc dưới mái hiên. Thân cao chân dài, vai rộng eo thon, hình ảnh này gãi đúng chỗ ngứa của một người học vẽ. Lúc ấy Lộ Linh chỉ nhìn thoáng qua đã biết người đàn ông này có một tỉ lệ cơ thể rất tuyệt, mặt và dáng người đều giống như tỉ lệ vàng trong hội hoạ.

Mà hiện tại, cô đang ngồi trên cơ thể hoàn mỹ này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cơ bắp rắn chắc cùng mũi hương quen thuộc. Khác biệt hình thể khiến cô hoàn toàn bị anh vây kín trong lồng ngực. Nhất thời Lộ Linh quên cả hô hấp, toàn thân cứng đờ.

Bùi Khê Văn rũ mắt, giọng nói dừng ở bên tai Lộ Linh: "Em thả lỏng chút đi, không mỏi chân à?"

Bởi vì sợ đè nặng anh nên Lộ Linh không ngồi xuống hoàn toàn, mà là dùng chân chống đỡ một phần cơ thể.

Lộ Linh nói: "Em sợ anh thấy nặng."

Bùi Khê Văn cười, anh nâng chân, dùng mũi giày da nhẹ nhàng nâng bắp chân Lộ Linh lên. Chân cô chạm vào hư không, theo bản năng ôm lấy Bùi Khê Văn, sau đó đặt toàn bộ cơ thể dựa vào người anh.

Lộ Linh ngồi trên đùi anh, Bùi Khê Văn còn trêu chọc: "Người nhẹ như lông ngỗng thế này, nặng chỗ nào?"

Mặt Lộ Linh đỏ ửng, cô muốn giãy giụa nhưng lại bị Bùi Khê Văn ôm eo, không thể động đậy.

"Nhiều người đang nhìn kìa..." Lộ Linh hạ giọng.

Bùi Khê Văn không để ý lắm, ôm chặt cô: "Nhìn thì nhìn, quan tâm bọn họ làm gì?"

Lộ Linh ngượng ngùng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bốn phía. Điều kỳ quái là, mọi người dường như không có vẻ gì là bất ngờ, giống như đã quen với hình ảnh này.

Mạc Thanh Hàm cũng chỉ cười cười, tìm được chỗ của mình thì ngồi xuống, sau đó liền phân phó nhân viên phục vụ mang điểm tâm lên.

Lộ Linh nghĩ, từ phản ứng của mọi người cho thấy trước đây Bùi Khê Văn cũng từng làm như vậy với bạn gái, nói không chừng không chỉ có 1 người.

Nhận thấy ánh mắt của cô dừng trên mặt mình, Bùi Khê Văn giương mắt nhìn lại: "Làm sao vậy?"

Lộ Linh lập tức thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu: "Không có gì."

Bùi Khê Văn định nói gì đó thì đúng lúc đèn sân khấu tối sầm lại. Lực chú ý của Lộ Linh bị hấp dẫn, Bùi Khê Văn đành dựa vào ghế, để cô ngồi ở một bên đùi.

"Ngồi như vậy thoải mái không?"

Lộ Linh không nghe rõ: "Cái gì?"

Bùi Khê Văn lại hỏi: "Em ngồi thế này có cảm thấy không thoải mái không?"

"Không có nha." Bốn phía tối đen, Bùi Khê Văn không nhìn thấy khuôn mặt Lộ Linh, chỉ nghe cô đè thấp giọng nói: "Chỉ là em sợ lát nữa anh sẽ bị tê chân."

"Tê thì đổi bên."

"Một vở kịch phải đến 2 tiếng, nếu cả 2 chân anh đều tê rần thì phải làm sao?"

"Thật sự coi anh là phế vật à, bế một người ngồi trên chân cũng không được, hửm?"

"Ha ha ha." Lộ Linh nhỏ giọng cười vài tiếng.

Rất nhanh vở kịch đã bắt đầu, đèn sân khấu sáng lên, bốn phía không còn tối đen như lúc nãy.

Lộ Linh nghiêm túc xem kịch, đến nỗi nước không uống đồ ăn cũng không ăn. Đến đoạn hài hước cô sẽ cười to, phân đoạn bi thương cô lại sẽ không nhịn được mà lã chã rơi lệ.

Bùi Khê Văn lau nước mắt cho cô, trong lòng thầm oán trách tên Mạc Thanh Hàm tại sao lại chọn một vở kịch bi như vậy.

Nói thật, Lộ Linh rất phù hợp với sở thích của anh. Trước kia Bùi Khê Văn đi xem kịch hoặc nghe hí khúc cùng bạn gái, các nàng đều tỏ ra thiếu hứng thú. Một lát lại ôm cánh tay anh nói chuyện phiếm, làm anh mất tập trung. Qua vài lần như thế, Bùi Khê Văn không đi xem kịch với cô gái nào nữa.

Nhưng Lộ Linh lại không giống, tuy rằng vở kịch này Bùi Khê Văn cũng không xem được trọn vẹn, toàn bộ quá trình đều chiếu cố Lộ Linh. Nhưng là Bùi Khê Văn tình nguyện quan tâm cô, hơn nữa Lộ Linh bởi vì quá nhập tâm vào vở kịch nên mới không khống chế được cảm xúc. So với làm nũng thì tốt hơn rất nhiều.

Vở kịch kết thúc, đèn phòng sáng lên. Lộ Linh vừa khóc nức nở vừa cảm khái: "Vì sao lại thảm như vậy, huhu rõ ràng có thể ở bên nhau, chỉ thiếu chút nữa... huhuhu thật sự quá ngược tâm. Tính ra cả 2 nhân vậy đều ra đi cũng coi như HE, không sao, bọn họ ở hoàng tuyền nhất định sẽ tìm thấy nhau."

Lộ Linh khóc thực thảm, Bùi Khê Văn lại muốn cười. Không phải cười nhạo cô, mà anh chỉ cảm thấy Lộ Linh vô cùng đáng yêu.

Trước đây chán ghét nhất là phụ nữ khóc, nhưng lúc này Lộ Linh khóc như hoa lê dưới mưa. Ngược lại làm anh sinh ra vài phần đau lòng, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn.

"Được rồi, được rồi, chỉ là kịch thôi, đừng khóc."

"Ở trong cuộc sống hiện thực cũng sẽ có người như vậy, em nghĩ đến những người cố gắng thế nào cũng không thể ở bên nhau, cảm thấy rất khổ sở. Huhuhu... Vì sao 2 người yêu nhau lại không thể ở cạnh nhau..."

"Thế gian có nhiều điều bất đắc dĩ không thể tránh khỏi. Nếu mọi chuyện đều có cái kết viên mãn, thì thế giới sẽ không tồn tại nhiều nuối tiếc như vậy."

"Em hiểu, nhưng nghĩ đến vẫn rất đau lòng."

"Không sao, bảo bối đừng khóc."

Mạc Thanh Hàm đứng bên cạnh nửa ngày trời cũng không nhận được sự chú ý nào, cuối cùng anh ta không nhịn được nói: "Khụ khụ, anh, chị dâu, chúng ta đi thôi?"

Lộ Linh ngẩng đầu, lúc này cô mới phát hiện đã tan cuộc, những người khác đều đã rời đi. Cô liền lập tức đứng lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, mang theo giọng mũi nói: "Ngại quá."

Mạc Thanh Hàm vội vàng: "Không không không! Là tôi ngại mới đúng, ngài không có gì phải ngại."

Đây là cô gái Bùi Khê Văn đang sủng ái, mười phần là dáng vẻ hôn quân. Anh ta cũng không dám đắc tội.

Bùi Khê Văn đứng dậy sau cô, lấy tờ giấy xoa nhẹ khóe mắt ẩm ướt của Lộ Linh, lại sửa sang lại mái tóc giúp cô.

"Đói bụng không?"

Khóc cũng rất tiêu hao thể lực, vừa nghe anh nói vậy Lộ Linh đã cảm thấy đói. Cô gật đầu.

Bùi Khê Văn dắt tay cô: "Vậy đi ăn cơm."

Mạc Thanh Hàm nghe xong thì vội vàng chạy đi sắp xếp.

-

Buổi tối, bọn họ dùng bữa tại một nhà hàng tư nhân. Lộ Linh chưa từng đến nơi này, không thể không thừa nhận rằng làm người có tiền thích thật, còn có thể ăn cơm ở nơi cao cấp thế này.

Lộ Linh ngồi bên tay phải Bùi Khê Văn.

"Nào, mọi người xem muốn ăn gì."

Mạc Thanh Hàm đưa thực đơn cho Bùi Khê Văn và những người khác. Bùi Khê Văn quét mắt qua 2 lượt, hỏi Lộ Linh thích ăn món gì.

Lộ Linh không kén chọn, cái gì cũng có thể ăn. Vì thế cô lắc đầu nói đều được.

Bùi Khê Văn liền đưa thực đơn lại cho Mạc Thanh Hàm để anh ta gọi món.

Mạc Thanh Hàm vừa gọi món vừa trò chuyện với mọi người. Nói về gần đây giá dầu tăng cao, lại nói về chuyện nhà cửa, Lộ Linh nghe không hiểu lắm.

Bùi Khê Văn cũng phụ hoạ vài câu, anh không phải loại người cao lãnh câu nệ. Có đôi khi Lộ Linh cảm thấy Bùi Khê văn tuy là công tử cao quý, nhưng lại rất bình dị gần gũi.

Bùi Khê Văn một bên tiếp chuyện người ta, một bên rót trà cho cô. Chính mình thử trước nhiệt độ, chờ nguội bớt mới đưa cho Lộ Linh.

Chỉ một chi tiết nhỏ nhưng khiến Lộ Linh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Không lâu sau, đồ ăn dần dần được bưng lên.

Nghe Mạc Thanh Hàm nói đầu bếp của nhà hàng này trước kia đã làm Quốc yến, tổ tiên có người từng làm đầu bếp cung đình ở thời Minh, Thanh, nói đến rất hùng hồn. Lộ Linh nghe vậy thì cảm thấy hôm nay được đến đây ăn cơm đúng là hời to.

Mỗi một món ăn được bưng lên, Bùi Khê Văn sẽ gắp cho Lộ Linh trước. Chốc lát chiếc bát trước mặt cô đã chất thành núi nhỏ.

Lúc này phục vụ mang lên một đĩa gà. Nhìn qua thì khá giống gà luộc, nhưng Mạc Thanh Hàm nói phần đặc sắc của món này là nước chấm, đó là công thức bí mật của đầu bếp.

Lộ Linh không chớp mắt nhìn đĩa gà. Bùi Khê Văn thấy bộ dạng thèm ăn của cô liền gắp cho cô một miếng, rồi rưới nước tương lên trên.

Lộ Linh cắn một miếng to, quả thật hương vị rất độc đáo. Vừa tươi ngon lạ miệng, vừa có một chút hương vị chua ngọt. Một món ăn bình thường nhưng kết hợp với nước chấm kia lại biến thành mỹ vị lạ thường.

Bùi Khê Văn ở bên cạnh nhìn Lộ Linh, chỉ cảm thấy bộ dạng lúc ăn của cô rất giống động vật nhỏ. Lúc này không phải nai con, mà là hamster.

Ăn xong miếng thịt gà, Lộ Linh đang chuẩn bị thử món canh. Bỗng nhiên cô cảm thấy khắp người ngứa ngáy, da gà da vịt nổi lên từng tầng.

Loại cảm giác quen thuộc đã lâu không có lập tức khiến cô ý thức được có gì đó không thích hợp.

Lộ Linh cúi đầu thấy trước ngực và cánh tay đều nổi lên mảng ửng đỏ.

Cùng lúc đó, Bùi Khê Văn ngồi cạnh Lộ Linh, còn có những người khác đều nhìn thấy. Mọi người hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Làm sao vậy?" Bùi Khê Văn kéo cánh tay Lộ Linh qua, để cô đối mặt với mình. Vừa nhìn đã thấy không chỉ tay và ngực, trên mặt cũng đỏ.

Lộ Linh nhanh tay che mặt mình lại: "Hình như em bị dị dứng."

Mạc Thanh Hàm lập tức đứng lên.

"Dị ứng cái gì vậy? Có nghiêm trọng không?"

Bởi vì cả người đã đỏ hồng cả lên, Lộ Linh cảm thấy bản thân xấu xí, cô vẫn như cũ cúi đầu.

"Đậu phộng." Cô nói.

Mạc Thanh Hàm ngẩn người, sau đó vỗ vào gáy: "Ôi! Cái nước chấm kia chắc là có đậu phộng. Chị dâu nếu không thể ăn đậu phộng thì sao không nói sớm nha?"

"Tôi, tôi đã lâu không bị dị ứng nữa..."

Người càng ngày càng ngứa, Lộ Linh không nhịn được giơ tay lên gãi. Bùi Khê Văn bắt lấy tay cô.

"Đừng gãi." Bùi Khê Văn lấy áo khoác từ nhân viên phục vụ, bao lấy cả người Lộ Linh. Anh che kín người sau đó kéo cô vào trong lòng ngực: "Không sao, chúng ta đi bệnh viện."

Chỉ cần động vào một chút đậu phộng cũng có thể khiến Lộ Linh bị dị ứng, hơn nữa hôm nay cô còn mặc váy, phần lớn làn da đều đỏ lên trông có chút đáng sợ.

Mạc Thanh Hàm kêu tài xế đưa bọn họ đến bệnh viện tư gần nhất. Lên xe, Lộ Linh ngứa đến cả người phát run, vẫn không nhịn được mà sờ vài cái.

Bùi Khê Văn nhìn thấy thì ôm chặt tay cô, không cho cô cử động.

"Đừng cào, A Linh ngoan, bây giờ lập tức đến bệnh viện."

Lộ Linh rất dễ khóc, cô nhích tới nhích lui trong ngực Bùi Khê Văn, âm thanh mang theo nức nở: "Em khó chịu..."

Nói xong, hai giọt nước mắt liền rơi xuống. Lần đầu tiên Bùi Khê Văn cảm nhận được chân tay luống cuống là như thế nào. Anh nhìn thấy trên xe có chai nước lạnh, nhanh tay cầm lấy áp vào làn da cô.

"Như vậy có đỡ hơn chút nào không?" Bùi Khê Văn khẩn trương hỏi.

Lộ Linh hít hít mũi: "Đỡ một chút..."

Bùi Khê Văn phân phó tài xế hạ thấp nhiệt độ điều hoà xuống, lại bảo ông tăng tốc.

Từ đây đến bệnh viện gần nhất cũng chỉ tốn 10 phút lái xe, nhưng đi được nửa đường Lộ Linh bỗng cảm thấy khó thở.

Tới trước cổng, xe vừa đỗ thì Bùi Khê Văn nhanh chóng ôm cô xuống xe.

Y tá trực trong đại sảnh thấy một người đàn ông hớt hải ôm cô gái đi vào liền hỏi tình huống.

Bệnh viện tư nhân này gia đình Mạc Thanh Hàm cũng có cổ phần, trước đó anh ta đã gọi điện đến thông báo tình hình, nên y tá trực tiếp đưa Bùi Khê Văn và Lộ Linh đến phòng cấp cứu.

Bùi Khê Văn đặt Lộ Linh xuống giường, bác sĩ cấp cứu nghe tin cũng đã chạy đến, hỏi Bùi Khê Văn là dị ứng cái gì/

"Đậu phộng." Hơi thở của anh hơi rối loạn.

Dị ứng đều giống nhau sẽ nổi mẩn đỏ, nếu nghiêm trọng mới dẫn đến tình trạng hô hấp khó khăn. Bác sĩ tiêm cho Lộ Linh một mũi kháng dị ứng, lại đeo mặt nạ dưỡng khí để bảo đảm hô hấp cho cô.

Vì không để ảnh hưởng tới quá trình cấp cứu, y tá đưa Bùi Khê Văn ra ngoài.

Bùi Khê Văn chờ ở cửa phòng cấp cứu, bệnh dị ứng của Lộ Linh xác thực là nghiêm trọng. Thời khắc thấy cô khó thở, Bùi Khê Văn rất luống cuống.

Hai mươi phút, sau bác sĩ đi ra nói Lộ Linh đã không còn nguy hiểm nữa.

Lúc này Bùi Khê Văn mới nhẹ nhàng thở ra, anh đi vào phòng cấp cứu. Lộ Linh đã hồi phục ý thức, đang nằm trên giường truyền nước.

Mấy nốt hồng trên mặt vẫn chưa hết hẳn, Lộ Linh thấy Bùi Khê Văn tiến vào, vội vàng che mặt.

Bùi Khê Văn cười, lấy tay cô ra.

"Làm gì đó, còn không cho anh nhìn?"

Lộ Linh trốn tránh anh: "Xấu lắm, anh đừng nhìn."

"Lúc nãy ôm em đến đây anh đều nhìn hết rồi, bây giờ mới che chắc là hơi muộn đi?"

Lộ Linh ngẩn người, đôi mắt chậm rãi lộ ra sau khuỷu tay.

Bùi Khê Văn ngồi ở mép giường, rũ mắt chăm chú nhìn cô. Trên tránh anh còn một tầng mồ hôi mỏng.

Lộ Linh hơi ngập ngừng, nói với anh: "Thực xin lỗi, đem lại phiền toái cho anh rồi."

Bùi Khê Văn kéo tay cô ra, muốn sờ mặt cô, nhưng sợ tay bản thân không sạch nên đành ngừng lại.

"Đừng nói những lời này. Em không sao là tốt rồi." Bùi Khê Văn nhấc tay xoa đầu cô.

"Khi còn nhỏ em từng bị dị ứng đậu phộng, sau đó em liền không động vào bất cứ thứ đồ gì có món đó nữa. Nhiều năm rồi không tái phát, ban nãy cũng không nhìn thấy món nào có đậu phộng, ai mà ngờ ở nước sốt lại có..."

"Được, trở về anh mắng Mạc Thanh Hàm một trận."

"Đừng! Anh ấy không biết chuyện này mà, anh đừng trách anh ấy, là em không nói trước, không thể trách người khác."

"Còn có cái gì sao?"

"Gì cơ?"

Bùi Khê Văn nói: "Ngoại trừ đậu phộng, em còn dị ứng món gì nữa. Để anh chú ý hơn, như vậy sau này em sẽ không bị dị ứng."

Bởi vì hai chữ "sau này" của anh mà Lộ Linh cảm thấy ấm áp, cô lắc đầu: "Không có, chỉ mỗi đậu phộng thôi."

"Được."

-

Lộ Linh ở bệnh viện truyền hai bình nước, đến khi kết thúc đã gần 10 giờ.

Nốt ngứa trên người đã tiêu bớt, tuy rằng còn hơi mờ mờ, nhưng so với lúc mới tới bệnh viện đã tốt hơn rất nhiều.

Bác sĩ đưa cho Lộ Linh 2 lọ thuốc bôi ngoài da, dặn cô về nhà bôi đúng giờ. Lấy thuốc xong, Lộ Linh và Bùi Khê Văn cùng nhau trở về.

Bàn tay nhỏ của cô bị Bùi Khê Văn nắm lấy, anh vô thức xoa bóp theo thói quen. Khi thì mười ngón tay đan nhau chặt chẽ, khi thì lại xoa xoa đầu ngón tay cô.

Ở bên nhau cả ngày, Bùi Khê Văn bỗng nhiên không muốn đưa Lộ Linh về.

Đi đến bên cạnh xe, Bùi Khê Văn chỉnh lại lọn tóc rối loạn của cô, anh thấp giọng: "A Linh, tối nay đến chỗ anh nhé?"

Nhưng Lộ Linh lại hơi khó xử, cô nói: "Không được, nhà em có giờ giới nghiêm, 10 giờ phải quay về, sắp quá giờ rồi."

Đã 24 tuổi mà còn có giờ giới nghiêm?

Bùi Khê Văn có chút mất hứng, nhưng anh sẽ không bày sắc mặt với Lộ Linh.

Anh thu lại biểu cảm, thanh âm lãnh đạm: "Được, vậy anh đưa em về."

Bùi Khê Văn đang chuẩn bị mở cửa xe, tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, anh xoay người lại.

Hương thơm phất qua trước mặt, lông mi Bùi Khê Văn run lên theo bản năng, nháy mắt trên môi có vị ngọt rơi xuống.

Ba một tiếng.

"Anh đừng không vui mà." Lộ Linh kéo tay anh quơ quơ, giọng nói làm nũng mềm mại: "Ngày mai em đến nhà anh, được không?"

Hầu kết lăn nhẹ, Bùi Khê Văn cúi người đuổi theo hương thơm. Anh hôn cô.

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro