Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: A Linh

Đôi môi có mùi mật đào nhàn nhạt, giống với mùi hương sạch sẽ lại điềm đạm trên người cô.

Bùi Khê Văn chỉ chạm vào môi cô, dừng lại ba bốn giây sau đó rời đi, chưa nóng lòng thâm nhập.

Anh chậm rãi mở mắt ra, thấy cô gái trước mặt hai má đỏ ửng, đôi mắt bị nước gột rửa làm cho trong veo đến đáng sợ, kinh ngạc và thẹn thùng nhìn anh.

Lộ Linh không nghĩ tới anh sẽ đáp lại.

Một nụ hôn kết thúc, không khí yên tĩnh nửa phút.

Lộ Linh đứng đối diện anh, rất lâu sau cũng không dám ngẩng đầu.

Tiếng cười trầm thấp của Bùi Khê Văn truyền đến, anh xoa đầu cô: "Sao vậy, tự mình hôn xong còn thẹn thùng?"

"Tôi, tôi không có..." Lộ Linh ngẩng đầu, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ là, chỉ là... Nhưng anh, anh..."

Bùi Khê Văn: "Tôi thế nào?"

Lộ Linh cắn chặt môi dưới, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cũng không biết tại sao lại bị ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu hôn khoé môi Bùi Khê Văn. Ở giây phút chạm vào môi anh, cô lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân mạo phạm người ta. Nhưng ai biết Bùi Khê Văn đột nhiên lại chủ động hôn cô.

Ngày ấy nhìn thấy anh trước cửa rạp hát, Lộ Linh bất tri bất giác bị anh hấp dẫn.

Khí chất của anh rõ ràng không hợp với thị trấn này, nhưng như vậy lại hấp dẫn người ta. Anh bí ẩn thành thục, lại có một chút phong lưu dụ hoặc, hai loại khí chất kết hợp với nhau rất phù hợp với đôi mắt thâm tình của anh. Đối mặt với một cái chớp mắt đó, không có cô gái nào có thể cưỡng lại mà luân hãm.

Bởi vậy, một tuần sau đó mỗi đêm Lộ Linh đều nhớ đến anh. Cô cũng thường xuyên đến cửa rạp hát chờ anh, nghĩ có thể gặp lại lần nữa. Nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về, cô nghĩ rằng anh đã rời khỏi Ngu trấn.

Không nghĩ đến hôm nay lại gặp được anh ở đây.

Cô thích anh, cho dù là do vẻ bề ngoài hay khí chất. Cô không nhịn được mà muốn đến gần anh, bởi vậy nên mới làm ra hành động hoang đường đó.

Lộ Linh im lặng, tự biết bản thân đuối lý. Là cô tự động hôn người ta trước, không có lí do gì để trách người ta chiếm tiện nghi của mình.

Cô xoay người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa, cố tỏ vẻ bình tĩnh.

"Không có ước muốn gì đặc biệt."

Người bên cạnh bỗng lên tiếng, Lộ Linh nghiêng mắt nhìn sang. Một tay Bùi Khê Văn đút vào túi, mặt đồng hồ pha lê phản chiếu ánh sáng mĩ lệ của pháo hoa.

"Chỉ ước thân thể khoẻ mạnh, bình an vui vẻ mà thôi."

Lộ Linh dẩu môi: "Anh bảo là nếu nói ra thì sẽ không linh nghiệm mà."

Bùi Khê Văn câu môi dưới, rũ mắt nhìn cô: "Không phải cô đã bồi thường cho tôi rồi sao?"

Lộ Linh sửng sốt nửa giây, mặt lại đỏ.

Nhưng cô rất nhanh đã ý thức được, Bùi Khê Văn chỉ coi nụ hôn này là cô bồi thường cho anh. Vậy nên mặc dù vừa hôn xong nhưng Bùi Khê Văn cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Hiểu rõ điều này, Lộ Linh hơi ảm đạm.

Lần trước cô đến rạp hát tìm Bùi Khê Văn, thật ra có một lần nhìn thấy rạp mở cửa. Khi đó cô còn không biết tên anh, chỉ có thể miêu tả cho nhân viên vẻ bề ngoài của anh. Kết quả đối phương liền nói cho cô biết người đó là ai, nhưng bọn họ cũng chỉ biết anh họ Bùi, thường gọi là Bùi tiên sinh.

Họ nói Bùi tiên sinh là bạn tốt của ông chủ rạp hát, tới Ngu trấn nghỉ phép. Trong khoảng thời gian này anh cũng chưa quay lại rạp hát, nơi anh ở là một toà biệt thự trong vườn hoa hồng ở sườn núi. Nói một hồi, chủ đề câu chuyện chuyển đến cô gái hát chính của rạp hát. Cô gái ấy tên Từ Yên, mấy ngày nay cũng không thấy đến rạp, có lẽ là bồi Bùi tiên sinh dạo chơi.

Lộ Linh nghe xong, trong lòng lập tức có chút cô đơn.

Cô dĩ nhiên biết đẳng cấp của rạp hát này, người như cô khẳng định là không thể đến đây nghe hát. Có thể đến xem thì đều là bạn của ông chủ, những doanh nhân hoặc người có chuyên môn cao. Cho nên vị Bùi tiên sinh kia nhất định rất có địa vị, một khi đã như vậy, cô càng khó để gặp lại anh. Cho dù gặp được, giữa bọn họ cũng không thể phát triển gì đó.

Giống như bây giờ, mặc dù đã làm điều thân mật, nhưng đối với Bùi Khê Văn chỉ là bồi thường mà thôi.

Thế giới của người trưởng thành, nào có nhiều quy tắc ràng buộc đến vậy.

Vì thế Lộ Linh cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không nhắc đến nữa.

-

Tiết mục pháo hoa kéo dài hơn mười phút, sau đó mỗi người đi đường đều được tặng mấy cây pháo hoa cầm tay. Lộ Linh cũng nhặt vài cái chơi đùa.

"Anh muốn chơi không?" Lộ Linh đưa một cây pháo hoa cho Bùi Khê Văn.

"Cô chơi đi."

Loại đồ chơi của con gái này, anh không quá yêu thích.

Lộ Linh xuỳ một tiếng: "Người già đúng là không thú vị gì cả."

Bùi Khê Văn cười: "Tôi là người già?"

Lộ Linh nâng nâng cằm: "Nhìn anh cũng không giống mấy chàng trai trẻ, vậy anh bao nhiêu tuổi?"

Bùi Khê Văn không đáp.

Tầm mắt Lộ Linh lên xuống đánh giá Bùi Khê Văn, suy đoán: "Tôi nghĩ khoảng trên dưới 30 tuổi."

Bùi Khê Văn nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Lát sau, Bùi Khê Văn thở dài, nói nghiêm túc: "Người khác đều nói tôi trông rất trẻ."

Lộ Linh phá lên cười.

Bùi Khê Văn nhìn đồ vật cháy lập loè trên tay cô, nói: "Thứ đồ này cũng chỉ có mấy cô gái nhỏ mới thích chơi."

"Tôi không nhỏ." Lộ Linh phản bác.

"18 19 tuổi cũng là nhỏ."

Lộ Linh nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, cô cười hì hì nói: "Hoá ra nhìn tôi giống 18 19 tuổi?"

Bùi Khê Văn rũ mắt nhìn cô.

"Không phải?"

Lộ Linh chớp chớp mắt: "Không phải nha, tôi đã..." Cô dừng một chút: "24."

Bùi Khê Văn đã gặp không ít người, ở phương diện đoán tuổi thì bất kể nam hay nữ anh cũng chưa bao giờ nhìn lầm. Anh đoán Lộ Linh cùng lắm chỉ trên dưới 20. Cho dù có chênh lệch cũng chỉ 1-2 tuổi, không ngờ rằng cô gái nhỏ này đã 24.

Quả nhiên anh cũng có lúc sẽ nhìn lầm.

"Tôi 24, anh 30, vẫn coi như già hơn so với tôi. Gọi người già cũng không sai."

Bùi Khê Văn hừ cười một tiếng: "Được, tôi là người già."

Bùi Khê Văn cũng coi như có kiên nhẫn với phụ nữ, đặc biệt là những cô gái mới quen biết. Cô gái nhỏ trêu chọc vài câu không làm anh mất miếng thịt nào, dù sao cũng là tình thú.

Sau khi tiết mục pháo hoa kết thúc, Bùi Khê Văn đi theo Lộ Linh về nhà cô lấy áo và ô.

Nhà Lộ Linh ở phố cổ phía sau hồ Li, nơi đó gọi là hẻm Dương Giác. Từ hồ Li đến đó khoảng 10 phút bộ.

Kiến trúc vùng sông nước đều mang màu sắc cổ điển, ngói đen tường trắng, liễu xanh hoa hồng. Lộ Linh ở trong một toà nhà 3 tầng trong hẻm Dương Giác, nhà cô ở tầng 3.

Tới dưới lầu, Lộ Linh nói: "Anh đứng đây đợi tôi một lát, tôi lên lấy đồ xuống trả anh."

Bùi Khê Văn đi theo cô cũng không phải thật sự muốn lấy lại đồ. Đang muốn nói không cần trả thì Lộ Linh đã nhanh chân chạy vào nhà, hoàn toàn không cho anh cơ hội khách khí.

Đèn hành lang sáng lên theo những bước chân của cô, bóng dáng màu vàng nhạt lướt qua mỗi ô cửa sổ. Giống như một chú bướm vàng, bay lên nhẹ nhàng thanh thoát.

Lộ Linh vào phòng, không tới một phút sau tiếng đóng cửa vang lên. Cô dẫm lên ánh đèn chạy xuống dưới.

Cô giống như sợ Bùi Khê Văn đợi lâu sẽ sốt ruột, lên xuống tầng đều chạy thục mạng. Tuy rằng chỉ có 3 tầng, nhưng vẫn làm cô thở hồng hộc.

"Đây là áo của anh." Lộ Linh đưa áo khoác tây trang cho Bùi Khê Văn, hơi có lỗi: "Tôi vốn định giặt chiếc áo này, nhưng nhìn thấy tem áo ghi chỉ được giặt khô nên đành treo lên để gió thổi một chút."

Quần áo của Bùi Khê Văn đều là đặt may riêng, vải dệt tự nhiên nên không thể giặt nước. Bình thường sẽ có dì giúp việc mang đi giặt sạch, nếu thật sự quá bẩn liền trực tiếp vứt đi.

Cho nên anh cũng không để tâm một chiếc áo khoác như vậy, vốn dĩ cũng không muốn đòi lại.

"Không sao."

Mà ô kia cũng không phải của anh, là rạp hát chuẩn bị cho khách, nếu muốn trả thì nên trả cho Mạc Thanh Hàm. Nhưng Bùi Khê Văn vẫn nhận lấy, không nói thêm gì.

Sự liên hệ duy nhất giữa 2 người là áo khoác và chiếc ô này, bây giờ đồ đã trả lại, vậy thì họ sẽ trở về làm người xa lạ.

Nghĩ vậy, Lộ Linh có chút không cam tâm.

"Bùi tiên sinh?"

"Ừ?"

"Anh ở lại Ngu trấn bao lâu nữa?"

"Chắc là khoảng nửa tháng đi."

Lộ Linh hơi xúc động, cô không muốn cứ như vậy cắt đứt liên hệ với Bùi Khê Văn.

Vì thế cô lấy hết can đảm nói: "Cái kia, nếu không thì đoạn thời gian sau tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh nhé. Tôi là người địa phương ở đây, có thể dẫn anh đến những nơi ít người biết."

Khi nói những lời này, ánh mắt cô giống với khi hỏi phương thức liên hệ của anh. Tràn ngập mong đợi, khẩn trương lo sợ, thẹn thùng nhưng lại dũng cảm.

Trên người cô có một vẻ đẹp mâu thuẫn, rõ ràng nhìn thì có vẻ là người hướng nội không rành thế sự, nhưng thật ra lại rất chủ động, lớn mật một cách hồn nhiên.

Nhưng cũng đủ để thu hút người ta.

Người đã dạo chơi một vòng Ngu trấn - Bùi Khê Văn ngầm đồng ý với chính mình, sau đó đáp ứng lời mời của cô.

"Được, vậy ngày mai bắt đầu nhé?"

Đôi mắt Lộ Linh loé lên tia kinh hỉ, cười tươi xán lạn: "Đồng ý."

Bùi Khê Văn cong khoé môi, giơ tay vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu nói: "Ngày mai gặp lại."

-

Bọn họ trao đổi phương thức liên hệ, cả đêm Lộ Linh viết kế hoạch du lịch cho thời gian sắp tới, rồi gửi cho Bùi Khê Văn.

Cô viết rất rõ ràng tỉ mỉ. Mỗi một địa điểm đều được cô đánh dấu một cách đáng yêu, ví dụ như nơi này đồ ăn vặt đều hét giá cao, chỗ kia vé vào cửa đắt. Bùi Khê Văn từng gặp qua vài cô gái ở tầm tuổi cô, bọn họ đều không hồn nhiên thế này.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Khê Văn lái xe đến hẻm Dương Giác.

Chỗ này không lái xe vào được, Lộ Linh liền đi ra đầu hẻm, cô thấy Bùi Khê Văn dựa ở bên cạnh xe hút thuốc.

Hôm nay anh mặc một bộ quần áo nhàn nhã, so với áo sơ mi quần tây thì trông trẻ tuổi hơn rất nhiều. Chắc do tối qua cô nói anh là người đàn ông già, nên anh mới thay đổi phong cách.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Khê Văn gỡ điếu thuốc xuống, anh ngẩng đầu.

Hôm nay Lộ Linh buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ, phía dưới là chiếc quần jean nhạt màu và giày vải trắng.

Người xinh đẹp thì mặc quần áo đơn giản cũng đẹp.

Bùi Khê Văn dập thuốc, mở cửa ghế phó lái cho cô, hơi khom người làm động tác mời.

"Hoan nghênh ngài hướng dẫn viên du lịch."

Lộ Linh phụt cười: "Anh đừng như vậy, kỳ quái á nha."

Bùi Khê Văn cười cười, bước lên xe.

"Bùi tiên sinh, trước tiên chúng ta đi quán cơm để ăn sáng, nhân lúc thời tiết chưa nóng thì có thể đi dạo chùa Ngu Thanh, rút thẻ ở đó rất linh nghiệm."

"Lại rất linh? So với ước nguyện dưới pháo hoa còn linh hơn?"

"..."

Lộ Linh trừng anh, Bùi Khê Văn cao giọng cười to.

Lộ Linh không đáp lời, hôm nay cô đeo chiếc túi vải, lấy từ trong túi ra một quyển sổ. Bên trong là kết hoạch đi chơi mà cô đã viết.

Bùi Khê Văn quét mắt: "Chăm chỉ vậy sao?"

"Tôi đã nói sẽ đưa anh đi chơi mà, nên cố gắng chứ."

Bùi Khê Văn khởi động xe, xoay vô lăng hướng ra đường lớn.

"Đừng áp lực, đi đến đâu thì chơi đến đó."

"Không được, nếu tuỳ tiện đi như vậy thì sẽ bị lỗ." Lộ Linh là dân bản xứ nên biết rõ mưu mẹo để lừa khách du lịch của các chủ cửa hàng.

Miệng cô không ngừng nói về những kịch bản lùa khách, Bùi Khê Văn nghe xong thì nói: "Cô nói những kế sách này với người bên ngoài, vậy người dân các cô kiếm tiền kiểu gì?"

Lộ Linh bĩu môi: "Bọn họ kiếm tiền chứ không phải tôi, trừ khi bọn họ đem tiền kiếm được chia cho tôi."

Bùi Khê Văn lại cười, anh cảm thấy Lộ Linh thật sự quá thú vị.

-

Tuy rằng có rất nhiều chỗ Bùi Khê Văn đã đi qua, nhưng có lẽ do đi cùng Lộ Linh, anh cảm thấy những địa phương này đem lại niềm vui thích không giống nhau.

Ví dụ như đi chùa Ngu Thanh mọi người sẽ buộc dải lụa màu hồng dưới cổ thụ trăm năm tuổi để cầu duyên. Nhưng Lộ Linh sẽ dẫn anh đến mặt sau của chùa ở trên sườn núi để bái Linh Chi. Cô nói nếu muốn khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi thì bái cây này rất linh.

Ví dụ như mọi người sẽ đến chợ để mua đồ cổ tinh xảo. Nhưng Lộ Linh sẽ dẫn anh đi mua một ít vỏ sò nhìn có vẻ không có giá trị, thật ra lại vô cùng xinh đẹp. Bởi vì cô nói những cổ vật đó một nửa đều là giả, dù sao cũng không đáng tiền, chi bằng mua vỏ sò còn có thể thả vào trang trí bể cá.

Còn ví dụ như mọi người đi ao nhỏ để câu cá, nhưng Lộ Linh sẽ dẫn anh đến bên hồ mặt hái rau dại. Rau dại được nước hồ và đất tẩm bổ, tất cả đều trông rất tươi mới, đặc biệt là dùng để nấu mì.

Cô là một người thú vị.

Hành trình một ngày kết thúc, Bùi Khê Văn đưa Lộ Linh về hẻm Dương Giác.

Bùi Khê Văn dừng xe ở đầu hẻm, đi bộ cùng Lộ Linh về nhà.

Không khí ở Ngu trấn trong lành, buổi tối ánh trăng sáng tỏ, ngôi sao loé sáng. Bùi Khê Văn khó nhìn thấy nhiều sao như vậy ở Đế Đô.

Bọn họ sánh vai đạp lên trên con đường lát đá. Nhất thời không ai nói câu gì.

Lộ Linh hiếm khi an tĩnh.

Tới dưới lầu, cô xoay người định chào tạm biệt Bùi Khê Văn.

Tầm mắt tối sầm lại, Lộ Linh nhắm mắt theo bản năng.

Hai ngón tay chạm vào làn da cô, vê đi cánh hoa không biết bay từ nơi nào đến.

Sau một ngày trời, mái tóc đuôi ngựa của cô hơi hỏng lẻo, tóc mai rơi xuống hai bên thái dương. Bùi Khê Văn giúp cô vén những sợi tóc này ra sau tai.

Anh làm điều này vô cùng tự nhiên.

Giống như ở chùa Ngu Thanh nắm tay cô đi xuống núi

Cũng giống như khi ở chợ đồ cổ, anh đã mặc cả 2 tệ với ông chủ, chỉ vì một câu nói của anh: "Cô bé nhà tôi thích."

Còn như là ở bên hồ hái rau bị ướt giày, anh cõng cô trở về xe.

Vốn dĩ Lộ Linh không định hỏi về một mối quan hệ rõ ràng với Bùi Khê Văn. Những cách làm này của anh, thật sự khiến người ta nghĩ nhiều.

Anh rốt cuộc là có ý gì.

"Bùi tiên sinh..."

Anh chợt nói: "Sau này đừng gọi Bùi tiên sinh nữa, quá xa lạ."

Lộ Linh ngẩn người.

Lúc này Bùi Khê Văn mới hỏi cô: "Cô định nói gì?"

"Tôi muốn hỏi..." Lộ Linh cắn cắn môi, hít sâu một hơi ròi nâng mắt: "Bùi Khê Văn, hiện tại quan hệ của chúng ta là gì?"

Bùi Khê Văn rũ mắt nhìn cô chăm chú. Một lát sau ý vị thâm trường mà cười.

"Em cảm thấy là quan hệ gì?"

"Tôi...Chúng ta đều đã làm cái kia, có có thể có quan hệ khác sao?"

Khi cô nói những lời này, lông mi dài chớp liên tục, còn chưa nói xong đã rũ mắt không dám nhìn thẳng anh.

Những hành động ái muội này đối với cô mà nói không phải điều bình thường.

"A Linh."

Anh bỗng nhiên gọi tên cô, Lộ Linh ngẩn ra, lông mi vừa nhấc.

Cằm bị nâng lên, anh cúi người hôn xuống, là nụ hôn giống lần đầu tiên, nhưng cũng không giống.

Bởi vì ở giây phút trước khi rời đi, anh hơi ngậm lấy môi cô.

Anh chậm rãi tách ra, chóp mũi chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng ôn nhu cười.

"Đã thế này rồi, còn không phải sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro